Mộ Vãn Diêu để Ngôn Thượng ngồi dựa trên giường gần cửa sổ, mặt ngửa lên còn mình thì lấy thuốc bột, dùng thìa nhỏ giúp chàng bôi thuốc.

Lúc ngón tay nàng sờ lên mặt chàng mới phát hiện da thịt chàng hơi nóng, cả người chàng giống như hơi run lên.

Mộ Vãn Diêu cúi nhìn thì thấy chàng đang rũ mắt không nhìn mình nhưng nàng liếc qua một bên thái dương thì thấy tai chàng đỏ ửng.

Trong lòng nàng lập tức cười nhạo.

Chẳng qua chàng chỉ đang giả vờ đạm nhiên mà thôi.

Mộ Vãn Diêu mím môi, đầu ngón tay giống như bị độ ấm trên mặt chàng làm cho bị bỏng.

Nhưng có ai không biết giả vờ đạm nhiên chứ?

Cảm xúc của Mộ Vãn Diêu trước nay đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Lúc trước nàng còn tức giận, hận không thể xé xác chàng, nhưng bây giờ nàng lại bình tĩnh mà nâng mặt chàng lên, cưỡng bách chàng ngẩng đầu.

Chàng hơi kháng cự đã bị Mộ Vãn Diêu mắng: “Đừng lộn xộn.”

Ngôn Thượng rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, dùng nước trong rửa sạch là được, đừng dùng rượu.”

Mộ Vãn Diêu vốn đã chuẩn bị cầm lấy chén rượu gạo ở bên cạnh nghe thấy chàng nói thế thì kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”

Ngôn Thượng thấp giọng nói: “Điện hạ biết xưa nay ta không uống rượu, một chút cũng không thể chạm vào.

Chỉ cần một chút rượu …… Ta cũng say.”

Mộ Vãn Diêu: “……”

Thể chất hắn yếu ớt kiểu gì thế này.

Nàng bỗng dưng nhớ tới đêm nàng cự tuyệt phụ hoàng tứ hôn cho Ngôn Thượng và mình.

Đêm đó nàng uống đến say khướt, lúc Ngôn Thượng đi vào nàng thấy chàng hơi lảo đảo một chút…… hóa ra khi đó chàng bị rượu hun đến choáng váng ư? Vậy mà sau đó chàng lại …… vẫn có thể chịu đựng để cự tuyệt nàng.

Hẳn là không dễ dàng.

Mộ Vãn Diêu nhàn nhạt “À” một tiếng, lại rót một chén nước trong mang tới rồi nói: “Hơi đau nhưng đừng có mà kêu nhé.”

Ngôn Thượng không nhịn được ngước mắt liếc nàng một cái thì thấy nàng đang bỡn cợt.

Chàng vội ho khan một tiếng, dời mắt đi chỗ khác.

Sau đó mọi việc diễn ra thuận lợi, Mộ Vãn Diêu dùng nước sạch giúp chàng rửa vết thương, lau khô rồi bôi thuốc bột, dùng thìa nhỏ rải nhẹ một lớp lên mặt chàng sau đó nhẹ nhàng xoa đều.

Nhưng ngón tay Mộ Vãn Diêu vẫn hơi run rẩy.

Lúc nàng lau khô máu trên mặt chàng đã nhìn thấy một đường cắt hẹp dài kéo qua gần nửa má trái của chàng.

Tuy vết thương kia chẳng ảnh hưởng gì tới vẻ tuấn mỹ của chàng nhưng …… Rốt cuộc vẫn là vết thương.

Trong lòng Mộ Vãn Diêu nổi lên áy náy vì nàng tức giận lung tung mới khiến chàng bị thương.

Nàng dùng tăm bông nhẹ nhàng xoa bột thuốc cho chàng.

Có lẽ hơi đau nên lông mi của chàng nhẹ nhàng run rẩy.

Nàng đứng trước mặt chàng, cảm giác được cả người chàng đang căng lên, vừa nhìn xuống thì thấy trên mặt chàng là một vệt đỏ ửng, theo cổ lan xuống dưới.

Trên lông mi dài của chàng có rải một tầng ánh sáng màu vàng, run lên nhè nhẹ giống như nhảy nhót, cực kỳ động lòng người.

Trong lúc nhất thời Mộ Vãn Diêu nhìn đến ngơ ngẩn, động tác trên tay cũng dừng lại.

Ngôn Thượng thì cho rằng mình đã ảnh hưởng đến nàng nên vội mở miệng nói: “Xin lỗi, ta sẽ không lộn xộn.”

Mộ Vãn Diêu lặng người một chút rồi lẩm bẩm: “Không liên quan đến ngươi……”

Nàng tiếp tục nâng mặt chàng lên để giúp chàng bôi thuốc.

Nhưng lúc này nàng không nhịn được ngắm kỹ khuôn mặt chàng.

Kỳ thật nàng rất ít khi nghiêm túc nhìn kỹ Ngôn Thượng.

Trong lòng nàng luôn tràn ngập phẫnn nộ và khinh thường dành cho chàng, có đôi khi vui vẻ thì coi chàng như món đồ chơi.

Có điều phải công nhận rằng từ lần đầu tiên nhìn thấy chàng, Mộ Vãn Diêu đã biết chàng đẹp, nhưng thế thì sao? Đan Dương công chúa vẫn không hề động tâm, lòng vẫn lặng yên.

