Tức thì, Chế Bồng Nga cảm thấy đầu óc trống rỗng, đan điền chỉ còn một phiến hư vô. Công lực cả đời của y theo tiếng quát mà tan rã, như tuyết gặp than nóng, mây đón cuồng phong.
Một tiếng quát của Cứu Khổ thần tăng đã hóa tán toàn bộ nội lực của Chế Bồng Nga.
“ Không… tại sao? ”
Thủ đao trượt khỏi đôi vai ông sư, Chế Bồng Nga quỵ hẳn một gối, ngơ ngác.
“ Thí chủ đã tự trả lời rồi đấy. ”
Cứu Khổ thần tăng chắp tay, niệm a di đà Phật, đoạn lại quay sang chỗ Hổ Vương:
“ Hổ Vương, bây giờ bần tăng sẽ giải ma âm cho thí chủ trong kiệu. Bồng Nga xin giao lại cho ông. ”
Hổ Vương thở dài, đáp:
“ Đa tạ đại sư. ”
Ông chuyển ánh mắt sang Chế Bồng Nga. Lúc này y cũng đang nhìn chằm chằm vào ông, ánh mắt đầy hận ý.
“ Không phục à? ”
Câu nói của Hổ Vương như thể đổ thêm dầu vào lửa. Tức khắc, Chế Bồng Nga đã gằn giọng mà nói:
“ Còn phải hỏi hay sao? Đề Lãm… nhà ngươi đúng là kẻ thích lo chuyện không đâu, khi không chõ mũi vào chuyện của bản vương. Nếu không phải nhà ngươi xía vào, đám Đại Việt cạn tàu ráo máng thì chỉ độ năm năm nữa thôi, Đại Việt ắt phải diệt vong! Đều là do ngươi, do ông trời muốn diệt Chế Bồng Nga ta! ”
“ Vẫn chưa hiểu hả Bồng Nga? Hôm nay ngươi bị người tộc khác bán đứng, mà người Kinh lại xả thân che chở lúc bản vương hoạn nạn, là tại làm sao? Âu cũng bởi một chữ “ tâm ”. Trước giờ ngươi vẫn ôm mối nghi ngờ không chịu tin Cầm Ma, lại luôn lăm le chờ y thị sa cơ một cái là nuốt cạn nội lực của thị. Nhà ngươi vốn vô tình, sao còn trách người ta bất nghĩa? Thị không thừa cơ đâm nhà ngươi một nhát bản vương đã phải lấy làm lạ rồi. Bây giờ đổi lại là ngươi… tự thị thông minh mưu cao kế độc… Nếu như nhà ngươi ở vào vị trí của thị thì có bán mạng cho một kẻ tâm ngoan thủ lạt, lòng dạ rắn rết, không lúc nào là không nghĩ đến chuyện dùng mưu hèn kế hiểm hại người, đã vậy chẳng thể biết lúc nào người đó quay ra cắn cho ngươi một cái hay không? Người Kinh có câu “ nuôi ong tay áo ”, “ người khôn chọn chủ mà thờ ” hoặc như câu “ đất lành chim đậu ” đều hợp với chuyện này cả. ”
Hổ Vương chậm rãi đáp.
Chế Bồng Nga nghe đến đoạn này, bỗng hổ thẹn cúi đầu.
