Lúc này, thấy chung quanh Tạng Cẩu đã có mấy cái xác hạ xuống liền, che kín hết những quan tài khác chỉ hở mấy cỗ quan tài màu trắng. Tạng Cẩu chỉ về phía lựa chọn duy nhất, hỏi:
“ Này! Tớ bước nhé! ”
Hồ Phiêu Hương nhẩm tính, vội hét:
“ Chờ đã! ”
May sao, cậu chàng mới giơ được chân lên toan cất bước mà thôi, nghe lời bạn nói vội vàng rút về. Nếu như chậm một chút, thì trận pháp sẽ biến hóa vô cùng.
“ Cẩu vừa bước vào hành thủy, theo nguyên tắc tương khắc, hành hỏa giờ sẽ thành cửa chết. Quan tài kim nhìn như cửa sống, nhưng thực chất nếu Cẩu bước vào, sẽ là bước theo nguyên tắc tương sinh của ngũ hành, trái với quan tài âm, cũng là chủ trận bên cậu. Lúc ấy đại trận đảo ngược, cả hai cùng chết là cái chắc. ”
“ Thế giờ phải làm sao? ”
“ Chờ tớ bước. ”
Hồ Phiêu Hương nói xong, lại cẩn thận nhón chân nhảy sang quan tài trắng thuộc hành kim. Cô nàng bước theo quy tắc tương sinh của ngũ hành, trái với Tạng Cẩu ban nãy bước theo quy tắc tương khắc. Bước này của cô nàng quả nhiên khiến quan tài âm xoay về chỗ cũ, quan tài dương chuyển mình.
Thổ sinh kim, nay cô nàng đặt chân bước ra, tức thì những cái xác treo trên quan tài hỏa ở chỗ Tạng Cẩu mới được kéo lên như cũ. Còn phía Hồ Phiêu Hương, cũng chỉ còn hành “ mộc ” là có thể đặt chân.
Hồ Phiêu Hương nói:
“ Giờ quan tài dương bên tớ đã động, cửa tử biến thành cửa sinh, những quan tài đen không thể bước lên được nữa. Cậu chiếu theo nguyên tắc thủy khắc hỏa, mau bước lên quan tài đỏ đi. ”
Tạng Cẩu bước lên quan tài đỏ, tức thủy khắc hỏa. Lúc này, hành kim biến thành cửa tử, không thể đi tiếp. Quả nhiên chân cậu chàng vừa đặt xuống, quan tài âm khẽ xoay chuyển, xác chết trên trần hạ xuống bến toàn bộ quan tài trắng trên đầm nước trở thành chỗ chết.
Hồ Phiêu Hương đang đứng trên một cỗ quan tài thuộc hành kim.
Cô nàng lập tức động thân, vừa bước vừa nói:
“ Trận này biến ảo lần lượt, âm trước dương sau. Mỗi khi án theo quy tắc tương sinh tương khắc mà bước, thì vòng tiếp theo sẽ biến thành cửa tử. Muốn đổi ngược sinh tử, phải chờ biến hóa của nửa trận còn lại! Cứ thế mà làm! ”
Đại trận đầm quan tài, biến hóa theo quy luật như sau…
Hai quan tài âm, dương làm mắt trận. Khi đại trận khởi động, một cái nằm dọc một cái nằm ngang, cái nào nằm dọc thì sẽ án theo quy tắc của quan tài bên đó. Nhưng hai quan tài âm dương không thể cùng lúc biến hóa. Tạng Cẩu bước bước đầu tiên, là thổ khắc thủy. Cứ theo nguyên tắc tương khắc, thì thủy khắc hỏa, đáng ra quan tài màu đỏ sẽ là cửa sinh. Nhưng trận pháp biến hóa chéo nhau, phần tương khắc sẽ ảnh hưởng đến quan tài dương ở chỗ Hồ Phiêu Hương, thành ra “ hỏa ” lại thành cửa tử.
Sở dĩ cố tình để lại đường lui ở hành “ mộc ”, là muốn lừa kẻ khác bước sai quy tắc của hai quan tài âm dương, khiến trận pháp lui vào sát cục, thả toàn bộ thi thể xuống, khiến người ta không còn chỗ đứng.
Tạng Cẩu biến kim thành cửa tử, thì trận pháp bên dương cũng biến đổi. Xác chết ở quan tài mộc được hạ xuống, ở quan tài đen hành thủy được kéo lên. Hồ Phiêu Hương đã nhanh nhẹn chạy sang quan tài màu đen.
Kim sinh thủy.
