Thương Thiên

Chương 607: Hồi quang chú (Ánh sáng quay về)

Ba!

Bách Kiếp chiến đao thu về trong hộp sắt, hung quang trên người Nhạc Phàm giảm đi, hơi thở cả người như ẩn như hiện.

Hắn rẽ đám người, ôm Tiểu Băng nhi yên lặng đến một góc khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt si ngốc nhìn hài tử trong lòng mình.

Mọi người ăn ý nhường cho hắn một khoảng không gian, không làm ảnh hưởng tới sự yên tĩnh của hắn.

Long Tuấn cùng Đình Nghị muốn tiến lên, lại bị Vương Sung ngăn lại.

Bọn người Khấu Phỉ thì im lặng.

Lúc này, mái tóc bạc của Nhạc Phàm từng chút, từng chút, mất đi ánh sáng, ai nấy cũng có thể thấy được, sinh mệnh của hắn sắp đi tới hồi kết. Trong khoảng thời gian cuối cùng này, ai lại nhẫn tâm đi quấy rầy bọn họ.

Mọi người cảm khái, trong lòng tràn ngập bi thương.

- Ài!

Lôi Tráo Thiên ngửa mặt lên trời thở dài, lắc lắc đầu nói:

- Lý Nhạc Phàm này thật sự đáng tiếc thay.

- Đúng vậy!

Hạ Khinh Trần cũng cảm khái nói:

- Người này ý chí mạnh mẽ, bình sinh hiếm thấy, nếu hắn còn sống, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội trở thành một vị tôn giả tiếp theo.

- Chỉ tiếc sinh cơ của hắn đã hết, sinh mệnh lực cạn kiệt, cho dù là Tôn giả tự mình xuất thủ, cũng vô lực xoay chuyển trời đất.

Lôi Tráo Thiên phi thường tiếc nuối, hắn tung hoành thiên hạ mấy mươi năm, chưa bao giờ gặp qua một người như Lý Nhạc Phàm.

Nguyên Thác vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Nhạc Phàm phía dưới, cố chấp trong lòng dần dần tiêu tán. Người chết là hết, mọi việc tan biết, hắn còn cái gì để mà so đo?

Bọn người Quan Trọng Nghĩa cùng Quách Tường Phong nhìn nhau, ánh mắt khiếp sợ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến môn đồ Đại tôn chật vật như thế, cuối cùng phải dựa vào lời cầu tình của kẻ khác mới có thể bảo toàn tính mạng. Thân phận của bọn hắn đều giống nhau, Quan Trọng Nghĩa cùng Quách Tường Phong không cảm thấy hổ thẹn, chỉ có một loại cảm giác bất đắc dĩ mà thôi.

Trải qua trận chiến này, Thiên Tiệm cùng Cửu Huyền thân bại danh liệt, sau khi bọn hắn trở về, chắc chắn sẽ bị Đại tôn xử phạt, thậm chí từ sau này bị nhốt vào bên trong "Lãnh cung".

Ngưng nhi liếc mắt nhìn Băng Nguyệt đang chuyển động, mở miệng nhàn nhạt nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Băng Nguyệt không nghĩ tới Băng Nhi sẽ chú ý tới nàng, đầu tiên là giật mình, lập tức hờ hững nói:

- Tiểu cô nương kia thật sự là hài tử của Trần Hương, ta phải đem nó về Thiên môn giao cho Tôn giả xử lý.

- Ta sẽ ngăn cản ngươi.

Ngưng nhi không nói nhiều, nhưng mỗi một chữ đều lộ ra sự kiên quyết.

Thái độ của nàng khiến cho Băng Nguyệt có chút bất ngờ, bất quá nghĩ đối phương là kẻ từng trải, thoải mái nói:

- Ngưng nhi cô nương, đây chính là chuyện của Thiên môn, ta hy vọng ngươi không nên nhúng tay vào.

- Việc này ta nhất định phải quản.

