Thương Hải

Chương 43: Đồng Quy (hạ)

Cốc Thần Thông khẽ gật đầu, khi ông thấy Lục Tiệm lộ vẻ sợ hãi thất thần, biết trong lòng y đang hối hận, ông cười nhẹ, dịu giọng khuyên: "Ngươi cũng đừng tự trách mình. Con người đó xuất thế, là kỳ duyên tấu xảo, tức ý trời. Thánh nhân có nói rằng: "Kiên cường xứ hạ, nhu nhược xứ thượng". Đạo trời xưa nay không thích sự "Cường, Đại", mà thiên về sự "Nhược, Tiểu". Bây giờ thấy Vạn Quy Tàng là cường nhân xuất thế, tất thể nào cũng có cách chế ngự được y. Vạn Quy Tàng lại chẳng phải thứ dũng phu, y hiếu biết đạo trời, mưu cao trí lớn tính toán trước khá xa, y do đó lấy oán thù đền đáp lại ân nghĩa, đã cấy vào kỳ kinh bát mạch của ngươi "Lục Hư độc", chính là y phòng bị ngươi trước, đề phòng cho sau này."

Lục Tiệm giận dữ, hỏi: "Vì lý do gì mà hắn phòng bị tôi?"

Cốc Thần Thông cười, đáp: "Ta cùng Vạn Quy Tàng, thời gian tốn cho luyện thần mất gần ba mươi năm. Ngươi vừa mời thành niên, đã luyện thần đến mức áo diệu như vậy, thử hỏi sau này sẽ tiến xa đến đâu? Đến lúc đó, ngươi nhất định sẽ là kình địch của Vạn Quy Tàng. Con người đó quyết đoán công việc lanh lẹn, lại lãnh huyết vô tình, nếu y không giữ thân phận, và vì vừa mới thụ ân của ngươi, vì muốn thoát nguy khốn lúc đó, nên đã không xuống tay giết ngươi. Theo ta đoán, lúc đó y không giết ngươi, nhưng vì muốn đề phòng sau này ngươi

thành đại địch của y, nên đã cấy "Lục Hư độc" vào mình ngươi, cho nó nằm âm ỉ ở đó. Sau này, lúc phải cùng ngươi giao tranh, y kích động độc đó lên, khiến ngươi sẽ chết trong tay y!".

Lục Tiệm sững sờ, nghĩ thầm: "Người ta nói Vạn Quy Tàng giết người như ngoé. đôi bàn tay tanh tưởi máu người. Y lần này xuất thế, không hối cải tính tình, ta mà hay được, chẳng thể ngồi yên cho y tác quái". Nghĩ đến đấy, bèn buột miệng hỏi: "Cốc tiền bối, cái "Lục Hư độc" đó, có cách nào hoá giải được không?"

Cốc Thần Thông nhìn rõ tâm can của Lục Tiệm, ánh mắt thoáng nét vui mừng, gật đầu, đáp: "Người tính sao bằng trời định! Nếu như ngươi

không biết chuyện cấy độc đó, tự nhiên món "Lục Hư độc" sẽ là vô cùng nguy hiểm, Nhưng Vạn Quy Tàng đâu ngờ ngươi may mắn gặp

Cốc mỗ, lại không biết là môn "Thiên Tử vọng khí thuật" cuả ta nhìn ra được cái "Lục Hư độc" đó, do đó khám phá ra âm mưu của hắn. Đạo tâm là chính, không có pháp nào là "bất phá", cái Lục Hư độc khí, cũng sẽ có cách phá giải thôi". Nói đến đấy, Cốc Thần Thông dừng một chặp, sẽ nhíu mày. Lục Tiệm gấp rút hỏi: "Cách phá giải ra sao, cầu xin tiền bối chỉ bảo cho". Cốc Thần Thông liếc mắt nhìn y một hồi lâu, chợt hỏi: "Ngươi thực sự không hãi sợ Vạn Quy Tàng à?" Lục Tiệm gật đầu, đáp: "Nếu y còn tiếp tục giết người nữa, tôi dù có bị chết, cũng nhất định phải ra tay ngăn cản y".

Cốc Thần Thông nhè nhẹ gật đầu, nói: "Ngăn cản người đó, nói thì dễ, nhưng rất khó làm, Y ngoài mặt thì thấy hoà hoãn, nhưng trong lòng lãnh khốc, một khi trở thành kẻ thù của y, dãu không vì sính cường hiếu thắng, y cũng sẽ 'Thà mình phụ người, chớ không mảy may để cho người phụ mình'. Ông nhìn thần sắc mê hơạc của Lục Tiệm, than thầm trong lòng, rồi tiếp: "Cái gọi là "Lục Hư độc", chính ra nó là công phu tu luyện "Chu Lưu bát kinh" của Vạn Quy Tàng, tám loại chân khí hỗ tương sinh khắc, có thể làm hại địch thủ, nhưng cũng sẽ tự mình bị hại lây. Vạn Quy Tàng luyện thành "Chu Lưu Lục Hư công", tự y biết chế ngự bát kinh, nhưng người ngoài không ai hiểu, khi bị "bát kinh" đó đột nhập vào cơ thể, tám luồng chân khí chúng vừa hỗ trợ nhau, vừa chống chọi nhau, làm nạn nhân muốn sống chẳng được, muốn chết chẳng xong! Vạn Quy Tàng muốn trị ai, chỉ cần rót một ít chân khí đó vào kinh mạch người ấy là đủ. Nếu y muốn nạn nhân đau đớn, thì y đưa nhiều chân khí, nếu không, y sẽ chỉ cấy một chút vào kinh mạch người ta, quỷ không hay, thần không biết. Theo cái đạo lý đó, cách phá giải rất giản dị, để ta truyền cho ngươi phương pháp, tìm gom từ trong kỳ kinh bát mạch các độc Lục Hư đó, tập trung chúng thành một luồng, rồi đi tìm một người nào còn sống, dùng Đại Kim Cương thần lực đẩy luồng độc khí Lục Hư vào đan điiền, tiểu phúc của y. Đẩy được độc khí đi rồi,, độc "Lục Hư" tự nhiên giải trừ hết."

Lục Tiệm thất kinh la lên: "Cái phương pháp đó, chẳng phải ích kỷ hại nhân lắm sao?"

"Cái đó dễ lắm!", Cốc Thần Thông đáp, " ngươi cứ đi vào địa lao tóm lấy một tội nhân cực ác bị kết án tử hình, đẩy luồng độc khí vào cơ thể

hắn!"

Lục Tiệm mặt mày khó coi, dè dặt hỏi: "Ngoài cách đó, còn phương pháp nào khác nữa không?". Cốc Thần Thông lắc đầu, đáp: "Không!". Ông nhìn Lục Tiệm có vẻ do dự không chắc, ông than thầm: "Cái thằng nhỏ này câu nệ quá, võ công dẫu hơn hẳn Vạn Quy Tàng, nhưng sẽ chẳng phải là đối thủ của y!". Nghĩ vậy, ông lắc đầu nhè nhẹ, rồi bảo: "Làm hay không là tuỳ ngươi. để ta truyền cho ngươi phép bức độc ra khỏi cơ thể". Ông từng đọ sức Vạn Quy Tàng nhiều phen, chỉ biết thầm than thở, rồi đem tâm pháp trục 'Lục Hư độc' áo diệu truyền cho Lục Tiệm.

Lục Tiệm luyện thần đã có thành tựu, y lĩnh ngộ thật nhanh, bèn chiếu theo đó truy lùng các độc khí ẩn tàng trong kì kinh bát mạch, vận kình gom chúng lại thành một luồng, nhưng độc khí đó khi hợp, khi tan, không ở một dạng cố định, cứ mỗi lần trục nó ra, cuối cùng nó lại hiện trở về. Sau ba lần thử trục độc, Lục Tiệm mới hiểu câu nói của Cốc Thần Thông đích xác là sự thật. Nhưng dùng cái cách làm íck kỷ hại nhân, Lục Tiệm thật không muốn!

Trong lúc Lục Tiệm cùng Cốc Thần Thông trao đổi, thuỷ chung Cốc Chẩn vẫn khó đăm đăm, không thốt ra tiếng nào. Trong thâm tâm, Lục Tiệm biết sư phụ gã là đại cừu của Đông Đảo, gã nhất thời khó tiếp thụ chuyện đó, nhưng trước mắt có Cốc Thần Thông, Lục Tiệm không sao lên tiếng an ủi gã được.

Khi Cốc Thần Thông truyền thụ cho Lục Tiệm phương pháp giải độc xong, ông trầm ngâm hồi lâu, rồi chợt hỏi: "Chẩn Nhi, con có muốn theo ta ra ngoài đi dạo một lúc không?". Cốc Chẩn ngẩng đầu lên nhìn, chưa kịp khước từ, đã nghe Lục Tiệm bảo: "Cốc Chẩn, ngươi cứ đi đi, để ta trông nom Bình Nhi cho, bao đảm vô sự." Cốc Chẩn đâu dè Lục Tiệm lại lên tiếng giục giã, y bèn mắng thầm trong bụng, tên này sao hay đi ôm đồm việc thiên hạ! Y bèn trợn mắt nhìn Lục Tiệm. Rồi lại thấy Cốc Thần Thông sửa soạn đi ra ngoài, y còn đang do dự, lại bị Lục Tiệm thúc giục thêm cho một hồi nữa: "Đi đi! Đi mau đi.". Cốc Chẩn muốn mở miệng mắng y, nhưng nhìn đến Lục Tiệm, câu mắng ra đến cửa miệng đành nuốt trở lại. Y cau có, chu miệng, hứ khẽ một tiếng, rồi theo Cốc Thần Thông đi ra khỏi nhà.

Hai cha con im lặng, cùng lần bước theo con đường mòn, chẳng mấy chốc, đã lên đến đỉnh núi, tầm mắt chợt khoáng đãng, chung quanh cây cối xanh um, các đỉnh núi nối tiếp liền mạch, bọc theo một giải sông nước lớn mênh mông, thế nước chảy xiết, tuôn ra bể cả. Trước cảnh đất trời đó, trong lòng Cốc Chẩn rộ lên một niềm sảng khoái, bên tai gió thổi xào xạc, làm lay động vạt áo, y chợt ớn lạnh toàn thân. Cốc Thần Thông đứng sừng sững đàng trước, Cốc Chẩn đột nhiên phát hiện, mới có hơn mười ngày xa cách không gặp, mà phụ thân, xưa nay thân hình cao lớn, đĩnh đạc, sao tự nhiên thấy lưng ông có vẻ hơi còng, khòm xuống!

Trong một sát na, Cốc Chẩn cảm giác trong lòng chua xót, vừa định lên tiếng kêu "Cha..." nơi cửa miệng, bỗng lưỡi rụt lại, y chợt nhớ đến quãng thời gian ba năm khổ sở bị giam cầm tù ngục nơi đáy bể, nỗi oán hận lại dâng lên, lấn át đi cái tình cảm ôn nhu vừa chớm nở.

"Chẩn Nhi", Cốc Thần Thông chợt thở dài, "Con có biết không, ba năm trước, lúc con bị giam vào tù, ta đã chừa được rượu!"

Cốc Chẩn lạnh lùng đáp: "

'Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch,

Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh'

(chú thích: trích từ bài Tương Tiến Tửu, thơ của thi hào Lý Bạch

Thánh hiền..chết cũng buồn so

Lưu danh kim cổ tửu đồ mà thôi - Quỳnh Chi dịch)

Rượu là thức ngon cuả thánh nhân, không uống... thật đáng tiếc."

Cốc Thần Thông lắc đầu, nói: "Con trẻ thiếu giáo dục, lỗi ở bố! Thân làm cha mẹ, dạy dỗ con cái, phải đem mình làm gương. Năm đó, mẹ con bỏ ra đi, ta tâm tình chán nản, buồn khổ, đành mượn chén rượu để tìm khuây, rồi càng ngày uống càng lậm. Con do ảnh hưởng những chuyện xảy ra trước mắt, cũng quen thói rượu chè, uống đến nỗi bị rượu làm cho hủ bại, để cho người ta thừa cơ vu oan, giá hoạ. Nếu hồi đó con không say sưa rượu chè, làm sao người ta có thể sắp đặt, tìm cớ buông lời vu khống con được!"

