Hai kiếp rồi, đây là lần thứ hai ta nghe thấy giọng nói của Liễu Nhược, thật không dễ dàng gì.

Ta đứng trên cao nhìn xuống nàng, chẳng muốn để ý.

"Tạ cô nương, xin niệm tình tình nghĩa thanh mai trúc mã giữa cô và Thái tử điện hạ, cô hãy đến Đông cung một lần đi!"

Liễu Nhược lại bắt đầu dập đầu:

"Đây là mong muốn quá đáng của dân nữ!"

"Chỉ cần Tạ cô nương gật đầu, dân nữ nguyện làm thiếp!"

"Tạ cô nương, dân nữ cầu xin cô!"

Ta vừa nhíu mày, liền nghe bên cạnh có tiếng quát lạnh lùng:

"Các ngươi quản lý kiểu gì vậy? Con mèo con chó nào cũng cho vào phủ được sao?"

Hừm, từ sau khi Hồng Nhạn mắng Thái tử là "chó," nàng càng ngày càng tự do hơn.

"Quản gia! Đuổi khách!"

Liễu Nhược bị đuổi ra khỏi phủ, từ đó không được cho vào nữa.

Chuyện này vốn dĩ không đáng để tâm, nhưng càng ngẫm lại những lời nàng nói, ta càng thấy có điều gì đó không đúng.

Sở Hành đổ bệnh, gọi tên ta?

Hắn đối với ta không có tình cảm sâu nặng như vậy.

Hơn nữa, lần trước hắn còn nói mơ thấy ta và hắn thành thân.

Chẳng lẽ hắn...

Ta sống lại một lần đã là kỳ lạ, cũng không có gì là không thể xảy ra.

Nhưng, nếu hắn thực sự nhớ lại kiếp trước, nước cờ thứ ba của ta sẽ đi thế nào đây?

Khi ta khoe khoang với Sở Ngu rằng, chỉ cần hắn liên minh với ta, ta chỉ cần ba nước cờ là có thể giúp hắn lấy lại những gì vốn thuộc về hắn.

Kiếp trước ta c.h.ế.t thảm như vậy, tuyệt đối không thể để Sở Hành yên ổn làm Thái tử.

Thậm chí là đăng cơ làm Hoàng đế.

Ta đã sai người theo dõi Đông cung.

Sở Hành đã tỉnh lại, trông có vẻ không có gì bất thường.

Đông cung cũng không có việc gì đặc biệt xảy ra.

Cổng điện Cần Chính đã trống vắng.

Sở Hành không tiếp tục đòi hủy hôn, mà chuyển sang hoãn ngày cưới với Liễu Nhược.

Điều này lại càng khiến ta bất an.

Tính cách của Sở Hành là không đạt được mục đích thì không bao giờ dừng lại.

Hắn hoãn ngày cưới, liệu có phải vì...

Hắn cũng biết rằng, thời gian của hắn sắp hết rồi.

Nước cờ thứ ba của ta, sẽ được thực hiện vào một đêm nào đó sau một tháng.

Đêm ấy, trong cơn gió thu se lạnh, Hoàng thượng đã lặng lẽ băng hà.

Từ xưa đến nay, đêm Hoàng đế băng hà là đêm quan trọng nhất.

Nhưng đối với Sở Hành thì lại là một ngoại lệ.

Hắn không có đối thủ cạnh tranh.

Kiếp trước, Hoàng thượng qua đời trong giấc ngủ, thậm chí đến sáng hôm sau mới được nội thị phát hiện.

Sở Hành không gặp bất cứ nguy hiểm nào, bình yên và thuận lợi kế vị ngai vàng.

Nhưng kiếp này, có Sở Ngu.

Và có ta.

Chỉ cần ta đi nước cờ thứ ba đủ chuẩn xác, đủ khéo léo, loại bỏ Sở Hành ra khỏi cuộc chơi, chẳng phải là điều khó.

Ta đã chuẩn bị mọi thứ theo kế hoạch.

