Tạng Cẩu lại nói:
“ Cậu biết môn Vô Thanh chưởng này bao giờ thế? ”
Hồ Phiêu Hương đáp:
“ Lúc Tạng Cẩu bị bắt đi học võ, tớ được ông dạy cho đấy. Tuy chiêu số không tính là tinh kì, thắng ở tính thực dụng. Chẳng thế mà đường đường trưởng môn một phái như Chấn Nguyên tử cũng táng thân bởi nó hay sao? ”
Thì ra, ban nãy Hồ Phiêu Hương chẳng qua là dùng lời nói khiến thật giả lẫn lộn quấy nhiễu đối thủ, sát chiêu đích thực không phải thứ gì ngoài cái thây sắt.
Cô nàng trước khiến đối phương nghĩ mình dùng Không Thành kế, sau lại âm thầm nhằm chuẩn thời cơ tung một chiêu Vô Thanh chưởng vào dây đồng dưới chân Chấn Nguyên tử. Lúc này lão tập trung tinh thần đối phó Tạng Cẩu, cũng lại nghĩ nếu có ai lợi dụng thây sắt đánh lão thì phải là cậu chàng. Thành ra Hồ Phiêu Hương dùng Vô Thanh chưởng công kích dây đồng, lão mới không nhận ra. Lúc Gia Luật Sở Tài lên tiếng nhắc nhở, Tạng Cẩu đã phản ứng nhanh hơn, dùng cầm nã thủ giữ chặt lão lại. Kết quả là trưởng môn phái Không Động Chấn Nguyên tử cứ thế mà chết một cách không minh bạch trong mộ cổ.
Kì thực, Lí Thông vốn dĩ có thể dùng cây đàn, nhiễu loạn động tác của cái thây. Song lão ta không làm, mà để mặc Chấn Nguyên tử chết dưới tay cái thây bằng sắt. Rất rõ ràng, bản thân lão và Gia Luật Sở Tài cũng chẳng tin tưởng Chấn Nguyên tử.
Thứ nhất, chuyện Lí Thông là kẻ hai mang, vừa bán đứng Đại Việt vừa phản bội Đại Minh vốn là chuyện cơ mật can hệ tới mạng sống. Chấn Nguyên tử ra khỏi mộ cổ rồi, đường đường trưởng môn một phái, hùng cứ một phương. Có câu xa mặt cách lòng, ai biết lão đi khỏi Tây An rồi sẽ nói cái gì? Ngộ nhỡ ngứa mồm nói ra chân tướng, thì Lí Thông sẽ rất thảm.
Thứ hai, báu vật trong mộ, người chia chác càng ít càng tốt.
Thành thử, hai người Lí Thông, Gia Luật sớm đã ngầm cấu kết. Nếu Chấn Nguyên tử giết được hai người Tạng Cẩu, coi như rảnh tay. Còn nếu lão thất bại, bị người ta giết, thì coi như tài sơ học thiển, chẳng trách ai được. Đường nào cũng là kế mượn đao giết người, đường nào bọn hắn cũng có lợi.
Có trách, chỉ có thể trách Chấn Nguyên tử nóng lòng diệt khẩu, muốn đề phòng vạn nhất hai người Tạng Cẩu không bị nhốt trong mộ đến chết mà tìm được lối ra, nên mới tự mình ra tay, sau cùng chết vì không lượng sức mình.
Tạng Cẩu và Phiêu Hương nghỉ ngơi, dưỡng thương, lấy lương khô nước uống ra ăn cho lại sức. Hai người lại dùng thuốc của thiền sư Tuệ Tĩnh tẩy uế cái xác của Chấn Nguyên tử, rồi mới tranh thủ tìm kiếm trong phòng xem có chỗ nào để mở cơ quan, thoát khỏi hiểm cảnh hay không.
Chỉ tiếc, Lí Thông nếu đã tự tin nhốt hai người tại đây, há lại còn có thể có lối thoát nào khác??
Hai người khổ công tìm kiếm, trong mộ không có trời trăng, không rõ đã qua bao lâu, còn tính bằng ngày hay đã tính theo tháng. Chỉ là, thời gian qua đi càng lâu, hai người lại càng thấy chán trường và tuyệt vọng.
Lúc đầu phấn khởi hứng chí bao nhiêu, thì nay chuyện tìm kiếm cơ quan đã trở thành một thói quen…
Lại qua một thời gian, thói quen đã trở thành cực hình.
Tạng Cẩu có căn cơ nội công rất cao, mấy ngày không ăn uống cũng không hề gì. Song Hồ Phiêu Hương thì không được như vậy. Cô nàng tuy là thông minh tuyệt đỉnh, nhưng trí tuệ cũng không chống đỡ được cơ thể suy nhược dần.
