Lê Lễ bèn ra dấu cho mọi người ngừng tay, tức thì mấy trăm gia đinh trai tráng đã thu tay rút chân đứng nghiêm thành hình chữ nhân, thần tình cực kì nghiêm cẩn.

“ Cậu lớn về rồi sao? Mọi người, chào chủ công đi. ”

Ba quân bèn “ dạ ” một tiếng vang cả bãi đất, thanh âm đều tăm tắp.

Lê Lợi thấy thế không khỏi tấm tắc khen. Quân Trần có Đặng Dung tuy tài trí hơn người, nhưng chỉ hợp làm quân sư, không hợp luyện binh. Mà các tướng Nguyễn Súy, Nguyễn Cảnh Dị có vẻ cũng hợp làm võ tướng hơn là giáo đầu. Song cũng phải nói rõ, là quân Trần chiến đấu liên miên, không có thời gian rèn giũa nhiều như quân Lam Sơn dưới trướng Lê Lễ để mà so sánh cho được chính xác nhất.

Lê Lễ cho quân nghỉ tại chỗ, rồi theo chân Lê Lợi đi xa ba quân.

“ Đã quen cuộc sống ở đây chưa? ”

“ Cũng tạm. Ít nhất đỡ hơn những tháng ngày trước đây… ”

Lê Lợi biết y ám chỉ đến khoảng thời gian sau khi quân Hồ thua trận Hàm Tử, bèn chuyển sang chủ đề khác:

“ Ngũ Thư đâu? ”

“ Đi rồi. Bà lớn phái anh ta ra ngoài làm chuyện quan trọng, chắc mấy năm sắp tới không về Lam Sơn được mấy bữa. ” - Lê Lễ nhún vai, đáp.

“ Cậu lớn thấy cánh quân này thế nào? ”

“ Quân kỷ rất tốt. Để nắn được họ vào nếp anh tốn không ít công đấy nhỉ? ”

“ Không luyện được quân ra hình ra dáng, thì tôi còn mặt mũi nào ăn cơm của bà lớn? ”

Sẻ bay sà xuống bãi cỏ.

Hai người im lặng một chốc…

Khó mà tin được giữa họ từng có mối thù giết anh.

Càng khó mà tin được chỉ mới năm ngoái người này còn đang kề đao lên cổ người kia, người kia thì một mực xin được chết.

“ Sắp tới cậu lớn ra trận định dẫn ai theo? ”

Lê Lợi nghe vậy bèn đáp:

“ Chắc là có Đinh Lễ, Lê Thận. ”

Lê Lễ chợt quỳ một gối, chắp tay hướng chàng mà nói:

“ Nếu cậu lớn không chê, thì tôi xin đề cử hai người. ”

Lê Lợi cười nâng y dậy, bảo:

“ Một là anh, còn ai nữa? ”

“ Cậu lớn nhầm rồi. Lê Lễ dù muốn rửa cái nhục bại tướng dưới tay Trương Phụ, nhưng tự biết trí mưu không đủ, võ dũng cũng thiếu phần nhiều. Chỉ sợ có tôi theo, cậu có mệnh hệ gì thì tôi thực không biết phải nói sao với bà lớn. ”

Lê Lợi biết tính y rất gàn, nhưng kinh nghiệm không ít, nên không căn vặn gì mà chỉ hỏi:

“ Hai người nọ tài cao thế nào mà được anh Lễ khen hết lời như thế? Tôi cũng thấy tò mò. ”

Lê Lễ bèn nói:

“ Người thứ nhất thì cậu đã biết, chính là Nguyễn Xí. Đội khuyển binh của cậu ta hiện giờ so với cánh quân sau lưng tôi còn lợi hại hơn. ”

“ Thật sao? Tôi mới đi ít lâu, mà thằng Xí đã luyện xong đội khuyển binh đó rồi? ”

Lê Lợi không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Tuy chó của Nguyễn Xí đều là chó săn nòi, vừa khỏe vừa khôn, dạy để đi săn thì chỉ vài tháng. Nhưng muốn dùng để đánh trận… quá khó. Kì thực đến giờ chàng vẫn hoài nghi không biết lí luận của thằng cháu Nguyễn Xí có đúng không. Nay nghe được tin này, không khỏi giật mình.

