Thương Thiên

Chương 156: Người xa lạ nhưng quen thuộc

Bên bờ hồ, Quan Tâm chậm rãi tiến tới chỗ Vạn Nhã Nhi…

Từ sau khi bản thân hai lần chịu thiệt thòi trên tay Lý Nhạc Phàm, trong lòng nàng luôn ghi nhớ không thể quên việc báo thù. Ngày trước, có tin đồn Lý Nhạc Phàm có muội muội mới vào giang hồ, hơn nữa ở ngay tại Hàng Châu… Nghe được tin này, nàng liền nhanh chóng tìm tới.

Lúc này, Quan Tâm vừa đúng lúc thấy được Vạn Nhã Nhi cùng Độc nương tử giao đấu, trong lòng ngầm thích thú, tình cảnh như thế ngược lại đề tỉnh bản thân không ít. Chỉ là nàng khinh thường việc hợp mưu cùng Độc nương tử, vì vậy chỉ lẳng lặng quan sát. Đợi sau khi Độc nương tử bị thương đào tẩu, nàng mới chậm rãi đi ra…

Quan Tâm không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của đối phương, ngẩng đầu nói: "Ngươi cũng tính là một kỳ nữ, điều sai lầm của ngươi ở chỗ ngươi lại là muội muội của Lý Nhạc Phàm, nếu không giữa chúng ta, nói không chừng còn có thể kết giao bằng hữu… Ta đã từng thề rằng, phải cho Lý Nhạc Phàm hối hận đau khổ cả đời, sau đó từ từ hành hạ hắn tới chết! Bởi vì ngươi là người thân nhất của hắn, cho nên ta mới tìm tới ngươi… muốn trách thì ngươi trách Lý Nhạc Phàm lúc trước đã không biết điều!" Vừa dứt lới, chiêu thức đã phát ra.

Người trong giang hồ, sống chết có số, phú quý trời định. Người ta tưởng cứ muốn giết người, là có thể dễ dàng giết ngay được… Đêm đó, Quan Tâm chặn đánh Nhạc Phàm, có thể giữ được tính mạng đã là may mắn lắm rồi. Nhưng nàng từ nhỏ đến lớn, chưa từng phải chịu khuất phục nhục nhã như vậy, không những không cảm thấy may mắn, mà trong lòng còn sinh ra đố kị lẫn hận thù! Làm cho tự mình hãm nhập ma chướng không thể tự kềm chế được.

"Bốp bùng bùng..."

Quan Tâm quyền cước ung dung tự nhiên, tuyệt học Thiên Tà tông "Hàn thiên chưởng" cực kỳ huyền diệu, dưới tay nàng, nhất thời hàn khí lan tỏa, làm cho Vạn Nhã Nhi không có lực hoàn thủ. Quả nhiên không uổng danh xưng là Tiểu ma nữ.

"Bùng!"

Sáo trúc của Vạn Nhã Nhi đỡ chưởng, chân khí sung mãn… Cây sáo trúc không chịu nổi áp lực như vậy, cuối cùng nổ tung!

"Hôm nay công lực chỉ còn không đến hai phần, có muốn đánh cũng vô lực, muốn chạy cũng không thể, phải làm sao đây?"

Công phu mà Vạn Nhã Nhi sử dụng, đều là học trộm từ Thanh Vân thành, lại được Phó Suất hai người chỉ điểm, có thể xem như nhất lưu, song không có tuyệt chiêu tinh diệu, trong nghịch cảnh như vậy, làm sao có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Thêm nữa, đã nhìn thấy vết bánh xe đổ của Độc nương tử lúc trước, Quan Tâm không dám khinh địch chút nào. Mặc dù có ý coi thường, nhưng là vẻ mặt lạnh lùng, chiêu nào cũng hết sức tuyệt diệu. Nếu không phải nàng muốn bắt sống Vạn Nhã Nhi, sợ rằng đối phương đã sớm trọng thương tại chỗ.

Né tránh chỉ được một lúc, Vạn Nhã Nhi đã kiệt lực không chống nổi nữa, vừa định nhảy sang một bên, nhưng chân lại mềm nhũn, loạng choạng ngã lăn ra.

"Thật vô dụng!" Thân mình Vạn Nhã Nhi đột nhiên mất thăng bằng, trong lòng lạnh giá… phảng phất như đã rơi vào tuyệt cảnh.

