Thương Thiên

Chương 477: Thiên Vũ hoàng đế

Hậu viện đột nhiên trở nên im ắng, Băng nhi và tiểu Tiểu đang chơi đùa không khỏi dừng lại, hướng phía đình nhìn lại.

- Lý Nhạc Phàm...

Phó Suất vài lần há miệng thở dốc, khư khư không biết nên nói cái gì. Mười năm tu hành, hắn cũng chưa từng có tâm thần thất thường như hôm nay.

Là người từng trải qua giang hồ, bất luận là địch nhân hay bằng hữu, không có ai lại không biết cái tên "Đao Cuồng" Lý Nhạc Phàm. Bởi vì, hắn không chỉ có một cái danh tự, mà còn là một truyền kỳ, một loại tôn chỉ. Cho dù là địch nhân đối với hắn hận tới xương tủy, cũng không thể không thừa nhận sự hiện hữu của hắn.

Nhan Nguyệt Thi cũng không có nhiều ý nghĩ phức tạp như vậy, sau khi tỉnh lại liền gấp giọng hỏi:

- Lăng Thông ngươi nói mau, có phải là có tin tức của Nhạc Phàm huynh đệ hay không?

Lăng Thông cũng không có trả lời ngay, mà chậm rãi phân tích:

- Theo ta được biết, Lâu Thượng Lâu năm đó bắt đi Thích Minh Hữu chính là nhằm vào Nhạc Phàm huynh đệ, cho nên việc Nhạc Phàm huynh đệ mất tích hẳn là có liên quan với Lâu Thượng Lâu. Hơn nữa, hiện tại Thích Minh Hữu và Tiểu Hỏa ngang trời xuất thế, chắc hẳn sẽ không có ai biết rõ tinh tức về Nhạc Phàm huynh đệ hơn hắn.

- Ý của ngươi là, chỉ cần có thể tìm được Thích Minh Hữu, liền biết được tin tức của Lý Nhạc Phàm?

Nhan Nguyệt Thi trong lòng khẩn cấp, hận không thể lập tức lên đường đi tìm Thích Minh Hữu.

- Đã nhiều năm như vậy, tính tình nôn nóng của tẩu tử một chút cũng không đổi.

Lăng Thông híp mắt nói:

- Nghe nói, Thích Minh Hữu ngày đó đã cứu lấy Tạ Tiểu Thanh và Tông Lạc Thần của tứ đại tiêu cục. Nếu ta đoán không sai, bọn hắn hẳn là đi biên quan tìm hai tiểu tử Long Tuấn và Đinh Nghị.

Bình phục lại tâm tình, Phó Suất lập tức quyết định:

- Chuyện này quan hệ trọng đại, chúng ta phải lập tức lên đường đi biên quan, mà tin tức này phải nhanh chóng truyền cho Đao Si tiền bối một chút, người của Ma Môn và Ẩn Tông tuyệt đối sẽ không ngồi yên.

- Các người hiện tại đã muốn đi?

Lăng Thông không nghĩ tới đối phương lại vội vả như vậy, vừa tới đã lập tức rời đi.

Phùng Uyển Nhi vội vàng mở miệng:

- Phó đại ca, Nguyệt Thi tỷ, cũng mới chỉ có nhất thời nửa khắc, không bằng nghỉ ngơi một chút, ngày mai hãy lên đường?

Phó Suất khoát tay nói:

- Chuyện này đã qua năm ngày, trên giang hồ đã sớm lan ra khắp nơi, chúng ta không thể trì hoãn thêm được. Về Đao Si tiền bối thì phiền toái các ngươi đem tin tức này truyền đi.

- Chuyện này ta đã sớm an bài, các người không cần lo lắng.

Vừa nói, Lăng Thông lại do dự:

- Đúng rồi, lần này các người đến Lạc Dương, có muốn chào qua Thiết Huyết một tiếng không, dù sao cũng là bằng hữu...

- Không cần.

Phó Suất quả quyết từ chối:

- Thân phận của hắn tương đối nhạy cảm, bây giờ còn chưa phải thời điểm, chờ xác định được tin tức của Nhạc Phàm huynh đệ rồi hãy nói sau.

- Vậy cũng chỉ có thể như vậy.

