Y thị lại đảo mắt, nghĩ thầm:

[ Một mình Hổ Vương đã khó đối phó, nay lại xuất hiện tên hòa thượng khốn kiếp kia khắc chế mình gắt gao. Lát nữa y đánh thức con nhãi trong kiệu, bốn đấu với hai thì thua chắc. Tên kia ốc không mang nổi mình ốc, lại là người Chiêm, chẳng việc gì phải bán mạng cho gã. ]

Đặng Ngọc Bình nghĩ xong, bèn nói:

“ Tôi và thần tăng vốn là chỗ hàng xóm láng giềng tắt đèn tối lửa. Lại có câu bán anh em xa mua láng giềng gần. Thôi được. Nếu thần tăng đã ra mặt thì tôi cũng xin nể ông ba phần mà rút lui. Các vị, bảo trọng. ”

Đoạn y thị chẳng buồn nhìn Chế Bồng Nga lấy một cái, cầm đàn Mộc Tinh lao thẳng vào mật thất.

Chế Bồng Nga gầm lên:

“ Khốn kiếp! Con đàn bà chết tiệt dám bán đứng tao? ”

Hổ Vương cười khẩy, nói:

“ Thế nào Chế Bồng Nga? Mùi vị bị phản bội không tệ đấy chứ? ”

“ Bản vương không phục! Không phục! Đều do người Đại Việt giảo quyệt xảo trá! Hổ Vương… ông cũng chớ có mừng vội! Hôm nay của ta chính là ngày mai của ông! Ông là người Miêu, ta là người Chiêm. Bọn chúng sẽ bán đứng ông như bán đứng ta hôm nay thôi! ”

Chế Bồng Nga gầm lên như quát, đoạn song chưởng cùng nâng lên. Trong thoáng chốc ấy mặt y bỗng đỏ gắt lên như gấc chín, đỉnh đầu có khói nhạt bốc lên. Toàn thân y run lên từng cơn, từng cơn, nói đoạn phun mạnh ra một búng máu tươi.

“ Mọi người cẩn thận! ”

Hổ Vương trông thủ thế của y thì đã hơi nghi nghi, lúc này thấy Chế Bồng Nga bỗng nhiên phun máu thì không còn nghi ngờ gì nữa, vội vàng tri hô để mọi người cẩn trọng.

Chế Bồng Nga bỗng nhiên nhảy vọt lên hai trượng, thoắt cái đã đến trước mặt Hoàng Chi Mai. Cô nàng không khỏi giật nảy mình, kinh ngạc trước tốc độ của gã. Chỉ thấy Chế Bồng Nga vung tay chém một cái, thủ đao lướt qua không khí lại vang lên tiếng rít gió như thần binh lợi khí rời vỏ.

Hoàng Chi Mai không kịp nghĩ nhiều, vội vàng dùng khinh công vọt người muốn né khỏi thủ đao của đối thủ. Thế nhưng đúng lúc này, đao khí trên bàn tay của Chế Bồng Nga lại biết mất.

Đầu ngón giữa của y lướt qua eo phải cô nàng một cái, rồi thu về cũng nhanh hệt như khi phát chiêu.

Hoàng Chi Mai đảo mắt nhìn xuống, thấy nơi trúng chiêu vẫn bình thường, thì không khỏi kinh ngạc.

Cứu Khổ thần tăng chưa từng qua chiêu với Chế Bồng Nga bao giờ, cũng không rõ hoàng gia Chiêm Thành có chiêu số gì lợi hại. Ông thấy tốc độ của đối thủ đột nhiên tăng vọt, thoắt cái đã đánh trúng Hoàng Chi Mai. Phải biết trước đấy chẳng bao lâu cô nàng còn vờn hắn như mèo vờn chuột. Tuy nói Hoàng Chi Mai bị bất ngờ, nhưng cũng tuyệt không thể phủ nhận rằng Chế Bồng Nga hiện tại thực sự rất nguy hiểm.

Duy chỉ có Hổ Vương là bình tĩnh.

Hơn ai hết, chỉ có ông hiểu rõ thứ đao chưởng này đáng sợ đến mức nào.

