Giờ tuất.

Ra khỏi đại lao, Lý Đàm liền cáo từ Tô Phóng Hào. Ông dự định đến chỗ ở của Thái gia. Thái gia này quả nhiên là cự phú ở Trữ Huyền thành, danh khí vang dội, tùy tiện hỏi một người đều có thể chỉ được. Cứ đi đường mà hỏi, ông nhanh chóng tìm ra phủ đệ của Thái gia.

Thái phủ quả nhiên rất giàu có, trước cổng hai bên đặt hai đầu mãnh sư thật lớn bằng đồng vàng, trên cổng lớn làm bằng loại gỗ đắt tiền có treo một tấm biển màu vàng sáng chói, hai chữ "Thái phủ" trên đó có khí thế thật phi phàm.

Đối với những thứ đó Lý Đàm không thèm để ý đến, chỉ nhìn qua hai chữ "Thái phủ" treo trên cổng, trong lòng lập tức vui mừng, lập tức tiến đến gõ vào cánh cổng.

Trong chốc lát liền có một tên gia nhân mặc áo xanh chạy ra mở cổng.

Tên gia nhân này nhìn người đứng trước cổng, thấy đó là một thợ săn, liền vênh váo hỏi: "Ngươi là ai? Đến đây làm gì?"

Lý Đàm chắp tay trước ngực, nói giọng khàn khàn: "Tôi là thợ săn Lý Đàm ở thôn Lưu Thủy, muốn cầu kiến Thái thiếu gia của các người".

"Hả! Lão nhà quê ông mà muốn gặp thiếu gia bọn ta. Đi đi, thiếu gia bọn ta giờ đang tiếp đãi khách quý, không thèm đếm xỉa tới ngươi đâu". Hắn nói xong liền muốn đóng cổng lại.

Lý Đàm tiến một bước lên phía trước giữ cánh cổng lại, lễ độ nói: "Tôi có chuyện khẩn cần muốn cầu kiến thiếu gia của các người, làm phiền ngươi chuyển lời giúp ta".

Tên gia nhân thấy đối phương dám cản lại, giận dữ trừng mắt nói: "Úy! Ngươi muốn làm gì đây. Nếu cứ làm như vầy thì ta phải gọi người tới đó, lúc đó đánh ngươi tàn tạ thì đừng có trách ta".

Lý Đàm khuôn mặt trở nên phát lạnh, lạnh lùng nhìn tên gia nhân, khiến hắn trong lòng trở nên căng thẳng, lắp bắp nói: "Ngươi... Ngươi không được làm loạn, ta... ta gọi người thật đó...." Hắn nói mà mồ hôi lạnh chảy khắp người.

"Lúc này cứ xông vào như thế nói không chừng càng làm cho sự tình thêm phức tạp, nên nghĩ biện pháp khác tốt hơn vậy". Lý Đàm trong lòng thầm tính toán, rồi rút tay về, quay người rời đi.

Giờ tuất (trời đã trở nên tối đen) ...

Lý Đàm xuất hiện ở cuối đường, từ con hẻm bên cạnh Thái phủ mà trèo vào. Thái phủ tường ngoài phải nói là cao, nhưng đối với Lý Đàm mà nói thì không là gì cả, hai ba lần nhảy là đã trèo qua được.

Trong những nhà giàu sang quyền thế có rất nhiều hộ vệ bình thường, hơn nữa bên trong lại có không ít cao thủ. Lý Đàm tuyệt đối không phải là người dễ kích động, cho nên ông cứ quan sát tình hình xung quanh Thái phủ, đến khi trời tối đen mới bắt đầu hành động.

Nằm trên tường, Lý Đàm cẩn thận quan sát tình hình xung quanh. Một thợ săn xuất sắc trong đêm tối quan sát tuyệt đối không thua kém cao thủ bình thường trên giang hồ.