Ngưng nhi một chút cũng không nhượng bộ, ngầm dẫn động khí lưu, chỉ cần Băng Nguyệt có hành động, nàng sẽ xuất thủ không chút lưu tình.

- Mà thôi, việc này ta sẽ tự mình báo cáo Tôn giả, để cho Tôn giả tự mình xử lý.

Băng Nguyệt nhướng mày, sắc mặt âm trầm, do dự một lát cuối cùng quyết định buông tha.

Bởi nàng biết Ngưng nhi tuyệt đối không nói suông, mà bản thân mình căn bản không có nắm chắc thắng đối phương.

Huống chi, Chúc Huyễn Đại Tôn phía sau Ngưng nhi phi thường bao che khuyết điểm môn đồ, cho dù là vài vị Đại tôn khác cũng không nguyện ý đắc tội, quan hệ giữa bọn họ không hề bình thường.

Thấy Băng Nguyệt dự định buông tha, vẻ mặt Ngưng nhi dịu đi không ít, chỉ là vẻ mặt vẫn cảnh giác.

Mặt trời lặn, đại quân triều đình chậm rãi lui lại phía sau, duy trì khoảng cách an toàn với thế lực giang hồ.

Đối mặt với hơn một trăm vị Thiên đạo cao thủ, bất cứ thế lực nào cũng không dám đối đầu cứng rắn.

Chỉ có điều, chưởng môn chín phái chính đạo hôm nay tất cả đều ở trong tay triều đình, khiến cho đám người giang hồ có chút cố kỵ.

Song phương giằng co, cục diện không thay đổi.

Vào thời điểm này, trong thành Lạc Dương đột nhiên phát sinh động tĩnh vô cùng lớn.

Oanh!

Oanh! Oanh!

Tiếng nổ như sấm động, ánh lửa như chiếu tận trời, hắc vụ ngưng tụ trên bầu trời thành Lạc Dương, vô cùng quỷ dị.

Cùng lúc đó, thiên địa chi lực xung quanh điên cuồng khởi động, hiển nhiên bên trong thành đang có cường giả Thiên đạo giao thủ.

Phát sinh động tĩnh lớn như thế, tự nhiên sẽ khiến cho mọi người chú ý.

Không bao lâu sau, từ thành Lạc Dương có vài thân ảnh vọt tới, dừng lại trên "Tụ võ thai".

Người đầu tiên xuất hiện trước mặt mọi người là một gã công tử mặc hoa phục cao quý, ngay sau đó lại có ba người lần lượt hạ xuống.

Mấy gương mặt này mọi người cũng không hề lạ lẫm, đó là Chu Khang Cảnh, Ưng Quan, Hồ Bất Quy, Mạnh Hồn. Chỉ có điều, bốn người bọn họ quần áo nhàu nát, chắc hắn mới trải qua một trận đại chiến.

- Tham kiến hoàng thượng.

Thái Thúc Nguyên xuất hiện phía sau Chu Cảnh Khang, kính cẩn thi lễ.

Sau đó, hơn mười vạn đại quân cùng kêu to:

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Bởi vì Chu Khang Cảnh ngự giá thân chinh nên vô cùng có ý nghĩa. Trong chốc lát nâng cao sĩ khí của quân đội triều đình tới đỉnh điểm.

Thấy bốn người này xuất hiện, trong lòng Thiết Huyết trùng xuống, trong thành Lạc Dương hiển nhiên đã xảy ra sự cố gì đó khiến cho trưởng lão không kịp tiếp viện. Nếu quả thực như vậy, nếu muốn đối phó bọn người Chu Khang Cảnh chỉ sợ không dễ như vậy.

So với sự lo lắng trong lòng Thiết Huyết, Chu Khang Cảnh kỳ thực còn khiếp sợ hơn!

