Có cô nương mang hương thơm, mỗi bước đi uyển chuyển.

Mày ngài như dải lụa, mắt sáng như mặt trời…… Tiếng ca vờn mây trắng, vang vọng đến muôn nơi.

Kỳ diệu thay cô nương, xứng với bậc hầu vương.

——《 khúc ca tình yêu 》

(Phần này là chém)

Trời tháng mười, mưa to liên tiếp ba ngày.

Con đường thông nam bắc bị mưa gió cuốn lấy, sương mù mênh mang, nước mưa tí tách rơi xuống.

Thiếu niên Ngôn Thạch Sinh cõng hộp gỗ, tay cầm một cây dù giấy, bước thấp bước cao đi giữa con đường lầy lội trong mưa.

Lĩnh Nam này xưa nay hiểm ác, gập ghềnh khó đi, người đi đường đều dựa vào con đường Mai Quan ở Đại Dữu Lĩnh.

Ngôn Thạch Sinh đi học cũng chỉ có thể đi con đường này.

Đồng cỏ xanh mướt, nước mưa sàn sạt, con đường phía trước vốn thẳng tắp nay lại có một cái xe ngựa chặn lại.

Có một cây dù to che mưa, bóng người lay động bên dưới.

Ngôn Thạch Sinh ngẩn ra một chút, không khỏi đến gần nhìn.

Hóa ra xe ngựa phía trước bị sa lầy trong một cái hố, mấy tôi tớ quần áo gọn gàng, bộ dạng giỏi giang đang vây quanh cái xe nghĩ biện pháp đẩy cái xe ra khỏi bãi lầy.

Cái này cũng chẳng có gì hiếm lạ.

Ánh mắt Ngôn Thạch Sinh dừng ở một bên xe ngựa: Có một con ngựa lùn không biết ở đâu ra đang đứng ở đó.

Một nữ lang thong thả ung dung cong chân ngồi trên con ngựa, có thị tỳ xinh đẹp bung dù che cho nàng ta từ phía sau.

Mưa to giàn giụa dường như chẳng ảnh hưởng gì tới người ngồi trên con ngựa lùn kia.

Nàng ta chải tóc hình xoáy ốc đơn giản, trên mái tóc mây có cắm một bộ trâm thoa bằng vàng.

Trâm vàng và chuỗi ngọc ở cổ nàng ta bị gió thổi va nhẹ vào nhau, làm nổi bật một thân váy lụa đỏ rực mà nàng kia đang mặc.

Váy dài phết đất, đẹp đẽ khiến người ta phải ngắm nhìn.

Đuôi mắt nàng kia điểm hồng, giữa mày có nốt son.

Nàng ta đang nửa híp mắt, thong thả phe phẩy một cây quạt lông giống như đang khoai thai thưởng thức cơn mưa.

Xe ngựa bị sa lầy, mưa to bàng bạc, núi non hoang vu, tất cả đều không mảy may ảnh hưởng gì đến một thân đẹp đẽ cao quý của nàng kia.

Ngôn Thạch Sinh chỉ cảm thấy trong mắt mình không còn gì khác ngoài bộ váy đỏ tươi của nàng ấy.

Thị nữ đang vất vả bung dù nhìn thấy có thiếu niên xuất hiện bên đường lại còn nhìn chằm chằm nữ lang nhà mình thì không nhịn được mở miệng quát lớn: “Cuồng đồ lớn mật, nhìn chằm chằm nương tử nhà ta làm gì?”

Nữ lang kia thản nhiên híp mắt nhìn về phía này, quanh thân nàng ta tỏa ra vẻ biếng nhác nhưng lúc trợn mắt thì khí thế lại lập tức bức người.

Cách màn mưa mênh mang, nàng ta nhìn về phía thiếu niên đột nhiên xuất hiện.

Nàng ta nhìn chằm chằm thì thấy: Chàng cõng hộp gỗ, cầm dù che mưa, một thân áo trắng thô sơ giản dị, dùng khăn vấn tóc.

Nhưng mi mắt chàng sáng trong, phong thái tuấn tú, trong cơn mưa buổi trưa này nhìn quả thật có chút giống người ở cõi thần tiên.

Tuy người này cực kỳ tuấn tú nhưng Mộ Vãn Diêu lại chỉ phe phẩy quạt lông, thất thần mà nghĩ: Chỉ là một kẻ quê mùa nơi Lĩnh Nam hoang dã thôi mà.

