Năm năm đã qua, Lí Bân và hai người lại vốn chỉ quen sơ sơ, thành ra y không nhận ra hai người. Nếu không phải trí nhớ của Tạng Cẩu Phiêu Hương rất tốt, lại có lí do đặc thù, thì cũng chẳng nhận ra được y.

Lí Thường Thắng bèn nói:

“ Không tệ. Lí lão bản hôm nay không ở dưới bếp, lại rảnh rỗi lên đây tiếp khách hay sao? ”

Lí Bân bèn nói:

“ Có bận tối mắt tối mũi cũng phải lên chào hỏi Lí công tử một câu, nếu không viên ngoại quở tôi chết. ”

Hồ Phiêu Hương thầm nghĩ:

[ Tay này biết nói chuyện ngọt như mật, cúi đầu trước người ta từ bao giờ? Mà Hằng đâu? ]

Té ra năm năm qua, cô nàng vẫn cố giữ thư từ qua lại với ông bác Hồ Nguyên Trừng của mình. Trong thư Hồ Nguyên Trừng có nhắc đến y mấy bận.

Lí Bân mấy năm nay tỏ ra chán nản quan trường, cáo quan làm thường dân. Gia quyến cũ hay tin y có liên đới tới vị công công nào đấy là gian tế, lại đột nhiên từ quan chẳng rõ lí do, hồ rằng có chuyện hệ trọng vội vàng cho tin đến hỏi thăm. Lí Bân cũng tự biết mình có hoài nghi, lại là người từ đời sau sớm đã biết cách làm vua của Chu Đệ, bèn phủi sạch quan hệ cùng quyến thuộc cũ, tránh cho khỏi hoạ tru di. Thế là y đột nhiên thành thân bại danh liệt, tứ cố vô thân, đã lặng lẽ bước trên con đường khác hoàn toàn với Lí Bân trong chính sử.

Y cả ngày làm mấy thứ linh tinh nuôi thân, đáng tiếc là ý tưởng cổ quái đời sau, lại chỉ biết sơ qua cách làm trong sách vở chứ chưa mó tay lần nào, thành ra càng làm càng hỏng. Nên biết, cơ địa, thói quen, văn hoá, trình độ gia công của người xưa vốn không giống thời hiện đại. Thế nên, chuyện đem “ phát minh ” về thời xưa một cách bừa bãi, không hiểu rõ bản chất thời cuộc thì chỉ có thất bại thảm hại. Nữa là Lí Bân vốn chỉ biết sơ sơ cách làm qua sách vở, chứ đã phải mó tay làm bao giờ?

Bởi vậy nên cái dù lượn của hắn, tự hắn làm thì thất bại, nhưng vào tay Hổ Hùng Quỷ lại thành phát minh đáng sợ.

Thất bại đã đành, vốn liếng lỗ lã như miệng ăn lở núi, nhiều phen còn phải bồi thường cho người ta, chút bổng lộc giữ được mất sạch, thiếu tí nữa là chết đói ngoài đường.

Cũng may cô nàng Thanh Hằng chẳng hiểu vì cớ gì lại đổ anh này, thành ra thường hay đem cơm canh đến tiếp tế, lại làm chuyện nữ công gia chánh thay Lí Bân. Lại có cô hàng rong xưa cảm kích Tạng Cẩu Phiêu Hương, dạy y nghề tò he nuôi thân.

Lâu dần y sinh lòng cảm kích, bèn ngỏ ý cưới gả Thanh Hằng. Chẳng rõ vì sao bây giờ lại đến tận Tây An, mở toà Thính Tuyết lâu này.