Cốc Chẩn cười cười, đáp: "Cha khuyên răn con gì cũng được, nhưng khuyên con bỏ rượu, xin miễn bàn!" Cốc Thần Thông đáp: "Ta biết trong lòng con còn oán hận ta lắm!". Cốc Chẩn nói: "Con không dám!". Cốc Thần Thông thở dài, đưa mắt nhìn sông nước mênh mông trước mặt, chậm rãi nói: "Chẩn Nhi, thật ra, từ đầu đến cuối, ta biết rõ con bị oan ức!"

Nỗi nghi hoặc đó day dứt trong tâm Cốc Chẩn nhiều năm nay, bây giờ, Cốc Thần Thông đột nhiên nói ra, làm cho gã chấn động toàn thân, rồi cuồng nộ bốc lên đầy đầu, gã cất tiếng thét: "Hay nhỉ! Cuối cùng ông cũng nói ra, nếu biết tôi bị oan ức, tại sao còn đem giam xuống đáy Cửu U tuyệt ngục?"

Cốc Thần Thông trầm ngâm một hồi, chậm rãi đáp: "Hai mươi năm trước đây, Vạn Quy Tàng tiếp nhiệm Tây Thành, xé bỏ hòa ước, xua quân đông chinh, sau hai lần luận đạo diệt thần, phe Đông Đảo ta, cao thủ bị giết chết gần hết. Lúc đó, võ công chưa luyện xong, ta phải bỏ trốn khỏi đảo, lưu lạc khắp chốn. may mắn lắm mới còn sống sót. Sau đó, Vạn Quy Tàng bị thiên kiếp, khiến Tây Thành đại loạn, dân trên đảo ta mới lục tục kéo nhau trở về, nhưng phần lớn là người già, đàn bà, và trẻ con. Dĩ nhiên con số cao thủ tinh nhuệ của ngũ đại lưu phái sống sót chẳng nhiều, phần lớn lại mang nội thương, về đến đảo rồi, lần lượt từ trần. Tình hình người ngợm trên đảo thực là điêu linh, muốn trùng tu lại, khó ơi là khó. Con đã thấy đấy, Doanh Vạn Thành tham tiền tài, chỉ ham vơ vào, Hiệp Phạm thì kiêu cuồng, tự đại, Địch Hy mang lòng ma dạ quỷ, Minh Di lỗ mãng, bất tài, cho đến nỗi Diệu Diệu, vốn chỉ nhờ vào tuyệt kỹ thiên lân (vẩy cá), nhưng bằng vào tiếng tăm có tu vi luyện tập, cũng đã được xếp vào hàng ngũ tôn!"

Nói đến đấy, ông thở dài, rồi trầm trầm tiếp: "Nói về phía Tây Thành, đột nhiên họ lâm vào cảnh nội loạn, hai bộ Thủy, Hỏa hèn kém, nhân vật lợi hại dù còn đấy, không bằng được sáu bộ kia, nơi tài năng mới xuất hiện nhiều, cao thủ đông như mây. Thần Thông ta dẫu hùng mạnh trở lại, nhưng chỉ mình ta, chẳng thể nào trông vào sức một người hòng hàng phục cả tám bộ, ta dù nóng lòng báo thù, chỉ đành chường mặt mốc ra mà ẩn nhẫn. Nhiều người khác cho là Cốc mỗ ngu xuẩn, họ không chịu nổi, họ lại còn bị Trầm Chu Hư nhỏ to xúi giục, bảo ta không đủ tài công đả Tây Thành, bảo ta có thù mà không tìm cách báo, nhưng chẳng phải vậy! Vạn Quy Tàng nói không sai:'Cốc Thần bất tử, Đông Đảo bất vong'. Hôm nay ta nằm xuống, ngày mai là Đông Đảo sẽ bị tiêu vong. Ôi! Ở dưới Thiên Trụ phong, ta lập chí đánh cho tứ bộ phải khâm phục, chẳng qua cũng là để hư trương thanh thế, khiến cho Tây Thành không có cách nào dò la tình hình hư thật của Đông Đảo ra sao!"

"Đông Đảo trên dưới thì yếu hèn như vậy, giống như loài chim bị vặt trụi hết lông, loài thú cạo sạch sát da, không khả năng qua được một phong ba bão táp nhỏ xíu! Chỉ có cách giữ sao cho tĩnh lặng, ấy mới là thượng sách! Nhiều năm qua, ta không ngừng huấn luyện đào tạo hậu bối, nhưng xem ra thì cũng giống như địa bộ của lũ Hiệp Phạm, Địch Hy! Duy nhất một kẻ có tư chất đột phá, có đủ khả năng lãnh đạo mọi người, tiếc thay, kẻ đó lại không mấy hứng thú với chuyện luyện tập võ công..."

Cốc Chẩn chau mày, hỏi: "Ông đang nói đến tôi đấy, phải không?"

"Đúng vậy!", Cốc Thần Thông đáp, "Con thông minh hơn người, lại không đem dùng vào chuyện luyện tập võ công, rồi lại còn mẹ con nữa, cứ cả ngày mè nheo ta, nuông chiều cho con được sống theo thiên tính, không lưu tâm dến lẽ sống còn của Đông Đảo. Rồi sau đó, con lại còn giở trò trốn vào quậy phá Trung nguyên mất mấy năm, chẳng hiểu do gặp duyên kì ngộ cực kỳ may mắn nào đó, đã trở thành giàu có, để trở về đảo huênh hoang khoe của. Ta đã định lập con làm thừa kế, nhưng xem tình hình đó, trên đảo đâu có ai tự ý thần phục con! Kết quả là một trường đại sự huyên náo! Biết con không ai bằng cha mẹ, người khác thì cho rằng con là kẻ hoang dâm phóng túng, chẳng chuyện ác gì mà chẳng làm, ta vốn biết con bè ngoài thi tự tung tự tác, nhưng bên trong thì nhất mực thiện lương. Đến lúc Tương Dao cùng cả bọn hùa nhau vào, với những bằng chứng không một kẽ hở, ta bị áp lực của số đông, lại không thể không giữ gìn giềng mối gia đình, nếu không sẽ đưa đến chỗ lòng người ly tán, cái Đông Đảo to lớn đó, sẽ nhanh chóng sụp đổ như lâu đài cát!"

Cốc Chẩn cười nhạt một tiếng, hậm hực: "Nói vậy, để giữ cho mối đoàn kết Đông Đảo, tôi đã phải lãnh chịu bấy nhiêu uỷ khuất, bất cần biết sẽ đi đến đâu!"

"Ba năm tù ngục, đó là uỷ khuất sao?". Cốc Thần Thông chợt quay phắt người lại, đôi mắt rực lên uy quyền và khí thế áp đảo. "Năm đó, Vạn Quy Tàng đông chinh, ông nội con đã tuẫn nạn. Ông con đã phải đoạn hậu, do dìu dắt đàn bà, trẻ con mà hy sinh. Đại bá, nhị bá con buộc ta trốn đi, để họ ở lại chịu chết trong tay Vạn Quy Tàng. Ta lưu lạc giang hồ, muốn trốn tránh truy sát của Tây Thành, ta đã phải uống nước bùn lầy, ăn đồ ăn dơ bẩn, phải chung đụng với bọn đạo tặc hạ lưu Suốt năm năm ròng, không ngày nào là không khỏi bị ám ảnh sợ hãi. Ba lần chạm mặt Vạn Quy Tàng, không lần nào là không suýt mất mạng. Ta sở dĩ cố nhẫn nại cầu sống, chẳng vì gì khác cả, chỉ vì mang trong đầu ý niệm phải làm sao trùng hưng Đông Đảo! Con phải nhớ cho lỹ, con không những là con của Cốc Thần Thông ta, mà còn là đệ tử của Đông Đảo, vì lẽ thịnh suy của Đông Đảo, đừng nói chỉ phải chịu ba năm tù ngục, dẫu có bị băm bị mổ dưới ngàn, vạn vết dao, cũng không nề hà, tính toán!".

Câu nói đó đập mạnh vào đầu Cốc Chẩn như một nhát búa tạ, gã nghe xong, ù tai, toàn thân toát mồ hôi lạnh ròng ròng! Gã sững sớ giây lát, rồi kêu lớn lên rằng: "Mấy chuyện đó, tại sao gia gia trước kia đã không đem ra bảo cho con biết?"

"Tại vì hồi đó con chưa đáng được nghe!", Cốc Thần Thông gượng cười, tiếp, "Tám tháng trước đây, con chỉ là một đứa một đứa bướng bỉnh tự tung tự tác! Ba năm trước nữa, con là một kẻ lãng tử vô hạnh... Chỉ ngày hôm nay, con mới miễn cưỡng có được chút đạo hạnh đáng được nghe thuật những sự việc đó!".

Cốc Chẩn hỏi: "Vậy hồi đó cha đã cố tình đem con giam vào ngục tối?". Cốc Thần Thông đáp: "Sắt không tôi luyện, sao thành thép cứng dược? Nếu con không trải qua ba năm lao tù gian khổ, con làm sao gạt bỏ hết những thói xấu phù phiếm, để có thể trở thành cột trụ lương đống cho Đông Đảo sau này?".

Cốc Chẩn thẫn thờ hồi lâu, rồi lắc đầu, hỏi: "Gia gia biệt nhãn con như vậy, nhưng võ công con quá tồi, làm sao thành cột trụ lương đống cho được?"

Cốc Thần Thông nhạt giọng đáp: "Cái võ công mà con nói đó, chỉ là những môn công phu quyền cước nho nhỏ! Cao thủ hạng nhất, luôn luôn cần đến hùng tâm, khí độ, trí tuệ, nhãn quang. Chỉ cần hoài bão to rộng, trí tuệ uyên thâm, học võ công không khó!"

Cốc Chẩn nghe nói đến đạo lý đó, bất giác đôi quyền nắm chặt lại, hùng tâm tráng chí trỗi lên bừng bừng, nhưng gã lặng yên, không thốt ra một lời! Trong một khoảnh khắc, đỉnh núi im lặng như tờ, hai cha con sánh vai nhau nhìn cảnh sông nước hùng vĩ bên dưới, tuy không thốt một lời nào, nhưng thâm tâm họ cùng san sẻ một ý niệm, hai cha con chưa từng có dịp cảm thông nhau đến mức đó!

Sau một quãng thời gian dài, Cốc Thần Thông thở một hơi thật dài, nói: "Còn một việc này, ta cần phải nói cho con rõ!".

Cốc Chẩn đáp: "Được! Gia gia cứ nói đi!", giọng nói đã có nhiều phần nhu hoà!

Cốc Thần Thông cười nụ, nói: "Chẩm Nhi, con đừng oán trách mẹ con nữa, bà ấy dù rời xa con, nhưng lỗi không phải ở nơi bà ấy!" Cốc Chẩn nhướng đôi mày, hứ một tiếng to!

Cốc Thần Thông than: "Con nay đã trưởng thành, chuyện này không nói không được! Thanh Ảnh vốn dĩ lấy Trầm Chu Hư trước, rồi do loạn lạc mà họ ly tán, bất đắc dĩ phải tái giá lấy ta làm chồng. Bà ấy đã có cùng Trầm Chu Hư một đứa con trai. Sau này, Trầm Chu Hư tìm đến gặp bà, bảo là thằng nhỏ vì xa mẹ mà đau ốm liên miên. Thanh Ảnh nghe mà cõi lòng bất nhẫn, bà ấy do dự mãi, rồi cuối cùng đồng ý trở về đoàn tụ cùng Trầm Chu Hư".