Ngôn Thạch Sinh bị thị nữ quát thì mặt hơi đỏ, chàng vội cúi người chắp tay xin lỗi nói: “Là tiểu sinh càn rỡ, quấy nhiễu nương tử.”

Nữ lang ngồi trên con ngựa lùn kỳ thật chính là con gái út của hoàng đế đương triều, Đan Dương công chúa Mộ Vãn Diêu.

Chồng trước của nàng ta mất sớm nên lúc này Đan Dương công chúa mới ra khỏi kinh thành đi tĩnh dưỡng.

Những điều này tự nhiên là đồ quê mùa kia không biết.

Mộ Vãn Diêu dùng quạt lông chống cằm, khẽ nhếch mi mắt nhìn về phía chàng, sóng mắt long lanh quyến rũ nhưng thần sắc nơi đáy mắt lại thanh cao lạnh lẽo.

Nàng căn bản không mở miệng, thị nữ đang cầm dù phía sau lúc này cũng hòa hoãn hơn mà nói: “Nếu biết quấy nhiễu nương tử nhà ta thì còn không mau đi đi?”

Ngôn Thạch Sinh chần chừ một chút nhưng vẫn không đi.

Chàng nghĩ nghĩ, lại vái chào rồi ôn tồn nói với nữ lang diễm lệ đang ngồi trên con ngựa lùn kia: “Xin hỏi nương tử đang muốn đi qua Đại Dữu Lĩnh sao?”

Mộ Vãn Diêu vẫn không mở miệng, vẫn là thị nữ của nàng mở miệng hỏi: “Liên quan gì tới ngươi?”

Đối phương mặt lạnh và cảnh giác nhưng Ngôn Thạch Sinh cũng không để ý.

Chàng vẫn ôn hòa nói: “Nhà tiểu sinh ở trấn Sa Thủy cách đây không xa, nương tử đi thêm một đoạn nữa là có thể nghỉ chân rồi.”

Thị nữ có chút ngạc nhiên, không biết nên trả lời như thế nào nên vội nhìn về phía nữ lang nhà mình.

Mà Mộ Vãn Diêu nhìn thư sinh áo trắng này thì bỗng nhiên tươi cười, xóa tan cảm giác lạnh lùng ban nãy.

Nàng mở miệng, cất giọng nói nhu hòa như cát chảy: “Nơi núi rừng hoang vu, con đường phía trước thì xa xôi, chẳng lẽ lang quân muốn mời ta làm bạn, cùng ngươi tới nhà ngươi sao?”

Mộ Vãn Diêu nhu nhược thở dài, nhưng vẫn vững vàng ngồi trên con ngựa lùn, tư thế không hề thay đổi nói: “Lang quân thấy ta lẻ loi một mình, lại có xe ngựa xa hoa nên tưởng ta là kẻ quyền quý, nổi lòng lang dạ sói muốn cùng ta…… Làm bạn sao?”

Lúc này nàng ta lấy quạt lông che nửa mặt, đôi mắt mỉm cười nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lẽo, mang theo một cỗ uy hiếp bức người quát: “Tên thư sinh cuồng dã kia, ngươi xứng sao?!”

Lời này nói ra nếu là người bình thường bị nhục nhã như thế thì tất nhiên sẽ thẹn quá thành giận, xoay người đi luôn.

Nhưng Ngôn Thạch Sinh lại chỉ ngẩn ra một chút, sắc mặt cứng lại sau đó vẫn ôn hòa nói: “Nương tử hiểu lầm tiểu sinh rồi.

Ta không phải kẻ xấu.

Vì Đại Dữu Linh rộng lớn nên con đường Mai Quan này kéo dài tít tắp vẫn không thấy cuối.

Nhà ta lại ở phía trước không xa, vừa lúc có thể cung cấp chỗ nghỉ cho khách lữ hành.

Ta thấy nương tử tàu xe mỏi mệt, bị vây tại nơi này thì muốn mời nương tử tới nghỉ ngơi.”

Chàng rũ mắt nói: “Trong trấn Sa Thủy cũng có không ít nhà, đâu phải chỉ có mình nhà của ta.”

Lời này của chàng đổi lại khiến Mộ Vãn Diêu nhướng mày một chút.

Nàng tìm tòi mà nhìn chằm chằm người trước mặt nghĩ: Chẳng lẽ nàng hiểu lầm hắn thật sao? Hắn không phải kẻ thấy sắc làm càn ư?