Hổ Vương lại tiếp:
“ Ngươi làm vua mà quên mất rằng kẻ ngu nhất thế gian cũng biết tìm đường sống mà đi. Ai sẽ theo kẻ lúc nào cũng rắp tâm hại người, không biết bao giờ đến lượt mình bị hại, hay là đi theo kẻ có nhân có nghĩa? Vậy thì nhân giả vô địch liệu có là trò cười hay chăng? Kì thực đạo dùng người chú trọng nhất không phải trí mưu, không phải võ lực, mà là một chữ “ tâm ”. Muốn nắm được thiên hạ, thì phải hiểu được lòng người trước đã. Chẳng phải năm xưa nhà ngươi đã nói cho bản vương câu này hay sao? Tiếc là… kẻ bản vương kính trọng năm đó đã chết ở Bình Than. ”
Cứu Khổ thần tăng nghe đến chỗ này, bèn tiếp lời:
“ Mô phật. Bần tăng có mấy lời muốn nói với Chế Bồng Nga, không biết Hổ Vương có thể nhường lời cho một chốc? ”
“ Đại sư chịu mở miệng vàng, Đề Lãm nào dám từ chối? ”
Cứu Khổ thần tăng gật đầu, đoạn thanh âm đều đều chói tai lại bắt đầu vang lên:
“ Bần tăng có mấy lời, thí chủ thấy lọt tai thì nghe, bằng không không cần phải để ý. Lão nạp ít nhiều đã sống ở đời bảy mươi năm, tuy không dám nhận là trên thông thiên văn dưới tường địa lí, nhưng cũng từng thấy không ít lần vật đổi sao dời bãi bể nương dâu… Bần tăng không hiểu đạo làm vua, nhưng nay tận mắt thấy thí chủ có lòng muốn hại Cầm Ma, bây giờ tự đào hố chôn mình chẳng ai đến cứu vốn là nhân quả tuần hoàn, sao lại lấy làm oán thán? Ông trời có mắt hay không thì bần tăng ngu muội mắt thịt ngươi trần không thể nào biết, nhưng bần tăng biết là người đời có mắt. ”
Chế Bồng Nga lẩm nhẩm:
“ Người đời có mắt… nhân giả vô địch… ”
Trước mắt y bỗng nhiên có ánh nắng vàng rực rỡ, bên tai văng vẳng tiếng thở hào hển của binh sĩ ngoài thao trường. Đã từng có một thời y cũng như ánh nắng kia… Mạnh mẽ, ấm áp.
Lúc này Hoàng Chi Mai cũng nói:
“ Chế Bồng Nga! Tuy nhà ngươi tội ác chất chồng, ta chỉ hận không thể xé xác nhà ngươi ra làm nghìn mảnh. Nhưng cũng có câu Hoàng Chi Mai này phải nói. Liệu nhà ngươi có bao giờ nghĩ rằng lòng tham không đáy? Dã tâm của hoàng đế Trung Hoa chẳng dừng ở Đại Việt. Nuốt được nước ta, thì Chiêm Thành cũng môi hở răng lạnh hay chưa? ”
“ Đừng nói nữa. ”
Chế Bồng Nga thở dài.
Hắn biết kể từ khi Cứu Khổ thần tăng xuất hiện thì hắn đã đánh mất đại thế.
Hắn cũng đã đánh mất cái mặt nạ Phan Chiến Thắng.
Hắn mất cả cơ hội đông sơn tái khởi.
Nhưng những điều đó liệu có còn quan trọng nữa hay không? Có lẽ là không. Nhất là khi bản thân Chế Bồng Nga lại chợt nhận ra đến chính hắn cũng đã không còn nhận ra mình nữa. So với hắn của ngày xưa, đứng trên tiền tuyến chỉ huy thiên quân vạn mã, hắn của hiện tại thật nhỏ bé, xấu xí.
Hắn từng nghĩ mình là kẻ chủ mưu, người đứng sau màn giật dây… tấm mặt nạ hắn đeo lên chỉ là thứ ngụy trang cho con người thật sự của gã: kiêu hùng Chiêm Thành – Chế Bồng Nga.
Nhưng lại ngơ ngác phát hiện…
Phía sau tấm mặt nạ… trống rỗng.
Không có tấm mặt nạ tên Phan Chiến Thắng, hắn đã không còn giá trị nào cả.
Không phải Chế Bồng Nga. Chế Bồng Nga như ánh nắng mai đã chết trận ở Bình Than rồi. Hắn không xứng với ánh nắng ấy.