Kiếm trận bị phá hủy, bảy mươi hai Kiếm thi trong nháy mắt toàn bộ biến mất, ngay cả năm người Phong Dã cùng Thiên Tiệm, Cửu Huyền đều bị trọng thương, triều đình vất vả mới có thể mượn sức từ Ma môn mà trong khoảnh khắc lại sụp đổ.

- Thật sự không ngờ tới…

Thở dài một tiếng, Chu Khang Cảnh không thể không để ý tới sinh tử của bọn người Thiên Tiệm, dù sao quan hệ của song phương chính là hợp tác.

Ánh mắt hắn hướng về chỗ góc, nơi Lý Nhạc Phàm đứng đó, thần sắc lạnh nhạt, giống như nhìn một người chết.

Trên thực tế, sinh cơ trong cơ thể Nhạc Phàm hầu như đã không còn, toàn bộ chỉ dựa vào chút ý chí mà chống đỡ cho tới tận bây giờ.

Chu Khang Cảnh với Lý Nhạc Phàm có cừu hận không thể hóa giải được, giữa bọn họ nhất định phải có một người chết.

Chu Khang Cảnh vốn dự định tại ẩn lâm đại hội một phen thắng bại với Nhạc Phàm, giải quyết thù hận trong lòng, chỉ tiếc với tình hình hiện giờ của đối phương, khẳng định không đợi được đến ngày đó.

Đối với sự hiện diện của Chu Khang Cảnh, Nhạc Phàm căn bản không thèm chú ý đến, hắn đang đắm chìm tại thế giới của mình, nhớ lại, từng chút, từng chút một.

Những năm gần đây, trải qua vô số gập ghềnh cùng khó khăn, hắn chưa bao giờ bình tĩnh như bây giờ. Chẳng qua hắn có chút tiếc nuối, nhưng chỉ cần ôm Tiểu Băng nhi vào lòng, hắn đã thấy rất thỏa mãn, hạnh phúc vì tính mạng của hài tử vẫn còn giữ được, Tiểu Băng nhi chính là sinh mệnh mà Nhạc Phàm cùng Trần Hương tạo ra.

- Chu Khang Cảnh!

Một tiếng quát lớn vang lên, Chu Tĩnh Nguyệt từ trong đám người đi ra:

- Chu Khang Cảnh, tên ác tặc nhà ngươi còn nhớ rõ ta chăng?

Đột nhiên nghe thấy có kẻ quát mình, Chu Khang Cảnh nhíu mày, quay về phía có tiếng quát nói:

- Ta còn tưởng là ai, thì ra là hai vị hoàng chất, không nghĩ tới hôm nay các ngươi cũng tới đây, các ngươi muốn hỏi ta chuyện gì?

Thân ở ngôi vị Hoàng đế, lời nói, cử chỉ của Chu Khang Cảnh đều hiện ra sự uy nghiêm của một người đứng đầu Đại Minh.

- Ngươi dám cướp đoạt đi giang sơn của nhà chúng ta, ngươi chính là tên đạo tặc, ta…

Chu Phượng tức giận mà không nói được, Chu Tĩnh Nguyệt giữ lấy tay nàng. Tuy rằng Chu Tĩnh Nguyệt đối với Chu Khang Cảnh hận thấu xương, nhưng nàng không phải là người dễ dàng xúc động. Ngược lại, nàng rất thông minh, hiểu được ẩn nhẫn, bằng vào thực lực của nàng, cho dù liên thủ với tỷ muội nàng cũng không có phần thắng.

Một khi đã như vậy, cần gì phải tự rước lấy nhục nhã.

Đương nhiên, Chu Tĩnh Nguyệt không phải là một người cô đơn, sau lưng nàng còn môn phái, chủ yếu bằng vào quan hệ với Nhạc Phàm, Long Tuấn cùng Đình Nghị phía sau lại liên quan đến một loạt Thiên đạo cao thủ, như Thiên Địa Minh, Khấu Phỉ, Vương Sung. Cho nên Chu Tĩnh Nguyệt không phải cô độc.