Ông nói xong, thấy Cốc Chẩn thần sắc lãnh đạm, biết gã vẫn còn ấm ức, ông lập tức buông tiếng thở dài, đang định lên tiếng khuyên nữa, chợt trong lòng máy động, bèn ngẩng đâu trông ra, thấy một nhân ảnh đang chạy lên đỉnh núi nhanh như điện, trong khoảnh khắc đã đến gần, người đó mình khoác áo sô, đầu đội mũ tre, chính là "Vô Lượng Túc" Yến Vị Quy.

Gã tiến đến trước mặt ông, tuyệt chẳng nói năng, hai tay đưa ngang mắt Cốc Thần Thông, căng ra một tờ giấy, chữ viết dọc ngang trên đó còn chưa ráo mực. Cốc Thần Thông đọc thoáng qua, rồi chau mày. Cốc Chẩn cũng đưa mắt xem, thấy viết: "Đại giá Cốc Đảo Vương đến từ xa, chúng tôi đã thiếu sót phần nghênh tiếp rồi. Tiện nội thương nhớ lệnh lang đã nhiều năm ròng. Nay chân thành kính mời phụ tử hai vị quang lâm hàn xá 'Đắc Nhất sơn trang', đánh một ván bài, dẫu thua được ra sao, cũng là dịp để tính sổ cho xong mọi chuyện, dùng mấy quân bài trợ hứng!" Trầm, Thương, hai người cùng ký tên bên dưới.

Cốc Chẩn cười gằn, chụp tờ thư, định xé thì Cốc Thần Thông vụt đưa tay ra nắm vào huyệt mạch môn của gã. Cốc Chẩn chỉ cảm giác đôi tay nóng bỏng lên, tờ giấy đã nhẹ nhàng lọt vào tay Cốc Thần Thông. Cốc Thần Thông dõi mắt chăm chú nhìn tờ thư hồi lâu, chợt hỏi: "Trầm Chu Hư làm sao biết hai cha con ta đang ở nơi đây vậy?". Yến Vị Quy nhỏ giọng trả lời: "Chủ nhân liệu sự như thần, có gì mà ngài không hay, không biết!". Cốc Chẩn cười nhạt: "Ăn nói lớn lối gớm!". Cốc Thần Thông khoa tay, ngăn chặn không cho gã nói nữa, chậm rãi hỏi tiếp: "Thanh Ảnh cũng đang ở đấy, phải không?". Yến Vị Quy nhè nhẹ gật đầu.

Cốc Thần Thông thở dài, nói: "Thôi được, ngươi về báo lại chủ ngươi, bọn ta sẽ đến". Yến Vị Quy đảo nhanh tròng mắt, quay người chạy đi, nhanh như chớp, đã biến mất dạng.

Cốc Chẩn nói: "Lão Trầm Què thể nào cũng có sắp đặt âm mưu, cha định đến thật ư?". Cốc Thần Thông đáp: "Ta thân làm Nhất đảo chi chủ, đâu thể lâm trận bỏ chạy được! Trầm Chu Hư đã tìm đến mình, bất kể y có mưu chước gì hay không, ta đều phải đi. Chưa kể...", ông dừng nói, chỉ vào chỗ có ký tên Thương Thanh Ảnh, ba chữ viết thanh tú diễm lệ, khác hẳn mấy chữ kia bên trên tờ thư. Cốc Thần Thông khẽ than: "Có cả chữ ký của mẹ con, đích xác là bà ấy tự tay ký tên. Chẩn Nhi, dù sao cũng vẫn hãy còn là hai mẹ con, hiếm khi có được cơ hội tốt để cả hai gặp nhau, sẵn dịp này, ta sẽ hết sức hoá giải thù hận giữa con và bà ấy"

Cốc Chẩn chưa kịp phản đối, Cốc Thần Thông đã nắm tay gã, chẳng cho gã nói gì, kéo gã nhắm hướng Đắc Nhất sơn trang rảo bước.

Đến trước trang viện, mọi người đã giải tán, mặt đất như một bãi rác, mấy tờ giấy hồng điều viết chữ HỶ chỉ còn một nửa, xác xơ tả tơi trong gió, trông thật thê lương. Vài đệ tử Thiên bộ đang canh gác tại cửa, liền cung kính vái chào rồi dẫn hai người vào trang, vượt ngang phòng cưới để vào hậu viện.

Các ngọn nến hồng chưa thắp còn trưng bày dọc đường, những tấm vóc hồng chăng rời rạc khắp nơi, tịnh không một bóng người. Nhìn tình hình hiện tại, Cốc Chẩn thầm gợi lại trường náo loạn vừa qua lúc cử hành nghi lễ bái thiên địa, nếu lại đem diễn ra lần nữa, nó sẽ hoạt kê ra sao?

Đi qua hết mấy hành lang quanh co vắng lặng, một lúc sau, bọn họ vào đến một khoảnh vườn, vài hòn non bộ rải rác đó đây, tre trúc xanh um, có một toà tiểu đình bát giác, Trầm Chu Hư đang thẳng lưng ngồi nơi đàng sau tiểu đình. Khi thấy hai cha con họ, y phác một nụ cười mỉm, gật đầu, chào: "Cốc Đảo Vương, 'Lương Thượng Quân', lâu nay mạnh giỏi a?".

Cốc Thần Thông chau mày khi nghe ba chữ "Lương Thượng Quân", Cốc Chẩn thì cười nhạt, ra vẻ kinh ngạc, tự nhủ y vờ vịt gì lắm cũng chỉ lộ vẻ một lão hồ ly, bèn cười cười, rồi hỏi ngay: "lệnh lang và 'cô nàng dâu' đến giờ có được khoẻ không?". Gã nhấn mạnh vào ba chữ "cô nàng dâu", Trầm Chu Hư khoé mắt thoáng loé lên nét ác độc, chợt cười xoà, đáp: "Gia môn bất hạnh, sinh ra giống nghiệt tử, y vừa bị ta xử phạt nặng đánh đòn hai trăm trượng, hiện đang nằm dưỡng thương đàng sau nhà"

Cốc Chẩn vỗ tay cười ầm: "Đánh đòn là phải! Đánh là đúng quá rồi, cái đó gọi là 'đại nghĩa diệt thân'. Chu choa, nếu ta mà làm cha y, đánh chi tới hai trăm hèo cho mất công, đập cho hai gậy chết queo cho xong, rồi lấy xương thịt đem nuôi chó coi bộ tốt hơn!". Trầm Chu Hư mặt mày chẳng đổi sắc, chỉ cười nụ, đáp: "Nói đúng đấy, đáng lẽ ra, đem giết chết cho xong, nhưng tiếc vì còn từ mẫu của nó đứng ra bênh, không cho Trầm mỗ làm như thế."

Cốc Chẩn nghe mấy chữ từ mẫu bênh con, trong lòng rộ lên một nỗi đắng cay, gã bất giác gào to lên một tiếng!

Cốc Thần Thông đâu biết các trò nhiệt náo mà Cốc Chẩn đã tung ra phá phách hôn lễ của Trầm Tú, khi ông nghe hai người đối đáp đả kích nhau như vậy, ông không hiểu lắm, bèn chắp tay sau lưng, đứng im một bên. Chợt nghe Trầm Chu Hư nói: "Hai vị sẵn ghé chơi Nam Kinh, vợ chồng Trầm mỗ chưa làm hết tình địa chủ, Đảo Vương nếu có hứng, mời cùng Trầm mỗ chơi một ván cờ, tiêu khiển cho qua thì giờ."

Cốc Chẩn cười nhạt: "Ông còn có tâm tình nhàn hạ chơi cờ, chơi bài... Vừa mới phạt đòn thằng con, đã muốn tiêu khiển cờ, bài! Miệng thì cười hì hì, trong bụng tính toán âm mưu quỷ kế, thật chẳng hổ danh 'lão Trầm Què'!"

Trầm Chu Hư cươi mím, châm chọc: "Hai người, rút cục ai là cha, ai là con? Ta và người cha nói chuyện, sao thằng con cứ chõ miệng vào?" Cốc Chẩn nổi đoá, đang định đốp lại, Cốc Thần Thông đã khoát tay áo, một luồng kình khí bịt miệng Cốc Chẩn, làm gã không nói được tiếng nào. Rồi nghe Cốc Thần Thông cười cười, hỏi: "Chu Hư huynh trách đúng lắm, chuyện cờ, bài, Cốc mỗ phụng bồi là xong. Chẳng qua, sẵn có Thanh Ảnh ở đây, bà ấy và Chẩn Nhi lâu lắm rồi không gặp nhau, ta xin có đôi lời vì hai mẹ con họ!"

Trầm Chu Hư đáp: "Thằng con hư bị đòn đau, bà ấy đang chăm sóc cho nó ở hậu viện, xin chờ cho một chút thôi, Cốc Đảo Vương đâu có gì phải gấp gáp, ông hãy cùng ta vừa chơi một ván cờ, vừa chờ bà ấy!"

Cốc Thần Thông tủm tỉm cười, nói: "Chu Hư huynh nói đúng đấy, từ lâu, ta được nghe tiếng 'ngũ uẩn giai không, lục thức giai bế', Cốc mỗ ta bất tài, sẵn dịp này, xin được lĩnh giáo trận pháp 'ngũ uẩn giai không' của Thiên bộ?"

Nói xong, khoé miệng còn đọng nét cười, ông tiến vào tiểu đình, đến ngồi trước mặt Trầm Chu Hư. Cốc Chẩn liếc nhìn hai người, ngấm ngầm một cảm giác bất diệu, tự nhủ: "Gia gia thần thông tuyệt thế, cái trò phá trận 'ngũ uẩn giai không' này đâu làm khó được ông? Mà Trầm Chu Hư vốn biết là vô ích, sao lại cứ đem ra dùng, tất bên trong hắn đã có sắp đặt âm mưu khác thật trọng đại."

Đang lúc suy nghĩ, hai người trong tiểu đình đã bắt đầu giao tranh mấy nước cờ, Cốc Chẩn chợt thấy Tô Văn Hương bưng lò hương "Cửu Chuyển hương luân" đến, y hết sức thận trọng, đem đặt nó trên hàng lan can. Cốc Thần Thông cười, hỏi: "Cái này là 'Phong Tị thuật' (Thuật bịt mũi) đây, phải không? Hay lắm, hay lắm.". Cười nói... đi nước cờ, dường như trong ánh mắt thoáng hiện vẻ giễu cợt, cho rằng thế cờ "Đại Huyễn Ma bàn" đối với ông, cũng tầm thường như những cuộc cờ khác.

Cốc Chẩn nhìn tình hình, trong lòng bất ổn, từ đuôi mắt chợt thấy Tần Tri Vị đang bưng một cái liễn bằng bạch ngọc đến, nước thuốc trong liễn màu xanh sủi sùng sục, hơi nước trắng toả nghi ngút từ miệng liễn. Cốc Chẩn trong lòng biết đấy là món "Bát Vị điều nguyên thang" của lão hồ ly, ngày trước, gã đã từng bị cái món thuốc nước bẩn thỉu đó phong toả tâm thức, gã bất giác nổi giận trong lòng, thừa cơ Tần Tri Vị ơ hờ, gã bèn nhào đến cướp lấy cái liễn. Tần Tri Vị lập tức nổi giận, thét lên "Mi làm cái gì vậy?", rồi nhanh nhẹn đưa tay ra chộp về.