Hồ Phiêu Hương đứng ở hành thủy, cũng tức là âm dương lại biến đổi, hành kim vốn là đường chết cho Tạng Cẩu, thì lại thành cửa sống.
Hai người cứ theo đó mà bước, đến lúc cả hai trở lại quan tài vàng, thì đã là ở bờ bên kia của cái đầm quan tài. Tạng Cẩu và Phiêu Hương nhìn nhau một cái, đều phát hiện trong mắt người còn lại là vẻ nhẹ nhõm của kẻ vừa thoát chết, không khỏi bật cười một tiếng. Đương nhiên, đầm quan tài không tiện ở lâu, không khéo trận pháp lại biến hóa thì hỏng, thế nên hai người nhẹ nhàng nhảy lên bờ.
Hồ Phiêu Hương nói:
“ Cẩn thận đấy. Đại trận này chắc chưa là gì đâu. ”
Tạng Cẩu biết bạn nhắc cả hai người chớ có tự cao, gật đầu một cái, không nhiều lời. Thường ngày Hồ Phiêu Hương là người tâm cao khí ngạo, cậu chàng mới là đứa khiêm tốn trong hai người. Ấy thế mà ngôi mộ này có thể làm cô nàng phải tạm nuốt kiêu ngạo vào bụng, không thể nói là không hung hiểm.
Hai người vượt qua được đầm quan tài, thì đến một căn phòng nhỏ.
Vách tường quây tròn, lấy một tượng sắt cao cỡ năm xích làm trung tâm, đầu tượng chạm vào trần nhà. Bốn góc phòng dựng cột đá, trên thân có rồng cuốn, bệ đá chạm hổ chầu, trông cực kì bề thế.
Tạng Cẩu bèn nói:
“ Trần nhà này thấp quá, không tiện dùng khinh công. ”
Hồ Phiêu Hương nhìn tượng sắt uy nghi lẫm liệt, bèn nói:
“ Tượng này hẳn là của Thượng Đẳng Thiên Vương Lí Ông Trọng rồi. Đã đặt ở đây, khéo chỗ này là gian điện thờ đấy. ”
Tạng Cẩu nghe thế, bèn hỏi:
“ Ba người kia đâu? ”
“ Không biết, có lẽ táng thân ở đầm quan tài rồi. ”
Hồ Phiêu Hương vừa đáp xong, thì đã có tiếng cười hiểm độc cất lên:
“ Để các ngươi phải thất vọng rồi. ”
Tạng Cẩu nhận ra ấy là giọng Lí Thông, vội kéo Hồ Phiêu Hương lui ra một góc phòng, toan nhảy ra cửa. Nào ngờ chỉ nghe ầm một cái, cửa ra đã bị một phiến đá lớn chặn lại. Tạng Cẩu rút Quỷ Diện Phi Châu kẹp ở kẽ tay, tung quyền đấm mạnh một cái. Nào ngờ chỉ nghe một tiếng “ oong ” thật lớn, phi châu trên tay run lên bần bật.
“ Cửa đá có lót đồng đen, đấm không xi nhê! ”
Tạng Cẩu nói xong, thì Hồ Phiêu Hương bèn chỏ về phía tượng sắt:
“ Cẩu xem! ”
Lúc này chỉ thấy sàn nhà rung động, đá kê giữa hai viên gạch thi nhau rút đi, lộ ra những sợi tơ bằng đồng đen mỏng như sợi tóc. Song đồng đen cứng chắc ra sao, bản thân Tạng Cẩu và Phiêu Hương hiểu rõ nhất. Thứ kim khí này thần kì vô cùng, không thể phá hủy lẫn nhau. Cho dù trong tay hai người có Quỷ Diện Phi Châu và đao Lĩnh Nam đều là thần khí bằng đồng đen thì cũng không làm gì được những sợi tơ này.
Chỉ thấy ở vách tường phía sau tượng sắt, bỗng mở ra một ngách nhỏ. Một cái bàn đá từ từ trượt ra, đến khi còn cách hai người cỡ năm trượng thì ngưng lại. Trên bàn bày một cây đàn tranh, ba mươi sáu dây đàn dường như cũng được làm từ đồng đen.
Ngồi sau bàn, tay đang đặt trên dây đàn chính là Lý Thông. Hai bên trái phải lão lúc này lần lượt là Chấn Nguyên tử và khách giang hồ còn lại.
