Thánh quang là một loại năng lực như thế nào, Evanson cũng không hẳn là hoàn toàn không biết một chút nào. Ít nhất hắn có thể đọc tên và tổng thể kỹ năng của mục sư và Paladin.

Thế nhưng, cảm giác bị ảnh hưởng bởi Thánh quang đến tột cùng là như thế nào, một thuật sư hoang dã như hắn từ trước đến nay không hề có cảm nhận ở phương diện này. Vì lẽ đó, sau khi hắn đặt chân vào Thánh điện cảm thấy khó chịu, hắn không thể nhận ra loại năng lượng này là Thánh quang, trên thực căn bản hắn chưa từng nghĩ tới phương diện này.

Mà Thiên sứ có khả năng là loại sinh vật Naru này, hắn chưa từng suy nghĩ tới khả năng này. 

Bây giờ, Evanson đang buồn phiền mất tập trung, lượng tin tức này thực sự là quá lớn, cứ giống như là nhét cả một con voi to đùng vào một cái tủ lạnh gia dụng vậy. Hơi khó xử lý kịp trong một thời gian ngắn.

Chuyện duy nhất hắn có thể xác nhận chính là, nếu như trên thế giới này có Naru vậy thì đó tuyệt đối chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Thậm chí có thể nói, ở bất kì thế giới nào có loài sinh vật Naru này, đối với phàm nhân mà nói đều không phải là một chuyện tốt.

Cũng không phải là nói bọn họ không tốt, dù sao sự xuất hiện của Naru cũng là lấy từ hình tượng ánh sáng chính trực vĩ đại. Chỉ có điều cách làm việc của bọn họ quá cực đoan, không có tình người, vì để đạt đến mục tiêu mà sẽ không suy nghĩ tới cảm nhận của người khác. Mà điều này là bởi vì bọn họ quá thuần khiết. 

Hoặc là ánh sáng thuần khiết, hay là bóng tối tối thượng, không có thỏa hiệp, không có gấu trúc.

Thế nhưng, phàm là người đều không phù hợp với loại khuôn mẫu này, không thể nào thuần khiết như vậy được. Con người sống ở trong sự thỏa hiệp đó là không có hy vọng.

Giả sử bọn họ ở thế giới kia, đứng ở giữa tiền tuyến của cuộc chiến vô cùng khốc liệt giữa cái thiện và cái ác, như vậy bọn họ mới có thể miễn cưỡng chấp nhận Naru, bởi vì tính huống như vậy đã buộc họ phải đứng lên. 

Đây cũng chính là lý do vì sao, bất cứ khi nào sự uy hiếp của Burning Legion vô cùng cấp bách, giá trị của Naru ở Las Iger sẽ tăng lên gấp đôi. Những anh hùng xung quanh hắn sẽ được tạo điều kiện thúc đẩy. Mà khi Burning Legion rút lui, còn ai nhớ tới trong Shattrath City có một cái bóng đèn lớn?

Ở thế giới của Azeroth còn rung chuyển đến như vậy, vậy đối với cuộc sống bình thường của người phàm trần lại càng không cần nói. Bọn họ tuyệt đối sẽ không thể chấp nhận được tác phong làm việc của Naru, sẽ cảm thấy Naru vô cùng dối trá đến buồn nôn.

Đến mức Evanson còn không ưa nổi cái bóng đèn lớn sáng đến mức trắng bệch này, dù sao bản thân của hắn cũng từ xám trở thành đen tối, ừ…nói là phe hắc ám cũng đúng, chẳng có quan hệ gì với vận may cả, không hề có một chút quan hệ nào. 

“Anh dường như rất am hiểu về loài sinh vật gọi là Thiên sứ này? Cảm giác dường như anh biết nhiều hơn rất nhiều so với chúng em.”

Claire thấy Evanson sau khi nghe xong bản thân giới thiệu về đặc điểm của Thiên sứ, liền chìm vào trầm tư, hơn nữa sắc mặt càng ngày càng u ám, cô mất kiên nhẫn liền hỏi.