Cốc Chẩn khẽ lách mình sang một bên, cười hì hì: "Lão tử đang khát đây, để lão tử uống!". Tần Tri Vị hoảng hốt, sững sờ ngó gã, mặt ngơ ngác. Cốc Chẩn mở nắp đậy liễn, giả dạng sắp uống, tròng mắt không ngớt xoay chuyển nhìn tứ phía, chợt thấy Tiết Nhĩ thần sắc chuyên chú, tay ôm cái món nhạc cụ kỳ quái "Ô Lý oa lạp", mắt nhòm ngó vào hai người trong tiểu đình, Cốc Chẩn lập tức máy động trong đầu, bèn dang tay, rú lên một tiếng, tạt thuốc nước trong liễn lên đầy mặt Tiết Nhĩ. Tiết Nhĩ la hét ầm ĩ, da mặt đỏ hồng, bị phỏng đôi ba chỗ. Cốc Chẩn thừa cơ vọt đến, đưa một tay chụp cướp lấy cái "Ô Lý oa lạp", tay kia vung vẩy, miệng cười ha hả: "Ô lý lạp! Oa lý lạp! Tai heo luộc đã chín chưa?". Cốc Chẩn hát đi một lần, hát lại lần nữa, Tiết Nhĩ kêu thét ầm ĩ, định nhảy chồm đến giằng lại, bọn kiếp nô khác phải khó khăn lắm mới níu giữ y lại được.

Cốc Chẩn ôm món nhạc cụ, khoái trá trong lòng:"Món thuốc nước đã bị ta hắt đổ đi, nhạc khí cũng bị ta cướp mất, ván cờ quái lạ đó chẳng còn gì đáng sợ, "Nhãn, Nhĩ, Thiệt" (Mắt, tai, lưỡi) tam thức đều chẳng phong toả được nữa, chỉ còn mỗi cái lư hương, cả đám ở đây đều cùng ngửi mùi hương đó, lão Trầm Què không ngoại lệ, có điều gì kỳ lạ xảy ra, tuyệt chẳng ai thoát khỏi!"

Qua một lúc thật lâu, bên trong tiểu đình, hai người vẫn chơi cờ như chẳng có gì lạ xảy ra, Cốc Thần Thông bình luận nước cờ, cười nói ung dung, tựa hồ không mảy may bị cái thuật pháp vô trung ảnh hưởng tới. Ban đầu Cốc Chẩn hoan hỉ, nhưng xem qua một lúc, hắn thấy có cái gì bất diệu, tự hỏi: "lão Trầm Què quỷ kế đa đoan, không lẽ chỉ bấy nhiêu thôi sao?" Nhìn khói hương "Cửu Chuyển hương luân", y nghĩ bụng, "Đề phòng vạn nhất bị trúng kế, chi bằng mình tìm cách đạp đổ lư hương đó đi cho rồi.". Ý đã quyết, Cốc Chẩn vừa định cất tiếng hát "Ô Lý oa lạp", bỗng toàn thân phát sinh yếu ớt, chẳng bước đi nổi. Trong lòng phát run, Cốc Chẩn loạng choạng lùi lại, tựa vào một hòn giả sơn, đảo mắt nhìn quanh, tất cả lũ kiếp nô mồm miệng sủi bọt trắng, gục ngã la liệt khắp nơi.

Hốt nhiên nghe đổ ầm một tiếng, hơn chục quân cờ bắn văng tung toé đầy đất, Cốc Thần Thông hai tay níu vào mặt bàn, cố gắng cựa quậy thân mình để đứng lên, nhưng lực bất tòng tâm, ông lại ngồi phịch trở xuống, miệng lắp bắp hỏi: "Trầm Chu Hư, ngươi chơi trò gì vậy?"

Trầm Chu Hư cũng có vẻ vô lực, toàn thân rũ ra trên cái xe lăn, vừa nói vừa cười: "Là khói hương đấy!"

Cốc Thần Thông chuyển mắt nhìn quanh, thấy mấy vòng khói hương, đích thực là Cửu Chuyển hương luân, nói: "Nếu là món hương khói đó, ngươi chẳng phải cũng đã hít vào rồi sao!"

Trầm Chu Hư cười cười: "Chẳng những là ta ngửi, toàn thể mọi người tại đây đều cùng ngửi phải cả. Đảo Vương nguyên đã luyện thành "Thai Tức thuật", có thể ngừng hô hấp qua đường miệng mũi, Nếu Trầm mỗ mà không ngửi mùi hương đó, Đảo Vương cũng sẽ chẳng chịu ngửi theo, ôi chao, ta tự đem mình ra làm mồi nhử, câu được con cá lớn Đông đảo là ông, xem ra cũng không thua thiệt gì lắm"

Cốc Thần Thông hỏi: "Cái mùi hương đó, thực sự là gì vậy?"

Trầm Chu Hư cười, đáp: "Đảo Vương chắc tự cho là toàn thân bách độc bất khả xâm phạm, vạn tà chẳng hại được mình, bất kể mê hương độc dược gì gì, ông đều chẳng ngán hẳn?"

Cốc Thần Thông kêu lên một tiếng, Trầm Chu Hư than: "Đảo Vương là một bậc đại kì tài, thiên hạ vô địch. Trầm mỗ ta chỉ là một thằng què, chẳng có bổn sự gì, chỉ khác người ở chỗ tâm trí luôn luôn tìm tòi kiếm cách thủ thắng. Cái lư hương đó, tên nó là "Vô Năng Thắng hương", chính là kết quả ta miệt mài dùng lực kiếp nô, ròng rã mười năm mới luyện thành. Phàm người trần, ai mà bị hương đó lọt vào mũi, chỉ qua nửa thời thần, sẽ toàn thân vô lực, ngay đến Đảo Vương, cũng không ngoại lệ."

Ánh mắt Cốc Thần Thông thoáng hiện nét thê lương, ông than: "Đâu ngờ từ mười năm truớc đây, ngươi đã lập tâm hãm hại ta rồi!"

Trầm Chu Hư nhíu mày, ra điều bất đắc dĩ, cũng than: "Ông đã cứu giúp Thanh Ảnh, Trầm mỗ trong lòng rất cảm kích. Nhưng ông là người Đông Đảo, ta thuộc về Tây Thành, từ bao đời nay, hai bên đã thề không đội trời chung. Lại nữa, sắp đến kỳ "Luận Đạo diệt thần" rồi, ta đâu có thể để ông tiêu diêu tự tại đi đạp đổ Tây Thành ta?" Nói xong, thấy y ngước mắt nhìn lên, nói bâng quơ: "Đã đến lúc rồi!"

Cốc Thần Thông đưa mắt nhìn, chỉ nghe tiếng lách cách liên tục, từ trần tiểu đình lộ ra vô số những mũi tên sắt mầu đen, lấp lánh ánh xanh lè, hiển nhiên đã được tẩm kịch độc.

Cốc Thần Thông mặt mày biến sắc, nghe từ trên nóc đình truyền xuống những tiếng tinh tinh, tang tang như tiếng gảy đàn, rồi chớp mắt, cơ quan chuyển động, hàng trăm mũi tên đồng loạt bắn xuống, khiến tình hình quang cảnh trong đình trở nên mù mịt cùng cực.

Tựa mình vào hòn giả sơn, Cốc Chẩn không đủ sức lực để nhỏm lên nhìn, gã tán loạn tâm thần, hốt hoảng thét lên: "Gia gia!"

Tiếng chưa dứt, tên đã bắn xong, thấy Cốc Thần Thông đầu cổ, ngực, bụng, hai tay, hai chân bị hơn hai mươi mũt tên cắm lút vào, máu chảy xối xả.

Cốc Chẩn trước mắt vụt tối sầm lại, từ đáy cổ họng hực lên một vựng máu, ộc ra ngoài miệng!

"Xưa nay, sức lực không thắng được trí tuệ.", Trầm Chu Hư gật gù lúc lắc cái đầu, bảo: "Cốc Thần Thông, ông thua ta rồi!"

Trầm mặc một lúc lâu, Cốc Thần Thông vùng nhỏm đầu dậy, cất tiếng cười ha hả, tiếng cười khan khản mãnh liệt, làm nóc đình rung chuyển. Trầm Chu Hư khẩn trương, đôi mắt mở banh ra, nhìn thấy Cốc Thần Thông chầm chậm đứng lên, khắp người máu me dầm đìa. Trầm Chu Hư nét mặt hoảng hốt, kêu lên thất thanh: "Ông đã không bị trúng độc sao"

"Độc, ta đúng là đã trúng đôc", cổ họng Cốc Thần Thông bị tên nhọn đâm thủng, tiếng ông nói trở thành khò khè khó nghe, "Nhưng ngươi đã không tính đến chỗ, độc của Vô Năng thắng hương chỉ tác hại khi nó chạy trong huyết mạch. Ta bây giờ máu đổ ra gần hết, độc hương đâu còn...", nói đến đấy, ông từ từ giơ song thủ lên, tim gan Trầm Chu Hư tự dưng chùng xuống, y vội tìm cách né tránh.

Nhưng chính y cũng đã ngửi độc hương, y tuyệt chẳng di chuyển được thân mình, mắt thấy một ngọn huyết chưởng sầm sầm ập tới, một luồng kình khí dũng mãnh kích thẳng vào lục phủ ngũ tạng, vụt một cái, Trầm Chu Hư tựa như chiếc lá trước trận cuồng phong, bắn văng ra ngoài tiểu đình. nghe ầm một tiếng, đã thấy y đâm đầu xuống một ngọn giả sơn, máu của Cốc Thần Thông từ trong ngọn chưởng hoà lẫn vào máu mồm máu mũi y đang tuôn ra ồng ộc như suối. Bọn kiếp nô thấy quang cảnh rùng rợn đó, giống như toà núi đá cao vạn trượng vừa sầm sập đổ xuống, chúng đồng thanh la hét ầm ĩ.

Ngọn chưởng đó tập trung sức lực, tinh khí hơn mười năm của Cốc Thần Thông, ông vào lúc lâm tử, hồi quang phản chiếu, chưởng phóng ra rồi, không thu kình khí về được, toàn thân ông gục xuống như một con đại bàng gãy cánh, rơi từ trên vùn vụt rơi xuống.

Cốc Chẩn đâu khổ đến mức không chịu đựng được nữa, nước mắt tuôn trào như mưa, chung quanh, bọn kiếp nô đau lòng nhìn Trầm Chu Hư, lại không giúp rập gì được cho chủ nhân, cả bọn cùng nhau khóc rống lên.

Đúng lúc đó, chợt nghe tiếng cười ha hả lớn, lẫn trong tiếng cười có tiếng kêu thất thanh lo âu. Cốc Chẩn ngoái trông, đầu óc kinh hoàng, chỉ thấy Ninh Bất Không, Sa Thiên Hoàn sánh vai bước đến, đàng sau có Thử Đại Thánh, Bàng Giải Quái, Xích Anh Tử đứng như thế chân đỉnh, áp tải Thương Thanh Ảnh cùng Trầm Tú. Trong số người đứng xa xa phía sau, có một nữ tử áo xanh da trắng ngà, chính là Ninh Ngưng, sắc mặt cô trắng bệch, đôi mày rầu rĩ, mấy món tóc rối bời, thần sắc âu sầu rũ rượi.

Ninh Bất Không tiến tới trước, vung tay lên, bắn một phát tên nỏ trúng ngay vào lư hương "Cửu Chuyển hương luân", đập nát lnó thành mảnh vụn, khói bên trong bốc lên cuồn cuộn, rồi dần tan mỏng ra trong không trung.

Cốc Chẩn trong lòng cuống quít, trước mắt, phụ thân vừa táng mạng, độc hương trong mình y chưa hoá giải, giờ lại phải đối đầu với bấy nhiêu cường địch, tuyệt không tìm ra cách nào ứng phó.

"Trầm Chu Hư". Ninh Bất Không liếc nhìn, nở nụ cười nham hiểm, "Ngươi xưng "Thiên toán", cái danh hiệu đó là lộng ngôn chăng? Ngươi tự phụ thông minh, sao lại chẳng biết câu 'Bọ ngựa bắt ve sầu, đâu ngờ chim sẻ rình đàng sau!'?". Trầm Chu Hư trúng chưởng nặng, nhưng chưa chết ngay, y tựa người vào giả sơn, ngực thở dồn dập, nét mặt thoáng hiện vẻ thê thảm, rên rỉ: "Ninh sư đệ, khoan hãy tự phụ, Cốc Thần Thông là rồng, Trầm mỗ là ưng, bọn ta ác đấu trên không, dẫu chết nhưng chết vinh, còn sư đệ ngươi, chẳng qua như con chuột nhắt chui rúc xó nhà mà thôi!"