Ngôn Thạch Sinh cũng biết một nữ tử xa lạ bị tắc trên con đường này sẽ cảm thấy không an toàn, đối phương hiểu lầm mình thì về tình cảm có thể tha thứ.

Chàng cũng kiên nhẫn kiến nghị: “Tháng trước có người cũng đi trên đường này nhưng bị sói hoang tấn công.

Nương tử không nên ở lại đây lâu thì tốt hơn.”

Ngôn Thạch Sinh lại nói: “Tiểu sinh còn phải đi học phủ, không quấy rầy nương tử nữa.”

Chàng chắp tay cáo từ, ngoài liếc mắt nhìn Mộ Vãn Diêu lúc ban đầu thì sau đó tới giờ chàng vẫn luôn cung kính rũ mắt, không nhìn nàng quá nhiều.

Mộ Vãn Diêu vẫn giữ thần sắc lãnh đạm nhìn chàng rời đi.

Nàng có nhìn thấy bùn bắn lên ống tay áo chàng khiến một thân áo bào trắng bị ô uế giống như ngọc bích có tỳ vết, nhìn có chút chói mắt.

Một thiếu niên tuấn mỹ như vậy, trên áo chàng dính chút bùn khiến người ta hận không thể lau bùn kia đi, lấy ra một bộ đồ mới cho chàng thay.

Đồ vật trong xe ngựa nhiều, quần áo cho một thiếu niên vóc người như chàng chắc là vẫn có thể tìm được.

Thần sắc trên mặt Mộ Vãn Diêu nhàn nhạt nhìn thư sinh kia rời đi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vết bùn trên tay áo chàng.

Thật là chướng mắt nhưng nàng ta cũng không mở miệng, chỉ nhìn bóng chàng dần biến mất trên con đường dài.

Nước mưa rào rào.

Đám tôi tớ còn đang đẩy xe.

Bọn thị nữ đứng thẳng, vẫn nghiêm túc che ô cho công chúa.

Lúc này Mộ Vãn Diêu bỗng nhiên nói: “Phía trước chính là trấn Sa Thủy sao?”

Thị nữ hổ thẹn nói: “Lĩnh Nam hoang vắng, bản đồ lại không rõ ràng lắm nên nô tỳ cũng không biết phía trước con đường này là nơi nào.”

Mộ Vãn Diêu chậm rì rì nói: “Chúng ta lên đường thôi, nghe cái đồ quê mùa kia tới trấn Sa Thủy nghỉ ngơi.”

Thị nữ lo lắng sốt ruột nói: “Nếu thư sinh kia lừa gạt chúng ta thì sao?”

Mộ Vãn Diêu nhẹ lắc trâm vàng trên tóc, phe phẩy quạt mà cười nói: “Ta muốn nhìn xem hắn thật sự thấy sắc nảy lòng tham, muốn noi theo đống sách cổ mà hoang đường một trận hay hắn thật sự tốt bụng, là kẻ ngốc hiếm thấy.”

Ngôn Thạch Sinh đến học phủ mất một canh giờ, đi về mất thêm một canh giờ nữa.

Mưa to không ngừng, trời tối cũng nhanh.

Đến lúc tối mịt chàng mới cầm đèn bão về tới trong thôn, đi về nhà mình.

Đây vốn là hành trình thường ngày đi qua, nhưng hôm nay về tới bên ngoài rào tre chàng đã nhìn thấy tốp năm tốp ba mọi người đang chờ ngoài viện, bàn tán xôn xao.

Sắc mặt Ngôn Thạch Sinh biến đổi, sợ trong nhà xảy ra chuyện gì nên chàng vội bước nhanh đến.

Lúc chàng tới cửa nhà mình thì thấy đèn đuốc sáng trưng, trong sân có thị nữ, tôi tớ, thủ vệ canh gác.

Bọn họ đi lại dọn dẹp đồ đạc, còn cha và anh em chàng thì bị đuổi ra khỏi sân.

Hàng xóm vây quanh bên ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, có người muốn vào lại bị thủ vệ ném ra.

“Các ngươi làm gì thế hả?! Đây là nhà của chúng ta, sao các ngươi nói lấy là lấy chứ?” Ngôn Thạch Sinh còn chưa tới trước mặt đã nghe thấy tam đệ nhà mình quát lên.

Ngôn gia Tam Lang là Ngôn Mộc Sinh, cái khác không tốt nhưng giọng thì như chuông vỡ.

Hắn vừa mở miệng thì mọi người trong phạm vi 10 dặm đều đinh tai nhức óc.

