Thương Thiên

Chương 159: Đao Cuồng chiến Đao Si

"Lão phu chính là "Đao Si" Khấu Phỉ!"

"Khấu Phỉ? Chưa từng nghe nói!"

"Ực!" Khấu Phỉ tý nghẹn, thiếu chút nữa câu nói của Nhạc Phàm làm hắn té ngã!

Tên của "Đao Si" Khấu Phỉ, phàm là người đi lại trên giang hồ, không ai là không biết người này. Trong hắc bạch lưỡng đạo thập đại cao thủ, người này là khó đối phó nhất.

Đối với hàng hậu bối mới sơ nhập giang hồ, trưởng bối đứng đầu môn hộ thường nhắc nhỏ: Trong giang hồ, nếu gặp phải cao thủ ngươi có thể đánh, gặp phải ma đầu ngươi có thể chạy, nhưng nếu ngươi trêu vào "Đao Si" Khấu Phỉ, thì ngươi nên trốn càng xa càng tốt, ngàn vạn lần đừng rước phiền toái về nhà. Mặc dù nói như vậy cũng có chút thổi phồng, nhưng cũng co thể hình dung được. 'Giang hồ hữu bả đao, triền nhân tử bất hưu' những lời nói này để hình dung sự phiên toái khi đối phó với "Đao Si".

Khấu Phỉ lấy đao làm lẽ sống, chuyên tìm cao thủ dùng đao để tỷ thí, mong muốn lĩnh ngộ được cực hạn của đao đạo. Hắn so đao cũng rất nguyên tắc đó là, không giết người chỉ so đao, không so không đi, lưu thủ không đi, chiêu thức không đánh ra hết không đi, chính mình thích quá cũng không đi, tự mình nhận thua cũng không đi.

Kể từ khi cái tên "Đao Si" được biết đến, trên giang hồ số đao khách bị phiền toái không phải là ít, làm cho chốn võ lâm xuất hiện một việc chưa từng có "Bỏ dùng đao", việc này đã gây ảnh hưởng thật sâu đậm đối với người trong giang hồ. Các tiền bối đều nói: Hài tử, tập kiếm đi! Dụng đao, không tiền đồ…

Mỗi lần đề cập đến việc này, Khấu Phỉ đều ẩn chứa vẻ tự hào.

Bất quá, Nhạc Phàm lại không nghĩ như vậy. Sự hiểu biết của Bạch Tố Vân đối với từng loại cấp bậc cao thủ giúp cho tầm nhìn của hắn tự nhiên nâng cao rất nhiều. Khấu Phỉ khí thế mặc dù bá đạo, nhưng Nhạc Phàm hoàn toàn có thể cảm nhận được, còn Bạch Tố Vân thì cho hắn một loại cảm giác thật mờ ảo, vô hình, không thể nào hạ thủ.

Nhạc Phàm thản nhiên nói: "Ngươi cũng muốn tới giết ta?"

"Giết ngươi?" Khấu Phỉ nghi hoặc hỏi: "Không, không, lão phu vì sao phải giết ngươi ? Ta chẳng quan tâm ngươi là ai, làm chuyện gì! Lão phu nghe danh "Đao Cuồng", nên hôm nay tới tìm ngươi so đao… hãy bớt sàm ngôn đi, mau mau xuất chiêu!". Nói xong đại đao vung ra, bày thế tỏ ý mời đối thủ.

Nhạc Phàm đưa mắt nhìn thẳng vào Khấu Phỉ, ngoại trừ chiến ý đích thực trên người, không còn cái gì khác. Vì vậy thú vị cười, chắp tay nói: "Ta có chuyện quan trọng bên người, phải lập tức khởi hành, nếu sau này có duyên gặp lại sẽ cùng tiền bối đánh một trận phân cao thấp" Dứt lời liền muốn rời đi.

"Đi ? Không được phép đi! Hãy xem "Vấn Thiên bát pháp" của ta" khí thế Khấu Phỉ không ngừng bành trướng, cả người vọt lên cao, đại đao chém thẳng về phía Nhạc Phàm.

"Bùng!"

"Hí…."

Cảm thụ được đao khí chấn động, Nhạc Phàm ở phía sau con ngựa nhất thời kinh hãi, con ngựa hí lên một tiếng liền vùng lên chạy…

"Hự hự…?"