Tạng Cẩu nghĩ thầm:

[ Cho người ta ăn uống ở ngoài hành lang, tự lấy đồ ăn thức uống, đúng là chỉ có cái tay Lí Bân này mới có kiểu chủ ý kì quái như thế. ]

Lúc này, hai nàng tiểu thư đã nói chuyện đến chỗ dạo chơi thưởng ngoạn. Hồ Phiêu Hương mới hỏi dò:

“ Nghe đồn ở Tây An này có lăng mộ của Tần Thuỷ Hoàng, còn có một ngôi mộ của Thượng Đẳng Thiên Vương Lí Thân nữa có đúng hay không? ”

Bắc Đường Liên Hoa nghe đến sáu chữ “ Thượng Đẳng Thiên Vương Lí Thân ” thì mặt mũi tái nhợt cả đi. Nàng bèn ho khan, nói:

“ Tiểu muội sao lại hỏi mộ của ông ta? ”

Hồ Phiêu Hương thấy sắc mặt nàng ta thay đổi, đoán rằng mộ huyệt của Lí Ông Trọng hẳn là một điều cấm kị trong thành, bèn đáp:

“ À, chẳng là Nhất Thiết Thương từng tóm được một tay người Mông Cổ, lục được trong người y một quyển bí sử. Truyền thuyết kể lại gần hai ngàn năm trước, Lí Ông Trọng đánh tan các bộ lạc phương bắc, làm cho họ không dám xâm phạm trung thổ.

Sau này ông mất, Thuỷ Hoàng cho đúc người sắt để ở biên cương hòng đe doạ, quân Mông Cổ mấy lần hết vía. Tiểu muội đọc được đem lòng hiếu kì, muốn tìm hiểu đầu đuôi sự thể ra sao, chuyện ấy có bao nhiêu phần sự thật mà thôi. ”

Bắc Đường Liên Hoa bèn nói:

“ Cũng may tiểu muội nói với ta, sau này đừng hỏi đến nữa. ”

Hồ Phiêu Hương nghĩ quả nhiên có chuyện, lúc này bèn giở chiêu nhõng nhẽo, nói:

“ Chà, tỉ tỉ úp úp mở mở như thế, lòng hiếu kì của tiểu muội lại ngứa ngáy không ngớt rồi. Có phải là nơi tuyệt địa một khi xâm nhập thì thập tử vô sinh chăng? Trong ấy có ma quỷ quái thú gì à? Hay thần khí ma vật? Hay kì trân dị bảo? Hay là nơi tụ hội của phường trộm cướp?? Hay là ngân khố cả thành??? Nói đi nói đi nói đi… ”

Cô nàng hỏi liến thoắng liền tù tì một tràng, không cần ngừng lấy hơi, cũng chẳng vấp váp chút nào. Bắc Đường Liên Hoa bị những câu hỏi xoay vần, chỉ nghe thôi mà đã chóng mặt ù tai.

Lí Thường Thắng cũng đã loáng thoáng nghe được hai người nói chuyện với nhau, bèn nhắc:

“ Tam huynh, huynh lựa lời mà khuyên tiểu thư nhà huynh chớ có bén mảng tới mộ huyện của Lí Thân, cũng chớ nên hỏi tới mà rước hoạ. ”

Tạng Cẩu bảo:

“ Thế thì khó cho tôi, hai người cứ úp úp mở mở như thế, làm sao mà được? Muốn thuyết phục tiểu thư nhà tôi thì cũng phải có cái lí do, chứ như vậy, tôi lại phận kẻ dưới… ”

Lí Thường Thắng nghiêm mặt, nói:

“ Chuyện này đối với hai vị trăm lợi mà vô hại, xin đừng nhắc tới nữa. ”

Tạng Cẩu cứ gật bừa, bụng bảo dạ đến tối sẽ tìm cách chuồn êm khỏi Lí phủ sau.

Rồi cậu chàng lại nói với Lí Thường Thắng:

“ Vậy là ba ngày nữa đại hội võ lâm sẽ được cử hành ở Lí phủ? ”

“ Không sai! Đến lúc ấy nhất định tiểu đệ sẽ dẫn đại ca đến mở mang tầm mắt, giới thiệu với võ lâm đồng đạo. ”

Lí Thường Thắng vỗ vai Tạng Cẩu, cười xoà.

Tạng Cẩu chợt thấy có gì đấy sai sai.