Mà lấy tài trí của cô nàng, lại thêm sự cẩn thận của Tạng Cẩu, vậy mà vẫn vô phương…
Thời gian chậm rãi trôi…
Thức ăn đã sớm cạn kiệt, nước cũng chẳng còn mà uống. Hồ Phiêu Hương càng lúc càng suy nhược, đã không còn chống cự được cái lạnh căm căm trong mộ cổ nữa.
Trước khi vào mộ, thời tiết chưa chuyển lạnh, hai người còn mặc đồ đơn bạc lắm. Mà lúc vào mộ, vì chăn màn cồng kềnh, cũng không nghĩ tới sẽ bị giam chặt tại đây, thành thử không mang theo.
Hiện tại, Tạng Cẩu lấy áo ngoài choàng lên người Phiêu Hương, lại vòng tay qua ôm cô nàng.
Cậu chàng biết, nếu bây giờ còn để ý những chuyện nam nữ này, bạn sẽ chết vì lạnh.
Hai người nằm bẹp ở một góc phòng, cũng chẳng buồn đi tìm cơ quan mở cửa nữa.
Căn phòng này không rộng. Tính đến nay cả hai đã tìm trọn vẹn bảy mươi bảy lần, mỗi hạt bụi trong phòng đều bị lật tung lên, nhưng vẫn không thấy chỗ mở.
Tạng Cẩu chống tay ngồi dậy, vỗ vai bạn, nói:
“ Chờ tớ một chút, tớ ra đánh thử một lần nữa. Trước cánh cửa đã hơi lung lay, biết đâu lần này… ”
Cậu chàng đã dùng sức đánh cửa tổng cộng hai trăm mười tám lần.
Song, cánh cửa lót đồng đen, mặc kệ Tạng Cẩu hao phí bao nhiêu nội lực, đánh đến bàn tay bật máu cũng chẳng cách nào lay chuyển nổi.
Hồ Phiêu Hương đưa tay, kéo cậu chàng lại, lắc đầu:
“ Ảo giác thôi, cậu đừng phí sức làm gì vô ích. ”
Tạng Cẩu cũng biết cảm giác “ lung lay một chút ” kia chẳng qua là ảo ảnh, là hoa trong gương trăng dưới nước. Có người từng nói, kẻ điên là kẻ làm đi làm lại một việc, rồi mong chờ sẽ có sự thay đổi. Nhưng nếu không có một chút hi vọng nhỏ bé này, Tạng Cẩu cũng không nghĩ mình chống cự nổi.
Hồ Phiêu Hương kéo Tạng Cẩu ngồi xuống bên cạnh mình.
Cô nàng lại nói:
“ Này, nói gì đi. ”
Hai người bị giam trong phòng nhỏ, ngoại trừ nói chuyện trên trời dưới biển và đi tìm cơ quan mở cửa ra, kì thực cũng không có gì để làm.
Suốt thời gian này, Hồ Phiêu Hương hồi tưởng lại trận chiến với Chấn Nguyên tử, rồi nói:
“ Còn nhớ lúc chúng mình đi vào, bức tượng sắt đứng sừng sững ở trung tâm. Căn phòng này sở dĩ xây hình tròn, gạch làm cong, nhìn qua thì là vô nghĩa, kì thực là để bố trí các dây đồng. ”
Tạng Cẩu im lặng, nhắm mắt nghe tiếng bạn thều thào bên tai.
Hồ Phiêu Hương trong khoảng thời gian này, chán nản buồn bã, mới mày mò phỏng đoán cách hoạt động của căn phòng.
Cô nàng lại tiếp:
“ Cẩu không hỏi à? Không hỏi tớ vẫn nói. Dây đồng trên sàn, sắp xếp như mạng nhện vậy, dây ngang nằm trên dây dọc, lấy dao động của dây dọc làm chủ đạo. Nếu động dây dọc, cái thây sẽ tuỳ theo vị trí ấy mà đấm thẳng. Nếu chạm vào dây ngang, dây ngang đè hai dây tương ứng hai đầu xuống, cái thây sẽ quét ngang cánh tay. ”
Hồ Phiêu Hương nói xong, miệng đắng lưỡi khô, lại ho lên một cái.
Tạng Cẩu thấy bạn càng lúc càng yếu, bèn nói:
“ Hương đừng nói nữa, kẻo khô họng. ”
“ Nhưng… im lặng… chán lắm. Cẩu thấy tớ giỏi không? Khục… Cạm bẫy do người tương lai thiết kế… tớ cũng có thể đoán được. ”
Thấy cô nàng mặt xanh môi tái, hơi thở lúc dài lúc ngắn, đứt đoạn không đều, Tạng Cẩu chỉ thấy lòng quặn lên từng cơn.