Chỉ có lúc này khi nàng ôm lấy mặt chàng, cúi đầu bôi thuốc cho chàng thì mới nhìn kỹ chàng ở khoảng cách gần.

Hô hấp hai người gần sát, nàng nhìn thấy lông mi chàng rũ xuống, rải đầy ánh sáng vàng, cái mũi cao thẳng, đôi môi ửng đõ khẽ mím, thần sắc bình yên.

Chàng sinh ra đã tuấn lãng, lại có chút ôn nhu, mũi, miệng, đôi mắt và lông mày đều thể hiện tính cách thong dong trầm tĩnh của chàng.

Mộ Vãn Diêu chậm rãi gọi: “Ngôn Thượng.”

“…… Vâng?” Nàng dựa gần chàng thế này, hơi thở đều phả lên mặt chàng khiến mặt Ngôn Thượng cứ nóng lên mãi.

Nhưng trước sau chàng không hề ngước mắt nhìn nàng một cái nào, lúc này cũng chần chừ một lúc mới mở miệng đáp.

Mộ Vãn Diêu hỏi: “Có phải ngươi cảm thấy tính tình của ta rất xấu không?”

Ngôn Thượng hơi giật mình, cuối cùng vẫn ngước mắt nhìn nàng.

Nhưng chàng vừa ngẩng đầu Mộ Vãn Diêu đã thấy như có ánh mặt trời đập vào mắt, tròng mắt chàng trong suốt như nước hồ, đẹp đến mức tay nàng run lên, đụng vào vết thương khiến người chàng hơi cứng lại.

Nhưng chàng không thể hiện ra ngoài nên Mộ Vãn Diêu không ý thức được tay chân mình vụng về lại khiến chàng bị đau.

Ngôn Thượng nhìn nàng một lát mới hỏi: “Sao điện hạ lại nói thế?”

Mộ Vãn Diêu thong thả ung dung tiếp tục bôi thuốc cho chàng, miệng thì chậm rãi nói: “Thì rõ ràng là thế mà.

Ta thường xuyên cáu giận, thường xuyên đen mặt với ngươi, còn ra tay khiến ngươi bị thương.

Ta còn không thèm nghe ngươi nói, bướng bỉnh tùy hứng, làm ra vẻ, trong mắt lại chỉ có bản thân mình.”

Khóe môi nàng hơi nhếch lên một cái, tự giễu mà lãnh đạm cười nói: “Cùng người như ta ở chung một chỗ rất mệt đúng không?”

Ngôn Thượng nói: “Quả thực rất mệt.”

Mộ Vãn Diêu: “……”

Mắt nàng lập tức tóe lửa, hung hăng trừng mắt với chàng.

Thấy Ngôn Thượng khẽ cười nàng mới chú ý tới tư thế ngồi quỳ của chàng.

Vì ngồi quỳ nên Ngôn Thượng lùn hơn nàng, nếu là tình nhân thì với tư thế này chàng có thể dễ dàng duỗi tay ra ôm lấy eo nàng, ôm nàng ngồi trên đùi mình mà an ủi.

Đáng tiếc Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng lại không có quan hệ đó.

Cánh tay Ngôn Thượng chống ở trên giường, cố gắng duy trì khoảng cách gần với nàng.

Nửa người trên của chàng hơi ngửa về sau, mặt ngửa lên, động tác này…… Mộ Vãn Diêu liếc liếc eo chàng nghĩ thầm hẳn là chàng rất vất vả đúng không?

Ngôn Thượng đương nhiên không biết Mộ Vãn Diêu đang thất thần suy nghĩ về eo của mình.

Chàng ôn nhu nói: “Tuy điện hạ khiến người ở chung cảm thấy vất vả nhưng với ta mà nói thì cũng không đến nỗi nào.”

Lúc chàng tự mình phân tích thì hơi không được tự nhiên mà cười nói: “Điện hạ cũng biết ta rất thành thạo việc giao tiếp với người khác, rất ít người có thể khiến ta cảm thấy khó xử, làm ta không biết nên làm như thế nào cho phải.

Thời gian lâu rồi, kỳ thật ta và người khác ở chung…… Đều theo một vài kịch bản cố định.”

Mộ Vãn Diêu a một tiếng rồi nói: “Quả nhiên là kẻ nhiều tâm cơ.”

Ngôn Thượng đã quá quen với việc người khác nói mình như thế.

Chàng hơi hơi nhíu mày, tiếp tục phân tích bản thân: “Nhưng ta thường xuyên không hiểu tâm tư của điện hạ, không biết điện hạ suy nghĩ cái gì…… Bởi vì điện hạ vui buồn thất thường, một khắc trước còn vui vẻ, một khắc sau đã trở mặt không để ý đến ta.

Cùng điện hạ ở một chỗ khiến ta không thể không để ý, quả thực ……”

Mộ Vãn Diêu đánh gãy lời chàng: “Quả thực ngươi vẫn là người thường chứ không phải thánh nhân đúng không?”

Ngôn Thượng: “……”

Chàng bất đắc dĩ nói: “Chắc là như vậy.”

Tuy Mộ Vãn Diêu nói rất khó nghe nhưng có vẻ đúng.

