Lưỡng Quảng (Quảng Đông và Quảng Tây)- sau lưng là biển, hai bên là dãy núi.
Nam Hùng Thành chính là nằm ở vùng đông bắc bộ của tỉnh Quảng Đông, địa thế tương đối bằng phẳng, hai mặt nam bắc là dãy núi liên miên, khoáng sản, cây rừng, dược liệu vô cùng phong phú, người sinh sống ở chỗ này, mặc dù không phải là cơm no áo ấm, nhưng chí ít cũng sẽ không bị chết đói.
Trên đường cái, hai đứa hài tử đang đi trên đường, hết ngó đông lại nhìn tây, trong ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn và tò mò.
- Đi ba ngày đường, rốt cuộc cũng vào tới trong thành. Hắc hắc!
- Ca ca ngươi xem, lễ mừng năm mới ở nơi này so với Thiên Hà Trấn phải náo nhiệt hơn nhiều, ngay cả múa rồng múa sư tử cũng có mấy đội lận.
- Còn không phải sao, ngay cả đường lộ cũng rộng hơn nhiều so với Thiên Hà Trấn, khắp nơi đều là đồ ăn ngon, còn có những người mãi nghệ, hắc, thật tốt! Thật đặc sắc a!
- Còn có còn có, rất nhiều rất nhiều hoa đăng, ta cũng chưa từng thấy qua, thật xinh đẹp nha.
- Nữu Nữu muội đừng có chạy lung tung, đại thúc râu rậm cùng với Lưu thúc còn ở phía sau kìa.
- Ta đâu có chạy loạn nha, ta chính là chỉ đi xem một chút.
- Chờ ta một chút.
Tiểu Vũ và Nữu Nữu giống như hai con hồ điệp hoan khoái, bay nhảy tung tăng trên đường phố. Đối với những hài tử này mà nói, không có gì có thể hấp dẫn bọn họ hơn là những nơi phồn hoa như thế này.
Ở phía sau, gã râu rậm cùng với Lưu Thiên Phúc sóng vai cùng đi, thỉnh thoảng lại lộ ra ý cười ôn hòa.
- Đại thúc đại thúc, mua cho Nữu Nữu hoa đăng đi.
- Đại thúc, Tiểu Vũ cũng muốn ăn kẹo đường.
Nhìn ánh mắt tha thiết của hai đứa hài tử, gã râu rậm nhịn không được mà gật đầu, Lưu Thiên Phúc lại càng vỗ ngực nói:
- Các ngươi ăn gì mua gì cứ việc nói, Lưu thúc sẽ để cho các ngươi thoải mái.
- Cảm ơn Lưu thúc, Lưu thúc người thật tốt.
- Đều là người một nhà, cám ơn cái gì. Ha ha ha...
Thấy hai đứa hài tử lễ phép như vậy, Lưu Thiên Phúc mừng rỡ cười không ngừng:
- Đi, phía trước chính là nơi chỗ danh nhất nơi này, Thiên Hỉ tửu lâu, ta mời mọi người ăn uống một phen.
- Tốt quá, tốt quá, thật tốt quá.
- Nữu Nữu, chúng ta đi mau.
- Tiểu Vũ nắm tay Nữu Nữu sải bước, hướng mặt tiền của tửu lâu chạy tới.
"Oành!"Trước cửa tửu lâu, một tiếng trầm đục vang lên, hai đứa hài tử đồng thời đụng vào một người.
Âm thầm kêu hỏng bét, Tiểu Vũ nhanh chóng nói xin lỗi:
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chúng ta không phải cố ý.
Lúc ngẩng đầu nhìn lại, trước mặt đúng là một thiếu nữ tuyệt sắc, khinh sa màu xanh, phiên hốt mềm mại, giống như là tinh linh hạ xuống trần gian, đưa tới vô số ánh mắt khác thường.
Lục y thiếu nữ vẻ mặt lãnh đạm, còn chưa chờ nàng mở miệng, một gã trung niên nam tử cao gầy bên cạnh đã nói trước:
- Hừ! Ở nơi nào lại có mấy đứa nhà quê xông loạn, các ngươi không dùng mắt để đi hay sao.
Tiểu Vũ lần đầu tiên thấy người xinh đẹp như vậy, cho nên cũng thất thần một chốc.
Nữu Nữu bĩu môi, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta không phải cố ý, làm gì mà hung dữ như vậy.
- Hử? Ngươi nói cái gì?
Thanh âm của trung niên nam tử nâng cao, giống như muốn động thủ gây khó dễ, lúc này Lưu Thiên Phúc vừa đi tới:
- Mục tổng quản thủ hạ lưu tình, thủ hạ lưu tình a! Hai đứa hài tử đều là lần đầu tiên vào thành, chưa hiểu quy củ, ngài đại nhân đại lượng, không cần phải so đo với bọn hắn. Thật xin lỗi, thật xin lỗi!
- Nga? Nguyên lai là ngoại sự đường Lưu hương chủ...
Trung niên nam tử nhìn thử xem ai tới, ôn hoà nói:
- Lưu hương chủ, nghe nói ngươi lần này về thăm nhà, nhanh như vậy đã trở lại sao?
Lưu Thiên Phúc vội vàng nói:
- Hồi Mục tổng quản, trong bang còn có đại sự trọng yếu, thuộc hạ cũng không dám vì việc riêng mà trì hoãn. Cám ơn Mục tổng quản đã quan tâm!