Cũng chẳng phải Phan Chiến Thắng. Phan Chiến Thắng thật sự sớm đã vùi thây ngoài biển. Chế Bồng Nga cũng không có mặt mũi nào đối diện với thuộc hạ của y, nhìn cơ đồ của y.
Hắn đánh mất chính mình rồi…
Hắn làm ra những chuyện năm xưa mình sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến.
Rốt cuộc, Chế Bồng Nga cười vang:
“ Chỉ cầu không thẹn với lương tâm… nhưng lương tâm của ta ở đâu? Ha ha ha… chẳng qua ta chỉ lấy đại nghĩa, lấy lương tâm ra làm bình phong để bao biện cho toan tính của mình mà thôi. ”
Tóc hắn xõa tung, phủ lên nền đất lạnh lẽo.
Nắng đã tắt.
Nơi này bốn bề bị cửa sắt dày cả tấc bao bọc, vốn chưa hề có nắng lọt vào.
Ánh nắng là thứ Chế Bồng Nga đánh mất năm xưa… Là vinh quang, là tôn nghiêm, là bản lĩnh, là phong độ!
Hắn vươn đôi tay. Những ngón tay gầy guộc phản chiếu nơi đáy mắt bắt đầu run rẩy, tưởng như chính hắn cũng không thể ngờ được mình bây giờ lại đớn hèn đến vậy. Đôi tay gã chới với trong khoảng không như muốn chộp lấy cái vinh quang quá khứ thêm một lần nữa.
Nhưng chỉ loang loáng như một bóng mờ.
Chế Bồng Nga gục đầu, tay buông thõng.
Tiếng hắn vang lên chậm và đều. Giọng hắn van nài, khẩn khoản.
“ Xin các người cứ để Chế Bồng Nga chết ở bến Bình Than… đừng để hắn sống lại. Ít nhất… hãy để ta chết mà biết rằng mình đã từng như ánh nắng mai. ”
Hổ Vương thở dài.
Chế Bồng Nga đúng hay sai?
Có lẽ cách hắn làm là sai thật, là táng tận lương tâm. Nhưng nếu nhìn từ góc độ của hắn, của một người Chiêm Thành thì thực khó mà nói. Bởi, cả Chế Bồng Nga và Hổ Vương, hay như họ Hồ họ Trần… thực ra đều muốn làm những gì tốt nhất cho dân tộc mình, quê hương mình, đất nước mình mà thôi.
Chế Bồng Nga lại hỏi:
“ Hổ Vương, hãy thành thật cho ta biết, nếu ở vào tình cảnh của ta thì ông sẽ làm gì? ”
Hổ Vương đáp:
“ Bản vương cũng không rõ. ”
“ Nhưng ta thì hiểu. Ông sẽ không giống như ta. ”
“ Tại sao ngươi lại nói thế? ”
“ Vì ông bản lĩnh hơn ta, Đề Lãm ạ. Ta vì báo thù, mà không từ thủ đoạn. Còn ông có lẽ vẫn sẽ trả thù… nhưng sẽ đường đường chính chính mà làm. Ta từng nghĩ thế là ngu ngốc. Nhưng có lẽ… là do ta không đủ can đảm để thử mà thôi. ”
Đề Lãm đáp:
“ Đến lúc phải gánh vác vinh nhục quốc gia, vận mạng dân tộc như ngươi, thực ra bản vương cũng không biết có đủ bản lĩnh để giữ được mình hay không. Vì nếu lần này thua, thì cũng bằng với diệt tộc, mãi mãi chẳng thể trở mình. ”
“ Có lẽ… ấy mới là thứ dễ khiến người ta sa ngã nhất. Vì nước… vì dân… phải luôn để ở trong lòng. Nếu như chỉ treo trên đầu lưỡi, thì cũng là cái cớ để ta làm chuyện trái với lương tâm mà thôi. ”