Mộ Vãn Diêu rũ mắt nhìn chàng, sau đó bỗng nhiên cười, ôn nhu nói: “Kỳ thật ta vốn không phải thế này đâu…… Trước kia ta cũng rất ôn nhu, so với Triệu Ngũ Nương thì ta còn tốt tính hơn nhiều.

Nếu ngươi cảm thấy Ngũ Nương thực đáng yêu thì so với ta trước kia nàng còn không đáng yêu bằng.

Nếu ngươi gặp ta lúc đó thì nhất định sẽ cảm thấy ta rất ngoan ngoãn, mềm mại.”

Nàng lại nghĩ nghĩ rồi chống má phẫn hận nói: “Nhưng nếu khi đó ta quen ngươi thì nhất định sẽ bị ngươi lừa đến đầu óc choáng váng, bị ngươi bán còn giúp ngươi đếm tiền, cảm thấy ngươi là lang quân tốt nhất trong thiên hạ, sau đó khóc lóc đòi gả cho ngươi.”

Ngôn Thượng phì cười, trong lòng cũng mường tượng ra một Mộ Vãn Diêu nghe lời ngoan ngoãn sẽ như thế.

Chàng cười rạng rỡ, lắc lắc đầu không hề phản bác lại lời nàng.

Khó có lúc chàng thả lỏng như thế, không hề mang bộ dạng trầm ổn, vững vàng như Thái Sơn.

Mộ Vãn Diêu nhìn thấy thì động lòng.

Nàng đã giúp chàng bôi xong thuốc, nhưng vẫn luyến tiếc buông mặt chàng ra.

Nàng ném que bông lên bàn, ngón tay vẫn ở trên mặt chàng, mắt nhìn chàng tươi cười.

Trong lòng nàng như say như mê, hơi có chút quyến luyến, miệng thì lẩm bẩm: “Nhưng cũng chỉ nói thế thôi.

Một người tốt như ngươi làm sao lại lừa gạt một tiểu nương tử nhu nhược vô tội chứ?”

Ngôn Thượng nhịn không được liếc nhìn nàng một cái, thở dài nói: “Cuối cùng điện hạ cũng vì ta mà nói một câu công bằng.”

Mộ Vãn Diêu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt chàng rồi lại ngây người, ngơ ngẩn nói: “…… Vì sao lúc đó ta không gặp được ngươi? Nếu khi đó ta quen ngươi……”

Có lẽ nàng vẫn không thoát khỏi vận mệnh phải đi hòa thân nhưng sự tình có lẽ sẽ không đi đến bước này.

Nếu lúc đó nàng biết Ngôn Thượng, nếu chàng vẫn giúp nàng, nếu khi đó chàng cùng nàng tới Ô Man, an ủi nàng…… Vậy hẳn là nàng sẽ không thay đổi tính cách thành như thế này.

Ngôn Thượng im lặng một lúc lâu không nói.

Cuối cùng chàng mới khàn giọng hỏi: “Điện hạ, đã bôi thuốc xong chưa?”

Mộ Vãn Diêu hoàn hồn lùi về phía sau.

Nàng rũ mắt nhìn Ngôn Thượng đứng lên.

Chàng đứng trước mặt nàng một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Điện hạ còn muốn ta bôi thuốc cho ngài không?”

Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu hỏi: “Không phải ngươi không muốn bôi thuốc cho ta ư?”

Ngôn Thượng ôn nhu nói: “Chỉ là ta sợ mạo phạm tới ngài, sợ hủy hoại thành danh của ngài chứ ta thì có gì mà không muốn?”

Mộ Vãn Diêu nói: “…… Ta còn cho rằng ngươi sợ thanh danh của mình sẽ bị ta liên lụy.”

Ngôn Thượng hơi ngẩn ra, chàng hơi không quen với việc nàng tự biết lấy như thế này.

Rõ ràng trong lòng Mộ Vãn Diêu đều hiểu rõ…… Ngôn Thượng đau lòng, cầm lấy tay nàng thấp giọng nói: “Thanh danh của ta sao quan trọng bằng ngài được?”

Chàng nghĩ nghĩ sau đó chậm rãi nói: “Điện hạ, ngài là công chúa, ngài muốn thế nào thì thế ấy.

Nếu công chúa còn phải chịu thiệt thòi thì thế gian này chẳng phải quá mức gian nan ư? Điện hạ đương nhiên có thể nhẫn nhục chịu đựng để trở thành một một người khiến người khác kính nể, yêu quý.

Lúc đó ngài có thể mặt không đổi sắc, mặc kệ chuyện gì cũng sẽ không để lộ chút dấu vết khiến người bên cạnh tin tưởng đi theo ngài.

Nhưng nếu ngài không muốn thế thì có sao? Ai quy định công chúa thì phải có một bộ dáng cụ thể rồi nương tử trong thiên hạ thì không thể có chút tùy hứng? Ta chưa từng thấy ngài vô cớ đánh tôi tớ của mình, cùng lắm chỉ mắng hai câu…… Ta cho rằng là một vị công chúa rõ ràng muốn làm cái gì là có thể làm cái đó mà ngài chỉ bực tức mắng người đã là tốt lắm rồi.

Điện hạ…… Có thể sống tự tại một chút cũng tốt mà.”

Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu nhìn chàng không nói gì nhưng trong lòng lại nghĩ bây giờ Ngôn Thượng nói như thế là vì chàng còn không biết quá khứ của nàng.