- Tĩnh Nguyệt, Tiểu Phượng, hai người không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Long Tuấn cùng Đình Nghị tiến lên, che trước tỷ muội Chu gia.

Chu Khang Cảnh đánh giá hai người, nói:

- Các ngươi chính là đồ đệ của Lý Nhạc Phàm? Ha ha, các ngươi vì Đại Minh ta trấn thủ biên quan nhiều năm, ta phải cảm tạ các ngươi mới đúng.

- Hừ!

Đình Nghị lạnh lùng hừ một tiếng, không cho đối phương mặt mũi.

Long Tuấn nhíu mày nói:

- Chu Khang Cảnh, ngươi bớt nói nhảm đi, chúng ta trấn thủ biên quan không phải vì triều đình, càng không phải vì giang sơn, mà là dân chúng phía sau.

- Nói rất đúng.

Đám người bên trên đài khen, cũng phụ họa theo.

Tĩnh Quốc Quân chưa bao giờ lấy ân oán giang hồ ra so đo, toàn tâm toàn ý trấn thủ biên quan hơn mười năm, có lẽ có người nói bọn họ rất ngốc, cũng có người đối với bọn họ kính trọng.

Không ý tới tiếng hô lớn của mọi người, Long Tuấn cùng Đình Nghị nhìn nhau đồng thời vọt tới Chu Khang Cảnh, bất luận là vì sư phụ, hay là người yêu của bọn hắn, đạo nghĩa khiến bọn hắn không thể chùn bước.

Chu Khang Cảnh không ngờ hai huynh đệ này không nói gì mà đột nhiên xuất thủ, hắn không khỏi giật mình, bất quá hắn còn chưa đặt hai người vào trong mắt, tay trái phất một cái, hai đạo hồng quang phân biệt bắn về phía hai người nghênh tiếp.

Bùng Bùng.

Hai tiếng vang lên, thân hình Long Tuấn cùng Đình Nghị dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục vọt tới trước.

- Thật sự là phiền phức.

Chu Khang Cảnh vẻ mặt không có chút kiên nhẫn, Ưng Quan bên cạnh cùng Thái Thúc Nguyên ngầm hiểu, tức thì xuất thủ ngăn hai người lại.

Cường giả Thiên đạo giao thủ, nguy hiểm vạn phần.

Song phương giao thủ, không hề giữ một chút lực nào.

Long Tuấn cùng Đình Nghị trên danh nghĩa là đệ tử Lý Nhạc Phàm, bởi vì bọn họ cùng Lý Nhạc Phàm giống nhau, lấy việc tu luyện sinh mệnh nguyên khí làm việc chính. Chỉ có điều, mấy năm nay chiến trường giết chóc, bọn họ đã hoàn toàn lột xác, tự sáng tạo ra con đường tu luyện của mình.

Long Tuấn lấy "Dưỡng Tâm Kinh" làm cơ sở, tích tụ và nuôi dưỡng nguyên khí, diễn hóa ra "Trường Sinh khí" có thể làm cho hơi thở liên tục kéo dài, không bao giờ ngừng.

Đình Nghị lấy "Long Cực Cửu Biến" làm cơ sở, rèn luyện kình lực, diễn hóa ra "Cửu Chuyển kim thân", thân như Kim Cương, vạn pháp không phá.

Không thể không nói, chiến trường quả là một địa phương để tu luyện vô cùng tốt, ngay trong sinh tử đột phá, trong nghịch cảnh cảm ngộ Thiên đạo.

Có thể nói thành tựu của Long Tuấn và Đình Nghị hôm nay không phải chỉ có mỗi cơ duyên, mà còn chính là sự cố gắng không ngừng của bọn họ.

So sánh với bọn họ, Thái Thúc Nguyên cùng Ưng Quan, ít trải qua sinh tử, trên phương diện cảnh giới cùng ý chí cũng kém bọn người Long Tuấn một bậc.