Lê Lễ nghĩ thầm:

[ Đợi đến khi cậu thấy hai ông quỷ con kia dùng cách gì để luyện binh thì hẳn là sẽ hiểu. ]

“ Người thứ hai tôi muốn đề cử là một hào kiệt mới đến Lam Sơn ít bữa: Lê Văn An. ”

Lê Lợi nghe vậy, bèn hỏi dò:

“ Người quen cũ của anh hả? ”

Chiếc mặt nạ sắt khiến chàng không tài nào nhìn được biểu cảm trên gương mặt Lê Lễ, thành thử cũng không biết y đang nghĩ gì trong đầu.

Nếu như người này từng tòng quân, quen biết Lê Lễ thì kinh nghiệm sa trường của y hẳn là không ít. Đối với Lam Sơn lúc này thực là đáng quý lắm.

Nhưng trái hẳn với suy nghĩ của chàng, Lê Lễ chỉ đáp cụt lủn:

“ Đâu có. ”

Không đợi Lê Lợi kịp lên tiếng, y đã tiếp:

“ Từ giờ đến lúc cậu lớn ra trận chắc còn một hai tháng gì đó, cậu cứ tiếp xúc thêm với y rồi quyết cũng không muộn. Nhắc mới nhớ, cậu lớn về chuyến này không phải để nói chuyện tào lao với kẻ xấu xí này đấy chứ? ”

Lời này của Lê Lễ khiến chàng sực nhớ còn chuyện chung thân đại sự, bèn gãy gáy:

“ Tôi cũng đang muốn tìm Lữ, nhưng lại gặp anh ngoài này trước. Đi xa về… chẳng lẽ không chào hỏi nhau lấy một câu? ”

“ Ban nãy tôi thấy cái Lữ kéo con gái Hổ Vương xuống chỗ ao sen gần đình làng vớt bèo, cậu thử đến đấy xem biết đâu còn ở đấy. ”

Lê Lễ chỉ tay về phía đầu làng chỗ có cái đình thành hoàng, rồi lại thấp giọng:

“ Hổ Vương này cũng lạ, bỏ đi cái là biệt tăm cả tháng, chẳng lẽ ông ta định cứ kệ cho con gái mình ở Lam Sơn này chắc? ”

Lê Lợi nghĩ thầm:

[ Hổ Vương ắt hẳn là muốn Ngọc Trần tiếp xúc với mình thêm, lâu ngày sinh tình đây mà. Cái ông này thật là… Thôi cũng tốt. Cô nàng có cơ hội qua lại thêm với Đinh Lễ, biết đâu hai người lại tìm được cách giải quyết họa tuyệt tự của cậu chàng. ]

Chàng vừa đi vừa nghĩ, gió đồng nội thổi mát rượi khiến quên cả cảnh quan. Lúc ngẩng đầu dậy thì đã đến bờ ao. Lúc này hai người Ngọc Trần, Ngọc Lữ đã vứt bèo xong xuôi, đang ngồi bên mép ao thò chân xuống nghịch nước.

Thấy bên bờ đối diện có động, Ngọc Trần bèn đánh mắt nhìn sang. Lúc phát hiện ấy là Lê Lợi thì cô nàng huých vai Ngọc Lữ một cái, nói:

“ Người trong lòng đến rồi kia kìa. ”

Trịnh Ngọc Lữ nghe thấy giật mình đánh thót một cái như con hoẵng nghe thấy tiếng hổ gầm, ngồi nhỏm dậy định đi, thì đã bị cô bạn kéo lại, dí xuống đất.

“ Đi đâu mà vội, cứ ở lại xem sao đã. ”

Lê Lợi đã thấy hai người, bất giác ngưng bước, ngẩn ra một lúc.