Chờ chàng biết rồi thì sẽ giống đám nhân sĩ Trường An, cho rằng thanh danh của cô công chúa này cũng không quá tốt.

Ngôn Thượng ấy mà, nói chàng tâm cơ thâm trầm nhưng mỗi khi nói chuyện với người khác chàng đều cực kỳ thành thật.

Chàng giống như đều đặt nỗi khó xử của người khác vào trong mắt, sau đó cùng đồng cảm với họ…… Loại người này thật dối trá, nhưng cũng thật quân tử.

Mặc kệ chàng là thật hay giả thì chỉ cần đời này chàng nguyện ý đối xử với mọi người như thế vậy chàng chính là quân tử.

Lời chàng nói cũng đã khiến Mộ Vãn Diêu cảm động.

Nàng chỉ cười cười, rũ mắt đẩy đẩy chàng nói: “Ngươi đi lấy thuốc đi.”

Ngôn Thượng lập tức xoay người thu hồi hộp thuốc trên bàn mang ra ngoài cho thị nữ sau đó lấy thuốc khác.

Nhân lúc chàng đi ra cửa, Mộ Vãn Diêu ném một mảnh bạc hà vào trong nước sau đó nhấp môi uống.

Nàng đỏ mặt nhíu mày nghĩ thầm lát nữa chàng sẽ bôi thuốc cho nàng vậy liệu nàng có nên nhanh chóng súc miệng hay không?

Ban đêm, đèn trong phủ công chúa sáng trưng.

Mộ Vãn Diêu ngồi ở gác mái trên tầng ba trong nội viện, lẳng lặng nhìn tòa phủ đệ ở đối diện đến ngây người.

Phía sau nàng ngoài thị nữ còn có ba bốn phụ tá đều đang đứng.

Nhưng công chúa cứ yên lặng không nói lời nào, cũng không biết đang nhìn cái gì khiến các phụ tá rất nghi hoặc.

Mà ở trong mắt Mộ Vãn Diêu thì ánh sáng của tòa nhà đối diện kia vẫn luôn u ám, chứng tỏ trong viện chỉ có tôi tớ còn Ngôn Thượng thì không ở nhà.

Nửa canh giờ trước Triệu Linh Phi còn chờ ở ngõ nhỏ; hiện tại phường sắp đóng cửa nên nàng ta cực kỳ lưu luyến rời đi.

Mộ Vãn Diêu ngồi trong gió lạnh một lát mới thấy đèn ở nhà đối diện dần dần sáng lên, lung linh khiến cả tòa nhà như sống lại.

Mộ Vãn Diêu thay đổi tư thế ngồi, xoa xoa cổ mình, trong lòng biết Ngôn Thượng đã hồi phủ.

Chỉ có chàng trở về thì nơi này mới không còn giống một mảnh nước lặng không có sự sống.

Mộ Vãn Diêu hỏi thị nữ phía sau: “Mấy ngày nay Triệu Ngũ Nương vẫn đi sớm về trễ để chờ Ngôn Thượng sao?”

Hôm nay người hầu hạ nàng là Hạ Dung.

Vì Xuân Hoa nói thân thể không khoẻ nên đã sớm đi ngủ.

Hạ Dung vội vàng trả lời: “Vâng, Triệu Ngũ Nương đã kiên trì gần 10 ngày.

Mắt thấy…… nàng ấy vẫn còn có thể kiên trì tiếp.”

Mộ Vãn Diêu cười nhạt, trong lòng lại có chút hâm mộ.

Kiên trì như vậy ư? Một khi đã xác định một người thì sẽ đi theo người đó cả đời ư? Loại tâm tính này Mộ Vãn Diêu đã sớm không có.

Đối với nàng thì vì lợi ích nàng có thể ném đồ trong tay xuống ao, huống chi là đồ còn chưa tới tay?

Nhưng hiện tại mỗi ngày ra phủ Mộ Vãn Diêu đều nhìn thấy Triệu Linh Phi nên rất phiền lòng.

Vì để bản thân không khó chịu nữa nên nàng tính toán giải quyết việc này.

Nàng hỏi phụ tá: “Các ngươi đều là lang quân, ta hỏi các ngươi nếu một nữ lang lì lợm la liếm đi theo các ngươi, một hai muốn gả cho các ngươi, gia thế của nàng ta lại tốt, ngươi chẳng thể trêu chọc vậy người sẽ làm sao để trốn được nữ lang kia?”

Phụ tá biết ngay Mộ Vãn Diêu đang nói Ngôn Nhị Lang nhưng bọn họ coi như không biết mà ra chủ ý: “Nếu là thần thì sẽ nói mình đã có nữ lang khác trong lòng.”

Mộ Vãn Diêu nhìn về phía thị nữ Hạ Dung.

Hạ Dung mờ mịt nhìn lại.

Mộ Vãn Diêu không kiên nhẫn quát: “Mau đưa chủ ý này cho tôi tớ nhà đối diện, để bọn họ nhắc nhở cái tên chủ nhân không biết cự tuyệt là gì kia.”

Hạ Dung “Vâng vâng” rối rít, lại hổ thẹn vì mình không ăn ý với công chúa.

Nàng ta vội vã đi ra ngoài làm việc.