Sau một lúc, Lý Đàm cẩn thận từ trên tường nhảy xuống, lập tức ẩn mình vào chỗ tối. Sau khi quan sát kĩ, Lý Đàm mới bắt đầu chuyển người nhanh như một con mèo lặng lẽ tiến về phía trước.

Tòa phủ đệ này rất lớn, phòng ốc rất nhiều, may là Lý Đàm đã lập kế hoạch từ trước. Với những nơi phú quý như thế này, giờ đúng là lúc bắt đầu ăn tối, hơn nữa vừa rồi cũng nghe tin tức từ tên gia nhân. Ông có thể xác định, chỉ cần tìm ra nơi ăn tối nhất định có thể gặp được Thái thiếu gia.

Mũi Lý Đàm rất thính, mặc dù Thái phủ đầy rẫy mùi vị hỗn tạp, nhưng ông vẫn có thể phân biệt được mùi vị thức ăn và rượu.

Lúc này là đầu năm mới, thời tiết rét lạnh dị thường, căn bản ngoại trừ các thủ vệ bên ngoài thì không có tên hộ viện nào đi ra ngoài cả, cho nên Lý Đàm trên đường đi không gặp nguy hiểm gì, chỉ nhẹ nhàng tránh né vài tên thủ vệ và gia nhân.

Thái phủ đại nội đường lúc này ánh sáng lộng lẫy, ca múa tưng bừng. Lý Đàm rất dễ dàng nhận ra, đợi đến khi đổi ca trực của thủ vệ, liền nhanh lặng lẽ trốn vào nấp dưới cửa sổ đại sảnh. Ông đang chuẩn bị nhỏm đầu lên xem, chợt trong lòng thấy cảnh giác, lập tức trốn vào lùm cây, thu liễm khí tức bản thân, ngay cả đôi mắt cũng nhắm lại.

Lý Đàm vừa nhắm mắt lại, đột nhiên có một bóng người phi lên nóc đại sảnh, nhìn xung quanh: "Quái lạ! Chẳng lẽ ta cảm giác sai à? Nếu không thì kẻ đó đúng là có khinh công rất giỏi, có thể dưới ánh mắt của ta mà vô thanh vô tức rời khỏi". Suy từ võ công của bản thân mà khẳng định ra, vì thế người này rất tin tưởng vào cảm giác của hắn.

Kỳ thật hắn không phải không nghĩ tới có người trốn dưới nhà, chỉ là hắn không tin có người có thể ở gần đó mà thu liễm khí tức, thoát khỏi sự tìm kiếm của linh giác của hắn. Có thể đây đúng là một loại biểu hiện tự tin vào kinh nghiệm giang hồ của bản thân.

Lý Đàm sử dụng thuật thu liễm đã nhiều năm đi săn, học tập kinh nghiệm từ các chủng loại dã thú, chẳng những có thể ngừng hô hấp mà còn khống chế cơ nhục thu lại khiến trái tim ngừng đập. Mặc dù chỉ có thể duy trì trong thời gian rất ngắn nhưng cũng đủ giúp cứu mạng ông nhiều lần, kể cả lần này.

Cảm giác trong lòng tiêu biến, Lý Đàm vẫn không dám đứng lên, chỉ chậm rãi di chuyển đến cửa sổ. Ông cũng không ngẩng đầu lên quan sát mà chỉ ở phía dưới cửa sổ chăm chú lắng nghe tình hình trong đại sảnh. Nhưng trong đại sảnh nhạc khúc vang lên rất ồn ào, căn bản không thể nghe được cái gì, Lý Đàm nhịn không được bèn nhíu mày.

Đại sảnh Thái phủ chỉ có một từ để hình dung, tuyệt đối chỉ có thể gọi là "bình thường". Nhìn qua có đủ kim khí ngọc bình, được sự chiếu sáng của ánh đèn, cả đại sảnh sáng ngời dị thường. Mặc dù rất bình thường, nhưng lại có vẻ đại khí huy hoàng.

