Ngày rời đi, Thẩm Quân cũng không từ Cảnh Uyển mang theo bất cứ thứ gì, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng đã gắn bó mấy chục năm một cái, rồi nhanh chóng khoá cửa lại.

Chương trình học bị chậm gần nửa tháng.

Tới Thượng Hải, Thẩm Quân đến trường học báo danh trước, làm thủ tục đăng ký vào ký túc xá.

Nghiêm Á Như không có cách nào ngăn cản quyết định của hắn, đành phải cống một khoản tiền nhỏ cho trường học, để hắn được ở trong căn phòng thoải mái hơn một chút.

Di động không bị tịch thu, tài khoản mạng xã hội vẫn còn đó, chỉ là hắn không mở ra, cũng không đụng vào, coi như bắt đầu lại một cuộc sống mới.

Thượng trung* không thiếu học sinh có thành tích tốt, đợt sóng nhỏ do Thẩm Quân dựa vào ngoại hình xuất chúng cùng năng lực học tập mạnh mẽ gây nên cũng chậm rãi lắng xuống sau một tuần.

*Thượng trung ở đây là tên trường: trường cấp ba Thượng Hải.

Giống Nhất trung Tam trung vv.

Hắn quá lạnh lùng, so với trước đây thậm chí còn cao ngạo hơn, dường như có thể đóng băng đến tận cốt tủy của lòng người.

Mỗi ngày chỉ vòng đi vòng lại ba điểm đến: giảng đường, ký túc xá và nhà ăn; Thẩm Quân cố gắng đưa những chuỗi ngày phong phú của người khác trở thành tháng ngày rập khuôn nhàm chán của riêng mình.

Vốn dĩ khi hắn chuyển tới học kì hai cũng đã gần kết thúc, rất nhanh sau đó, hắn lại được nghỉ hè.

Thẩm Quân không trở về nhà của mình ở Thượng Hải, cũng không tới nhà ông bà ngoại.

Trong khi tất cả các học sinh đang bận rộn chuẩn bị cho lớp mười hai, hắn lại ở trong phòng nhạc của một gia đình nọ, dạy bạn học nhỏ chơi dương cầm.

Người thuê hắn là dân gốc Bắc Kinh, cho rằng Thẩm Quân là con nhà nghèo, phải vừa làm vừa học kiếm tiền trang trải học phí; trả lương cao không nói, còn bao ăn bao ở, cũng xem như đã gặp được người tốt.

Lúc đầu khi Thẩm Quân đưa ra yêu cầu muốn ở ký túc xá, người Thẩm gia cũng đã lờ mờ cảm nhận được sự bài xích và lạnh nhạt của hắn, khác hẳn so với con người trước đây.

Đối với đủ loại thái độ và hành động khác thường của hắn sau này, bọn họ cũng rất bất đắc dĩ, nhưng chung quy cũng là quản không nổi.

Vừa hỏi, Thẩm Quân một câu “Cái gì nên làm con đã làm hết rồi.” có thể khiến người ta sặc chết.

Nghiêm Á Như cũng hết cách với Thẩm Quân, càng không thể trách cứ chồng mình, sợ lại chọc cho bệnh cũ của Thẩm Trường Thanh tái phát.

Chỉ có thể mặc kệ, mặc kệ hắn không liên lạc, không gần gũi không thân thiết với người nhà.

Từ hè sang thu, rồi thu sang đông, thời gian trôi lúc nhanh lúc chậm, cố tình khiến người ta lãng quên nhiều điều.

Sáng sớm rời giường, Wechat vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên có hai thông báo mới, phần mềm này, Thẩm Quân chỉ có một bạn bè.

Hắn không xem, chỉ ngồi ở trên giường ngây ngẩn.

Tần Chí Hào ở giường trên đi rửa mặt về, gọi hắn, “Thẩm Quân?”

“Hả?”

Lần đầu tiên thấy Thẩm Quân chìm trong trạng thái kinh ngạc như vậy, Tần Chí Hào có chút giật mình, nhưng vẫn thiện chí nhắc nhở hắn, “Sắp đến giờ khoá cửa rồi.”

“Ừ.”

Tần Chí Hào nhìn hắn chầm chậm khôi phục biểu tình lạnh lùng, thầm nghĩ, như vậy mới đúng chứ, rồi nhanh chóng bỏ đi.

Thẩm Quân lấy nước lạnh rửa mặt, rửa tận ba lần.

Sau đó, xoá WeChat.

Hình Kính Dương đợi sinh nhật mười chín tuổi của Thẩm Quân rất lâu rất lâu, cho đến ngày hôm nay, rốt cục cũng có một cái lý do chính đáng để liên hệ với hắn, vậy mà cái gì cũng chẳng nhận được, một câu cảm ơn cũng không có.

Lại qua một năm.

Hình Kính Dương đứng dưới cổng trường Đại học Phục Đán, đột nhiên nhớ lại, hôm nay cậu so với năm ngoái: “Thẩm Quân, chúc mừng sinh nhật.” còn nói nhiều hơn một câu:

“Tôi đến rồi.”

Điều không thay đổi là sự im lặng vô tận của Thẩm Quân.

Quá nửa đêm, ga điện ngầm cũng đã đóng cửa, Hình Kính Dương không bắt taxi, cứ như vậy đi bộ về.