Evanson gật đầu một cái: “Trong di sản kế thừa của anh có ghi chép liên quan đến loại sinh vật này, người ta gọi là Naru, là một loại sinh vật đến từ bên ngoài, không thuộc về bất cứ hành tinh nào.” 

“Tôi biết.” Melinda lắc đầu, có vẻ như trong lòng đã rõ ràng: “Thần đều là người ngoài hành tinh, Thần thoại Bắc Âu cũng như vậy, hiện tại ngay cả Thiên sứ cũng có hình dáng này, thật sự là tam quan của các tín đồ đến một chút suy nghĩ cũng không có.”

“Vậy tôi phải nhắc nhở cô một câu.” Evanson lắc đầu quay về phía Melinda nói: “Naru với người Asgard không giống nhau. Bọn họ là một loài sinh vật thuần khiết, đại diện cho toàn bộ ánh sáng và trật tự.”

“Cái này nghe có vẻ cũng đúng.” Melinda nghiêng đầu, ánh sáng và trật tự, đây không phải là thứ hiện nay xã hội loài người vẫn đang theo đuổi đây sao? 

“Cũng đúng sao? Hừ…” Evanson nhún vai một cái: “Hiện tại khoảng cách giữa chúng ta với Mặt trời, đại khái khoảng 150 triệu vạn km, bởi vậy có thể nói đứng ở trên trái đất chúng ta đang được tắm trong ánh hào quang rực rỡ của Mặt trời, hơn nữa có thể cảm ơn những gì mà Mặt trời ban tặng. Thế nhưng, nếu như tôi nhét cô vào bên trong Mặt trời thì sao đây? Còn chưa tới nơi đã hóa thành tro rồi nhỉ?”

“Huống hồ…” Giọng điệu của Evanson lại càng trầm thấp:

“Naru sẽ không biến mất, thời điểm tan biến bọn họ tan biến tiến vào ánh sáng luân hồi, sẽ biến thành bóng tối vô cùng vô cực, giống như Mặt trời trở thành một Siêu Tân Tinh, hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh.” 

“Quả nhiên…” Melinda lấy tay xoa nhẹ trán “Thần đúng là một đám người khiến cho người ta không thể bớt lo được.”

Sau đó cô mang vẻ mặt đau khổ nói với Evanson “Ngàn vạn năm rồi con người vẫn khẩn cầu sự quan tâm của Thần, nhưng bây giờ tôi thật sự hy vọng, ông già nhà anh sẽ không mang thêm phiền phức đến cho chúng tôi là được rồi.”

“Thật đúng là mấy câu nói hùng hồn.” Thần à ông có thể đừng thêm phiền phức nữa được không, Evanson cảm thấy Melinda có thể nói ra được những điều này khiến cho trong con mắt của một người bình thường, nhất định là cảm thấy phiền chết đi được với những người được goi là thần này. 

Ngẫm lại xem cũng đúng, một vị thần Bắc Âu suýt chút nữa san bằng cả Newyork, bây giờ lại thêm một Naru bất chấp lý lẽ, dù là ai cũng sẽ cảm thấy rắc rối.

“Có điều hiện tại tôi lại cảm thấy sự việc càng ngày càng trở nên kỳ quái.” Evanson chống tay trước mặt nói:

“Ở trên thế giới này rốt cuộc là có bao nhiêu Naru? Phải biết rằng dưới trướng Thượng Đế có tới mười Thiên sứ đứng đầu.” 

Mặc dù trong sách của Gossi có nói rõ ràng có hàng ngàn vạn Thiên sứ, thế nhưng Evanson cho rằng tuyệt đối không có khả năng có chuyện tất cả đều là Naru. Nếu như thật sự loài Naru có số lượng này, còn chống lại Burning Legion làm cái khỉ gì, tôi thấy chống lại Quân đoàn Thánh quang nghe còn tạm được. Bởi vậy có lẽ chỉ có vài Đại Thiên sứ có tên tuổi kia mới có thể là Naru.