Hồ Phiêu Hương ngó y một cái, đoạn lại nhìn sang Lý Thông, nói:
“ Lúc trước vạch trần lão già Gia Luật Vân ta đã sớm nghi ngờ Lý lão nhà ngươi, nhưng không có bằng chứng buộc tội. Quả nhiên chẳng ngoài dự đoán, ngươi cũng làm gian tế cho Mông Cổ. ”
Trước con mắt ngạc nhiên của Tạng Cẩu, khách giang hồ nọ nhẹ nhàng kéo mạt nạ da người xuống, lộ ra diện mạo thật sự.
Y chính là Gia Luật Sở Tài!
Tạng Cẩu bèn nói:
“ Ra là ngươi! ”
Hồ Phiêu Hương cười lạnh:
“ Lúc đó ta cứ thắc mắc sao Cẩu lại đổi tính không kiềm chế được lửa giận, ra chiêu tàn độc với quần hào võ lâm. Xem ra… là do hương hoa và thuốc mê nhà ngươi bố trí rồi! Ngươi hết lần này tới lần khác cố tình chia rẽ bọn ta và quần hào, thoạt nhìn như là bị Gia Luật Vân lừa, nhưng nếu bị lừa thì có cần bố trí hương hoa khói mê nhiễu loạn thần trí hai ta hay không? ”
Cô nàng ngừng một chốc, lại tiếp:
“ Hà huống, Đào Khiêm cố tình chọn nơi này, gọi anh hùng võ lâm các phái đến để bóc trần hai ta, lại mượn lực của võ lâm thăm dò cổ mộ. Những chuyện này xét cho cùng, người có lợi lớn nhất chẳng phải Lí lão ông hay sao? Trên đời há có chuyện xảo hợp thái quá như thế, nhưng nay xem ra đã có dự mưu từ trước. ”
Gia Luật Sở Tài nhăn răng, nói:
“ Không sai. Lí tiên sinh sớm đã có hẹn ước với nước Đại Nguyên bọn ta. Sau trận đánh trên Thiếu Lâm, tuy ta không đoán được manh mối tiếp theo về Khổng Lồ, nhưng xảo diệu thay lại nhớ đến Lí tiên sinh vốn có tổ tiên là người Nam. Ta đánh cược các ngươi sẽ đến đây, nên cố tình cho Đào Khiêm mượn danh Tần Trảm ước hẹn võ lâm gặp mặt ở Lí phủ. Quả nhiên ông trời có mắt, khí số Đại Nguyên chưa tận! ”
Hồ Phiêu Hương nghĩ thầm:
[ Xem ra, giả vờ mâu thuẫn trước đó chỉ là một màn kịch hòng nhanh chóng vào đường bí mật, tìm đến phòng thờ. Lý Thông nếu đã biết trong mộ có mật đạo này, hà tất phải cố tình vào trước, rồi lại chờ sẵn hai đứa mình ở đây? Lẽ nào vì cái đàn kia? ]
Hai bên nhìn như nói cười thản nhiên, thực chất là sóng ngầm cuồn cuộn. Hồ Phiêu Hương câu giờ, Tạng Cẩu âm thầm súc thế.
“ Cướp đàn! ”
Hồ Phiêu Hương nói xong, rút đao Lĩnh Nam, chạy về mé bên trái. Tạng Cẩu chỉ chờ một câu, vọt sang bên phải, hai tay đã thủ sẵn Quỷ Diện Phi Châu. Chẳng ngờ, hai người vừa nhảy vào viên gạch, tức thì dưới chân có lưỡi dao phóng lên, cứa sượt qua mắt cá. Cũng may Tạng Cẩu và Phiêu Hương mới mười lăm, lại không dẫm vào chính giữa viên gạch, bằng không thì gan bàn chân đã bị đâm thủng.
Nhưng hai người tự biết, trên lưỡi dao ắt hẳn là có trò quỷ. Hồ Phiêu Hương lấy thuốc giải của thiền sư Tuệ Tĩnh chuẩn bị ra, bóp nát bôi lên vết xước, rồi ném một viên cho Tạng Cẩu.
Lý Thông cười nhạt, nói:
“ Căn phòng này chính là mồ chôn của bọn bay! ”
Nói rồi, y gảy một cái vào đàn, lập tức hai bên vách tường chợt mở ra chi chít các hốc to cỡ nắm tay. Tiếng đàn vừa cất lên, tức thì từ trong cơ quan bắn ra cơ man không biết bao nhiêu mũi Kim Yến tiêu cho xuể. Tiếng rít gió vang lên rợn người, phi tiêu bắn mù trời, dày kín như nêm cối trong gian phòng nhỏ hẹp.