Khi những nhân sĩ giang hồ bước vào, không khí trong tửu lâu nhất thời có chút ngưng trọng. Tựa hồ như phút yên tĩnh vào đêm trước của cơn bão táp.
Những tiểu nhị thấy cảnh tượng như vậy, đều nhao nhao thối lui đến hậu đường, không dám thò đầu ra, sợ có một lưỡi đao lạc rơi phải đầu mình.
- Ơ kìa! Hôm nay thoáng cái đã có nhiều người đến như vậy a? Mọi người cũng thật rất chịu khó mà!
Một tiếng trêu đùa phá vỡ không khí lúc bấy giờ, mọi người nghe tiếng nhìn lại, thì thấy ở lầu trên có một thanh niên đang từ từ đi xuống.
Thanh niên này không chút sợ sệt tiêu sái đi dọc theo hành lang, đôi mắt đảo qua đảo lại nhìn trước nhìn sau, sau đó đưa tay chỉ vào một người nó:
- Ôn châu Phương gia và Hoa gia, Gia Hưng Thiết Đầu Hùng, Kim Hoa Khoái Đao Thủ... Chà chà chà, ngay cả Cửu Giang Thần Long Tiên cũng tới! Di? Còn có Phượng Dương Quỷ Ảnh Cước, các ngươi thật đúng là không quản ngàn dặm xa, không ngại cực khổ a! Khái khái khái!
Nhìn bộ dạng cười cợt của người vừa tới, hầu đa mọi người đều hung hăng nhìn đối phương, dưới chân giẫm giẫm mấy cái như thể vào muốn giẫm vào mặt đối phương, mà hơn nữa còn phải dùng chân vừa giẫm qua *** chó. Bởi vậy có thể thấy được, đối phương để lại ấn tượng cực kỳ ác liệt ở trong lòng mọi người, đã vượt xa cực hạn thừa thụ của thị giác.
Đương nhiên, đó đến cùng cũng chỉ là nghĩ trong đầu, cũng không có ai thực sự động thủ với hắn, ngay cả nói thì ai cũng lười nói với hắn một câu.
- Ha ha, không nghĩ tới mọi người lại thân thiện như thế! Có thể nhịn đến độ này, không đi làm hòa thượng thì quả thật rất đáng tiếc...
Thanh niên kia khẽ nhún vai, đang muốn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, trong lúc lơ đảng liếc mắt về một góc, con ngươi đột nhiên co rút lại, trong lòng không ngừng kinh hoàng!
Bất quá, thanh niên có lực khống chế đối với tâm tình cực mạnh, thoáng cái đã khôi phục lại như lúc ban đầu, không có bất kỳ người nào nhìn ra được dị dạng của hắn.
- Vị đại ca này đúng là nhìn rất quen nha, không phải là lúc trước chúng ta đã gặp qua nơi nào chứ?
Thanh niên mặt dày mày dạn tiêu sái đến đối diện của Nhạc Phàm, hồn nhiên không quản người ta có đồng ý hay không, đặt mông ngồi xuống.
Tiếp theo, hắn lại tự giới thiệu về bản thân:
- Tiểu đệ tên là Giang Tiểu Phong, giang trong Trường Giang, tiểu trong tiểu đại, phong trong phong diệp, mong đại ca chỉ giáo nhiều hơn.
Vừa nói xong, mục quang của hắn lại thoáng liếc qua hộp sắt bên cạnh Nhạc Phàm.
Đúng vậy, hắn là Giang Tiểu Phong, Giang Tiểu Phong của Vạn Ác Cốc.
Nhân sĩ giang hồ nghe được cái tên này, cơ mặt đều không tự chủ mà co lại, lộ ra một vẻ quái dị, giống như là ăn phải một con ruồi chết.
Nhắc tới đại danh của Giang Tiểu Phong, cơ hồ đại đa số người đều sẽ cảm giác rất khó chịu, tuy rằng hắn không phải là hạng người đại gian đại ác gì, cũng không phải là hạng người cường thế cuồng vọng, nhưng những người biết hắn đều phải đối với hắn nghiến răng nghiến lợi!
Trộm gà bắt chó, nói bừa lừa gạt, âm hiểm xảo trá, la lối ăn quịt chính là điểm mạnh của hắn.
Không nói đạo lý, chơi bời lêu lổng, không biết lớn nhỏ, thay đổi thất thường chính là thói quen của hắn.
Miệng hèn không nói ra lời ngọc, lòng lang dạ sói, khẩu phật tâm xà, bằng mặt không bằng lòng chính là đặc điểm của hắn.
Tóm lại một câu, Giang Tiểu Phong chính là cái thứ bại hoại, siêu cấp đại bại hoại!
Chỉ tiếc, tên bại hoại này lại có võ công cao cường, khinh công tuyệt đỉnh, lại là truyền nhân duy nhất của Vạn Ác Cốc, nếu không phải là lúc cấp thiết, không có ai lại nguyện ý đắc tội với hắn, nhất là những người có gia có thất.