Hai người cứ thế chết trong này hay sao?
Phiêu bạt cùng nhau nhiều năm, trải qua cơ man không biết bao nhiêu sóng gió gian truân, cuối cùng tay trắng thế này ư?
Tạng Cẩu suy nghĩ miên man, lúc sực tỉnh thì phát hiện cô bạn đã ngủ rồi. Hồ Phiêu Hương lúc này đổ bệnh, cả người run lên cầm cập, cố rúc mãi vào cậu chàng cho ấm. Tạng Cẩu thấy vậy, bèn kéo bạn sát vào mình, trán kề trán. Chỉ thấy vầng trán Phiêu Hương nóng hừng hực, sốt cao đến mê man.
Tạng Cẩu thầm nghĩ, khả năng là mấy ngày nay do thi thể của Chấn Nguyên tử, bài tiết của hai người mà cô nàng đổ bệnh. Hoặc… Hồ Phiêu Hương đang mất nước nghiêm trọng.
Nếu là trường hợp trước, thuốc men của thiền sư là đủ. Nhưng ngộ nhỡ là trường hợp sau, thì nếu không được bù nước nhanh, cô nàng ắt sẽ không qua khỏi.
Bất giác, lại nửa ngày trôi qua…
Lúc Hồ Phiêu Hương tỉnh lại, phát hiện miệng mình âm ấm, cổ họng lại ngòn ngọt tanh tanh. Khó nhọc mở mắt, thì cô nàng đã thấy nét cười ấm áp của Tạng Cẩu:
“ Tỉnh rồi à? ”
Hồ Phiêu Hương thấy thần sắc cậu chàng xấu đi thấy rõ, mặt tái xám lại. Nhìn xuống, thấy cổ tay bạn còn đang băng một miếng vải, máu đỏ vẫn hơi rỉ ra một chút, thì cô nàng đã hiểu quá rõ chuyện gì xảy ra lúc mình ngủ thiếp đi.
Tạng Cẩu đã cho cô nàng uống máu mình.
Lại nói, máu người có hơn nửa là huyết tương, huyết tương lại chủ yếu là nước. Tạng Cẩu biết lúc này phải cho bù nước cho Phiêu Hương, túng thiếu quẫn bách, thế là nảy ý cho bạn uống máu của mình.
Đao Lĩnh Nam ở đấy, cắt tay lấy máu cũng không khó khăn gì.
Hồ Phiêu Hương biết chuyện, mắt rưng rức nước, vùi đầu vào ngực cậu chàng khóc lớn. Tạng Cẩu vỗ mái tóc cô nàng mấy cái, bảo:
“ Khóc gì đấy? Tớ có nội lực cao cường, chút máu này chưa thấm vào đâu đâu. ”
Tuy là miệng nói thế, nhưng cậu chàng cũng không lấy gì làm dễ chịu.
Một người bình thường toàn thân trên dưới chỉ có năm lít máu, một lần cho Phiêu Hương uống thế này ảnh hưởng rất lớn đến sức khoẻ của mình. Tuy cách này không chữa dứt được bệnh trạng của Hồ Phiêu Hương, nhưng đủ để làm thuyên giảm đi ít nhiều.
Lại nói, hai người cùng nhau tìm cách phá giải Rồng Không Đuôi, tính từ lúc đi khỏi Nam Kinh đã năm năm trời. Năm năm đó đã nhiều phen gặp cảnh tính mạng như chỉ mành treo chuông, ấy vậy mà Phiêu Hương chưa một lần rơi lệ. Nay cô nàng oà khóc, đột nhiên trở nên vô cùng yếu đuối.
Bình thời hai người đi cùng nhau, có cô nàng bày mưu tính kế, hai người ngang hàng bình đẳng. Nay Hồ Phiêu Hương nép vào bên người, Tạng Cẩu mới nhận ra đôi lúc cô nàng cũng có một mặt nhỏ bé, yếu đuối. Cậu chàng hơi run tay một chút, rồi cũng ôm lấy cô.
Hồ Phiêu Hương khóc một hồi, có vẻ mỏi mệt, đã ngủ thiếp đi. Tạng Cẩu cũng thấy đầu váng mắt hoa, biết là do mất máu, nên cũng không gượng nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Chẳng biết là bao lâu, bên tai cậu chàng bỗng có hơi thở thơm tho phả vào. Biết là Phiêu Hương, Tạng Cẩu bèn trở mình tỉnh dậy.
Chỉ nghe cô nàng nói khẽ:
“ Cẩu… tớ có một chuyện sau cùng muốn làm, giúp tớ được không? ”