Ninh Bất Không biến sắc, hươ cây gậy trúc lên, rảo mình tiến đến, thò tay nắm áo Trầm Chu Hư, cười nhạt rằng: "Chết đến nơi, mà miệng còn nói cứng. Trong con mắt Ninh mỗ, mi chẳng qua chỉ là một con chó chết!". Vừa nói, vừa phun một bãi nước miếng vao mặt họ Trầm, rồi dang hai tay ra, liên tiếp đấm vào thân hình đẫm máu của Trầm Chu Hư. Ninh Bất Không khoái chí trong lòng, cười ha hả: "Tên họ Trầm kia, nếu mi muốn được chết một cái chết thống khoái, hãy sủa lấy vài tiếng cho ta nghe đi nào!"

Trầm Chu Hư cười gằn một tiếng, nói: "Chim có tiếng hót của chim, thú có tiếng gầm của thú, Ninh sư đệ thích nghe chó sủa, chắc cũng cùng một loài cẩu!"

Thoáng một giây, Ninh Bất Không đôi mi mắt dựng ngược, mặt bừng sát khí, nhưng y đã nhanh chóng thay đổi sắc diện, cười âm trầm: "Trầm sư huynh quả là một hán tử cứng cỏi, Ninh mỗ rất kính phục". Trầm Chu Hư đáp: "Không dám!". Ninh Bất Không lại nói: "Bọn mình đúng ra là đồng môn, năm xưa, các vị kỳ chủ đấu đá lẫn nhau, toàn là những sự chẳng đặng đừng!". Trầm Chu Hư giọng lạnh nhạt, bảo: "Ngươi đừng kiếm cách ton hót ve vãn ta, ngươi nhắm đến bức hoạ tượng tổ sư, sao không nói huỵch toẹt ra cho rồi!"

,

Ninh Bất Không cười giã lã, nói: "Trầm sư huynh quả nhiên trí mưu uyên thâm, hèn chi đến Cốc Thần Thông cũng phải táng mạng trong tay sư huynh. Được rồi, chỉ cần sư huynh đưa bức hoạ tượng ra, Ninh mỗ sẽ trả tự do cho vợ con huynh"

Trầm Chu Hư nhắm mắt giây lát, rồi vụt mở to ra, cười rằng: "Nám đó, đôi chân Trầm mỗ bị tàn phế, đang lúc sắp chết, mỗ đã được Vạn thành chủ Vạn Quy Tàng cứu mạng. Người đã chữa thương cho ta, dạy ta võ công, có truyền cho ta ba câu vàng ngọc, ta lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng, Ninh sư đệ, chẳng hay đệ muốn nghe ba câu nói đó chăng?"

Ninh Bất Không thần sắc cung kính, đáp: "Thỉnh huynh nói cho nghe."

Trầm Chu Hư chậm rãi nói: "Thiên đạo vô thân, thiên đạo vô tư, thiên đạo vô tình."

Ninh Bất Không biến sắc, lại chợt nghe Trầm Chu Hư từ từ tiếp: "Từ khi ta học được ba câu nói đó, ta tinh toán định việc không sai xẩy, kế hoạnh ta định đều thực hiện tốt, ta chưa từng thất bại. Ninh Bất Không, nói thử xem, nếu ta dùng vợ con bức bách, liệu ngươi có khuất phục không?"

Ninh Bất Không tím mặt, ngần ngừ hồi lâu, đột ngột quyết định, hắng giọng, nói: "Sa sư đệ, đệ hãy chặt đứt một cánh tay cuả thằng con đi!" Sa Thiên Hoàn cười, đáp "Vâng!". Gã lấy từ trong tay áo ra một con dao, hì hì cười, hỏi: "Chặt tay phải hay tay trái?"

Trầm Tú mặt mày nhợt nhạt, đưa chân lùi nhanh ra đàng sau, rồi quỳ gối xuống, năn nỉ: "Khoan chặt đã! Tôi biết sủa tiếng chó sủa, để tôi suả, để tôi sủa!" Nói xong, y cố sủa gâu gâu mấy tiếng cho thật giống! Ninh, Sa và đồng bọn người cất tiếng cười ngất, Trầm Tú thấy vậy, cũng ráng nặn theo vài tiếng cười góp, rồi y đưa mắt nhìn mẹ, chỉ thấy bà Thương Thanh Ảnh cũng đang dõi nhìn mình, ánh mắt đầy vẻ thống khổ, y vội nói với bà: "Mẹ à, hảo hán không nề hà chuyện được thua trước mắt, mẹ hãy khuyên gia gia đi, bảo gia gia đừng cứng cổ, đừng làm găng nữa!"

Thương Thanh Ảnh thở dài, lắc đầu, bảo: "Tú Nhi, kẻ nào không xương cốt (ý nói không có nhân cách) không phải là người, ta thà mất tất cả, nhưng không để mất tư cách. Chuyện đến nước này rồi, ngươi hãy theo gia gia, học làm một con ngườì hào kiệt, đừng để dòng họ Trầm mất mặt, mang tiếng xấu vì ngươi."

Trầm Tú vừa mắc cở, vưà giận, trong lòng rộ lên, gã cất cao giọng đáp: "Có khí phách liệu giữ được mạng sống không? Những mối thù oán gia gia tạo ra, đã đưa ông ấy đến cái chết, lại còn lôi cuốn hai mẹ con mình vào vòng tội nợ theo ông ấy! Ông ấy đã nói đến gì gì là vô thân, vô tư, vô tình, rõ ràng càng làm cho hai mẹ con mình trở thành khó thương trong mắt bọn họ. Do thấy vậy, con thà làm chó sủa cho họ vui lòng, còn hơn làm con ruột ông ấy!" Mọi người nghe nói, càng cười rũ rượi hơn nữa! Bà Thương Thanh Ảnh giận quá, đôi tròng mắt ứa lệ, đôi môi run rẩy, không thốt nên lời!

Ninh Bất Không cười rằng: "Trầm sư huynh, huynh dạy được một thằng con giỏi quá nhỉ!" Trầm Chu Hư lạnh lùng đáp: "Chẳng phải thế! Thằng con đó bất tiếu (không giống cha), ta sớm đã biết, Ninh sư đệ nếu thay ta thanh lý giùm môn hộ, Trầm mỗ thật cầu mong mà không được!"

"Huynh tưởng chuyện dễ dàng vậy sao?", Ninh Bất Không cười gằn, "ta bữa nay chẳng giết thằng nhỏ hoạt kê này của huynh đâu, để nó sống trên đời, vinh danh con cái của lão Trầm Què!" Nói xong, lại cười một tràng nữa, rồi quay mình, kêu lớn: "Ngưng Nhi, lại đây". Ninh Ngưng sững sờ, bước đến gần, Ninh Bất Không bảo: "Sa sư đệ, đưa cho nó mượn con dao đi." Ninh Ngưng đón ngọn đoản đao, không biết phải làm gì, lại nghe Ninh Bất Không tiếp: "Ngưng Nhi, con còn nhớ mẹ con đã chết như thế nào không?"

Ninh Ngưng khoé mắt ửng đỏ, lí nhí đáp: "Đôi chân mẹ bị chặt đứt, rồi máu chảy đến cạn kiệt mà chết." Ninh Bất Không gật gù, nói: "Hôm nay là ngày hai cha con mình sung sướng được trả hận thù, lão Trầm Què xưa hành hạ mẹ con một cái chết thảm thương như vậy, con phải báo cái thù đó cho mẹ con!" Ninh Ngưng thưa: "Dạ..."

"Tốt lắm!", Ninh Bất Không gằn giọng, cười và nói: "Con hãy dùng đoản đao chặt đứt hai chân của mụ tiện nhân họ Thương đi, đâm thêm trăm nhát dao trên thân mình mụ, ta cũng sẽ để mụ chảy đến cạn sạch máu, cho mụ được thưởng thức cái tư vị chết dần mòn đó nó ra sao!"

Ninh Ngưng mặt hoa biến sắc, đưa mắt nhìn Thương Thanh Ảnh, cánh tay cầm đoản đao run không ngớt run lẩy bẩy. Thương Thanh Ảnh đưa tay lên vén món tóc loà xoà, phong tư vẫn rạng rỡ không khác xưa bao nhiêu, bà nhìn Ninh Ngưng, gượng nở nụ cười buồn: "Ngưng Nhi, con động thủ đi, đây là kết quả của bao oan nghiệt do Chu Hư tạo ra. Ông ấy hại chết mẹ con, rồi còn bắt con làm kiếp nô! Trầm gia đối xử con quá tệ, bây giờ chồng làm vợ chịu, ta sống đến hôm nay cũng tạm coi là đủ rồi! Ta mong con chỉ giết mình ta thôi, đừng giết ai khác nữa. Con là một nữ hài nhi ngây thơ trong trắng, đừng để hai tay con giây máu người quá nhiều!"

Ninh Ngưng lại chăm chú nhìn bà, chuyện quá khứ vùn vụt diễn lại trong đầu, mắt cô đẫm lệ, tay cầm dao càng lúc càng run lẩy bẩy hơn. Tiết Nhĩ nhìn tình trạng cô, không nhịn được nữa, y kêu lên: "Ngưng Nhi, chủ mẫu là người tốt, cô chẳng nên làm hại bà ấy!". Bàng Giải Quái nghe nói, trợn mắt, quát: "Đồ chó, câm miệng!". Hắn nhào tới, tung một cước tàn độc đá Tiết Nhĩ đến thổ huyết. Thử Đại Thánh vỗ tay hò reo: "Đá thú quá! Đá hay lắm! Bàng Giải Quái, tụi kiếp nô Thiên Bộ xưa nay thường tự đắc tự kiêu, vừa qua lại hại bọn mình đến khổ! Hiếm khi được dịp tốt như bây giờ, ngươi giết hết tụi nó đi cho rồi!". Bàng Giải Quái gật đầu khen phải, Xích Anh Tử chợt ra điều thương hại, đế vào: "Giết hết xem ra không mấy thú vị, đem phế bỏ ráo trọi thần công của tụi nó hay ho hơn nhiều"

Thử Đại Thánh thắc mắc: "Làm cách nào để phế? "

Xích Anh Tử đáp: "Thính Kỷ (Đồ sọt tre nghe ngóng) thính giác hơn người, chỉ cần đâm thủng hai lỗ tai hắn là được! Vô Lượng Cước đôi chân cực lợi hại, chặt phăng cặp giò đi là xong. Tên Thường Vi có cái lưỡi nhạy bén, chỉ cần cắt quách cái đầu lưỡi hắn đi. Quỷ Tị đó, cách tuyệt nhất là đem tiện đứt cái đầu mũi, còn tên 'Bất Vong Sanh' này, nói đúng ra, khoét bỏ bộ óc nó vứt đi chắc ổn!"

Bọn kiếp nô nghe bàn, không đứa nào không thất sắc. Bàng Giải Quái cười hi hi, nói: "Xích Anh Tử, ngươi giỏi nói chuyện lấy việc công báo tư thù, mi đã từng thua vào tay tên đó, vậy để chính tay ngươi đi khoét bỏ óc hắn". Y nói xong, dòm qua Yến Vị Quy, nhớ đến mối hận từng đại bại trong tay người đó, bất giác cừu hận dâng ngập đầu, bèn bước đến gần, nhắm vào cặp giò của gã, vung tay định chặt, hốt nhiên sau lưng nhói đau, khí lực trong người tiêu tan, y quay đầu lại nhìn, hoá ra đang bị một lưỡi dao nhọn đâm thốc vào lưng. Bàng Giải Quái đầu óc mê muội, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã thấy Ninh Ngưng rút lưỡi dao, Bàng Giải Quái tức thì ngã quỵ, chết tốt.