Một cách chậm rãi, Giang Tiểu Phong đã từ một bại hoại diễn biến thành một đại tai họa của giang hồ! Nếu ai rơi vào trong tay hắn, tuyệt đối là đứt ruột tám đời. Nhẹ thì đau đớn khóc như mưa, nặng thì thê ly tử tán, chúng bạn xa lánh.
Thấy mọi người phản ứng quái dị, Giang Tiểu Phong cũng không thèm đếm xỉa, chuyển về phía Nhạc Phàm nói:
- Đại ca, người đây là chuẩn bị đi đâu?
- Ngươi, nhận biết ta?
Nhạc Phàm sao lại không nhìn ra dị thường trong mắt đối phương, trong lòng cũng có chút động.
Giang Tiểu Phong nghe vậy đảo tròn mắt, cười ha hả nói:
- Ha ha, tiểu đệ chẳng qua là cảm thấy đại ca có chút quen mặt, nhưng cũng có thể là nhận lầm người mà thôi. Chúng ta ở giữa biển người mênh mông gặp nhau, thật sự là có duyên, là có duyên a!
- Thế sao?
Thấy đối phương đùa giỡn nói lảng đi, Nhạc Phàm cũng không có bới lông tìm vết. Nhưng hắn có thể khẳng định được, đối phương tuyệt đối là nhận ra mình, bất quá là vì một nguyên nhân nào đó mà không muốn thừa nhận thôi.
- Đại ca, nếu chúng ta có duyên như vậy, không bằng kết bái thành huynh đệ đi!
Giang Tiểu Phong đột nhiên nói ra một câu, mọi người xung quanh đều đồng thời phun ra thức ăn hoặc là rượu trong miệng! Mọi người biết da mặt hắn dày, nhưng dày tới độ này đúng là không sao nghĩ tới, mới vừa gặp mặt, đã muốn cùng người ta kết bái, hơn nữa còn làm ra dáng vẻ trịnh trọng.
Nhân vật chuyên gieo họa như vậy, tại sao lại còn có thể sống trên thế gian? Ông trời thật là quá bất công mà!
Thấy Nhạc Phàm không đổi sắc, Giang Tiểu Phong lập tức đổi giọng:
- Kỳ thực không kết bái cũng không sao, đó cũng chỉ là chuyện mà tục nhân hay làm mà thôi. Dù sao ở trong lòng tiểu đệ đã đem người trở thành đại ca, người chính là mục tiêu nhân sinh của tiểu đệ, là sáng hay là tối, cùng nỗ lựcđi lên, gặp nguy hiểm cùng nhau tương trợ!
"Nôn!"Mọi người bất tri bất giác cảm giác được một loại ác tâm ghê tởm, lời đồi về tai họa của giang hồ, quả nhiên không phải là lời nói ngoa mà!
Tâm tình bình phục lại, mọi người nhất thời sinh ra tò mò, không biết là ai lại làm cho Giang Tiểu Phong hứng thú như thế?
Không để ý tới những nghị luận của người khác, Giang Tiểu Phong thấp giọng nói:
- Đại ca, người cũng đến đây đoạt bảo sao?
- Không phải.
Thái độ lãnh đạm của Nhạc Phàm cũng không thể khiến cho Giang Tiểu Phong nhụt chí, ngược lại còn nhiệt tình hơn:
- Nguyên lai đại ca đi ngang đường! Bất quá cũng không quan hệ, vừa dịp này tiểu đệ xin chia sẻ với đại ca một tin tức, gần đây người ta đã phát hiện ra một kiện bảo bối thiên địa vô song...
Giang Tiểu Phong cố ý kéo dài thanh âm nhằm khơi dậy sự tò mò của Nhạc Phàm, bất quá đối phương cả cái chớp mắt cũng không có.
Hơi thất vọng, Giang Tiểu Phong tiếp tục nói:
- Bảo bối kia tên là Tử diệp thất tinh quả.
Nghe được năm chữ này, tim của nhân sĩ giang hồ xung quanh không khỏi đập nhanh hơn, toàn thân nhiệt huyết sôi trào!
Tử diệp thất tinh quả, theo truyền thuyết thì chính là ở thời thượng cổ, Tử Cực tinh tú vẫn lạc xuống thế gian mà sinh ra. Ăn một quả, bách bệnh tiêu tán, ăn hai quả tuổi thọ kéo dài, ăn ba quả, xương liền thịt sinh, ăn bốn quả, bách độc bất xâm... Nói chung là ăn càng nhiều càng có lợi, đây tuyệt đối là thiên tài địa bảo mà những người tu luyện tha thiết ước mơ.
Phải biết rằng, ở trong thời loạn thì thực lực mới là thứ bảo đảm an toàn cho bản thân. Bởi vậy, vừa nghe tin Tử diệp thất tinh quả xuất thế, liền có không ít nhân sĩ giang hồ chạy tới nơi này.
Mà nhóm người vừa tiến vào tửu lâu cũng không phải là nhóm đầu tiên chạy tới đoạt bảo, cũng tuyệt không phải là nhóm cuối cùng.