Hơn nữa, huynh đệ hai người phối hợp ăn ý, Thái Thúc Nguyên cùng Ưng Quan dần dần lâm vào thế hạ phong.

Hai người Long Tuấn càng đánh càng hăng, đại phát thần uy!

Đúng lúc này, từ thành Lạc Dương có một thân ảnh bay tới, tốc độ cực nhanh, lấy mắt thường khó có thể phân biệt.

Thấy người này bay tới, Chu Khang Cảnh biến sắc, Hồ Bất Quy cùng Mạnh Hồn sắc mặt khó coi, quả thực như là thấy quỷ.

Chu Khang Cảnh trầm ngâm, ý bảo Hồ Bất Quy cùng Mạnh Hồn tiến lên ngăn cản.

Hai người âm thầm kêu khổ, nhưng lại không thể không đi.

Thân ảnh màu đỏ đó bất ngờ dừng lại, đúng là một con cự thú to lớn.

Con thú này nhe răng gầm gừ, giống là một con Hổ đang thị uy, trên lưng có hai cánh, bộ lông màu đỏ tráng lệ, toàn thân tỏa sát hung khí, chính là một trong những mãnh thú thượng cổ, Cùng Kỳ.

- Đó là Tiểu Hỏa?

Trên "Tụ võ thai", bọn người Khấu Phỉ rùng mình.

Long Tuấn cùng Đình nghị mạnh mẽ dừng tay, vội vàng bứt trở ra.

Tiểu Hỏa tại sao đột nhiên lại xuất hiện tại đây? Một khi Tiểu Hỏa đã đến đây, Thích Minh Hữu hiện tại đang ở đâu?

Gầm!

Một tiếng gầm điên cuồng vang lên, Tiểu Hỏa trực tiếp cuốn lấy hai người Hồ Bất Quy.

Tiểu Hỏa chính là thượng cổ mãnh thú, lực lượng cường đại, thay đổi linh hoạt.

Hai người Hồ Bất Quy tuy rằng đều là Thiên đạo cao thủ, nhưng so với Tiểu Hoa không đáng so sánh. Hồ Bất Quy cộng thêm Mạnh Hồn chính là một cao thủ dụng độc, mà Tiểu Hỏa lại không ngại bất kỳ một chất độc nào, năng lực công kích của hắn đã bị hạn chế thật lớn.

Hai người Hồ Bất Quy liên tiếp thất bại lui lại, có cảm giác vô lực.

- Hừ! Giỏi cho một súc sinh.

Chu Khang Cảnh tiện tay huy động, một đạo tử mang đánh vào thân Tiểu Hỏa, mặc dù không bị thương nhưng lại bức lui nó.

Grao.

Tiểu Hỏa chịu đau, trong không trung rống lên, đúng lúc nó đang chuẩn bị nhằm phía Chu Khang Cảnh công kích, một thân ảnh từ hư không hiện ra, ngăn nó lại.

Người đến là một thiếu niên, bộ dạng tuấn tú bất phàm, khí độ ôn nhã, làm cho người nhìn hắn không khỏi sinh ra hảo cảm, đúng là Thích Minh Hữu đa mất tích thời gian dài. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Không bao lâu sau, lại thấy hai người từ xa bay tới, đồng thời dừng lại phía sau, không phải Thiên Sinh cùng A Đồ thì còn có thể là ai được nữa.

Nhìn vào ba người một thú trước mặt, Hồ Bất Quy cùng Mạnh Hồn nghiến răng nghiến lợi, giận không kể xiết.

Là bọn hắn! Chính là bọn hắn phá hủy kế hoạch của mình, nếu không người của Thiên Địa Minh căn bản không có khả năng chạy tới. Hiện tại tuy rằng thành Lạc Dương hỗn loạn một chút, người Thiên Địa Minh tạm thời không thể thoát ra, nhưng cũng không thể cầm chân bọn chúng được lâu.