Nét cười ấy không giống với của Liễu Thăng.

Nhưng khác ra sao thì cậu chàng không cắt nghĩa được, chỉ mơ mơ hồ hồ có trực giác như thế.

Xảy ra chuyện mộ Lí Thân, thành ra chuyện trò giữa song phương cũng nhạt dần. Lúc này rượu nồng mồi béo cũng chỉ nhạt thếch. Thế là bốn người chậm rãi rời khỏi Thính Tuyết lâu.

Khi đi hào hứng chuyện trò bao nhiêu, thì lúc trở về lại yên ắng bấy nhiêu.

Tạng Cẩu cũng vì chuyện này, bấm bụng định không làm khách trong Lí phủ nữa mà ra ngoài thuê nhà trọ, nhưng Lí Thường Thắng nói làm như vậy mất mặt với bọn hạ nhân. Hồ Phiêu Hương bèn nói:

“ Thế thì chúng ta cung kính nghe theo vậy. Tam Văn Cẩu, đi thôi. ”

Hai người được hạ nhân an bài trong khách phòng, bài trí còn xa hoa hơn hồi ở Tất gia trang nữa.

Vừa ngồi xuống nệm, Hồ Phiêu Hương đã quăng cả giày tất sang một bên, đi chân đất chạy tung tăng trong phòng, nói:

“ Đúng là chân đất thế này vẫn thoải mái nhất. ”

Tạng Cẩu thì hỏi:

“ Hương có kế sách gì chưa? Chứ tớ thấy không dễ gì dò la chuyện mộ của Lí Ông Trọng đâu. ”

Hồ Phiêu Hương bèn nói:

“ Đương nhiên. Ông tuy là thần tướng, nhưng chuyện đã là đời Tần nhà Hán, cũng là đời Hùng Vương mười tám bên mình, cách đây ngót hai ngàn năm. Dân trong thành biết mới lạ. ”

“ Ơ thế chứ không phải cấm kỵ gì à? ”

Tạng Cẩu nghe thế, ồ lên một tiếng.

Hồ Phiêu Hương đáp:

“ Do Cẩu không chịu để ý thôi. Tớ hỏi đến Lí Thân là có ý đồ thử hai người họ đấy. Dọc đường tớ đã bỏ tiền hỏi nhỏ bọn ăn mày, nhưng chúng tuyệt nhiên không biết một tí gì. Phải biết trong giang hồ, chẳng ai linh thông bằng ăn mày đâu. Chỗ nào xin được nhiều – vào lúc nào, chỗ nào tránh được xung đột với ăn mày khác, họ đều biết cả. ”

Nói đến đây, cô nàng lại tiếp:

“ Đừng nói là đời Tần, coi như là mộ của danh tướng đời Tống cách đây chưa đến hai trăm năm như Vương Công Kiên thì người bình thường cũng đừng mơ mà biết được.

Hai ngàn năm vật đổi sao dời, thế mà hai người kia vừa nghe đến đã biết ngay tớ định nói tới Lí Thân – Thượng Đẳng Thiên Vương thì chứng tỏ hai nhà Bắc Đường và Lí này có vấn đề. ”

Tạng Cẩu bèn nói:

“ Ý cậu là hai nhà này đang nắm giữ mộ của Lí Thân, muốn độc chiếm kho tàng hay gì đó trong mộ… Lẽ nào họ nhắm vào kiếm Thuận Thiên? ”

“ Hoặc huỷ đi cách giải trừ Rồng Không Đuôi. ”

Hồ Phiêu Hương đế thêm.

Tạng Cẩu nghe đến đây, lòng như có lửa đốt, bèn nói:

“ Không được! Lấy lại bí mật của Rồng Không Đuôi, cũng như bảo kiếm Thuận Thiên là nguyện vọng của thầy. Mình có chết cũng phải hoàn thành cho kì được. ”

Hồ Phiêu Hương thở dài, nói:

“ Chuyện ấy đã hẳn, nhưng chắc chắn không dễ dàng gì đâu. ”