Có điều chỉ lát sau nàng ta đã quay lại, nơm nớp lo sợ nói: “Nô tỳ đi tìm cái gã sai vặt tên Vân Thư mà ngày thường vẫn đi theo Nhị Lang.

Hắn nói lang quân nhà mình đã sớm nói như thế với Triệu Ngũ Nương nhưng mà căn bản không có tác dụng.”

Mộ Vãn Diêu kỳ quái hỏi: “Sao lại không có tác dụng?”

Hạ Dung không dám nói với công chúa rằng Vân Thư nói loại kế sách đơn giản này lang quân nhà bọn họ đã sớm nghĩ tới, còn cần gì người khác nhắc nhở.

Nàng ta chỉ nhặt thứ quan trọng nói: “Ngôn Nhị Lang nói với Triệu Ngũ Nương mình có nữ lang yêu thích rồi nhưng bị Triệu Ngũ Nương ép hỏi đó là ai.

Nhị Lang thuận miệng bịa ra một cái tên, ngày đó Triệu Ngũ Nương rất là thương tâm rời đi.

Nhị Lang cho rằng Ngũ Nương đi rồi sẽ không quay lại nữa.

Ai biết Triệu Ngũ Nương lại nhớ kỹ lời Nhị Lang nói, cứ thế chạy đi tìm nữ nhân kia.

Vừa tìm thì đã biết là Nhị Lang nói dối.

Triệu Ngũ Nương trở về gặp Ngôn Nhị Lang, không những không chất vấn hắn vì sao nói dối nàng ta mà còn nước mắt giàn dụa nói Nhị Lang có không thích nàng ta thì cũng đừng chọc ghẹo nàng ta như thế.

Nhị Lang ôn nhu như thế thì phải làm sao đây? Hiện giờ Nhị Lang cũng chỉ đành trốn tránh không gặp người mà thôi.”

Mộ Vãn Diêu mắng: “Phế vật.”

Cũng không biết nàng mắng Ngôn Thượng hay tên phụ tá đưa ra chủ ý kia nhưng dù sao một đám người đứng phía sau công chúa đều cúi đầu không dám nói chuyện.

Lúc sau bọn họ lại ra chút chủ ý nhưng phát hiện Ngôn Nhị Lang cũng đều đã dùng qua, căn bản vô dụng.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, thấy công chúa hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy đi mất.

Mộ Vãn Diêu không kiên nhẫn nói: “Chuyện đơn giản như thế còn bắt ta phải tự mình ra tay.”

Hạ Dung nhỏ giọng nói: “Chủ yếu cũng vì sợ ảnh hưởng đến thanh danh……”

Công chúa nghe thấy thế thì lập tức lườm nàng ta khiến Hạ Dung vội im ngay, trong lòng run lên, âm thầm cầu cho Xuân Hoa nhanh khỏi bệnh.

Hầu hạ công chúa quả thực quá vất vả.

Ngày kế tiếp Mộ Vãn Diêu ở bên ngoài trở về lại nhìn thấy Triệu Linh Phi đang ngồi xổm trước cửa nhà Ngôn Thượng nói chuyện phiếm với thị nữ.

Mộ Vãn Diêu hờ hững gọi: “Triệu Linh Phi.”

“A?” Triệu Linh Phi ngẩng đầu, nhìn thấy công chúa đã trở lại thì vội vàng đứng dậy hành lễ, cười khanh khách nói, “Hôm nay điện hạ trở về sớm quá.”

Giọng nói của nàng ta mang theo chút buồn bã, chắc hôm nay lại không gặp Ngôn Nhị Lang rồi.

Mộ Vãn Diêu nhìn nàng ta nói: “Vào phủ ta có chút lời muốn nói với ngươi.”

Triệu Linh Phi mờ mịt, vội xách váy cười cười đuổi theo Mộ Vãn Diêu.

Nàng và anh họ của mình chơi chung đã lâu, tuy cũng thường xuyên nhìn thấy Mộ Vãn Diêu mặt lạnh nhưng mỗi lần Dương Tự nhắc đến Mộ Vãn Diêu đều dùng giọng điệu cà lơ phất phơ tùy tiện nên Triệu Linh Phi cũng có ấn tượng rằng công chúa không phải người xấu.

Nhưng những người khác lại không thấy thế.

Thị nữ vừa rồi còn đang cao hứng nói chuyện phiếm với Triệu Linh Phi ở cửa lúc này rất hoảng hốt.

Bởi vì nàng ta biết tính tình Đan Dương công chúa không tốt, sợ nàng sẽ bắt nạt một người hoạt bát rộng rãi như Triệu Ngũ Nương.

Vì thế thị nữ kia vội vào phủ tìm gã sai vặt đi gọi Ngôn Nhị Lang trở về.

Nếu công chúa muốn tra tấn Triệu Ngũ Nương …… thì có lẽ chỉ có Nhị Lang mới có thể ngăn lại.

Mộ Vãn Diêu đưa Triệu Linh Phi đến chính đường, lại để thị nữ dâng trà và điểm tâm cho khách, còn mình thì về phòng thay quần áo.

Lúc quay lại Mộ Vãn Diêu thấy Triệu Linh Phi cười hì hì đứng trong chính đường nói chuyện phiếm với đám thị nữ của mình.