Cốc Chẩn nhìn vào mà thất kinh, cách Ninh Ngưng vừa dùng giết Bàng Giải Quái, thân pháp cực nhanh, có phần quỷ mị. Từng chứng kiến võ công của cô, Cốc Chẩn chưa khi nào thấy cô xuất thủ nhanh nhẹn như vậy.

Sa Thiên Hoàn vừa hãi, vừa giận, quát lên: "Xú nha đầu này, mi làm gì vậy?" Ninh Ngưng cười gằn, bảo: "Năm người này đều là bằng hữu của ta, ai mà động đến họ, ta giết tức thì!" Sa Thiên Hoàn bị ánh mắt dữ dội của cô chiếu vào, thoáng nét sợ hãi, y bèn đổi sắc mặt, dẹp bỏ tức giận, nở một nụ cười: "Cháu gái ngoan, đừng nổi nóng, Chỉ là một tên kiếp nô thôi, cháu gái muốn giết đứa nào, cứ việc giết, chả có việc quái gì"

Ninh Ngưng đưa mắt liếc bọn Xích Anh Tử và Thử Đại Thánh, cả hai sợ hãi hiện trên mặt, tức thì lùi ngay lại. Ninh Ngưng nghiến răng, đến bên cạnh Thương Thanh Ảnh, dí mũi dao vào ngang chỗ tim bà, rít lên: "Thù giết mẹ, chẳng thể nào không báo, đâm vào một nhát, chắc sẽ không đau đớn gì nhiều đâu..."

Thương Thanh Ảnh mi mắt khẽ run run, cười thảm mà rằng: "Ngưng Nhi, đa tạ...". Nói xong, bà nhắm nghiền mắt lại, cảm giác hơi kim loại lạnh lẽo từ con dao truyền qua lớp áo mỏng, làm cho da thịt gờn gợn đau, đầu mũi dao run rẩy, mỗi lúc mỗi rung động nhiều hơn, đột nhiên kêu xoảng một tiếng, con dao rơi tụt xuống đất, rồi tiếng khóc nức nở bật lên, Thương Thanh Ảnh mở mắt ra, thấy Ninh Ngưng lệ tuôn như suối, một tay bưng miệng, tiếng khóc não nề phát ra từ đáy cổ họng cô. Thương Thanh Ảnh cảm giác ruột gan mình quặn lại, động lòng thương xót, bèn đưa tay ra vén gọn mớ tóc rối trên đầu Ninh Ngưng, ôm choàng cô vào lòng, dịu dàng dỗ: "Ngưng nhi ngoan à, đừng khóc, nín đi con!"

Ninh Ngưng đang lúc ý nghĩ trong đầu rối loạn, thân mình được vòng tay êm ấm ôm vào, tai nghe lời dỗ dành ôn nhu của Thương Thanh Ảnh, lòng cô dần dần dịu lại, thoáng một cái, bao nhiêu oán hận tiêu tan, giống như một đứa bé đang chịu khổ đau uỷ khuất nhiều, chợt được gặp từ mẫu, cô dằn lòng không được, cũng ôm chặt lấy Thương Thanh Ảnh, khóc oà lên.

Ninh Bất Không dỏng tai nghe ngóng, ban đầu còn nhẫn nại, rồi y nổi cơn giận dữ như điên như cuồng, đanh giọng hỏi: "Ngưng Nhi, con đã quên mối thù giết mẹ rồi sao?"

Ninh Ngưng rúng động tâm can, nhẹ nhàng tuột ra khỏi vòng tay Thương Thanh Ảnh, gạt nước nmắt, nhìn cha, đáp: "Gia gia, con không ra tay được, ngày xưa còn nhỏ, bị đói khổ, con toàn được chủ mẫu chăm sóc chu đáo, bà ấy thực lòng yêu quý con, con không thể nào làm khổ ải bà ấy được!"

Ninh Bất Không giận dữ, thét lên: "Ngươi, ngươi nói năng gì vậy? Chủ mẫu... hừ, cái mụ bà nương này làm ra vẻ yêu quý ngươi, thực ra bà ta giở thủ đoạn thi ân, hòng làm cho ngươi hết lòng bán mạng cho lão Trầm Què. Được lắm, ngươi không ra tay, để đấy cho ta, tự ta động thủ!"

Ninh Ngưng thần sắc thay đổi mạnh, cô nghiến răng, mặt hiện vẻ quật cường, đầu ngẩng cao, đáp: "Con không để cho cha động thủ đâu". Da mặt Ninh Bất Không tối sầm lại, y cười gằn một tiếng, phất tay áo, một loạt tên bắn ra phía bọn năm người kiếp nô. Y định bày trò dương đông kích tây, lưà gạt Ninh Ngưng sơ ý, rồi sẽ bất ngờ quay sang giết Thương Thanh Ảnh, nhưng không dè Ninh Ngưng mục quang lay chuyển mạnh, phóng "Đồng Trung kiếm" ra, kêu ầm một tiếng, mũi tên "Mộc Phích Lịch" bị đánh nổ tung trong không trung.

Trong chớp mắt, Ninh Bất Không khẽ quát một tiếng, năm ngón tay vung thành trảo, lướt ngang người Ninh Ngưng, định chụp vào mặt ThươngThanh Ảnh. Ninh Ngưng xuất thủ cực nhanh, quài tay lại, hai cha con tay chạm tay, đụng nhau tại giữa chừng, tả chưởng Ninh Bất Không vỗ ra, bị hữu chưởng của Ninh Ngưng ngăn lại. Ninh Bất Không vận kình lên cự, không dè nội lực Ninh Ngưng không ngớt liên miên trút ra như tầm nhả tơ dệt kén, từng sợi, từng sợi, tay cô níu vào tay ông mỗi lúc một thít chặt lại. Ông vô phương gỡ ra, bất giác giận dữ rống lên: "Ngưng Nhi, sao mi lại đi bênh cừu nhân, chống lại ta?"

Ninh Ngưng nước mắt chan hoà, la lớn: "Bà ấy không phải cừu nhân, chỉ mình Trầm Chu Hư thôi"

"Thì cũng một giuộc!". Ninh Bất Không thét lên, ông giận quá, mất lý trí, vụt giơ cao tay lên, ống tay áo Ninh Ngưng lập tức bén lửa, ngọn lửa phừng phừng táp vào mặt cô. Ninh Ngưng mà không buông tay ông ra, thể nào cũng bị lửa táp vào thiêu huỷ mặt mày.

Ninh Bất Không vừa xuất thủ xong, lập tức hối hận, hoả kình đó phát thì dễ mà thu về rất khó, thấy Ninh Ngưng không nhượng bộ, ông bất giác hoảng hốt. Đúng lúc đó, ThươngThanh Ảnh vụt nhào mình vào, ôm cánh tay của Ninh Ngưng, hai tay ra sức giập ngọn lửa mãnh liệt, thoắt cái, nghe mùi da thịt cháy khét bốc lên. Ninh Ngưng vội vàng buông tay lùi ra, xoay mình nâng đỡ ThươngThanh Ảnh, nhìn kỹ lại, đôi tay ngà ngọc của ThươngThanh Ảnh đã cháy đen xạm.

Dù trong lòng y bất chợt nảy sinh cảm kích, nước mắt ứa ra, nhưng không ngờ tim y vẫn sắt đá, vừa rụt tay ra được, Ninh Bất Không đã vận sức tung một ngọn chưởng nhắm vào đầu ThươngThanh Ảnh vỗ tới.

"Ninh Bất Không!." Hốt nhiên có tiếng ai đó thét to lên, như tiếng sấm nổ giữa lưng trời, Bất Không vội vung tay lên chặn lại, nhưng đụng vào một luồng lực đạo cực kỳ mãnh liệt, y hoang mang rụt tay về, phải cái người vừa tới đó, quyền kình hung mãnh thật khó đương cự, đưa y lọt vào thế hạ phong, Ninh Bất Không lập tức bị đẩy lui về đàng sau, vừa té ngửa xuống, y đã giận dữ hỏi: "Xú tiểu tử, lại là ngươi nữa!"

Chẳng cần nhìn, Ninh Ngưng cũng biết người mới tới là ai, tim cô giật thót lên. Cô chầm chậm ngước nhìn, thấy Lục Tiệm đứng cách đấy không xa, lưng cõng Cốc Bình Nhi, tả thủ nắm tay Lục Đại Hải, cái đầu đang ngọ nguậy nhìn ra tứ phía, thần sắc mê hoặc.

Nguyên lai Lục Tiệm ở lại trông nom Cốc Bình Nhi tại Bá lâm tịnh xá. Y rảnh rỗi, trong lòng nhớ đến Diêu Tình, ruột gan héo hắt khổ sở muôn phần. Nhưng Cốc Bình Nhi tâm trí thất thường, tầm hiểu biết bằng một đứa nhỏ lên sáu, tâm tính ngây thơ ngờ nghệch như trẻ nít, cô thấy Lục Tiệm ngồi rầu rĩ trước cửa nhà, bèn níu y đòi cùng cô nặn đồ chơi bằng bùn đất.

Tính Lục Tiệm bình hòa, y không nỡ chối từ cô, vả lại tiếng cười ròn rã của Cốc Bình Nhi khiến y cũng vui lây, phiền muộn trong lòng giảm đi không ít. Hai người nghịch đất bùn một chặp, Cốc Bình Nhi chợt sanh chứng ngược ngạo, cô hốt một nắm bùn trét vào mặt Lục Tiệm, lập tức biến y mang mặt nạ bùn đất. Cốc Bình Nhi vỗ tay cười khoái chí, nhưng Lục Tiệm cũng không lấy thế làm giận, nhìn cô cười đùa hớn hở như nắc nẻ, y còn nhăn mặt nhíu mày làm mặt quỷ, Cốc Bình Nhi thấy vị thúc thúc này nhất cử nhất động, mỗi mỗi đều hết sức hoạt kê tức cười, cô khoái trá, cười đến không khép miệng lại được.

Đang lúc vui đùa, chợt có người gõ cửa. Là người lớn duy nhất trong tịnh xá, Lục Tiệm bèn đứng lên ra mở cửa, nhưng chẳng có ai ở đấy cả. trước cửa có một cái túi khá lớn, bên trong túi có sinh vật gì đang cựa quậy. Đang lúc y thấy kỳ quái, Cốc Bình Nhi đã bước ra, tiện tay cô vớ lấy một cành cây, đập vào vật đang ở trong túi. Vừa đụng vào, đã nghe có tiếng người ở bên trong chửi rủa: "Tên chó chết họ Ninh kia, ngươi dám hành hạ lão tử, lão tử chửi bới cả tổ tông ngươi lên"

Lục Tiệm nghe tiếng chửi ruả, thấy giọng quen quen, chợt giật mình tỉnh ngộ, vội vội vàng vàng đưa tay xé toạc vải túi, từ trong túi lập tức lọt ra một người. Lục Tiệm vui mừng quá, la lên: "Gia gia." Cốc Bình Nhi lấy làm lạ, hỏi: "Ủa, sao cái túi vải gai lại biến thành một lão công công bạch hồ ly rồi?" Lục Đại Hải thấy cô cầm cành cây trong tay, giận dữ, hỏi: "Oắt con kia, vừa rồi có phải mi đã chọc chọc cành cây vào người ta không?". Cốc Bình Nhi đáp: "Ừa! tui cứ tưởng có con chó trong túi vải gai, lão công công này làm gì ở trong túi vậy? Đang chơi trò trốn kiếm, phải không?"

Lục Đại Hải nghe thế, nổi hung, mắng liền: "Tao đi kiếm mả... ", chữ 'mẹ' chưa kịp thoát ra, đã thấy Lục Tiệm đưa tay bịt miệng ông, nói nhỏ: "Gia gia, cô bé này đầu óc lung tung, gia gia đừng tranh hơi với nó!"

