Trong căn phòng nhỏ, Vương Tống đột nhiên hỏi:
"Theo như ngươi nói, đúng là hiện giờ không còn tin tức gì về dư đảng phải không?" Ngữ khí cực kì băng lãnh khiến cho người ta cảm thấy toàn thân sợ hãi.
Đầu lĩnh liền dập đầu xuống đất nói:
"Dạ phải, sau khi tên thợ săn đó chết thì những tên khác đều mất dấu vết".
"Hừ!" Vương Tống đại nộ.
"Ba!" một tiếng, thủ chưởng dùng lực đập xuống bàn một cái. Chỉ nghe
"Rắc!", cả cái bàn liền tan vỡ thành nhiều mảnh trên mặt đất. Nội lực thâm hậu như thế, tuyệt không phải cao thủ bình thường có thể làm được. Xem ra vị Tống công tử này đúng là cao thủ. Đầu lĩnh thân người chợt khẽ run, một câu cũng không dám nói.
Như là đã phát tiết hết nộ khí, Vương Tống ngữ khí thay đổi, lạnh nhạt nói:
"Vốn là ngươi đáng tội chết..." Nghe nói thế đầu lĩnh trong lòng cảm thấy căng thẳng.
"Nhưng ta niệm tình ngươi theo ta đã nhiều năm, hơn nữa lúc này cũng là người ta cần, cho nên ta tạm thời tha cho ngươi một mạng, cho ngươi có cơ hội *** công chuộc tội..."Nghe câu này, đầu lĩnh cũng yên tâm một chút, vẻ mặt cảm kích vô cùng, liền bái tạ nói:
"Tạ ơn công tử tha tội cho tiểu nhân, tiểu nhân thề sẽ trung thành với công tử cho đến chết".
Vương Tống danh phận cao quý, từ nhỏ đã học tập việc cai quản kẻ khác. Hiện tại hắn tự nhiên đã thành thục chuyện này, ban ân huệ mới thể hiện đạo làm vua. Thấy biểu tình của thuộc hạ, Vương Tống hài lòng gật đầu nói:
"Ngươi trước tiên hãy tu dưỡng cho tốt, đợi lành vết thương rồi hãy đến gặp ta". Nói xong hắn liền nhắm hai mắt lại.
Đầu lĩnh cũng vội lui ra...
Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng chợt biến mất. Một nam tử thân mặc đồ đen, đầu quấn khăn đen quỳ trước mặt Vương Tống, nói rành rọt:
"Công tử có chuyện phân phó".
Vương Tống nhắm mắt nằm dài trên ghế, lãnh đạm nói:
"Quỷ Mị, tình hình vừa rồi ngươi cũng đã nghe rõ. Ngươi hãy đi tìm tất cả dư đảng mà diệt hết, ta không hi vọng có một tin tức gì bị tiết lộ ra ngoài". Giọng nói tràn đầy tự tin, tựa như là đã biết kết quả trước rồi.
"Dạ, công tử". Quỷ Mị nói xong liền biến mất khỏi phòng. Không phải là biến mất, nhưng tốc độ quá nhanh khiến người ta không thể nhìn thấy. Chỉ nháy mắt đã biến mất, đây chính là một bí pháp trong dị thuật - không gian di động.
Đây đúng là chỗ dựa đích thực của Vương Tống, chính là bản thân hắn đã gặp được nhân tài biết được dị thuật khủng bố này. Hắn lần này phái dị sĩ đi, xem ra Vạn tiên sinh và Tiểu Nhã quả thực là lành ít dữ nhiều...
Ngày hôm sau.
Trữ Huyền thành, trong thiết lao của nha môn, Nhạc Phàm mở mắt ngay khi ánh sáng đầu tiên chiếu vào. Lúc này hắn tịnh không biết Lưu Thủy thôn đã trở thành tro bụi, lại càng không biết thân nhân và bằng hữu mình đang ở lằn ranh sống chết.
Tỉnh dậy, Nhạc Phàm toàn thân đột nhiên chấn động, liền đứng dậy đi đến bên cạnh song sắt, lớn tiếng gọi...
Những ngày này, Lệ Vân mỗi ngày đều dậy rất sớm đánh thức Nhạc Phàm, điều này đã trở thành thói quen. Nhưng vừa rồi Nhạc Phàm tỉnh dậy, cảm giác có chút gì khác lạ, dùng tinh thần lực mới phát hiện ra, hơi thở của Lệ Vân ngày càng trở nên yếu ớt.
Nhạc Phàm kêu lớn vài tiếng, nhưng lão vẫn không có phản ứng gì. Cho nên hắn không thể kiên nhẫn, cũng không dám suy nghĩ nhiều.
"Hát!" kêu lớn một tiếng, hắn bẻ song sắt sang hai bên, chui người qua.
Con người đúng là như thế, mặc dù biết sớm muộn gì cũng chia lìa, nhưng đến lúc chia li thật sự, trong lòng cũng khó mà chịu nổi. Nhạc Phàm từ khi vào thiết lao đã bắt đầu biết lão nhân sớm không còn khỏe nữa. Những ngày này cùng sống với lão nhân, sớm xem lão là thân nhân của mình. Giờ đây thấy lão nhân chuẩn bị li khai nhân thế, trong lòng đột nhiên trở nên bi thương.