Ngồi ở vị trí chủ tọa chính là Thái gia gia chủ và phu nhân.

Thái Vũ nhìn qua có vẻ hơi mập. Nói đến người có tiền đa số có dáng vẻ đó, nhưng phu nhân ngồi bên cạnh lão dung mạo rất khoan thai hoa lệ, thùy mị vô hạn, thật là tương phản với lão.

Bên phải chính là Thái thiếu gia Thái Ân Khắc và một vị trung niên văn sĩ mặt mày sầu muộn đang uống rượu. Bên trái chính là khách quý hôm nay của Thái phủ, có phần hơi thần bí. Hắn chính là Vương Tống, lại còn có vị hắc y cao thủ vừa mới xuất hiện trên nóc đại sảnh.

"Nhị thiếu gia yên tâm, ta vừa ra ngoài xem xét, bốn phía không có ai cả". Hắc y nhân bẩm báo với âm thanh ồm ồm.

Triệu Thiên Hoa hài lòng gật đầu, rồi quay sang Thái Vũ nói: "Thái lão bản, hiện tại ăn uống cũng no say, chúng ta nên bàn đến chính sự thôi".

Thái Vũ vỗ tay mấy cái, nói với đám gia nhân và nữ tử đang tấu nhạc múa hát nói: "Các ngươi lui cả ra, nói bọn gia nhân là không ai được vào quấy rầy.

"
Dạ, lão gia". Cả bọn đều lần lượt lui ra ngoài.

Thấy đám gia nhân đi hết, Thái Vũ mới cười nói: "
Những điều Triệu công tử nói ta đều xem xét kĩ. Mặc dù chúng ta cũng được xem là giàu có, nhưng so với Triệu gia thì thua kém rất nhiều. Không biết vì sao nhị vị công tử lại tìm đến ta? Dù sao tại Trữ Huyền thành này những kẻ giàu có hơn ta cũng có rất nhiều mà!"

Vương Tống uống nốt ngụm rượu rồi nói: "
Thái lão bản nói lời khách sáo rồi. Chúng ta cùng Thái lão bản hợp tác chủ yếu là tin tưởng ở nhãn quang và năng lực của Thái lão bản. Hơn nữa đúng là Thái lão bản hiện nay mặc dù không phải là nhất phương thế lực, nhưng là ngườicó vài điểm ta có thể nhờ vả.

Ta tin tưởng Thái lão bản sẽ không cự tuyệt, bởi vì ta có thực lực và tài phú tranh đoạt thiên hạ. Thái lão bản gia nhập chỉ là thêu thêm hoa vào gấm nữa mà thôi. Nhưng các người có thể kiếm được nhiều hơn hiện tại rất nhiều, nếu giúp ta đoạt được thiên hạ, lão tương lai địa vị và tài phú tuyệt đối có thể so sánh với Triệu gia lúc này".

Nghe xong những lời ấy, Thái Vũ trong lòng chợt nhảy lên. Triệu gia đúng là thiên hạ tài thần chi chủ. Mặc dù nói là Giang Nam thủ phú, nhưng trừ quốc khố ra, có ai dám nói giàu hơn Triệu gia chứ. Kì thật trước mắt mọi người đều biết Triệu gia tiền tài sớm vượt quá quốc khố hoàng thành, chỉ là không ai dám nói ra mà thôi. Thấy ánh mắt Triệu Thiên Hoa tịnh không có chút phản ứng gì, lão nghĩ đến khả năng bọn họ có thể đã có hiệp định rồi.

Trong lòng mặc dù rất chấn kinh nhưng lão vẫn cố gắng bình tĩnh lại, bắt đầu tự đánh giá khả năng...

Bọn Vương Tống không thèm quấy rầy thêm, chỉ ngồi bên cạnh yên lặng uống rượu chờ đáp án. Phút chốc cả đại sảnh trở nên yên lặng dị thường.