“ Á. ”

Hoàng Chi Mai kêu thảm một tiếng, miệng trào máu ngã vật ra đất.

Phụt. Phụt.

Máu tứa ra từ toàn thân cô nàng. Đầu, vai, cổ, lưng, cánh tay, đùi, cẳng chân… đều có máu đỏ lòm chảy ra. Thoáng cái bộ quần áo Hoàng Chi Mai đang mặc đã ướt nhẹp những máu.

Chế Bồng Nga cười khẩy, nói:

“ Nếu không phải có Phiên Thiên chân ngôn của Đề Lãm, nhà ngươi đã toi đời rồi. ”

Có lẽ để tránh chuyện đêm dài lắm mộng, Chế Bồng Nga đề khí nhào tới thêm một lần nữa. Đao khí ở bàn tay bốc lên ngùn ngụt, còn cách một gang cũng khiến cho da mặt thấy đau rát như bị tạt bởi gió mạnh.

Hắn động thân…

Nếu Cứu Khổ thần tăng muốn cứu người thì cũng phải động theo.

Chế Bồng Nga đã sớm biết điều này. Thực chất, y cũng chỉ chờ có thế.

Lúc ông thiền sư khắc khổ vừa mới chuyển mình lao tới muốn cản chưởng đao thứ hai, thì Chế Bồng Nga đột nhiên quay lại vung mạnh bàn tay một cái.

Một nắm tàn hương văng vào mặt ông sư, miệng mũi trong một khắc này toàn là mùi tro đắng ngắt.

“ Chết đi! ”

Chế Bồng Nga cười gằn, hai bàn tay vận hết kình lực, vạch một đường chữ thập vào ngực ông sư.

“ Đại… sư! ”

Hoàng Chi Mai thấy toàn thân đau dữ dội như thể bị xé nát, đến thở cũng khiến hai lá phổi bỏng như miếng sắt nung đỏ. Mỗi lần hít vào, thở ra đều rất miễn cưỡng. Thế nhưng cô nàng vẫn cố ngóc đầu dậy để xem Cứu Khổ thần tăng.

Vừa kịp lúc thấy ông trúng một đòn ngay trước ngực.

Chỉ mới bị chém sượt qua eo mà Hoàng Chi Mai đã bị đao khí phá thể, trọng thương vô lực. Nếu trúng một chiêu chính diện nặng như Cứu Khổ thần tăng.

Thực không dám tưởng tượng…

Hổ Vương bèn nói:

“ Bình thường con người ta chỉ dùng không đến một phần lực đạo của cơ thể. Một thư sinh sức trói gà không chặt lúc cấp thiết có thể đẩy ngã cột đình, lưng cõng đá lớn, thực chất không phải lực lượng từ trên trời rơi xuống, mà từ bên trong phát ra. Bản thân y từ đầu đã sở hữu thứ sức mạnh ấy, chẳng qua không thể vận dụng một cách như ý được. ”

Đoạn, ông lại tằng hắng một tiếng, tiếp:

“ Kim Thiền thần công của Chiêm Thành và Phiên Thiên chân ngôn bản vương dạy cô thì khác. Kim Thiền thần công luyện đến mức cùng cực thì ngay cả cơ thịt còn có thể dịch chuyển, kinh lạc còn có thể di dời, gân cốt còn có thể co dãn, huống chi là lực đạo vốn dĩ không cố định?

Còn thủ đao kia chính là đỉnh cao nhất của võ học Chiêm Thành… tiềm kình. ”

Chế Bồng Nga rõ ràng nghe được những gì Hổ Vương vừa nói.

Lấy tính cách của y, thì không thể có chuyện im lặng như thế này được.

Y là kẻ rất kiêu ngạo, càng rất tự hào về nguồn gốc Chiêm Thành của mình. Lúc này hẳn là phải lên tiếng ba hoa, hoặc là châm chọc, hoặc là cười khẩy một cái ra chiều hiển nhiên mới đúng…

Nhưng y không phản ứng.

Song chưởng vẫn đặt ở hai đầu vai của Cứu Khổ thần tăng không chém xuống tiếp được.

Lúc này gương mặt Chế Bồng Nga mới biến sắc.

Ngưng trọng hẳn!