Vừa lúc hai đạo đao khí ập lại, Nhạc Phàm không kịp chế ngự, chỉ có thể nhìn con ngựa lồng lên chạy như điên.

Con ngựa này là vật cưỡi của Nhạc Phàm, vậy mà bị dọa cho sợ hãi chạy đi mất, bảo hắn đến Hàng Châu thế nào đây? Thời gian! Hiện tại hắn đã không còn thời gian nữa. Nghĩ đến Nhã Nhi đang ở nơi nguy hiểm, mà bản thân lại không thể kịp thời đi đến đó, Nhạc Phàm thốt nhiên giận dữ: "Hừ… nhận lấy cái chết đi!"

Lật tay rút đoản côn từ bên hông, vận chân khí, quay người nghênh đón… nhưng hắn lại phát hiện, nguyên khí vốn vô sắc, nhưng khi vận vào mộc côn lại mang theo một luồng tử quang nhàn nhạt.

"Dùng mộc côn cũng được sao?" Khấu Phỉ ngẩn ra, lực đạo trong tay không khỏi giảm đi mấy phần.

"Keng keng…"

"Cảng…"

Trên đường cái, Nhạc Phàm cùng Khấu Phỉ càng đánh nhau kịch liệt, đao khí tung hoành, cuồng phong đột khởi, trong nháy mắt đã giao thủ hơn trăm chiêu, tất cả cây cỏ xung quanh đều nghiêng ngả.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Phàm giao thủ với người dùng đao mạnh đến như vậy, từ lúc bắt đầu giao thủ, lực đạo Khấu Phỉ đã làm cho cổ tay Nhạc Phàm có chút tê dại, cảm nhận được đối thủ đích thực cường đại, Nhạc Phàm lập tức trút bỏ sự phẫn nộ cẩn thận ứng phó.

Đao pháp Khấu Phỉ mạnh mà ổn, chiêu thức liền lạc, biến hóa không ngừng, liên miên bất tuyệt, hoàn toàn tương trợ lẫn nhau, khi thì công thì không phòng bị, khi phòng thủ thì như vách sắt, muốn giết thật là khó…

Nhưng đao pháp Nhạc Phàm đơn giản mà nhanh, chú trọng vào sự hiệu quả, toàn đánh vào chỗ yếu hại. Bộ pháp và đao pháp không tuân theo đường lối nào cả, tuy mâu thuẫn nhưng uy lực của đao pháp lại rất lớn.

Nhạc Phàm một bên quan sát đao pháp ảo diệu của đối phương, một bên tìm hiểu các chiêu thức, đây là một cơ hội tốt…

Không biết lúc này Khấu Phỉ thập phần kinh hãi!

Cách đây không lâu, Khấu Phỉ nghe được trên giang hồ đột nhiên xuất hiện một người có tên "Đao Cuồng", nén không nổi sự tò mò liền tìm đến Nhạc Phàm. Lần giao thủ này mới biết được cái gì mà người ta hay nói, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên…

Tưởng rằng bản thân đã luyện đao từ nhỏ, đ thành tựu khi thu thập tất cả đao pháp của thiên hạ, tự nghĩ "Vấn Thiên bát pháp" thành danh trên giang hồ hơn mười năm, đối với đao pháp mà nói, thiên hạ không ai bằng. Nhìn Nhạc Phàm niên kỷ còn trẻ, toàn thân chân khí vận chuyển, lấy côn thay đao, toàn bằng khí lực, an nhiên có thể cùng mình đánh một trận sống chết mà lại đứng ở thế bất bại. Các chiêu thức được sử dụng hắn chưa từng thấy, tự thành một lối, làm thế nào Khấu Phỉ bình tâm cho được.

"Bé con hảo đao pháp! Hãy xem "Vấn thiên bát pháp" của ta" Khấu Phỉ vẻ mặt hưng phấn, hét lớn một tiếng, chiêu thế chợt biến.

"Nộ chiến thức" – Nhạc Phàm không chút sợ hãi, càng đánh càng hăng, lại tiếp tục nghênh đón.

"Vấn Thiên bát pháp" - Thương tùng độc lập"

"
Vạn quân thức"

Thật ra mà nói, cảnh giới đao pháp của Nhạc Phàm không bằng Khấu Phỉ, dù sao con đường đao pháp của Khấu Phỉ đã trải qua hơn mười năm, đã đại thành với tất cả các loại đao pháp trên thiên hạ, Nhạc Phàm không thể chỉ dựa vào sự lĩnh ngộ của cá nhân để so tài.

