Tần Trảm nói:
“ Tiểu cô nương nghĩ ta sẽ ra tay? ”
“ Không phải nghĩ, là biết! ”
Hồ Phiêu Hương nhảy chân sáo về phía Tạng Cẩu.
Võ công Tạng Cẩu tiến bộ thần tốc, ngày đi nghìn dặm, thì trí kế của Hồ Phiêu Hương cũng ngày càng sâu. Nhất là sau khi nếm thử tâm kế của Vĩnh Lạc đế Chu Đệ, thì cô bé mới hiểu những gì mình thấy ngày thường chỉ là chút khôn vặt, mưu kế trẻ con. Còn thứ Chu Đệ dùng, mới xứng là “ tâm ” kế thực sự.
“ Tâm ” ở đây là trái tim…
Hồ Phiêu Hương sinh ra trong hoàng tộc, từ bé đã nhìn chán cảnh tranh quyền đoạt thế, tâm kế âm mưu nơi quan trường. Người nhà từ Hồ Quý Li, cho đến Hồ Nguyên Trừng Hồ Hán Thương đều là người có đại trí, nghĩ ra nhiều ý tưởng đi trước thời đại. Quan trọng nhất là lớn lên trong thời loạn…
Thế nên hôm nay, chỉ vừa nhìn qua là cô bé đã nắm được cục diện…
Cô bé nhìn ra được Tần Trảm là người có nghĩa khí, nhất định sẽ không nhận mối làm ăn này.
Cô bé cũng nhìn ra được, Đào Khiêm là kẻ không thích làm chuyện không đâu. Nếu hắn đã đến tìm, ắt sẽ có mối làm ăn khiến Tần Trảm nhận lời.
Từ đó suy luận, lại dựa theo cách làm người của Đào Khiêm…
Thì không khó để đoán ra y đang muốn giết ai.
Trấn Tam Giới!
Võ học thành danh của ông ta: Bát Quái Thần chưởng đã bị chúng đánh đến nỗi lộ ra sơ hở trí mạng…
Cũng tức là con rắn đã để lộ chỗ bảy tấc, con cọp để lộ yết hầu.
Con sói như Đào Khiêm không nhân lúc này nhảy lên cắn một cái, thì hắn đã không phải là Đào Khiêm.
Nhưng…
Cô bé sở dĩ có thể cản được chưởng của Tất Thắng là do nằm lòng biến hóa của bát quái, kinh dịch.
Đào Khiêm là kẻ giang hồ, tất nhiên không học sâu hiểu rộng được như vậy.
Nhưng hắn tự tin mình sẽ tiếp được Bát Quái chưởng của Tất Thắng.
Nên hắn cần tìm một đồng minh, để cùng hắn ngăn song chưởng hợp kích.
Một đồng minh đủ mạnh…
Đáng lẽ Quách Phong là một lựa chọn khả dĩ. Nhưng kể từ khi tiếp xúc, Đào Khiêm cho rằng gã béo là kẻ an phận, không có chí lớn, gan lại bé, nên mới quyết định không giao mạng mình cho gã.
Mà tìm đến Tần Trảm.
Hắn tin tưởng…
Hai trăm vạn lạng y có thể chối từ. Nhưng một cơ hội lật mình, từ một sát thủ ai cũng khinh sợ hóa thành minh chủ võ lâm người người ngưỡng mộ… Để cho người y yêu nở mày nở mặt, được sống đàng hoàng, không còn bị nhà cha vợ khinh thường là lấy một kẻ lấy chuyện giết chóc mưu sinh như gã.
Nhiêu đó có đủ để khiến Tần Trảm động tâm?
Đào Khiêm tin là đủ.
Nên hôm nay y mới đích thân dẫn người đến đây…
Chuyện lấy mạng Trấn Tam Giới một khi bại lộ, thì cả Sơn Tây cũng chẳng còn chỗ cho bọn họ dung thân nữa.
Thế nên nếu đã làm…
Phải làm cho tuyệt!
