Thương Thiên

Chương 180: Trọng phản Hàng Châu phong vân tụ

Ngồi trên giường, Nhạc Phàm nỗ lực thử khống chế thể lực cho thành thục. Hồng quang rực sáng bao quanh thân thể hắn, vừa dày đặc lại chói lọi, Huyết Long gào thét, lồng lộn quay cuồng, không ngừng nhe nanh múa vuốt biến thành đủ loại tư thế uy mãnh.

Mất đi sự hỗ trợ từ nguyên khí, sức mạnh toàn thân so với trước giảm đi ba thành! May mắn là "Long Cực Cửu Biến" đã luyện đến tầng thứ hai nên cũng có không ít diệu dụng. Hơn nữa giờ đây đã hoàn toàn nắm vững được sức mạnh của "Tiển Hồn", sau này việc tự phòng thân là không khó. Tuy Nhạc Phàm chẳng hiểu được "Tiểu Tiển" trong Thức Hải được hình thành như thế nào, nhưng hắn cũng hiểu được đó chính là linh hồn ấn ký, cho nên gọi nó là "Tiển Hồn".

Nếu "Tiểu Hồn" kết hợp với huyết long, uy lực đâu phải tầm thường? Vừa nghĩ đến đây, Thiên Linh của Nhạc Phàm bỗng lấp lánh quang mang, "Tiển Hồn" màu xám lượn vòng trên đỉnh đầu, phát ra một loại lực lượng khủng khiếp. Cùng lúc đó, ánh sáng vàng chiếu sáng khắp căn phòng.

Bên ngoài khách sạn người người qua lại tấp nập, trên đường cái quan đang rất ồn ào náo nhiệt nhưng không một ai phát hiện ánh sáng dị thường toả ra từ một căn phòng nhỏ trong khách sạn này, may là đang ban ngày, nếu là đêm tối thì… sợ rằng nơi này chẳng còn làm ăn gì được nữa!

"Ồ!"

Bây giờ linh thức của Nhạc Phàm càng thêm nhạy bén, chưa cần triển khai đã có thể phát giác có người đang lại gần, lập tức thu hồi… Chỉ trong chớp mắt, cảnh tượng xung quanh đã phục hồi lại nguyên trạng.

Ngay sau đó, cửa phòng bật mở, một nữ tử vận thanh y tay bưng chậu nước thướt tha bước vào trong.

"Ngươi dậy rồi!" Nàng ta thấy Nhạc Phàm đã tỉnh lại, bèn tiếp lời: "Không ngờ xương cốt ngươi lại cứng cáp đến vậy!"

Giọng điệu uyển chuyển, làm cho người nghe không ra là có ý châm chọc hay xót thương.

"A! Thì ra là ngươi!"

Nhạc Phàm sững sờ, chỉ cần liếc mắt qua cũng nhận ra đây chính là người hôm đó mình đã cứu - Thi Bích Dao!

Lúc này, toàn thân Thi Bích Dao vận oản sa, toát lên vẻ thanh tú thướt tha. Dáng vẻ yểu điệu, tóc như dòng suối, lả lướt như tiên nữ xuất trần! Đâu còn có thần sắc hoảng sợ ngày nào.

"Ngày đó vội vàng chia tay, ngươi còn nhớ ta không?" Ánh mắt Thi Bích Dao chớp sáng, thần sắc tỏ ra rất phức tạp

Nhạc Phàm đã khôi phục lại sự tỉnh táo thường ngày, trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Sao ngươi lại tìm được ta?"

Thi Bích Dao hít sâu một hơi, đáp: "Ta nghe nói, để cứu muội muội của mình, ngươi đã hạ sát rất nhiều người. Sau đó mang theo muội muội bỏ đi. Ta đang trên đường đi tìm thì đúng lúc gặp ngươi trong cảnh say mèm…"

"Đúng rồi! Muội muội ngươi đâu?" Thi Bích Dao tò mò hỏi.

Nghe vậy sắc mặt Nhạc Phàm trở nên trầm mặc, dễ dàng nhận thấy được tâm trạng đau thương của hắn.

Thi Bích Dao cũng đoán được đến bảy, tám phần, bèn hỏi:

"Muội muội của ngươi phải chăng tên là Tiểu Nhã? Ngươi mới thốt lên cái tên này trong lúc mơ màng".

Nhạc Phàm gắng gượng trấn tĩnh lại tinh thần, thản nhiên nói: "Chẳng phải ngươi muốn lấy mạng ta ư? Sao lại còn giúp ta?"

Thi Bích Dao lắc đầu nói: "Đúng là ta vốn định giết ngươi, nhưng hôm qua coi dáng vẻ ngươi chẳng giống hạng người vô tình vô nghĩa, bởi vậy đợi sau này điều tra rõ chân tướng rồi mới quyết định, nếu quả thật ngươi là kẻ xấu xa, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!"

"Vậy ư?" Nhạc Phàm đưa mắt nhìn Thi Bích Dao với cái nhìn sâu thẳm.