Lục Đại Hải liếc xéo Cốc Bình Nhi một cái, lòng ngờ vực, gật gật cái đầu. Lục Tiệm đỡ ông đứng lên đi vào nhà, rồi hỏi Lục Đại Hải cớ sao lạc bước đến đây? Lục Đại Hải đáp: "Bữa đó, lúc mi đến nha môn lý luận, ta giữ gánh cá tại chợ, không ngờ Ninh trưởng phòng chợt đi ngang đấy, lên tiếng gọi ta. Đã lâu ta không gặp y, lòng thấy cũng có chút kỳ kỳ, nhưng thấy y mù mắt, ta đem lòng thương hại, bèn bảo y: "Ninh trưởng phòng, ông chờ một chút, ta bán được chỗ cá này rồi, sẽ đãi ông bữa nhắm. Gã họ Ninh đó cười rộ, hỏi ta: 'Đâu chờ đến ông mời ta, để ta chi tiền đãi ông, được không?' Nói xong, y nắm lấy tay ta, nói ra thật kỳ lạ, ta bị y nắm vào người, toàn thân èo uột, chẳng chút khí lực, tha hồ để cho y kéo ta đi, muốn mở miệng nói, cổ họng nghẹn cứng ngắc, chẳng thốt ra được tiếng nào. Ninh trưởng phòng cứ thế mà kéo ta đi lung tung, cuối cùng đến một căn phòng tối hù, chẳng hiểu y sử dụng yêu pháp gì không biết, y gõ vào đầu ta một cái, mắt ta tối sầm lại, rồi ta chẳng còn biết ất giáp gì nữa!"

Lục Tiệm nói: "Cái đó không phải yêu pháp, là điểm huyệt đấy!"

"Điểm huyết?", Lục Đại Hải lộ vẻ nghi hoặc, "Đâu có chảy tí máu nào đâu, chỉ bị hôn mê trầm trầm, lúc tỉnh lại thì thấy đang bị bỏ trong xe ngựa lọc cọc chở đi". Lục Tiệm đột nhiên hiểu ra: "Thì ra Ninh Bất Không đã dùng xe chở gia gia đi, ta thật ngốc nghếch, cứ lo đi tìm trong đám người đi bộ, chẳng để ý gì tới các xe ngựa qua lại!" Rồi hỏi tiếp: "Sau đó ra sao?"

Lục Đại Hải đáp: "Sau đó, gã Ninh trưởng phòng thiệt là phách lối, đối xử ta thật tệ. Ta đoán là gã định bắt cóc lão tử đây, chắc có quỷ kế gì đó, có một lần ta bỏ trốn, đi chưa quá trăm bộ, đã bị gã tóm về. Gã họ NInh đó đã chẳng đánh đập ta gì hết, gã chỉ đưa tay vỗ nhẹ vào lưng ta, ta liền thấy khắp người như có luồng hoả khí thiêu đốt, đau đớn quá xá chừng,làm ta phải mở miệng rên rỉ xin tha. Y hỏi, ta có còn ý định bỏ trốn nưã hay không. Hảo hớn là phải biết nhẫn nhịn tránh đau khổ, ta bèn hứa không trốn đi nữa, rồi ta hỏi y vì cớ gì bắt giữ lão tử ta, y không trả lời, chỉ cười nhạt luôn miệng. không hé miệng tiếng nào. Ta đành ngồi ỳ trên xe ngày nọ qua ngày kia, cuối hành trình, xuống xe tại Nam Kinh. Gã họ Ninh đó giam ta hơn nửa ngày trong một căn phòng tường xây bằng đá, rốt cục cũng ghé lại kiếm ta, đi bên cạnh có đứa con gái coi cũng khá đẹp, gọi gã họ Ninh bằng gia gia! Hừm, thì ra là con gái gã họ Ninh. Nhưng được cái nữ tử đó đỗi đãi ta tử tế, cô không tra hỏi tên họ ta, lại còn đem cho ta rượu ngon nhắm tốt! Cũng có hơi kỳ lạ, ta ăn uống một bên, một bên cô ấy ngồi khóc. Ta hỏi duyên cớ, cô chẳng đáp! Đúng là cha kỳ khôi đẻ con gái kỳ cục, cả nhà họ Ninh đó thần thần bí bí, ta thiệt là gặp vận rủi. Nha đầu đó khăng khăng không nói., lão tử cũng chẳng thèm hỏi han gì nhiều, chỉ cứ ăn cho sướng con bà nó, uống cho đã con bà nó, ăn uống xong thì nằm thẳng cẳng đánh một giấc ngay trên sàn nhà, đâu dè lúc tỉnh dậy, đã thấy bị nhốt vào trong cái túi này! Con bà nó... mấy ngày đó, thiệt như chuyện nằm mơ nằm mộng!"

Lục Tiệm nghe thuật chuyện xong, gật đầu, nói: "Cháu hiểu rồi, Ninh Bất Không bắt cóc ông, rồi Ninh cô nương cứu ông, cho đưa ông lại đây đoàn tụ với cháu". Lục Đại Hải gãi đầu, hỏi: "Ninh Bất Không? Ninh cô nương? Là ai vậy kìa?" Lục Tiệm trả lời: "Chính là Ninh trưởng phòng và con gái ông ta."

Lục Đại Hải rú lên, hỏi: "Mi quen biết họ hả?". Lục Tiệm gật đầu, Lục Đại Hải hỏi: "Ninh trưởng phòng bắt cóc ta, có dính dáng đến mi?" Lục Tiệm đáp: "Ninh Bất Không là kẻ đối địch của cháu, Ninh cô nương lại là bằng hữu." Lục Đại Hải lập tức rạng rỡ khuôn mặt, hé mắt liếc Lục Tiệm, bảo: "Là bằng hữu? Ui cha! Cái cô nương đó, đẹp tốt khỏi chê, đối xử với tao hết sức tôn kính, không giống thằng lão tử bố của nó chút nào!". Lục Tiệm gục gặc đầu, đáp: "Với ai, Ninh cô nương đối xử cũng đều tốt cả". Lục Đại Hải vỗ đùi, thở ra: "Đáng tiếc nhỉ! Ta mà có được nó làm cháu dâu, hay biết mấy!" Lục Tiệm nghe nói, hai má lập tức đỏ bừng đến tận mang tai, chẳng thốt nên lời.

Lục Đại Hải ngẩn ngơ mơ mòng một chặp, lại hỏi tiếp: "Vậy thì, Ninh trưởng phòng có dây dưa với mi, sao hắn lại muốn bắt cóc ta?". Lục Tiệm lắc đầu, đáp: "Cháu cũng không rõ!". Lục Đại Hải suy nghĩ một hồi, rồi chau mày: "Ta đang lúc mơ hồ có nghe họ nói chuyện, bàn mưu tính kế đối phó một gã họ Trầm nào đó, định giết chết vợ con của y. Tiểu nha đầu coi bộ không mấy tán thành, rồi sau đó, hai cha con bỏ đi.. Mà sao mi nhìn tao chăm chăm vậy?"

Lục Tiệm thốt nhiên tỉnh ngộ, đập bàn, la lên: "Chết rồi!" Lục Đại Hải hỏi: "Cái gì mà 'chết rồi'?" Lục Tiệm đáp: "Ninh Bất Không bày kế dụ cháu đến đây, là muốn lợi dụng, dùng cháu đối phó Trầm Chu Hư. Khi cháu thấy A Tình thành hôn cùng Trầm Tú, dĩ nhiên sẽ không chịu nổi, sẽ đưa đến xung đột to với Thiên Bộ. Hai bên đánh nhau, Thiên Bộ tất bị thương tổn nguyên khí, Ninh Bất Không lúc đó thừa cơ đánh hôi! Y kết thâm thù cùng Trầm Chu Hư, trận đánh này, coi chừng sẽ có vô số người thương vong."

Nói xong, Lục Tiệm đưa mắt nhìn ông, đúng lúc Lục Đại Hải cũng đang trố mắt nhìn mình, bốn mắt ngó nhau, rõ ràng họ chưa từng hiểu biết nhau, chưa từng có cùng một cách nhận định sự việc. Lục Tiệm không nén được, nở một nụ cười gượng gạo, nhất thời khó giải thích, rồi hỏi: "Gia gia, ông nghe họ nói chuyện, có bảo khi nào sẽ ra tay với gã họ Trầm đó không?". Lục Đại Hải gãi gãi đầu, chau mày, đáp: "Hình như là hôm nay!"

"Trời đất!" Lục Tiệm sắc mặt hoảng hốt, "Cháu phải mau mau đến Đắc Nhất sơn trang, chế ngự cả hai bên, nếu để chậm trễ, chỉ e rằng sẽ có khối người chết hoặc bị thương nặng". Nói xong, nhổm dậy định chạy ra ngoài. Lục Đại Hải vội bảo: "Cháu ngoan à, lần này, cho ta đi theo với. Mỗi lần mi bỏ ta một mình, lần nào ta cũng gặp rắc rối, ta từ giờ không rời xa mi nữa!", Ông nói xong, khoé mắt ửng đỏ, hầu như sắp khóc đến nơi.

Lục Tiệm không khỏi than thầm, nhớ đến hai lần trước xa ông, lần nào cũng đều xảy ra sự cố trầm trọng, nếu lại bỏ ông ở đây một mình, gã chẳng thấy yên tâm, bèn gật đầu đáp: "Được rồi, hai ông cháu cùng đi là xong". Rồi liếc nhìn Cốc Bình Nhi, gã tự nhủ: "Mình đã cam đoan cùng Cốc Chẩn hết sức chăm lo cho cô, vậy mình không thể bỏ mặc cô lại ở đây được" Bèn lập tức chạy đi tìm ngựa, một con để Lục Đại Hải cưỡi, gã cùng Cốc Bình Nhi cưỡi một con, cùng nhanh chóng chạy đến Đắc Nhất sơn trang. Gần đến nơi, nghe tiếng nổ to, Lục Tiệm nhận ra "Mộc Phích lịch ", gã biết ngay hai bên đã mở màn trận chiến rồi, gã rất nóng nảy, bèn cõng Cốc Bình Nhi trên lưng, tay cắp tổ phụ, thi triển khinh công chạy vù đi. Lục Đại Hải chỉ nghe gió vùn vụt bên tai, cảnh vật thụt lùi ra đàng sau nhanh như điện chớp. Trong lòng ông vừa hãi, vừa mừng, thấy thằng cháu mình mới từng ấy tuổi mà đã luyện thành một thân công phu trác tuyệt, chẳng khác gì các vị kiếm tiên, hiệp khách của truyền thuyết, có khi các vị ấy e rằng không thành tài vào lúc còn ít tuổi như hắn.

Lục Tiệm đến gần chỗ tiếng nổ, đúng ngay vào lúc Ninh Bất Không đang ra tay tàn độc định giết ThươngThanh Ảnh. Gã lập tức thét to lên, dùng thanh âm tạm cản trở đối thủ, rồi phóng người lên, tay xuất quyền, tung một đòn vào Ninh Bất Không. Chạm chân trở lại xuống đất bằng xong, gã đảo mắt nhìn quanh, nhìn cảnh tượng mà bất giác sững sờ.

"Gia gia!", Cốc Bình Nhi tụit nhanh xuống, chạy ào về thi thể Cốc Thần Thông. Lục Tiệm nhìn xác Cốc Thần Thông máu me đầm đìa, màu máu đen như mực, biết là trong máu có độc, bèn níu giữ Cốc Bình Nhi lại, quay sang thét hỏi: "Ninh Bất Không, chuyện này là thế nào vậy?". Ninh Bất Không lạnh lùng đáp: "Chẳng phải do ta làm, toàn là tuyệt tác của Trầm Chu Hư."

Lục Tiệm chau mày, nhìn sang Cốc Chẩn. Cốc Chẩn mắt đỏ au đẫm lệ, oán hận nói: "Đúng thế! Lão Trầm Què sắp đặt âm mưu quỷ kế, đã hại chết người cha của ta rồi."