Hồ Phiêu Hương nói:
“ Ta đảm bảo có hai bọn ta có thể dạy các ngài tâm đắc của bọn ta lúc đối chiến với Bát Quái Thần chưởng. Tuy nhiên, cũng có một việc muốn nhờ… ”
“ Cứ nói! ”
Đào Khiêm thấp giọng.
Quả thực, hai đứa nhóc chỉ có thứ này có thể khiến gã động tâm.
Hồ Phiêu Hương không vội nêu ngay điều kiện của mình, mà chậm rãi nói:
“ Trấn Tam Giới Tất Thắng là kẻ ngụy quân tử lòng dạ hẹp hòi. Để hắn ngồi ở vị trí võ lâm minh chủ, ắt giang hồ có họa. Nếu Đào đại gia đã có tâm thâu thiên hoán nhật, chúng ta cũng thuận nước đẩy thuyền.
Đến khi xong việc, xin Đào đại gia cũng như Tần đại ca làm giúp tiểu nữ một chuyện. Hiện tại thì vẫn chưa biết chính xác, nhưng chắc chắn sẽ có lúc cần… ”
Đào Khiêm sẽ nói gì?
Câu trả lời chỉ có một…
“ Hợp tác vui vẻ. ”
Tạng Cẩu che giấu một tiếng thở ra nhẹ nhõm…
Còn Hồ Phiêu Hương thì lén cười.
Trấn Tam Giới cứ một mực muốn dồn chúng nó vào chỗ chết. Ngay cả khi Tạng Cẩu đã giơ mật hàm ra vẫn cố ra tay giết cho kì được…
Quả thực giống như muốn giết người diệt khẩu.
Lão đã cố ý muốn giết hai đứa nó mấy lần…
Hành vi lại đáng nghi như thế.
Quả thực khiến người ta muốn chơi ngược lão một vố.
Bởi vậy mới có câu: “ Đi với Phật mặc ác cà sa, đi với ma mặc áo giấy ”.
Hai bên đã đạt thành hòa ước tạm thời, nên thu liễm địch ý.
Những ngày sau đó…
Tạng Cẩu sáng sớm luyện công, đến chiều thì qua chiêu với Tần Trảm, Đào khiêm. Thằng nhóc một mặt sử dụng Bát Quái Thần chưởng đánh cùng hai người, một mặt lại ngấm ngầm hoàn thiện bộ võ công này. Đánh đến ngày thứ ba, thì thủ đao của Tần Trảm cũng bị nó học lỏm mất, khiến y cười khổ không thôi.
Nội lực của Tần Trảm nóng như lửa là do y luyện Kim Ô công. Sở dĩ hơi thở khò khè như người hen là do luồng hỏa kình này ảnh hưởng. Hai bàn tay của y luyện thiết sa chưởng, nên thủ đao của y càng thêm lợi hại. Lại phối thêm nội kình hừng hực, trở thành hỏa diệm đao pháp cả võ lâm Sơn Tây không ai mà không nể ba phần.
Đào Khiêm không thiện về nội lực chưởng pháp, bù lại môn Âm Dương phiến biến hóa ảo diệu khôn lường, phối hợp với thân pháp như quỷ mị và ám khí vô thanh cũng khiến y trở thành một kẻ có máu mặt.
Hồ Phiêu Hương lại thành ra là người rảnh rỗi nhất. Sáng cô bé dạy cho hai ông người lớn biến hóa của bát quái, kinh dịch, còn trưa chiều lại chạy xuống bếp học nấu ăn với vợ của Tần Trảm – Đường Nhu. Đến Tạng Cẩu cũng chẳng hiểu nổi tại sao cô bạn ranh ma, ưa bạo lực của nó đột nhiên đổi tính đòi xuống bếp học nữ công gia chánh. Nhưng Hồ Phiêu Hương rất thông minh, khẩu vị lại tốt, thành thử cô bé có học nấu nướng thì thằng nhóc chỉ có phúc ăn, nên không thèm ngăn cản.
Chỉ có một chỗ hơi lạ, ấy là không hiểu Đào Khiêm nói gì với Tần Trảm mà thái độ của Bách Nhân Đồ thay đổi hẳn, sốt sắng chuyện giết Tất Thắng dị thường.