Bỗng nhiên, Thi Bích Dao cảm thấy tâm trí mình dường như bị cái nhìn kia nhìn xuyên thấu đến tận đáy lòng…

Nhạc Phàm thu hồi mục quang rồi nói: "Ngươi định thế nào đây?"

Thi Bích Dao vội gạt bỏ ý niệm, kiên định giọng: "Ta phải theo ngươi! Điều tra bằng được chân tướng sự thật".

"…"

"Sao ngươi lại im lặng? Thối chí rồi sao?" Thi Bích Dao sốt ruột hỏi.

Nhạc Phàm đáp: "Ta đang suy tính xem, có nên trực tiếp hạ ngươi rồi bỏ đi hay không".

"Ngươi…" Thi Bích Dao giận đến độ nghẹn cả lời, hét lớn:

"Cho dù bị ngươi đánh cho tàn phế, ta nhất định phải đi theo ngươi!"

Tựa hồ nhận thấy lời nói vừa rồi không ổn, Thi Bích Dao đỏ ửng mặt, lửa giận bùng lên nhưng chẳng có nơi phát tiết.

"Vậy thì đi thôi!" Nhạc Phàm không nhiều lời, đứng dậy rồi sửa sang lại y phục, khoác thêm áo bào rồi bước ra ngoài.

Thi Bích Dao trái lại thấy bất ngờ, tựa hồ hoàn toàn chẳng hiểu trong lòng Nhạc Phàm suy tính điều gì? Bỗng bật cười, lẩm bẩm nói: "Người này đúng là rất có ý tứ… Ha…" Rồi lập tức đi theo.

"Này! Chúng ta đi đâu đây?"

"…" Nhạc Phàm im lặng, chỉ cắm cúi đi.

Một tia giảo hoạt thoáng hiện lên trong ánh mắt Thi Bích Dao, cười nói: "Ngươi chẳng nói ta cũng biết, ngươi định đến Hàng Châu…"

Địa phận Hàng Châu.

Ngày mùng mười, tháng mười… Một ngày đặc biệt, tựa hồ một sự kiện trọng đại chuẩn bị phát sinh, giang hồ sắp sang trang.

"Giang hồ tụ hội, vũ tàng trọng quang!"

Đây là lần tụ hội cường thịnh nhất trong vòng gần trăm năm trở lại đây.

Đợt tụ hội giang hồ lần này chính là do giang hồ Tứ đại gia tộc Đông Phương, Công Tôn, Mộ Dung, Âu Dương cùng thiên hạ Tứ đại tài thần mà đứng đầu là Triệu gia phối hợp chủ trì, địa điểm ở đỉnh Bình Nham, Hàng Châu.

Đỉnh Bình Nham là thắng cảnh đẹp nhất Hàng Châu, lượng du khách hàng năm ghé thăm chỉ tăng chứ không giảm. Chỉ có điều, nhân sĩ giang hồ tề tụ trên đỉnh Bình Nham, nên trong khoảng thời gian này thương khách du khách biết ý đều tránh xa nơi đây. Dù sao đã là thường dân, phải chăng điều quan tâm lớn nhất là có đảm bảo được tính mạng mình?

Phong cảnh đỉnh Bình Nham rất độc đáo, không cao, không hiểm trở, không hiếm lạ nhưng nó lại nổi tiếng khắp gần xa. Đỉnh núi là một khoảng đất bằng phẳng, đưa mắt nhìn quang toàn một khoảng không man mác, cảnh quan tú lệ bốn phía đều thu cả vào tầm nhìn. Quả nhiên nơi này rộng lớn vô cùng, chẳng hổ là đệ nhất thắng cảnh của Hàng Châu! Chỉ có nơi trải rộng đến mấy trăm trượng như thế này mới chứa được đông đảo nhân sĩ giang hồ như vậy.

Sơn đạo rộng rãi chạy vòng vèo xoắn ốc đi lên, đông đảo khách giang hồ đang hối hả nhằm hướng đỉnh núi thẳng tiến, thỉnh thoảng đâu đó truyền đến tiếng hò hét, mắng mỏ, làm náo loạn cả một vùng sơn cước…

Khách giang hồ tụ tập thành nhiều nhóm nhỏ, lại có khi lại chỉ là hai người sánh vai nhau đi lên. Nhưng bắt mắt hơn cả là một rừng cờ quạt, môn bài tung bay trong gió, từ màu sắc cho đến kích thước cực kì đa dạng. Có thể nhận thấy những người cầm cờ quạt trong tay tinh thần đều phấn chấn, sắc mặt lộ rõ vẻ tự hào, số người đứng sau mặc y phục giống nhau, nhìn qua biết ngay là đồng môn huynh đệ.