Lăng Thông có chút bất đắc dĩ nhún vai, sau đó lại nhìn về phía hai đứa trẻ cách đó không xa nói:

- Các người đi lần này, cũng không biết khi nào thì có thể trở về, có muốn cùng Băng nhi nói một chút gì hay không?

- Những gì cần nói chúng ta cũng đã nói rồi.

- Chúng ta đi thôi!

Trong lòng Phó Suất xẹt qua một tia thương cảm, Nhan Nguyệt Thi thì lại càng hơn thế.

Người có buồn vui ly hợp, trăng có sáng tối tròn khuyết.

Đây chính là nhân sinh.

...

Kinh đô, trung tâm của quyền thế trong thiên hạ, căn nguyên của hết thảy hỗn loạn, trải qua mưa gió trăm đời vẫn huy hoàng hùng vĩ như cũ.

- Chúng thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...

- Chúng khanh gia bình thân...

Trong Kim Khuê bảo điện, quân vương Đại Minh cao cao tại thượng, không giận mà có uy, nhãn thần cao ngạo nhìn xuống chúng thần phía dưới, không khí khẩn trương nghiêm túc tràn ngập cả đại điện!

Triều đình mười năm, biến thiên hai đời.

Hôm nay Chu Khang Cảnh đã không còn là Tống vương không quyền không thế lúc trước. Mười năm trước, hắn mưu hại Sùng Trinh, uy bức Chính Minh, thanh tẩy hậu duệ hoàng tộc, lấy thủ đoạn lôi đình khống chế cả triều đình, rồi sau đó lại làm một cuộc cải cách, cường thế đăng cơ, lập niên hiệu là "Thiên Vũ", tay nắm trọng binh, thân ngồi ngai vàng, quyền thế khuynh thiên, trở thành chí tôn ngồi trên vạn người.

Đúng vậy, thân vận long bào, Chu Khang Cảnh rất đắc ý! Mặc dù ngôi vị hoàng đế của mình cũng nhận không ít chỉ trích, mặc dù thiên hạ vẫn chưa thống nhất, nhưng với quyền lợi đỉnh phong, hắn không thể không vì mình mà kiêu ngạo.

- Về quang cảnh nm mới, các vị khanh gia có sự tình gì cần tấu?

Thanh âm Chu Khang Cảnh không lớn, nhưng lại ẩn lộ uy nghiêm của thiên tử.

Trải và hai lần thay đổi, những thần tử còn đứng ở chỗ này, người nào mà không phải là người khéo đưa đẩy và hiểu chuyện. Đương nhiên, đối mặt với uy nghiêm của đế vương, bọn họ vẫn cảm thấy nơm nớp lo sợ.

- Vi thần Khổng Tất, có chuyện muốn tâu lên vạn tuế...

Khổng Tất đứng ra, thần tình vô cùng cung kính. Hắn lúc này, thân vận quan phục nhị phẩm, là Binh bộ Thượng Thư, phong hàm Thiếu Sư, có thể nói là quyền cao chức trọng.

- Vi thần Thang Hán Danh, có chuyện muốn tâu lên vạn tuế...

Lúc này, Hình bộ Thượng Thư Thang Hán Danh cũng bước ra, khom người lạy xuống.

Ngay sau đó, vài tên đại thần cũng nhao nhao bước ra khỏi hàng, đồng thời dập đầu...

Mi mắt Chu Khang Cảnh hơi cụp xuống, chậm rãi mở miệng nói:

- Khổng ái khanh chấp chưởng Binh bộ, chuyện tâu lên hẳn là rất gấp. Khanh liền nói trước đi.

- Tạ hoàng thượng.

Khổng Tất sau khi tạ ơn thì trầm ổn nói:

- Khải bẩm hoàng thượng, chính sách quản hạt được áp dụng khắp nơi, đã thu được hiệu quả rõ rệt, thần đã xem qua và sửa sang lại, viết rõ tình huống ở trên tấu chương. Loạn tặc ở Thiểm Tây đã được bình ổn, duy có Nam Kinh còn có một bộ phận dư nghiệt chưa trừ được. Bất quá, Trịnh thống lĩnh ngày hôm trước đã lĩnh năm vạn đại quân xuất phát bình loạn, tin tưởng nội trong ba ngày sẽ có tin tốt truyền về.