Cậu tuân thủ lời hứa mà thi đậu đại học, ở một viện thể thao nằm bên cạnh Phục Đán, cũng rất phù hợp với cậu.

Đăng ký chuyên ngành giáo viên thể chất, vạn vật vô thường, không thể ngờ được một học sinh từng bị coi là có vấn đề như Hình Kính Dương, lại sẽ trở thành một người giáo viên nhân dân trong tương lai.

Bỏ lại điện thoại vào túi, tin tức này, chờ Thẩm Quân 21 tuổi lại nói cũng được.

Không vội.

Hình Kính Dương tự dặn dò chính mình một ngàn lần.

Đại học năm thứ hai.

Thẩm Quân đã triệt để thoát ly khỏi Thẩm gia, hắn vay ngân hàng một khoản sáu nghìn nhân dân tệ, dành để chi trả học phí.

Học bổng quốc gia và số tiền hắn kiếm được từ việc dạy thêm, dùng để trang trải chi phí sinh hoạt hàng ngày.

Đoạn thời gian sau bà ngoại nằm viện, Thẩm Quân đành phải giảm bớt giờ làm thêm, dành thời gian lại cho bà.

Cuộc sống cũng như vậy mà khó khăn hơn, nhưng hắn vẫn tuyệt không động tới một xu nào của nhà họ Thẩm.

Nghiêm gia là gia tộc lớn, con cháu không ít, nhưng dù là bất cứ lúc nào, Thẩm Quân luôn là người đến đầu tiên, cũng luôn là người rời đi cuối cùng.

Hắn cầm tay bà ngoại bỏ vào trong chăn, “Bà nên đi ngủ rồi.”

Hơn nửa năm qua đi, sức khoẻ Nghiêm phu nhân ngày càng sa sút, hiện giờ đã gầy thành một bộ da bọc xương.

Thân thể của bà, trong lòng bà tự hiểu rõ, e rằng thời gian không còn nhiều, yếu ớt nói: “Bà muốn về nhà, muốn nghe Tiểu Quân đánh đàn.”

“… Ngày mai con sẽ ghi âm lại cho người.” Hắn hỏi, “Bà muốn nghe bài gì?”

Bà ngoại không kịp trả lời hắn, nhắm mắt, hôn mê thiếp đi.

Mấy năm nay hắn ở bên ngoài vừa học vừa làm, tất cả đều là dựa vào đầu óc, chưa làm tới công việc nào phải đụng tới sức lực chân tay, ngón tay vẫn như thuở đầu linh hoạt uyển chuyển.

Hắn ghi âm lại rất nhiều khúc dương cầm cho bà ngoại nghe.

Để bà ngủ quên với “Đám cưới trong giấc mộng” vào ban đêm, và thức dậy bằng “Những vì sao nhỏ” vào buổi sáng.

Nghiêm phu nhân cảm thấy chính mình dường như dựa vào những nốt nhạc này mà sống lâu hơn một chút.

Cho tới một ngày, Thẩm Quân đi rồi, chỉ lưu lại một mình Thẩm Trường Thanh.

“Mẹ.”

Môi Nghiêm phu nhân giật giật, Thẩm Trường Thanh ấn nút điều khiển, đầu giường khẽ nâng lên, tiện cho bà nói chuyện.

“… Nhiều con cháu như vậy, mẹ chỉ không yên tâm nhất Tiểu Quân.” Thời gian Nghiêm phu nhân hít thở rất dài, “Con trai cùng con trai ở bên nhau, tuy rằng có chút không giống với bình thường, nhưng cũng không phải loại chuyện thương luân bại lý* gì.

Trường Thanh à, sao con lại không nhìn thoáng một chút?” Bà kéo lấy tay con rể, “Bởi vì đứa bé kia, con có được hình mẫu con trai như mong muốn, cũng mất đi đứa con trai thật sự của mình.”

*Thương luân bại lý: Hành động trái với chuẩn mực đạo đức xã hội.

Thẩm Trường Thanh trầm mặc cúi đầu, bị người vạch trần chân tướng, thật lâu cũng không thể thốt ra lời.

Không khí một mảnh yên tĩnh.

Nghiêm phu nhân cũng không nói lời nào, cho hắn cơ hội suy xét.

Hơn nữa bây giờ thời gian tỉnh táo của bà càng ngày càng ngắn, thần trí một mảnh hỗn độn, chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại cố gắng nắm bắt tâm trí con rể.

Thẩm Trường Thanh từ sớm đã mồ côi mẹ, về sau cùng Nghiêm Á Như kết hôn, Nghiêm phu nhân đối với hắn như người thân ruột thịt, không một phân xa cách.

Hắn nhìn người trên giường bệnh đã gầy đến xót xa, nhẹ nhàng trả lời: “Mẹ… Hậu bối của chúng con sao có thể để người thêm nhọc lòng.

Ngày mai, ngày mai con sẽ đi nói chuyện với Tiểu Quân.”

“Con rể tốt… Làm khó con rồi.” Nghiêm phu nhân vô lực nói.

“Mẹ, người ngàn vạn đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt, Á Như cùng ba lát nữa sẽ tới đây bồi người.”

Nghiêm phu nhân lại ngủ rồi..