Mọi người nói chuyện cực kỳ hài hòa và thân thiện, nhưng đám thị nữ vừa thấy công chúa đã quay lại đã vội thu lại biểu tình, ngượng ngùng vì đã dám tỏ ra thân thiện với Triệu Ngũ Nương trước mặt công chúa.

Mộ Vãn Diêu trừng mắt nhìn mấy thị nữ kia rồi mới ngồi xuống.

Nàng nhìn Triệu Linh Phi đang ngồi quỳ ở bên cạnh nói: “Ngươi có biết hôm nay ta tìm ngươi nói chuyện về cái gì không?”

Triệu Linh Phi nghĩ nửa ngày rồi thử hỏi: “…… Ngài muốn nói chuyện với thần về biểu ca của thần ư?”

Mộ Vãn Diêu: “……”

Trong lúc nhất thời nàng rất ngạc nhiên, lúc này mới nhớ tới Triệu Linh Phi là em họ của Dương Tự.

Chỉ sợ ở trong mắt Triệu Linh Phi thì hai người chỉ có một điểm chung duy nhất chính là Dương Tự.

Vì vậy Mộ Vãn Diêu thầm hận mà xụ mặt nói: “Ta muốn cùng ngươi nói chuyện của Ngôn Thượng.”

Triệu Linh Phi bừng tỉnh, nhưng lại càng mê mang hơn hỏi: “Hóa ra là như thế…… Nhưng mà, nhưng mà, vì sao điện hạ lại muốn cùng thần nói về huynh ấy?”

Mộ Vãn Diêu lời ít mà ý nhiều nói: “Ta muốn ngươi từ bỏ Ngôn Thượng, không được theo đuổi hắn nữa.”

Triệu Linh Phi ngơ ngẩn.

Phủ công chúa vốn ở nơi rất tốt, cách hoàng thành rất gần.

Người của Ngôn phủ muốn giúp Triệu Ngũ Nương nên vội cưỡi ngựa đến hoàng thành tìm người đưa lời đến Hoằng Văn Quán.

Thời gian chỉ mất một chén trà nhỏ là Ngôn Nhị Lang đã ra ngoài.

Ngôn Thượng ra ngoài thì nghe gã sai vặt sốt ruột nói Mộ Vãn Diêu hùng hổ mang Triệu nương tử vào phủ, tư thế cực kỳ dọa người.

Ngôn Thượng ngây ra còn gã sai vặt Vân Thư thì la lên: “Lang quân, ngài mau cùng chúng ta trở về nhìn xem.

Nếu về chậm mà điện hạ đánh chết Triệu nương tử đáng thương thì làm sao giờ?”

Ngôn Thượng lập tức cảm thấy buồn cười nói: “Sao có thể? Nàng không phải loại người như vậy.”

Chàng hơi nhấp môi dưới, ngữ khí kỳ quái nói tiếp: “Huống chi Triệu Ngũ Nương là biểu muội của Dương Tam Lang, dù sao nàng cũng sẽ nể mặt Dương Tam Lang mà không khó xử Triệu Ngũ Nương.”

Gã sai vặt căn bản không phát hiện ra giọng điệu kỳ quái của Ngôn Thượng, hắn chỉ kéo tay áo chàng, hy vọng chàng có thể nhanh chóng trở về ngăn cản chiến tranh giữa hai vị nữ lang.

Ngôn Thượng nghĩ nghĩ cũng thấy không ổn thật.

Mộ Vãn Diêu tính tình lớn, Triệu Linh Phi lại có võ công giỏi…… Vạn nhất Mộ Vãn Diêu nóng nảy nói gì đó mà Triệu Linh Phi không khống chế được, không cẩn thận khiến Mộ Vãn Diêu bị thương thì phải làm sao đây? Hơn nữa…… Chàng cực kỳ không muốn bị kẹp giữa hai nữ lang.

Ngôn Thượng nghĩ phải tìm cách giải quyết việc này hoàn toàn mới được.

Vì thế chàng lập tức lên ngựa, cùng tôi tớ về nhà.

Người của phủ công chúa hiện giờ thấy Ngôn Nhị Lang tới cửa thì cực kỳ quen thuộc.

Chàng chỉ cần chắp tay hành lễ bọn họ đã cho vào.

Phương Đồng mang theo Ngôn Thượng đi vào trong phủ, còn chàng ôn hòa nói: “Ta cũng không cảm thấy điện hạ sẽ thương tổn Triệu Ngũ Nương nên ta cũng không đến để hưng sư vấn tội.

Ta sẽ xem xét tình huống trước rồi nói.”

Phương Đồng lý giải: “Xung quanh chính đường không có tường che, chỉ có bình phong.

Nhị Lang đứng ở sau bình phong nghe xem bọn họ nói gì, như thế cũng tiện hiểu rõ tình hình.”

Ngôn Thượng gật đầu.

Lúc này đám người hầu lui ra, Ngôn Thượng tìm một chỗ phía sau bình phong để đứng.

Vừa lúc chàng nghe thấy giọng nói trong trẻo của Mộ Vãn Diêu vang lên: “Không phải vì ta từng cự tuyệt hôn sự với hắn mà không cho phép nữ lang khác theo đuổi hắn.

Ta chỉ cảm thấy ngươi không xứng với hắn mà thôi.”

Ngôn Thượng ngơ ngẩn, không nhịn được nhìn về phía tiếng nói phát ra.