Lúc này chàng thấy rất khó xử.

Nếu lấy thánh chỉ ban hôn ra, thì chưa biết chừng sẽ có lỗi với Ngọc Lữ. Mà nếu giấu nó đi, thì Hổ Vương thể nào cũng quay lại ép chàng và Phạm Ngọc Trần cưới nhau. Một bên là tình với người thương, bên kia là nghĩa với bạn bè vào sinh ra tử. Quả thực là tiến thoái lưỡng nan.

Đến lúc này chàng mới hiểu được Trịnh Ngọc Lữ hồi ấy khó xử đến mức nào.

Lê Lợi dùng dằng một thoáng, rồi hít sâu một hơi, hạ quyết tâm:

[ Dù sao cũng phải nói, bằng không mình hối cả đời. Đến lúc ấy Ngọc Lữ ưng thuận hay khước từ mình cũng sẽ tôn trọng quyết định của nàng. ]

Nghĩ thông rồi, chàng mới sải bước về phía hai người.

Trịnh Ngọc Lữ hơi quay mặt đi hướng khác, tránh không nhìn Lê Lợi. Mãi đến lúc ánh mắt bắt gặp đống bèo vớt được để trong cái nong, cô nàng mới thở phào.

“ Ô kìa, chẳng phải cậu ấm Lam Sơn à? Đi đâu mà cả tháng trời thế? ”

Lê Lợi bèn cười:

“ Cô cũng biết tôi là Kim Ngô tướng quân của quân Hậu Trần rồi mà. Tuy ấy chỉ là cái chức hữu danh vô thực, song cũng là người ăn lộc vua làm việc nước. ”

Ngọc Trần bèn lè lưỡi, nói:

“ Rồi rồi. Biết đàn ông các anh đều là người chí tại bốn phương, phải ra ngoài làm việc lớn cả. Chỉ đáng thương phận đàn bà con gái chúng tôi ngày nhớ đêm trông, Ngọc Lữ ha? ”

Đoạn huých vai bạn một cái.

Trịnh Ngọc Lữ hơi tránh qua, nhặt cái nong bèo lên, đoạn nói:

“ Cậu lớn đã về. Lữ còn phải mang bèo về kẻo bà lớn mắng, cậu với cô Trần cứ nói chuyện với nhau. ”

Lê Lợi chỉ thấy trống ngực đập thình thịch từng hồi từng hồi như thể trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mà chạy bốn năm vòng sân đình. Nhưng rồi chàng bấm bụng, nghĩ:

[ Chiến trường mày cũng xông pha rồi, bây giờ mà rút lui thì còn xứng là đấng nam nhi hay sao? Dù sao Ngọc Lữ cũng không ăn thịt mày… ]

“ Nhưng ta trở về không phải vì nói chuyện với Ngọc Trần… ”

“ Thế thì là em ăn nói linh tinh, cậu lớn chớ trách. Em biết cậu là người có chí, tất nhiên không thể vì chuyện tình trai gái mà sao nhãng được. Em xin phép… ”

Đoạn xoay mình định bỏ đi.

Lê Lợi thấy vậy, vội chạy đến ngăn trước mặt nàng, giọng khẩn khoản:

“ Lữ, em không thể nghe tôi nói hết một câu hay sao? ”

“ Có chuyện gì mong cậu lớn nói nhanh cho, trời không còn sớm nữa. ”

Phạm Ngọc Trần đứng ở một bên, thấy hai người cứ dùng dằng qua lại thì không khỏi nóng cả ruột.

Lê Lợi bèn lấy từ trong tay áo ra một tờ thánh chỉ, chậm rãi nói:

“ Đây là thánh chỉ ban hôn của Trùng Quang đế. Thánh hiền dạy vua ở trên cha, mệnh vua nặng hơn ước định của hai nhà Lê, Đề. ”

“ Ừm. Đường đường là con gái của Hổ Vương như tôi há lại chịu đi làm thiếp? Hay quá! Lần này phụ vương có lấy ước định của hai nhà ra cũng đừng hòng trói chân được tôi!! ”

Phạm Ngọc Trần nghe đến đây, thì không nhịn nổi mà hò reo.