Nhìn bộ dáng cung kính của đối phương, Mục tổng quản có chút hưởng thụ, cho nên thái độ cũng có phần hòa hoãn nói:
- Hai tiểu tử này là ai? Hấp tấp đụng phải Trữ cô nương, ngươi cũng đã biết, Trữ cô nương chính là quý khách từ Thiên Địa Minh tới, nếu như chọc cho Trữ cô nương mất hứng, ngươi cho dù có mười cái đầu cũng không đủ bù đắp.
- Dạ dạ dạ!
Lưu Thiên Phúc chuyển sang phía lục y thiếu nữ, khom người nhận lỗi:
- Cô nương đại nhân đại lượng, xin tha lỗi cho chúng ta!
- Thật xin lỗi...
Hai đứa hài tử yếu ớt nói, gã râu rậm thấy thế không khỏi hơi cau mày. Tuy rằng hắn hiện tại mất đi trí nhớ, nhưng cũng không có nghĩa hắn là kẻ yếu ớt, nếu cần thiết, hắn không ngại trực tiếp thưởng cho đối phương hai cái bạt tai.
- Quên đi.
Lục y thiếu nữ khoát tay áo, cùng lúc mở miệng nói:
- Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, Mục tổng quản không cần truy cứu, trong bang còn có việc phải xử lý, chúng ta đi thôi.
- Dạ!
Mục tổng quản ngoan ngoãn gật đầu, đi phía trước dẫn đường.
Lục y thiếu nữ cũng lập tức đi theo, nhưng bất ngờ lại quay đầu liếc mắt nhìn nam nhân râu rậm một cái thật sâu.
"Phù!"Chỉ trong một lát ngắn ngủn, Lưu Thiên Phúc đã khẩn trương tới độ đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Thấy hai người ly khai, hắn mới nới lỏng tâm tình nói:
- Hai vị tiểu tổ tông của ta, ngàn vạn lần chớ chạy loạn nữa. Các ngươi có biết hay không, mới vừa rồi chính là nội đường tổng quản của Thiên Hùng Bang chúng ta, nếu đắc tội phải hắn, chúng ta sau này đừng mong có cơm ăn.
- Chúng ta đã biết, Lưu thúc.
Hai tiểu gia hỏa cũng không tiếp tục hưng phấn như vừa rồi, giờ khắc này, bọn họ rốt cục cũng ý thức được, thế giới bên ngoài cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng.
Gã râu rậm cũng thờ ơ không nói, hai tiểu hài tử có biểu tình như thế, ngược lại còn làm cho hắn yên tâm không ít. Trải qua chuyện này chúng ta thể hiểu thêm được những đạo lý mà không ai có thể dạy cho bọn chúng.
- Không cần nghĩ nhiều như vậy, chúng ta đi ăn thôi, chớ đem oán khí cũng ăn vào.
Lưu Thiên Phúc chuyển đề tài, dẫn ba người hướng tửu lâu đi lên.
Trong chốc lát, những kẻ xem náo nhiệt ở xung quanh cũng thu hồi ánh mắt.
Phía bắc Nam Hùng Thành, người ở thưa thớt.
Một trang viên hoa lệ tọa lạc ở nơi này, chính là trú địa của Thiên Hùng Bang.
Nhắc tới Thiên Hùng Bang, vốn chỉ là một thế lực nho nhỏ ở Nam Hùng Thành. Song mười năm trước, Thiên Hùng Bang được sự tương trợ của Huynh Đệ Hội, bắt đầu khuếch trương ra bốn phía, thâu tóm vô số bang hội. Về sau đã trở thành bá chủ nhất phương.
Mấy năm qua, Thiên Hùng Bang ngày càng thịnh, thế lực đã sớm mọc rễ nơi này, cho dù là binh lực triều đình ở Lưỡng Quảng cũng không dám chống chọi cùng bọn họ!
Hậu viện - tạp vụ liên tiếp qua lại.
Lúc này, Mục tổng quản đã mang theo lục y thiếu nữ hướng về phía thư phòng, thủ vệ tả hữu lập tức tránh ra hai bên.
- Mục Phương cầu kiến bang chủ.
- Vào đi!
Một thanh âm hùng hậu truyền từ trong ra, Mục Phương cung kính khom người, nhẹ nhàng đem cửa đẩy ra.
Trong thư phòng, bên cạnh đồ vật được bày biện thanh nhã lại vừa cổ điển, có một gã trung niên nam tử hình dáng khôi ngô đang ngồi trên ghế, tay cầm một bản cổ tịch... Hắn không phải ai khác, chính là đầu lĩnh của Thiên Hùng Bang, Vệ Kiếm Phong.
- Vệ bang chủ, Trữ Uyển Can hữu lễ.
Lục y thiếu nữ chậm rãi tiến lên, mặt mày vẫn có vẻ hờ hững.
- Trữ cô nương không phải đa lễ, cô nương ngàn dặm tới đây, đúng là vinh hạnh của Vệ mỗ, mời ngồi xuống nói chuyện.
Vệ Kiếm Phong đứng dậy đón chào, nhiệt tình mời đối phương ngồi, ngay sau đó lập tức sai người dâng trà thơm.
Đối với vị thiếu nữ thanh tú này, hắn không dám có nửa điểm khinh nhờn, bởi vì thực lực của đối phương tuyệt đối là ở trên hắn.