Đáng tiếc trước mặt chàng là bình phong nên chàng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy phía trước.

Trên chính đường, Triệu Linh Phi bị công chúa nói thế thì nhảy dựng lên, mặt cũng đỏ lựng.

Nàng ta không phục nói: “Sao điện hạ lại nói thần không xứng với Ngôn Nhị Lang chứ? Dung mạo, gia thế, tài năng và võ công của thần có chỗ nào không xứng với huynh ấy?”

Mộ Vãn Diêu hơi hơi mỉm cười, dù gấp vẫn ung dung.

Nàng mặt một thân áo vàng, đẹp đến huy hoàng rực rỡ, vững vàng lấn át Triệu Linh Phi lúc này chỉ mặc một bộ quần áo bình thường.

Đây chính là hiệu quả của việc Mộ Vãn Diêu cố tình đi thay quần áo.

Nàng cầm chén trà trong tay, mắt cũng không ngước lên mà nói: “Ở trong mắt ngươi thì chỉ cần dung mạo, gia thế, tài năng và võ công là đủ bàn chuyện cưới gả với một vị lang quân rồi ư? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy như thế đã tốt rồi nên lang quân bên ngoài sẽ phải cưới ngươi ư? Hắn cưới ngươi chẳng lẽ là bởi vì ngươi đủ tốt, và thỏa mãn điều kiện của hắn ư?”

Triệu Linh Phi ngây người, nàng ta còn nhỏ tuổi, vừa mới chớm biết yêu nên vẫn còn ngây thơ mờ mịt, không thể nói lại Mộ Vãn Diêu lớn hơn mình 5 tuổi.

Triệu Linh Phi lẩm bẩm: “Có cái gì không đúng chứ?”

Mộ Vãn Diêu buông chén trà, nhìn về phía Triệu Linh Phi nói: “Ngươi có biết sắp đến tháng 10 rồi không? Có biết sắp tới ngày thi chế khảo rồi không? Ngôn Thượng xuất thân từ Lĩnh Nam, phụ thân hắn dù là tiến sĩ nhưng nhà bọn họ vẫn chỉ làm nông.

Ngươi nghĩ rằng hắn ngàn dặm xa xôi từ Lĩnh Nam đến Trường An là dễ dàng lắm ư? Ngươi cho rằng hắn tới Trường An là để cùng ngươi khanh khanh ta ta, cùng ngươi yêu đương ư?”

Triệu Linh phi sững sờ.

Mộ Vãn Diêu lại nói tiếp: “Ngươi có biết mỗi năm có hơn 2000 người tham gia khoa khảo nhưng chỉ có 22 người thi đậu không? Ngươi có biết 22 người thi đậu mỗi năm đó cũng không phải ngay lập tức được làm quan mà phải đợi triều đình quyết định không? Có người không chờ được đã trực tiếp rời khỏi Trường An.

Mà những kẻ không thể chờ đợi thì chỉ có cách nhanh nhất chính là tham gia kỳ thi tháng 10.

Một khi đỗ sẽ được sắp xếp chức quan, đây chính là cơ hội duy nhất của đám tiến sĩ.

Mà trong kỳ thi này đám tiến sĩ đều tranh nhau đi thi tuyển để mong được làm quan, thế nên trình độ khó hơn thi khoa khảo nhiều ngươi có biết không? Mà thứ khó nhất trong đó chính là bác học hoành từ khoamà Ngôn Thượng chọn thế nên hắn đương nhiên có chí hướng lớn, nhưng đồng thời hắn cũng phải dốc toàn lực ứng phó, làm gì có nhiều thời gian mà xử lý những chuyện vụn vặt khác.”

Triệu Linh Phi bối rối: “Thần, thần biết…… Không, thần không biết, thần không, không nghĩ tới tình cảnh của huynh ấy lại khó như thế…… Thần không cố ý, không muốn huynh ấy bị chậm trễ……”

Nàng rũ mắt, áy náy nói: “Thần đã hiểu, thần sẽ không tìm huynh ấy nữa.”

Mộ Vãn Diêu nói: “Về sau cũng đừng tìm.”

Triệu Linh Phi ngẩng phắt dậy hỏi: “Thế sao được? Sao điện hạ có thể nói thế? Thần sẽ không quấy rầy chuyện thi cử của Ngôn Nhị Lang, nhưng sau khi huynh ấy thi xong rồi thì sao? Chẳng lẽ huynh ấy sẽ mãi mãi không nói chuyện cưới xin ư?”

Mộ Vãn Diêu ôn nhu nói: “Nhân vật như Ngôn Thượng mà muốn thành thân thì sao có thể chọn bừa ai cũng được? Ngũ Nương, ngươi cũng đã quen hắn non nửa năm, ngươi hẳn cũng biết chí hướng của hắn không chỉ có làm quan đúng không?”

Triệu Linh Phi hỏi: “…… Huynh ấy còn có chí hướng ư?”

Mộ Vãn Diêu cũng không biết gì nhưng nàng có thể bịa để lừa gạt vị tiểu nương tử này: “Chí của hắn ở trong dân.

Hắn muốn làm quan cũng chỉ vì muốn thiên hạ bá tánh được sống no đủ, muốn thế đạo này trở nên thanh bình hơn.