Quan Tâm thấy thế cười lạnh, cơ hội như thế nàng sao có thể bỏ qua! Tăng thêm kình lực vào song chưởng, ép tới Nhã Nhi…

"Xem chưởng!"

"Ta thực sự vô dụng… nếu bị bắt, sẽ làm hại đại ca… có lẽ ta vốn không nên tìm tới… có lẽ ta thật sự là cái mầm tai họa của đại ca… Không được! Ta không thể để bọn họ bắt được, cho dù phải chết!" Vạn Nhã Nhi tâm niệm xoay chuyển, trong lòng nàng đã chọn cái chết…

"Dừng tay..."

Vào lúc then chốt, một tiếng quát to, chấn động làm cho thân hình Quan Tâm bị ngưng trệ, đồng thời cũng phá tan ý niệm tự vẫn của Vạn Nhã Nhi…

"Vù..." ngay sau đó một thanh ngân thương từ trên trời rơi xuống cắm ở trước mặt Vạn Nhã Nhi…

"Bùng!" kình khí tỏa ra rất mạnh bức Quan Tâm lui ra.

"Ai? Là ai!? Mau đi ra cho bản cô nương! Ra đây..."

Quan Tâm tức giận lông tóc dựng đứng, mắt thấy thành công sắp tới tay lại bị cắt đứt sờ sờ trước mặt, khiến nàng làm sao không nổi giận cho được!

"Họ Quan kia, khẩu khí đừng lớn lối quá…" Trong khi nói chuyện, một nam tử từ trên cây nhảy xuống, bước nhanh tới.

Hắn bên ngoài vận áo bào màu xám, tóc ngắn, hơn nữa da tay ngăm đen, có vẻ khỏe mạnh khôi ngô. Khuôn mặt sắc nét, mày kiếm mắt hổ, khí vũ bất phàm, thật là một hán tử hiên ngang oai vệ.

Vạn Nhã Nhi nhìn thấy người này đến thân thể liền run lên, lập tức mỉm cười…

Đúng vậy! Nàng đã nhận ra người vừa tới, đó là một người xa lạ nhưng lại thật quen thuộc!

"Hắn vẫn còn sống…"

Có lẽ là bị thương, có lẽ là mệt mỏi, tâm thần nàng trở nên uể oải, chầm chậm ngã xuống.

Nam tử đó một bước đã tới bên cạnh, đỡ lấy Vạn Nhã Nhi, đưa cho nàng một viên linh đơn, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng xuống trên mặt đất, không có để Quan Tâm vào trong lòng chút nào.

"Nha đầu kia… Đã nhiều năm rồi, ngươi vẫn quật cường như vậy, ha ha…"

Phảng phất cảm thấy ánh mắt sắc lạnh phía sau, nam tử xoay người lại, lạnh lùng nói: "Thiên Tà tông thánh nữ, niệm tình ngươi và ta đều là bằng hữu Hắc đạo, chuyện hôm nay ta không truy cứu, ngàn vạn lần từ nay chớ có lần sau! Nếu không đừng trách ta ra tay ác độc!"

"Ngươi…" Quan Tâm tức giận đến nói không ra lời, thế nhưng nàng đích xác không phải đối thủ của người này, chỉ có thể hối hận vì sao không sớm hạ thủ hay mang trưởng lão theo mình. Nhưng bây giờ có hối hận đã vô dụng!

Nam tử ngữ khí chuyển sang lạnh nhạt, nói: "Còn về… Lý Nhạc Phàm là của ta! Ngươi dám có chủ ý ra tay với hắn, ta liền tìm ngươi!"

"Thương Tà, ngươi đừng khinh người quá đáng, người khác sợ ngươi, Thiên Tà tông ta không có sợ ngươi! Lý Nhạc Phàm là của ta!" Quan Tâm cả giận, bật thốt lên một câu.

"Ồ! Có đúng không đó? Hắn là của ngươi? Hắc hắc!" Ánh mắt của nam tử nhìn Quan Tâm đầy ám muội, một tiếng cười xấu xa, làm cho nàng giận dữ không thôi.