Lục Tiệm đột nhiên đại nộ, chằm chằm nhìn xác Cốc Thần Thông, rồi nhìn sang Trầm Chu Hư, trong lòng oán hận tên văn sĩ không biết để đâu cho hết, gã chợt cất tiếng hét thật lớn, rồi lơn tiếng bảo: "Cốc Chẩn, ta thay ngươi báo thù đây." Lắc mình một cái, gã vụt bước đến trước thân mình Trầm Chu Hư, huy động chưởng phong, nhắm vỗ vào chính diện của hắn.

"Dừng tay lại!" Chưởng kình chưa nhả ra, chợt có tiếng la lớn từ bên cạnh. Lục Tiệm nhận ra thanh âm Ninh Ngưng, gã luyện được đến mức nội lực tuỳ tâm thu phát, nghe tiếng thét đó, gã lập tức triệt hồi chưởng kình, đưa mắt nhìn sang, hỏi: "Ninh cô nương, có phải cô vừa kêu ta dừng tay đấy không?"

Ninh Ngưng tay hãy còn bưng miệng, sắc mặt đậm nét hoảng hốt, run run nói: "Lục Tiệm, thiên hạ ai giết y cũng được, chỉ trừ mình ngươi là không thể giết ông ta!"

"Tại sao vậy?" Lục Tiệm cực kỳ bối rối. Ninh Ngưng ảm đạm nở một nụ cười buồn: "Ngươi đã chẳng từng nghe con cái không được phép sát hại cha đẻ ra mình sao?"

Câu nói đó hệt như sấm nổ giữa trời quang, mọi người đương trường, không ai là không thất kinh, tất cả chợt im lặng như tờ, chỉ còn nghe mỗi tiếng hô hấp. Lục Tiệm ngẩn ngơ, lắc đầu, hỏi: "Ninh cô nương, cô nói gì vậy, ta thực tình không hiểu?"

"Thằng ngốc nhà ngươi kia, có gì mà không hiểu?". Nhãn châu Ninh Ngưng hãy còn đỏ au, cô rền rĩ nói, "Trầm Chu Hư đích xác là cha đẻ ra ngươi, ngươi làm con, nếu xuống tay giết bố, là phạm tội đại ác bất hiếu nhất trong đời!"

Nếu đem mấy lời nói đó mà so, chỉ sợ thế gian này không tìm ra được ngôn từ nào có thể làm cho Lục Tiệm hoảng kinh hồn vía bằng vậy được! Gã chỉ thấy trong đầu sấm sét nổ ầm ầm, một nghìn câu hỏi nảy sinh thêm một vạn thắc mắc, chẳng lý lẽ nào là minh bạch! Đưa mắt nhìn quanh, thấy mặt mày ai nấy ngơ ngác, y nghi nghi hoặc hoặc, tròng mắt không ngớt xoay chuyển, chợt dòm đến mặt Trầm Chu Hư, thấy ông ta cũng đang chăm chú nhìn mình, vẻ thất thần, gã càng thấy lúng túng hơn. Khi nhìn đến Cốc Chẩn, thấy hắn cũng đang nhăn tít cặp chân mày, lộ vẻ vừa oán giận, vừa buồn bã, trong một cái chớp mắt, một cỗ nộ khí bốc lên trên đầu, khiến y đỏ mày đỏ mặt, bèn to tiếng la: "Ninh cô nương, cô đang gạt ta! Ta dẫu có trăm điều bất hảo, nhưng không tệ đến nỗi lại bị đi quan hệ với một tên ác đồ chỉ chăm chăm âm mưu hại người!"

"Nếu ta mà nói gạt ngươi, có khi lại tốt hơn nhiều!". Ninh Ngưng thần sắc khổ sở, "Cho dù ta nói láo gạt người, nhưng bốn cái luật đó lại chưa khi nào sai lầm lừa gạt người ta hết! Luật số bốn 'hữu lai hữu vãng', nói rằng kẻ nào đã là kiếp chủ đời cha, đời mẹ, đến đời con, trai gái gì thì vẫn tiếp tục làm kiếp chủ, nếu chẳng may cha mẹ là kiếp nô, mình là con trai, con gái của họ cũng sẽ nối tiếp theo mà làm kiếp nô, đời đời nối nhau như thế, truyền qua hết ba lần, mới kết liễu!"

Lục Tiệm nhất thời sững người, im một lúc thật lâu, rồi hỏi: "Vậy thì sao?". Ninh Ngưng buồn bã, cười nụ, đáp: "Tức là chủ, nô phân chia rõ ràng, truyền đời truyền kiếp, gia phụ của ta là kiếp chủ của ngươi, đến ta là con gái, cũng sẽ là kiếp chủ của ngươi. theo lý thuyết mà nói,khi Hắc Thiên Kiếp phát tác, chỉ có ta làm chủ mới có thể cứu được ngươi là nô, chứ ngươi là nô, ngươi chẳng thể náo cứu ngược lại được chủ là ta đây, đúng không?"

Lục Tiệm nghĩ kỹ, hoảng hốt bảo: "Hèn chi, vào cái ngày ta bị Hắc Thiên Kiếp phát tác, sao tự nhiên ta lại được thoát nạn, hoá ra toàn do Ninh cô nương đã cứu ta."

Ninh Ngưng than rằng:"Lúc đó, ta nghe ngươi không ngớt xưng tên, trong lúc hoảng loạn, ta đã tự dùng kiếp lực bản thân đổi thành chân khí đem chuyển qua cho ngươi, đánh lui được cơn phát tác của Hắc Thiên Kiếp, may mà cứu sống được ngươi."

Lục Tiệm nghe cô giải thích như vậy, lòng hết sức cảm động, buột miệng nói: "Ninh cô nương, ta... ta ", từ đáy họng, bao nhiêu ngôn từ dường như bị nghẹn lại đây, vô số những câu nói cám ơn... đều bị tắc nghẽn ở cuống họng, không phát ra thành lời nói cửa miệng được!

Ninh Ngưng biết y trrong lòng chứa chất nhiều tâm tư cố kỵ mình, trong lòng rộ nỗi chua xót, khoé mắt đỏ au, cô thở than: "Ngươi chẳng cần cám ơn ta, bố mắc nợ, phận làm con phải đứng ra trả thay, gia phụ đem luyện ngươi thành kiếp nô, điều đó sai trái, ta cứu ngươi, toàn là để trả món nợ đó, giúp giảm bớt tội nghiệt cho ông". Nghe đến đấy, Ninh Bất Không tức giận quơ cây gậy trúc khua ầm lên, the thé giọng mắng: "Đồ con xuẩn ngốc, ai khiến ngươi đứng xen vào giưã làm chuyện hoà giải đôi bên? Cái gì là ta làm sai trái, là ta mắc nợ?, Thằng cẩu nô đó chuyện tốt chuyện xấu đều ngu ngơ không thông, đâu đáng cho ngươi xả thân cứu hắn?"

Lục Tiệm giận quá, hét lên: "Ninh Bất Không, hôm nay ta mà không nể mặt Ninh cô nương, tuyệt chẳng khách khí với ngươi đâu!". Ninh Bất Không cười nhạt, lạnh lùng nói: "Được lắm, vậy thử thử coi"

Lục Tiệm nổi đoá, nhưng nhìn lại Ninh Ngưng, bèn cố dằn xuống, hỏi: "Ninh cô nương, ở trên tháp Thiên Sinh đó, lúc cô đang bị Hắc Thiên Kiếp phát tác, ta đã vận dụng Đại Kim Cương thần lực, định phong toả chế ngự tam viên đế mạch của cô, tuy về sau thành công, nhưng cũng hoàn toàn nhờ vào vận may, đâu có ăn nhằm gì tới điiều luật thứ tư đâu?"

Ninh Ngưng khẽ lắc đầu, đáp: "Luyện Đại Kim Cương thần lực đến mức tuyệt đỉnh, có thể dùng phong toả mấy ẩn mạch, nhưng chỉ có thể làm tạm thời, kjhông trừ tuyệt được căn nguyên. Hôm đó ngươi cứu được ta, chẳng nhờ cậy chút xíu nào vào Đại Kim Cương thần lực hết. Theo luật số bốn, ngươi làm chủ của kiếp nô ta, ta cũng lại là chủ của kiếp nô ngươi (chú: Lục Tiệm là kiếp nô của Ninh Bất Không, do vậy, hắn cũng là kiếp nô của con gái y là Ninh Ngưng!). Ta là chủ, nên đã có thể cứu được ngươi là nô. Ngươi cũng là chủ (Chú: ý cô nói Lục Tiệm là con trai của Trầm Chu Hư, chủ của Ninh Ngưng), nên chân khí của ngươi mới giải toả được Hắc Thiên kiếp cho ta!"

Lục Tiệm nghe giải thích, như vén màn sương, mắt trở nên thẫn thờ, còn đang xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, lại nghe Ninh Ngưng khẽ than: "Lại vẫn còn chưa minh bạch ư? 'Hữu lai do vãng', kiếp chủ kiếp nô đời đời tương truyền, gia gia ta là kiếp chủ của ngươi, vậy ta cũng là kiếp chủ của ngươi luôn, gia gia ngươi là kiếp chủ của ta, thì ngươi cũng là kiếp chủ của ta! Ôi, con tạo trêu ngươi, ta và ngươi vừa là chủ, vừa là nô của nhau, khiến chân khí kiếp lực đôi bên cùng sinh cùng dưỡng, thành ra mới có thể đả thông được mọi ẩn mạch cho nhau, phá tan đi luật số bốn, vĩnh viễn giải trừ cái khổ của Hắc Thiên Kiếp, không bị lâm vào vòng tác quái của nó nữa!"

Miệng cô thì giải thích cái hỷ sự đó, thần trí của Ninh Ngưng lại cực kỳ đau khổ, đã thấy từng giọt, từng giọt lệ ứa ra nơi khoé mắ!

Lục Tiệm nghe qua cũng muốn phát điên, hết nhìn Ninh Bất Không xong, lại quay qua nhìn Ninh Ngưng, nhìn tới nhìn lui, chợt ánh mắt chạm vào mặt Trầm Chu Hư, thấy sắc diện ông tối sầm, tròng mắt ông cơ hồ ưá lệ, hốt nhiên, trong lòng Lục Tiệm chợt trống rỗng, gã lùi vài bước, ngoảnh nhìn Cốc Chẩn, ánh mắt hiện vẻ cầu khẩn y giúp ý.

Cốc Chẩn thần sắc cũng chuyển biến thật nhanh, thở dài một hơi, chầm chậm nói: "Lục Tiệm, Ninh cô nương nói đúng đấy, theo luật số bốn, ngươi đích thực là con đẻ của Trầm Chu Hư."

Tiếng nói còn chưa dứt, Cốc Chẩn hoa mắt lên, hai vai chợt đau nhói, hoá ra đang bị đôi bàn tay của Lục Tiệm bấu chặt vào, Cốc Chẩn cúi xuống nhìn, chỉ thấy sắc diện Lục Tiệm nhợt nhạt, tròng mắt điên loạn, mím miệng rống lên: "Ngươi gạt ta, chính ngươi cũng đang gạt ta!". Lòng Cốc Chẩn chợt dấy lên một nỗi xót xa khôn tả, từ từ bảo: "Lục Tiệm, ta đang hận chẳng thể xé xác Trầm Chu Hư thành ngàn vạn mảnh! Ngươi... ngươi đích thực là con trai y, ta có thể lừa dối ngươi, nhưng điều luật số bốn nhất định chẳng lừa gạt ai hết!"

Lục Tiệm ngẩn ngơ cả buổi, từ từ buông vai Cốc Chẩn ra, đứng dậy, rầu rĩ nói: "Các ngươi đều nói cùng một giọng, toàn là muốn hè nhau vào lừa gạt ta!"...Hốt nhiên, Lục Tiệm đưa hai tay lên bứt tóc, lắc đầu quầy quậy, chừng như đang cố hết sức vùng vẫy thoát ra khỏi cơn ác mộng này!