Vai Trịnh Ngọc Lữ đã hơi run lên, nhưng vẫn cố giữ cho giọng mình thật bình thản. Nàng chậm rãi lên tiếng:

“ Chúc mừng cậu lớn, nhưng chuyện này có liên quan gì tới em? ”

Lê Lợi đến trước mặt, ngồi xổm xuống để ánh mắt hai người chạm vào nhau. Đôi mắt Trịnh Ngọc Lữ đã long lanh lệ châu, hình bóng chàng phản chiếu nơi đáy mắt cô càng hiển hiện rõ hơn.

Chàng nuốt khan một cái rồi mới lên tiếng, chậm rãi mà chân thành:

“ Nếu… nàng đã thích người khác, thì không cần ưng thuận chuyện cưới xin này, tôi… sẽ thay nàng xé bỏ tờ thánh chỉ này ngay tại đây. ”

“ Cậu nói thế… tức là?? ”

Trịnh Ngọc Lữ thả cái nong bèo xuống đất, hai tay che miệng.

Giọng nàng run lên, rốt cuộc không thể đeo cái mặt nạ bình tĩnh lạnh nhạt ấy thêm được nữa.

Phạm Ngọc Trần bèn nói:

“ Còn tức? Đây là chuyện vui! Cậu lớn của cô muốn cưới cô đấy, nỡm ạ. ”

Lê Lợi gãi đầu, nói mà trống ngực vẫn nện bình bình:

“ Quả là như vậy. Không biết… ”

“ Không… ”

Ấy là lời thốt ra từ miệng Trịnh Ngọc Lữ.

Nhất thời, Lê Lợi thấy trái tim nhói lên một cái, tưởng như có người lấy búa đóng một cái đinh nóng đỏ hỏn vào ngực trái chàng vậy.

Phạm Ngọc Trần đứng bên cạnh nghe cũng há to miệng, trợn mắt nhìn cô bạn.

Cái cô nàng này không phải ấm đầu ư?

“ Không. Em là phận tôi đòi, đâu dám làm vợ cả của cậu? Chỉ cần cậu không chê, em… em làm lẽ cũng được. ”

Lê Lợi nghe xong, không giấu nổi thở phào một tiếng, lại xua tay:

“ Lữ ơi là Lữ, nàng ngày thường thông minh lắm, sao giờ đột nhiên lại ngốc như thế? Tôi cất công lặn lội xuống tận Hoa Lư xin thánh thượng ban hôn là để Hổ Vương không thể nói gì được. Nếu bây giờ em làm lẽ, thì chẳng phải… chẳng phải tôi không chạy thoát được cô hổ cái này hay sao? Thế tức là tốn công vô ích rồi. ”

“ Cái gì?? Tức là anh chê không muốn lấy tôi phải không? Hứ! Làm như tôi thèm lấy anh ấy. ”

Phạm Ngọc Trần mặc dù bản ý không muốn gả cho Lê Lợi, nhưng thấy chàng thẳng thừng nói muốn chạy thoát khỏi mình như thể mình là quái vật ăn thịt uống máu, thì máu bà chằn bắt đầu sôi lên nghe ùng ục.

Lê Lợi ôm đầu, nói:

“ Hổ Vương đẻ ra hổ cái là đúng rồi, cô sao lại không nhận cha mình? Thế là bất hiếu đấy… Bớ làng nước ơi nó giết tôi! Cứuuuuuuuu!! ”

Trịnh Ngọc Lữ thấy hai người, một cầm guốc đuổi phía sau, một vắt giò lên cổ chạy đằng trước, cứ thế mèo vờn chuột mấy vòng quanh cái ao bèo thì không khỏi bật cười.