Thương Tà sắc mặt lại biến đổi, tiếp theo lạnh giọng nói: "Giang hồ là một nơi chỉ dùng thực lực để nói chuyện, trước mặt ta, Quan Tâm ngươi… không đủ thực lực để nói điều gì cả!" Dứt lời, một luồng chân khí hùng hậu phóng ra ngoài, khí thế áp đảo thẳng tới Quan Tâm…

Mặc dù bình thường Quan Tâm vô pháp vô thiên, cho dù tính tình rất kiêu ngạo, nhưng lúc đối mặt với nguy hiểm, nàng vẫn biết đường tiến thoái. Nếu không, với tính cách của nàng, cũng không có khả năng sống sót tới bây giờ. Bất quá, việc chặn đánh Nhạc Phàm có thể là một lần duy nhất trong lúc không biết tiến thoái của nàng.

Tự biết mình không phải là đối thủ, vì vậy Quan Tâm tức giận hừ một tiếng, nói hai câu vớt vát, rồi tung mình, nhẹ như Hồng vũ(*) đạp gió bỏ đi, lẩn vào trong đêm tối…

Thương Tà nhìn Vạn Nhã Nhi trên mặt đất, ánh mắt xa xăm, không biết suy nghĩ điều gì?

Cười nhạt, Thương Tà cầm nhẹ cổ tay Vạn Nhã Nhi, truyền vào trong nàng một luồng chân khí thuần khiết…

"Xem ra tối nay thật lắm điều thị phi!"

Thương tà vừa dứt lời! Trong rừng đã truyền đến một loạt tiếng động!

"Tất cả các ngươi ra đây đi!

Quả nhiên, hơn mười người giang hồ từ trong rừng nhảy ra, nam có nữ có, già có trẻ có, kẻ thì che mặt, kẻ thì tự cho là mình là người chính nghĩa… bọn chúng họp lại, vây chặt lấy Thương tà cùng Vạn Nhã Nhi đang trong hôn mê.

Thương Tà rút ngân thương một bên lên, xoay mấy vòng rồi đặt lên vai, hung bạo quay về bọn chúng nói: "
Các ngươi muốn lên từng người một hay lên cùng một lúc đây?"

Một trung niên nam tử bước ra, đối đáp cùng Thương Tà: "
Thương Tà, ta biết chúng ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng nơi này có nhiều người như vậy, ngươi dù có ba đầu sáu tay, có bản lãnh giữ lấy nha đầu kia sao? Hơn nữa, Hắc đạo Thiên Tà tông của các ngươi không phải cũng tìm Lý Nhạc Phàm hay sao? Vì sao không giao người ra đây?"

"
Không sai! Hãy đem nữ tử kia giao cho chúng ta, Lý Nhạc Phàm giết chết nhiều người như vậy, chúng ta phải báo thù cho người bị chết oan!"

"
Giao nữ tử kia ra!"

"
Giao ra đây… giao ra đây…"

"
Câm mồm..."

Thương Tà càng nghe càng giận, quán chú chân lực quát lớn một tiếng chấn động làm bọn chúng choáng váng đầu óc…

"
Hừ! Đám người các ngươi chẳng những không biết điều, hơn nữa lại nhát gan như vậy. Không dám đi tìm Lý Nhạc Phàm, mà lại mặt dày tới làm phiền một tiểu cô nương… còn kêu khẩu hiệu báo thù vì chính nghĩa, thực ra là lũ tiểu nhân hèn hạ, có thể nói một lũ không biết điều, thật vô sỉ! Sao xứng đáng làm người? Ngay cả đến súc sinh cũng không bằng! Giang hồ có bọn người các ngươi, khó trách không thể nói là có công bằng. Ta tuy là người trong Hắc đạo, nhưng rất xem thường các ngươi!" Thương tà khinh bỉ nhìn một vòng tứ phía, tiếp theo nói: "Hôm nay, ta Thương tà ở đây xin thề, ai dám động đến nha đầu kia… Cho dù có chạy tới chân trời góc biển ta cũng sẽ đuổi giết tới cùng! Nếu hắn có tông có phái, ta quyết dốc sức cả đời, tận diệt… môn phái… của… hắn…"

Từng từ từng chữ của Thương Tà nhả ra đầy uy lực, khiến cho người ta thấy một loại quyết tâm không thể nghi ngờ!

(*)Hồng vũ: Chim Hồng, một loài chim ở ven sông nước, to hơn con mòng, lưng và cổ màu tro, cánh đen bụng trắng, mỏ dẹp, chân ngắn.