Từ trên đỉnh núi nhìn xuống, đoàn người như một con du long chín sắc uốn lượn nơi triền núi, cảnh quan này thật tráng lệ…

Nguyên vì rất nhiều bang phái trên giang hồ đồng loạt đổ về Hàng Châu, nhằm đề phòng biến cố ngoài ý muốn, Tứ đại thế gia cùng Triệu gia đóng trên đỉnh núi, tuyên bố phong bế ngọn núi này, đồng thời phái các đệ tử, môn hạ tuần tra khắp nơi. Cho nên mọi người phải đợi đến mùng mười mới được lên núi. Dù sao cũng không ai nguyện ý vì chuyện nhỏ này mà đắc tội, nếu không sẽ trở thành công địch, đến ngay cả chút cơ hội cũng chẳng có. Động tĩnh to lớn như thế, triều đình hiển nhiên sẽ không thể không biết, nhưng mà cho đến hôm nay vẫn chưa có ai đến điều tra, hiển nhiên là bọn họ cũng biết trong đó có quan hệ lợi hại.

"Đám người giang hồ này ngày thường đâu có bao giờ thấy nhanh chân đến thế. Vừa nghe đồn có kho báu đã vắt chân lên cổ, phi đến còn nhanh hơn ngựa. Hắc… Thậm chí mới tinh mơ đã mò đến".

"Đúng vậy, chỉ là một đám thất phu lỗ mãng. May mà lão gia đã sớm dự tính trước sự việc, đã có sắp xếp, bằng không đã loạn lên rồi".

"Hô! Ngươi nhìn xem, người mỗi lúc một đông, phải đi tìm thêm người hỗ trợ thôi…"

"Ừm, đi nào, trước tiên bẩm báo lão gia một tiếng".

Tại con đường dẫn lên đỉnh núi, hai gã thanh niên trao đổi với nhau vài câu, sau đó xoay người chạy đi.

"Ngũ Tử sư huynh, lần này là thật đó!"

Trong một đám người trên núi, một gã thiếu niên anh tuấn đứng dậy đến bên một trung niên ngôi ngô, nét mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, hiển nhiên đây là lần đầu tiên gã được chứng kiến cảnh quang hoành tráng nhường này.

Ngũ Tử cười nói: "Cũng không hẳn, đại hội giang hồ lần này có thể nói trăm năm khó gặp, nếu sư phụ không cho phép ta dẫn ngươi đi thưởng lãm, sợ rằng giờ này chúng ta vẫn còn mê muội nơi vùng đất hoang dã".

Thiếu niên tỏ ra khinh thường nói: "Cái gì mà thưởng lãm chứ, chẳng qua sư phụ ghét chúng ta bên cạnh quấy rầy nên mới tống chúng ta đi để được thanh tịnh!"

Ngũ Tử cảm thấy áy này, cười khổ mà nói:

"Cũng do ngươi gây phiền toái cho sư phụ, bằng không đâu đến nỗi bị cấm đoán không cho ra ngoài".

"Hắc hắc!" Thạch Kiền ngượng ngùng cười nói: "Chỉ điều lần ra ngoài này là dịp tốt để mở mang tầm mắt".

"Bề ngoài thì tốt, thật ra là hỗn loạn".

Thạch Kiền nghe giọng điệu Ngũ Tử như vậy, hình như sắp có biến cố phát sinh, tò mò hỏi: "Ồ! Sao vậy?"

Ngũ Tử nói: "Truớc khi đi sư phụ đã nói với ta, đệ tử của các lão tiền bối kia cũng xuống núi, ta thiết nghĩ giang hồ sẽ trải qua một phen hỗn loạn".

Ánh mắt Thạch Kiền sáng bừng lên, nói: "Sư huynh cho rằng mấy tiểu gia hỏa kia lần này cũng xuống núi?"

"Phành!" Ngũ Tử đập mạnh tay một cái, tức giận nói: "Chẳng phải ngươi cũng là một đứa nhỏ sao? Hừ!"

Thạch Kiền xoa xoa đầu, miệng thì lầm bẩm: "Nói như vậy, tiểu nữ tử Tuyền Thanh đó cũng đã xuất môn, vậy cũng phải thể hiện thật tốt mới được… Tệ thật! Hai tên ngốc tử Tiểu Mễ, Tiểu Thiên chắc cũng đi theo. Ừm… hai tên thối tha, nhất định không thể để cho bọn chúng yên lành!" Nói đoạn ánh mắt loé lên quang mang đầy vẻ gian tà.

Ngũ Tử nghe thấy lời lẩm nhẩm của Thạch Kiền, trán vã mồ hôi, vội nói: "Ai da! Ngươi ngàn vạn lần đừng chuốc tai vạ cho ta, nếu sự phụ biết được mà trách mắng, hai chúng ta coi như tiêu đời. Ngươi muốn chết thì cũng đừng lôi theo ta chứ".

"Ngươi…" Thạch Kiền khinh bỉ nói: "Thân là sư huynh đệ đồng môn, ngươi chỉ khư khư lo nghĩ cho bản thân…Ta xem thường ngươi!

Ngũ Tử cũng ngừng chuyện trò với hắn, kéo Thạch Kiền chạy về phía trước…