Nói chuyện thân tình với phụ thân.

Trao cho Sở Ngu sơ đồ bố phòng trong hoàng cung.

Viết thư cho hai ca ca.

Đông cung vẫn yên ắng như thường lệ.

Sở Hành vẫn thượng triều, bãi triều như thường lệ, Liễu Nhược vẫn khóc lóc sướt mướt.

Rất nhanh, một tháng đã trôi qua.

Khi đêm buông xuống, ta gửi cho Sở Hành một lá thư.

【Giờ Tý, gặp ở Hộ Thành Hà.】

Ta và Sở Hành thực ra cũng có vài ký ức đẹp.

Trước khi Liễu Nhược xuất hiện, mỗi dịp sinh nhật của ta, Sở Hành đều cùng ta đến Hộ Thành Hà thả đèn hoa đăng.

Khi còn nhỏ, ta chẳng biết ngượng ngùng, nên ước nguyện gì cũng nói to lên.

Chẳng mấy chốc, những thứ ta mong muốn đều được gửi từ Đông cung đến.

Lớn lên, ta không nói nữa, nhưng Sở Hành vẫn luôn tìm cách từ miệng người khác để biết ta thích gì.

Khi ta đến Hộ Thành Hà, hắn đã ở đó.

Chỉ cần nhìn một cái, ta biết suy đoán của mình không sai.

Ánh mắt của một Thái tử mới lên ngôi và một người đã làm Hoàng đế mười năm hoàn toàn khác nhau.

"Thục Nhân, đã nhiều năm không đến đây rồi."

Hắn nhìn ra dòng sông Hộ Thành Hà tối tăm.

Giờ này, dĩ nhiên không có đèn hoa đăng.

"Ta nhớ năm đó nàng từ chỗ kia trượt xuống." Hắn chỉ vào một mỏm đá dưới sông, "Sợ đến khóc òa lên."

"Cuối cùng ta là người kéo nàng lên."

"Điện hạ đúng là nhớ dai." Ta mỉm cười, "Ta không còn nhớ nữa."

"Vậy nên, ngay khi trở lại, nàng đã quyết định rời xa ta, phải không?"

"Nếu không thì sao?" Ta liếc hắn một cái, rồi nói, "Chờ để bị ngươi g.i.ế.t thêm lần nữa à?"

Đuôi mày của Sở Hành khẽ nhướng lên.

Giọng hắn trầm xuống: "Thục Nhân, là ta đã trách lầm nàng."

"Là do nhà họ Trần."

"Khi ta truy sát nhà họ Trần mới biết, tiểu nha hoàn bên cạnh Liễu Nhược xuất thân từ nhà họ Trần."

"Sau khi biết kế hoạch giả c.h.ế.t của nàng ta, bọn chúng đã thay thuốc, giá họa cho nhà họ Tạ."

"Ta đã tin tưởng nàng, nên không vội vã đi cứu nàng ta, vì ta nghĩ nàng ta chỉ giả c.h.ế.t. Nhưng không ngờ nàng ta lại c.h.ế.t thật..."

Ta không muốn nghe nữa.

Năm đó mọi chuyện đầy rẫy âm mưu, không cần nghĩ cũng biết.

Nhưng biết nội tình thì có ích gì?

Những gì không nên làm, hắn đã làm hết rồi.

"Cho dù vì ta khuyên ngươi nạp nàng ta làm thiếp nên làm nàng ta xấu hổ tự vẫn, thì sao?" Ta lạnh lùng nhìn Sở Hành, "Sở Hành, quyết định có nạp nàng ta làm thiếp hay không nằm trong tay ngươi."

"Ngươi thấy Hoàng thượng kiên quyết không cho phép, nên ngươi d.a.o động, đúng không?"

"Vậy mà chỉ vì một lời khuyên chân thành của ta, ngươi lại diệt cả nhà ta!"

"Ta tưởng rằng..."

"Ta không muốn nghe."