Thích Minh Hữu căn bản đối với hai người Hồ Bất Quy cũng không có hứng thú, không thèm nhìn một cái, trực tiếp bay về phía "Tụ võ thai".

- Sư phụ!

Thấy bọn người Khấu Phỉ xúm lại, Thích Minh Hữu khom người thi lễ, trong lòng căng thẳng, có chút lo lắng.

- Tốt, tốt, tốt! Không có việc gì là tốt rồi.

Tâm trạng Khấu lão gia tử rất là kích động, bất quá vừa nhắc đến việc của Nhạc Phàm, sắc mặt không tốt cho lắm:

- Thôi không cần nói gì hết, ngươi đi xem Lý tiểu tử một chút đi, ta chỉ sợ hắn không chịu được nữa.

Nói xong câu đó, Khấu Phỉ cảm thấy mình dường như già nua đi rất nhiều.

Thấy giọng nói Khấu Phỉ có chút khác thường, Thích Minh Hữu run lên:

- Sư phụ, Nhạc Phàm đại ca làm sao vậy? Hắn gặp chuyện không may gì sao?

Không đợi Khấu Phỉ trả lời, ánh mắt Thích Minh Hữu nhìn theo tầm mắt mọi người tới một góc, thấy Nhạc Phàm, đầu tóc bạc phơ, mặt không còn chút máu, sinh cơ tiêu tán, trong lòng đang ôm Tiểu Băng nhi, khuôn mặt si ngốc nhìn cô bé.

Thần thức Thích Minh Hữu đảo qua toàn thân Nhạc Phàm, sắc mặt đại biến.

Giờ phút này, Thích Minh Hữu bất chấp tất cả, lập tức bước lên phía trước rót vào trong thân thể Nhạc Phàm một đạo chân nguyên, chạy một vòng trong cơ thể rồi tiêu tán, căn bản không có hiệu quả.

Đang nghĩ, đột nhiên Thích Minh Hữu tỉnh ngộ, gấp gáp nói:

- Long đại ca, Đình đại ca chân nguyên các người cùng Lý đại ca giống nhau, mau tới giúp ta, ta có biện pháp cứu tính mạng hắn!

Long Tuấn cùng Đình Nghị chưa nghe rõ, chỉ nghe đến câu "Có biện pháp cứu mạng", khiến cho bọn hắn hưng phấn dị thường. Hai người không nói nhiều lập tức chạy vội tới trước mặt Thích Minh Hữu, vẻ mặt như nếu cứu được sư phụ cho dù chết cũng không từ nan.

Thích Minh Hữu không giải thích, chỉ kêu hai người rót một đao chân nguyên của hai người vào trong cơ thể Nhạc Phàm, chuyện còn lại giao cho hắn.

Không do dự một chút nào, hai người Long Tuấn dứt khoát đặt tay lên sau lưng Nhạc Phàm, chân nguyên trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, rót vào trong thân thể Nhạc Phàm.

Mà Thích Minh Hữu cũng không nhàn rỗi, ngay tại chung quanh Nhạc Phàm hạ mấy trăm ký hiệu kỳ quái trên cổ kỳ, cường giả mọc lên như rừng, bởi vậy thủ thuật nghịch thiên cải mệnh không quá hiếm thấy.

Mà thủ thuật hiện tại Thích Minh Hữu đang thi triển chính là Chú pháp. Được truyền thừa từ thời thượng cổ, tên là "Hồi Quang Chú".

Tên của nó là "Hồi Quang chú", có ý là hồi quang phản chiếu, có thể giữ lại một phần sinh cơ cho người sắp tuyệt mệnh.

Đương nhiên, "Hồi quang chú" này tuy rằng lợi hại, cũng không thể nghịch thiên cải mệnh, nếu sinh cơ tiêu hao hết, cũng không thể cứu được.

Bất quá hiện giờ tình huống nguy cấp, Thích Minh Hữu chỉ có thể bảo trụ tính mạng Nhạc Phàm, sau đó mới tính kế khác.