“Hơn nữa, nếu Thiên sứ là Naru, vậy thì Thượng Đế là ai?” Evanson đưa ra một vấn đề. Thiên sứ không phải là dựa trên hình tượng của Thần để tạo ra. Tận thế của thế giới, những người được cứu rỗi sẽ được đề cao, cao hơn cả Thiên sứ. Cách nói này trong cuốn sách trước đây của Grindo, rõ ràng giải thích rõ Thiên sứ và Thượng đế không hề giống nhau.

“Chuyện này chúng ta có thể bàn tiếp sau này.” Sau khi Melinda nghe xong những vấn đề này, cảm thấy đau hết cả đầu: 

“Bây giờ chúng ta nói cái gì cũng đều là những suy đoán không có kết quả. Chi bằng trước tiên nói xem, dựa vào sự hiểu biết của anh về Naru gì đó, có thể sẽ tạo ra ảnh hưởng đối với nhiệm vụ của chúng ta hay không?”

“Vừa hay, đây cũng chính là chỗ mà tôi khó hiểu nhất.” Evanson giơ một ngón tay chỉ trỏ:

“Chúng ta đều biết, Địa ngục đụng tay đụng chân ở nhân gian không chỉ một lần. Thế nhưng, bất kể là Thượng đế hay là những thứ gọi là Thiên sứ kia, từ trước đến nay lại chưa từng phản ứng lại.” 

“Naru mặc dù không có mắt nhưng cũng không đơn giản là một hạt cát. Thậm chí dưới cái nhìn của tôi, bọn họ cũng không ép buộc thế giới này phải quy phục theo Thánh quang, đã là một chuyện rất khó để tin nổi rồi.”

Evanson mặt mày ủ rũ nói. Đối với Naru mà nói, cứ coi như hắn là đồng minh, cũng sẽ nghĩ cách đưa Thánh quang vào trong cơ thể hắn, huống chi là những người bình thường không quen không biết ở thế giới này.

“Vậy có lẽ nào… là anh nhận lầm?” Claire cảm thấy nếu có nhiều điểm đáng ngờ như vậy, vậy có khả năng căn bản là anh đã đoán sai mục tiêu rồi hay không. 

“Chỉ hy vọng là như vậy.” Evanson không tỏ rõ ý kiến nói.

Vừa lúc đó, đột nhiên cửa phòng mở ra, một thành viên đội hành động hoang mang hoảng loạn chạy vào “Sếp, sự việc có gì đó không ổn rồi.”

“Làm sao vậy?” Tâm trạng Evanson lại càng kém hơn. 

“Chúng tôi áp giải Johnny Blaze giao cho vị linh mục người da đen kia để bọn họ tiến hành nghi thức giải trừ lời nguyền.” Thành viên đội hành động mồm mép nhanh nhảu nói.

“Nghi thức xảy ra vấn đề gì sao?”

Evanson nhíu lông mày lại, bản thân vừa mới nghĩ đến sự tình, lại không đi xem. Thế nhưng thôi vậy, kể từ sau khi biết thân phận của thủ lĩnh các tu sĩ kia, hắn cũng đoán sơ sơ ra được mục đích chính xác của nghi thức kia rồi. 

“Cái này thì tôi không biết, thế nhưng sau đó, những tu sĩ ở đây muốn giết chết đứa bé kia, Rumlow đem người tới đối đầu với bọn họ rồi.”

“Bảo vệ đứa trẻ kia!” Đột nhiên Melinda hét lớn một tiếng, sau đó bổ sung thêm một câu:

“Nó chính là mấu chốt để chúng ta tìm ra Locke!” 

“Điều tra vụ án thì điều tra vụ án, đã đến đây rồi thì vội vàng cái gì.” Evanson xoa xoa lỗ tai bị hét đến mức đau nhức:

“Chúng ta qua đó xem một chút rốt cuộc đám người đó muốn làm gì.”