Từng giọt, từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu bắt đầu đọng trên trán gã.

“ Chuyện… chuyện gì… ”

Hổ Vương nhếch mép, nói:

“ Tên này đường quang không đi, đâm đầu vào bụi rậm chứ sao! Cứu Khổ thần tăng đâu phải loại dễ đùa? ”

Quả nhiên…

Chế Bồng Nga và Cứu Khổ thần tăng cứ thế đứng bất động trong nửa canh giờ.

Cơn đau của Hoàng Chi Mai đã tạm lắng, đã có thể gượng ngồi dậy được. Nhìn sang, nhận thấy ánh mắt Hổ Vương thần thần bí bí thì cô nàng cũng đã nhận ra là ông đã trục xuất được toàn bộ Thất Bộ Li Hồn, đứng bất động chẳng qua là để đề phòng bất trắc mà thôi.

Lại dời ánh mắt về phía hai người Cứu Khổ thần tăng, thì phát hiện lúc này da mặt của Chế Bồng Nga đã tái mét. Hắn nghiến răng nghiến lợi, biểu cảm trên mặt vặn vẹo thành một vẻ đầy dữ tợn.

Hoàng Chi Mai không khỏi lấy làm kinh ngạc.

Cho dù có mặt đối mặt với Hổ Vương thì Chế Bồng Nga vẫn thủy chung giữ vẻ thản nhiên, thong dong. Cho dù có bị bất ngờ cũng có thể trấn tĩnh lại ngay, tưởng như hắn đã nắm được toàn cục trong tay. Thành thử, thấy y thất thố như thế trong tay Cứu Khổ thần tăng mà cô nàng không khỏi thấy hả lòng hả dạ.

Đồng thời, Hoàng Chi Mai cũng lấy làm hiếu kì, không hiểu Cứu Khổ thần tăng làm gì mà Chế Bồng Nga lại thất thố đến như thế.

“ Khốn kiếp! Bản vương không tin nội lực của lão vô cùng vô tận! ”

Chế Bồng Nga gầm lên, đỉnh đầu bốc khói mờ, mặt lúc đỏ lúc xám. Chân khí theo một tiếng quát này tràn ra, cuốn tung lớp bụi dưới chân bắn lên cao cả trượng. Điều ấy chứng tỏ gã đã vận công đến đỉnh điểm, khí lực nội công thậm chí cả khí huyết cũng đã điều động tới mức cùng cực.

Hổ Vương thấy thế vội quát:

“ Bồng Nga mau dừng tay! Nếu còn miễn cưỡng vận lực, đôi tay của ngươi sẽ phế! ”

Cơ thể máu thịt quả thực không thể gánh nổi sức mạnh cuồn cuộn nọ. Chỉ thấy tay áo Chế Bồng Nga phạch một cái nổ tung thành muôn mảnh, liền đó máu tươi thi nhau bắn ra thành từng đạo từng đạo tên máu. Máu vẩy đầy đất.

Đáng tiếc, mặc cho y gắng gượng bao nhiêu thì Cứu Khổ thần tăng vẫn đứng sừng sững, mặt không đổi sắc.

Đồng thời, tiếng của ông sư cũng nhàn nhã vang bên tai gã.

“ Thí chủ… tro tàn ở mắt bần tăng đã bị khí công của thí chủ thổi bạt đi. Nếu lúc này bần tăng phát chiêu, ắt tâm mạch thí chủ đứt đoạn. Xin thu tay cho…”

“ Hừ! Dùng chiêu truyền âm nhập mật, chứng tỏ thực tế ông bây giờ cũng chẳng khá hơn ta bao nhiêu, chẳng qua là cố gắng diễn trò để hai kẻ kia không phải lo lắng mà thôi. Hừ… tưởng bản vương ngu hay sao mà thu tay để ông câu giờ? Quỷ mới đi tin mấy lời nói hươu nói vượn của ông.

Chế Bồng Nga này không tin là ông còn lực phản kích! ”

“ Được. Thí chủ đã không tin là bần tăng có ý tốt, thì bần tăng đành chịu. ”

Cứu Khổ bần tăng thở dài, đoạn mở miệng quát một tiếng.