Nhìn biểu tình của hoàng thượng một chút, Khổng Tất tiếp tục nói:

- Mặt khác, ba nước An Nam, Triều Tiên, Thổ Phiên đã phái sứ giả tới thương nghị chuyện chinh phạt, chắc hẳn là bọn họ nghe được tin chiến hỏa ở biên quan lại nổi lên, muốn nhân cơ hội này gây khó dễ. Có xuất binh chinh phạt hay không, kính xin hoàng thượng định đoạt.

- Chinh phạt?

Chu Khang Cảnh khẽ nhíu mày, lạnh lùng cười nhạo nói:

- Những tên man di thiếu văn minh kia, cho là Đại Minh ta dễ bắt chẹt, muốn trưng dụng lãnh thổ Đại Minh ta, bọn họ tính toán cũng thật là tốt, hừ hừ, quả thực là si tâm vọng tưởng!

Dừng một chút, Chu Khang Cảnh lại hỏi ngược phía dưới:

- Chuyện sứ giả của ba nước ta tự có chủ trương, không cần nhiều lời. Về phần chiến sự nơi biên quan, không biết các vị khanh gia có ý kiến gì không?

Ý kiến? Ai dám có ý kiến?

Chúng đại thần hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám xuất đầu.

"Tĩnh" quanh năm trấn thủ biên quan, tự cấp tự túc, độc lập thành đoàn, vẫn không tôn trọng thiên tử, không bị triều đình quản thúc, thậm chí một số nơi còn đối nghịch với triều đình, mà khiến người ta bất đắc dĩ chính là, triều đình khư khư lại không thể hạ thủ đối với bọn họ. Nên biết, "Tĩnh" thủ hộ chính là biên cương Đại Minh, nếu như triều đình liều lĩnh phái binh tấn công, không nói tới bọn họ có thể chiến thắng đối phương hay không, chỉ sợ bọn họ sẽ bị dân chúng Đại Minh mắng chết tươi, tiếng thối lưu truyền vạn năm.

Một chi quân đội, quản lại không quản được, đánh cũng đánh không được, thực là khiến cho người ta phải đau đầu không thôi.

Chu Khang Cảnh thấy mọi người trầm mặc không nói, trong lòng ngầm bực, cho nên lên tiếng:

- Bình thường lúc không có chuyện gì, mọi người đấu đá lẫn nhau, tranh tới mặt đỏ tai hồng, hiện tại cho các ngươi nói chuyện, như thế nào tất cả đầu câm điếc rồi? Hừ!

- Chúng thần có tội, hoàng thượng bớt giận!

Thấy chúng thần đều quỳ xuống, Chu Khang Cảnh hơi bớt giận một chút:

- Khổng Tất, khanh chấp chưởng binh sự, mau nói trước đi.

- Vi thần lãnh chỉ.

Khổng Tất trong lòng bất đắc dĩ, nhưng không dám biểu hiện ra nửa điểm bất mãn, đành phải kiên trì nói:

- Hồi hoàn thượng, vi thần nghĩ, biên quan có Tĩnh trấn thủ, chúng ta không cần phái binh tới. Thứ nhất, quân sĩ biên quan từ trước đến nay không tôn trọng triều đình. Chúng ta không có xuất binh thảo phạt thì đã là ân đức to lớn đối với bọn họ. Có để cho bọn họ xuất lực, nếu cuối cùng không ngăn cản được thì lúc đó triều đình mới ra mặt giải vây, vừa giành được dân tâm, vừa lại chèn ép được vẻ kiêu ngạo của Tĩnh. Có thể nói là vẹn toàn đôi đường. Thứ hai, phản tặc tàn sát bừa bãi khắp nơi, giang hồ cũng bắt đầu rục rịch, triều đình lúc này không nên phân tán binh lực, nếu không rất khó khống chế đại cục.

Chu Khang Cảnh ngẩn đầu, nhìn về phía quần thần nói:

- Đề nghị của Khổng ái khanh, chư vị nghĩ như thế nào?

- Chúng thần tán thành.

Văn võ bá quan không có ai lên tiếng phản đối.

Chu Khang Cảnh vuốt vuốt mi tâm, cảm thấy cảm thán cho sự thiếu kém của nhân tài. Đối với đề nghị của Khổng Tất, hắn cũng từ chối cho ý kiến, hướng về một góc đại điện:

- Đa Phong tiên sinh, khanh nghĩ như thế nào?