Ngôn gia Đại Lang vội khuyên nhủ: “Tam đệ, thôi đi, thôi đi……”

Ngôn Mộc Sinh còn muốn nháo nhưng vừa quay đầu thấy Ngôn Thạch Sinh lúc này đang che dù, cầm đèn đi tới thì vội lớn giọng gọi: “Nhị ca!”

Lỗ tai Ngôn Thạch Sinh bị tiếng gọi của hắn làm cho rung lên ong ong.

Những người khác trong Ngôn gia nhìn thấy hắn về thì lập tức vây tới.

Cha Ngôn vẻ mặt đau khổ nói: “Không biết làm sao mà bọn họ đi một vòng quanh thôn, cuối cùng nhìn trúng nhà chúng ta, nói muốn ở lại đây sau đó đuổi chúng ta ra ngoài.”

Đại Lang hổ thẹn lúng ta lúng túng nói: “Đám thủ vệ kia quá cường tráng, huynh đánh không lại.”

Tam Lang reo lên: “Đệ nói lý với bọn họ một hồi mà không ai thèm nghe!”

Tiểu muội thì bất an nói: “Nhị ca, chúng ta không có nhà để về sao? Thế chúng ta ở đâu?”

Thôn trưởng từ đám người bên cạnh đi ra, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Nhị Lang đã trở lại! Ta nói này, nhóm người này trông có quyền có thế, không phú thì quý.

Mọi người tốt nhất là ngậm bồ hòn làm ngọt, đừng gây chuyện……”

Tam Lang quát: “Đây là nhà của chúng ta mà!”

Thôn trưởng chỉ thấy trời đất quay cuồng, lỗ tai ong ong nói: “Nhị Lang, cháu khuyên Tam đệ nhà mình đi, bảo nó đừng rống nữa.

Ta một đống tuổi rồi……”

“Nhị Lang……”

“Nhị Lang……”

Tất cả mọi người mồm năm miệng mười bắt lấy Ngôn Thạch Sinh mà cáo trạng.

Chàng cũng không mất kiên nhẫn mà an ủi từng người một:

“Cháu đã biết.

Đa tạ lão bá khuyên bảo.”

“Sẽ không có việc gì, phụ thân, đại ca, Tam đệ, tiểu muội, mọi người chớ có sốt ruột, để ta vào xem tình huống thế nào đã.”

“Chớ có hoảng loạn.

Nếu thật sự không ở được nữa thì ta sẽ nghĩ cách để tối nay chúng ta không phải ăn ngủ đầu đường, an tâm đi.”

Chàng không nhanh không chậm mà trả lời một đám người, ổn định cảm xúc của bọn họ sau đó mới đi ra, đến trước mặt thủ vệ canh cửa khom người chắp tay thi lễ.

Trong phòng thị nữ đang sửa soạn màn giường, còn ở ngoài sảnh lúc này có một tấm thảm hoa lệ được trải ra.

Tấm thảm kia hình vuông, dùng lư hương bằng vàng hình kỳ lân chặn bốn góc, công chúa Đan Dương ngồi ở giữa, tay cầm chén trà xanh uống một ngụm.

Thị nữ tiến vào thông báo, nói Nhị Lang của nhà này đã trở lại, nhưng không hề cãi cọ ầm ĩ với người khác mà nói là muốn cầu kiến công chúa.

Mộ Vãn Diêu có chút không kiên nhẫn a một tiếng nhưng cũng không cự tuyệt.

Trong chốc lát Ngôn Thạch Sinh từ ngoài cửa đi vào, bốn mắt nhìn nhau với Mộ Vãn Diêu.

Chàng ngơ ngẩn, buột miệng thốt ra: “Thế nhưng là ngươi ư?!”

Mộ Vãn Diêu một tay cầm chén trà, một tay chống cằm.

Nàng nhìn thấy chàng thì cũng rất kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó nàng lập tức cong mắt cười ôn nhu nói: “Hiện tại ngươi đang hối hận chính mình thấy sắc nảy lòng tham hay hối hận mình vứt lòng tốt lung tung hả? Dẫn sói vào nhà, để kẻ khác chiếm nhà của mình còn không chịu đi.

Xin hỏi lang quân có hối hận hành vi ban ngày của mình hay không?”

Trong lư hương tỏa ra từng vòng khói, hương thơm lượn lờ.

Đan Dương công chúa thì hứng thú dạt dào, công khai bắt nạt chàng, chờ chàng hối hận.