Đến tối hai đứa mới qua chiêu với nhau cho giãn cân giãn cốt.
Tạng Cẩu học được cách sử dụng thủ đao của Tần Trảm, bèn lấy tay làm đao. Hồ Phiêu Hương dùng đao chiêu nào nó cũng bắt chước, sau đó hai đứa sẽ cùng ngồi nghiên cứu xem chiêu thức có chỗ nào sơ hở, nên sửa ra làm sao.
Thiếu Lâm được ví như bắc đẩu trong võ lâm trung nguyên, nội tình sâu không thể nào lường được. Thậm chí… có những sư thầy Phật học uyên thâm, võ công siêu phàm nhập thánh lại cố tình ở ẩn, không tranh hư danh với đời, đến cả đệ tử xuất gia trong chùa, thậm chí sư trụ trì cũng chưa chắc đã biết đến bản lĩnh của họ. Thế nên một huyền thoại như Trương Tam Phong cũng nể nang Thiếu Lâm, phần nhiều là đến từ lòng kính trọng với những vị thiền sư lánh đời này.
Lần này lên chùa Thiếu Lâm là để tìm cuốn kinh Niết Bàn, trong đó có manh mối về thánh tổ Nguyễn Minh Không. Nhưng chuyện xảy ra từ thời nhà Lí, đến bây giờ ngót nghét bốn trăm năm. Có câu vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu. Lần này lên Thiếu Lâm, khó tránh sẽ bị các sư trong chùa làm khó một phen.
Thế nên hai đứa chúng nó mới không vội vàng lên đường. Một mặt là có thể tránh né tai mắt của Trấn Tam Giới, mặt khác là tranh thủ thời gian trau dồi võ công.
Ít nhất, Tạng Cẩu muốn võ công của mình đủ cao, ít nhất có thể nắm chắc thoát khỏi tay Gia Luật Sở Tài, rồi mới dám lên chùa.
Nên kì thực, nói hai đứa nó không có chút động cơ gì trong chuyến này cũng không phải…
Lại thêm hai ngày…
Tạng Cẩu đánh thêm một trận với hai người Đào Khiêm, Tần Trảm, rồi nói:
“ Chiêu số của Bát Quái Thần chưởng chỉ có nhiêu đó, nhưng môn chưởng pháp này biến hóa khôn lường, tiểu tử chưa nắm được toàn bộ. Lại thêm lão cáo già Tất Thắng kia nham hiểm xảo trá, lần này là cuộc chiến sống còn chứ không phải tỉ võ thông thường, hai người nhớ cẩn thận. ”
Mấy ngày được hai hảo thủ ma luyện, võ công Tạng Cẩu lại có chỗ tinh tiến.
Thế nên hôm nay cũng là lúc rời khỏi nhà của Tần Trảm.
Đêm nay sẽ là hành động: đồ sư!
Trấn Tam Giới Tất Thắng hôm nay sẽ bị hai đại cao thủ vây công.
Chúng cũng không cần phải ở lại nữa…
Hôm ấy, Tần Trảm thết tiệc rượu tiễn chân.
Có câu không đánh không quen biết. Tạng Cẩu và Tần Trảm mấy ngày liền đã giao đấu không dưới ngàn chiêu, sau cùng đã kết thành bạn bè. Lần này rượu nóng tiễn chân, cũng hẹn ngày tái chiến.
“ Tần đại ca, có duyên ắt sẽ gặp lại. ”
“ Được! Non xanh còn đấy, nước biếc chảy dài. Vậy chúng ta hẹn nhau năm năm sau… trên đỉnh núi tuyết Hoa Sơn. ”
“ Không gặp không về! ”
Hồ Phiêu Hương thì lại nói gì đó với vợ Tần Trảm, sau đó cũng lên ngựa của mình.
Tạng Cẩu và Hồ Phiêu Hương chắp tay thi lễ lần cuối, đoạn quảy bao đồ lên lưng ngựa, giật cương phi gấp về phía chân trời.
Hai đứa nhóc, hai con ngựa…
Một mục tiêu!
Tung sơn! Thiếu Lâm tự!