Bất quá Nhạc Phàm sử dụng loại đao pháp khát máu mang theo một khí tức kinh khủng, một lực lượng đích thực cuồng bạo, làm cho đối thủ phảng phất ở tại ranh giới của sinh tử mà run sợ. Sở dĩ, khí thế của "Đao chiến thất thức" đủ để chống lại "Vấn Thiên bát pháp" của Khấu Phỉ, chỉ là vì trong chiêu thức vẫn còn một chút khiếm khuyết không liền lạc.

"Ha ha… tốt, tới đây! Hảo đao pháp!" Khấu Phỉ trong lòng vui sướng, cười to một trận, lực đạo trong tay tăng thêm vài phần. Đã bao năm nay, chính mình đã nhiều năm không cùng người khác đánh một trận thống khoái như vậy!

Hai người đánh nhau dữ dội, từ từ di chuyển về phía một lán chè…

"
Không hay! Bên trong là bẫy…" lấy lại tinh thần, trong bụi cỏ truyền đến một tiếng thét kinh hãi!

"
Lý Nhạc Phàm mà bị thương thì không có gì, nếu Khấu tiền bối mà bị thương, hậu quả này không phải chính mình có khả năng nhận lấy sao!" Cốc lão có chút hoảng hốt, bất chấp việc bị bại lộ thân phận, từ trong bụi cỏ chạy ra, hô lớn: "Khấu tiền bối xin đừng tiến lên nữa, phía sau có bẫy".

Hắn không hét lên thì không sao, nghe tiếng hét Nhạc Phàm lạnh lùng cười, lực đạo trong tay càng tăng thêm vài phần, cố gắng bức lui Khấu Phỉ về phía sau.

"
Mẹ nó ngươi nói như rắm thối! Sao không nói sớm!" Khấu Phỉ chửi to, vừa định nhảy ra, Nhạc Phàm lại đuổi kịp phong bế hết đường đi.

"
Bùng…"

Xung quanh lán chè đao khí sắc bén đan xen thật lăng lệ, đao quang thoáng hiện, lập tức không gian biến thành một trận bụi mù mịt.

"
Vù vù… vù vù…"

"
Lả tả…"

Lán trà bị lật tung, ám khí bay ra, lưới sắt bung lên, bao trùm một khoảng lớn hướng tới hai người chụp xuống…

Hai người không hề cố kỵ đối phương, tách ra để đối phó với ám khí đầy trời kia.

"
Cuồng vũ thức…"

"Vấn Thiên bát pháp" Đại viên mãn…"

"
Đinh đinh… đinh…"

"
Tinh…"

"
Bùng bùng… bùng…"

Đao quang sắc lạnh, thân ảnh chớp lóe, đao khí đầy trời thật khiến cho người ta kinh hãi!

Vô số ám khí bị hai người Nhạc Phàm, Khấu Phỉ đánh rơi cách thân khoảng một thước, không chạm được vào người.

Ám khí phóng ra có đủ cả, bao gồm cả độc phấn. Nhạc Phàm thấy thế liền nhảy ra, vội vàng chạy ra xa.

"Bé con sao lại chạy!" Khấu Phỉ hét to một tiếng, vội vàng đuổi theo. Trong chớp mắt, hai người đã biến mất tít đằng xa.

Trước khi rời đi, Khấu Phỉ không quên hét lớn lại: "Con mẹ các ngươi! Chờ lão tử xong việc rồi sẽ về tính sổ với các ngươi!"

Một chuỗi các sự kiện biến hóa xảy ra, nhìn bọn người mai phục chung quanh ngây ngốc trông thật buồn cười.

Một người nhảy ra nói: "Cốc lão, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"
Làm gì bây giờ? Mau nhanh thu thập mọi thứ lại, chẳng lẽ còn chờ Khấu tiền bối quay lại thu thập chúng ta hay sao? Nhanh, động tác nhanh lên, không được để lại một dấu vết gì, nếu không sẽ dùng gia pháp xử trị!". Cốc lão chợt nhớ tới điều gì, lập tức tỉnh ngộ: "Nghe đây, thông tri với mọi người, sau này có nhìn thấy Lý Nhạc Phàm, phải chạy càng xa càng tốt, đừng đi trêu chọc tới người này! Quả thực… quả thực con mẹ hắn không phải là người mà!"