Vội vàng vạch đám rơm ra, từ từ ôm lão nhân dậy, lúc này Nhạc Phàm cảm thấy chân tay đều vô dụng. Tay phải khẽ run run sờ vào khuôn mặt đã trở nên hơi lạnh, mắt hắn đã trở nên hơi ướt. Nhạc Phàm tuyệt đối không phải là người nhu nhược, ngược lại, khó khăn từ nhỏ sớm khiến hắn trở nên kiên cường. Nhiều năm sinh hoạt gian khổ, bao nhiêu lần chiến đấu khó khăn đã không thể khiến hắn dao động trong lòng. Ngay cả khi biết mẫu thân đã qua đời hắn cũng không đau khổ như thế. Nhưng hiện tại chỉ vì lão nhân mới quen biết vài ngày lại khiến hắn ướt cả hai mắt.
Đây là lần đầu tiên, Nhạc Phàm lần đầu tiên biết đến nỗi đau khổ của việc mất người thân. Đạo thanh sắc nguyên khí trong cơ thể nhanh chóng di chuyển, trở nên dày đặc hơn. Nhưng Nhạc Phàm không chú ý đến, hắn lúc này lo lắng cho thân nhân của mình.
Lệ vân chậm chạp mở hai mắt, cố hết sức đưa tay trái lên, khẽ vuốt mặt Nhạc Phàm, ngữ khí hư ngược nói: "Hài tử, đừng đau khổ như thế, con người khó thoát khỏi cái chết... Rồi ngày này cuối cùng cũng đến, nhưng ta trong lòng có mối hận không thể quên được, cho nên mới có thể sống tới giờ... Có thể gặp được con trước khi chết, nghe con gọi hai tiếng gia gia, ta cũng không còn gì phải hối tiếc... Nếu sau này gặp người nhà của ta, con giúp ta chăm sóc họ cho tốt. Nói không chừng họ đã chết cả rồi... Nếu bọn họ đã chết, ta tại nơi đây cũng đã có một người thân... Tiểu Phàm... Có thể gọi ta hai tiếng gia gia lần nữa được không?" Thanh âm lão nhân càng trở nên yếu ớt.
"Gia gia... gia gia... gia gia..." Không ngừng gọi lớn, Nhạc Phàm có chút nghẹn ngào nói:
"Gia gia yên tâm, con sẽ tìm được người nhà của người, con sẽ chăm sóc họ thật tốt, nhất định rất tốt..." Thấy lão nhân từ từ nhắm hai mắt, hắn biết lần này vị lão nhân khả kính sẽ không tỉnh lại nữa. Cho nên hắn không nói gì nữa, cũng không di động, cứ yên lặng ngồi đó mà ôm thi thể lão nhân trong lòng.
... Lão nhân đã đi, để lại mối hận suốt nhiều năm không cam lòng mà ra đi.
...Một lúc lâu sau, Nhạc Phàm mới từ đau khổ mà dần phục hồi lại.
Lúc này ngục tốt mới tiến lại. Thấy song sắt bị bẻ cong như thế tất cả đều sửng sốt. Bọn hắn nghĩ rằng, song sắt cứng như thế cả bọn cũng không thể lay động nổi, nhưng lại có người có thể bẻ cong nổi. Đột nhiên, Nhạc Phàm trở thành nhân vật nguy hiểm phi thường đối với chúng, chúng cũng không dám hung hăng càn quấy như trước, cho nên thành tâm mà đưa thi thể lão nhân ra ngoài...
Từ khi Lưu Thủy thôn bị hủy diệt, nha môn tri phủ đã không còn thanh nhàn như trước. Hơn hai trăm người chết, không kể là nguyên nhân gì, trách nhiệm của lão khẳng định không thể tránh khỏi, nên lão trong lòng cảm thấy lo lắng vô cùng. Cho nên lão một mặt không ngừng phái người truy tìm manh mối khắp nơi, một mặt tự thân đi gặp các quan lại và cường hào khác.
Tri phủ lúc này tâm trí rối loạn. Đã trải qua thời gian một ngày vẫn không tìm thấy manh mối gì, đang lúc cảm thấy tuyệt vọng lại đột nhiên tiếp nhận tin tức từ trên truyền xuống. Để cho hắn có thể tránh khỏi việc này, chỉ nói sơn tặc vùng phụ cận Lưu Thủy thôn làm loạn, toàn thôn hơn hai trăm người chết trong tay sơn tặc, triều đình đang điều tra sự việc.
Nghe tin tức như thế tri phủ tự nhiên minh bạch, sự việc này có liên quan tới người trong triều. Nhưng đã có người ở trên ra mặt can dự, bản thân hắn cũng không một chút lo lắng nữa.
Hai ngày sau, tri phủ tiếp nhận công văn phản hồi của Hình bộ, Nhạc Phàm bị xử xung quân biên hoang bốn năm, phục dịch xong được khôi phục tự do. Vì thế hắn được vài tên quan binh áp giải lên phía Bắc, đi về phía biên hoang. Từ nay về sau cuộc sống mới đã bắt đầu, trước mắt ngọt bùi đắng cay không ai có thể biết được, nhưng hắn tin là bản thân có thể chịu được, bởi vì trong lòng hắn vẫn còn có điều cần phải hoàn thành.