Hắn muốn để người trong thiên hạ đều có thể đọc sách, muốn thân phận không đè nặng lên thế nhân, ngăn cản thế gia lũng đoạn, mang lại no ấm cho đám dân nghèo đói rách.

Hắn một lòng đều muốn biến thế đạo này thành một nơi tốt đẹp hơn.

Chí hướng và trí tuệ của hắn đều không đặt ở tình yêu tầm thường.

Ngươi muốn cùng hắn ở bên nhau mà không thấy mình đang kéo chân sau của hắn sao? Ngươi thật sự có thể hiểu hắn ư? Nếu giữa gia đình và quốc gia mà hắn chọn quốc gia thì ngươi có trách hắn không? Nếu hắn vì cứu một vạn người mà hy sinh một trăm người, trong đó có người thân của ngươi thì ngươi có còn ủng hộ hắn không?

Ngươi có thể hiểu được việc hắn vì nghĩa lớn mà lòng mang chúng sinh không? Ngươi có thể vĩnh viễn yêu thích hắn như hôm nay mà không phải một ngày kia…… sẽ hận hắn không? Người như hắn vốn sẽ không đặt tình yêu nam nữ ở vị trí đầu tiên.

Hiện tại ngươi cảm thấy ngươi có thể chấp nhận được, nhưng thời gian trôi qua…… Ngươi vĩnh viễn không chiếm được tình yêu của hắn vậy ngươi có đảm bảo mình sẽ không vì yêu sinh hận, hận bản thân vì sao lại chọn một phu quân như thế không?”

Triệu Linh Phi hoàn toàn ngây dại.

Mộ Vãn Diêu còn nói rất nhiều rất nhiều điều nữa nhưng trong đầu Triệu Linh Phi đã là một đống hồ nhão.

Nàng ta bị lời của công chúa đâm vào lòng, mặt đỏ lựng lên, không nhịn được lùi về sau vài bước.

Mấy lần nàng ta muốn chen miệng nhưng Mộ Vãn Diêu nói càng lúc càng nhanh, lời nói càng ngày càng lạnh lẽo…… giống như sấm rền gió dữ đánh vào lòng Triệu Linh Phi.

Cuối cùng nàng ta ngã ngồi xuống đất, nước mắt lưng tròng.

Nàng lẩm bẩm nói: “Phải…… Ta hiện tại quả không xứng với Ngôn Nhị Lang.”

Mộ Vãn Diêu im lặng, cũng không hề ép người quá đáng.

Chỉ thấy Triệu Linh Phi ngây người một lúc sau đó lau sạch nước mắt, thấp giọng khổ sở nói: “Quả thật nếu bây giờ thần một hai phải cùng huynh ấy ở bên nhau thì thần có thể dùng địa vị của nhà mình bức huynh ấy, cũng có thể bức phụ thân thần phải đồng ý.

Nhưng thần không xứng với tấm lòng của Ngôn nhị ca, cũng không biết được lý tưởng càng không đạt đến yêu cầu của huynh ấy.

Thần, thần sẽ trở về luyện võ thật tốt, đọc sách thật tốt.

Không phải thần muốn từ bỏ Ngôn nhị ca, mà là …… Thần phải suy nghĩ nhiều hơn, để bản thân trưởng thành hơn.

Thần muốn cùng Ngôn nhị ca sóng vai mà đứng, muốn giúp Ngôn nhị ca chứ không phải trở thành gánh nặng của huynh ấy.

Thần không thể để bản thân đời này không hiểu huynh ấy và để huynh ấy không biết đối mặt với mình thế nào.”

Triệu Linh Phi hành lễ với Mộ Vãn Diêu xong thì lau nước mắt nghẹn ngào nói: “Đa tạ điện hạ đã dạy bảo, thần đã hiểu và sẽ không đến làm phiền huynh ấy nữa.”

Mộ Vãn Diêu tặc lưỡi một cái.

Lại thêm một kẻ gọi Ngôn Thượng là “Ngôn nhị ca”.

Ngôn Thượng này đúng là nhận anh em khắp nơi.

Đuổi Triệu Linh Phi đi rồi Mộ Vãn Diêu lập tức khí phách hăng hái, thản nhiên uống chén trà.

Một thị nữ cúi người nói nhỏ một câu bên tai nàng khiến mặt Mộ Vãn Diêu lập tức cứng đờ nhìn về phía bình phong.

Nàng thấy Ngôn Thượng đi ra từ phía sau bình phong, lặng lẽ nhìn nàng.

Ha người nhìn nhau một lúc lâu không nói gì.

Sau đó Mộ Vãn Diêu cười lạnh nói: “Sao, thấy ta dọa Triệu Ngũ Nương đi rồi có phải ngươi thấy ta rất xấu đúng không?”

Ngôn Thượng trách cứ: “Sao điện hạ lại nói như thế?”

Mộ Vãn Diêu sửng sốt.

Nàng suy nghĩ một chút sau đó đổi giọng điệu sang trêu đùa nói: “Vậy chẳng lẽ ngươi nghe ta khen ngươi lên đến tận trời thì không ngăn nổi tình cảm với ta nữa hả?”

Ngôn Thượng không nói gì mà chỉ an tĩnh nhìn nàng.

Mộ Vãn Diêu cầm chén trà mà tay cứng đờ.

Trong lòng nàng lộp bộp ——

Không phải chàng thật sự không nén nổi tình cảm đấy chứ?