Lưu Tuấn quát:

“ Trèo lên mái nhà! ”

Quân Minh chộp lấy cung và ống tên mà quân Hậu Trần vứt lá, hăng hái leo lên mái lá, bụng bảo dạ:

[ Cho chúng mày nếm mùi “ dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân ”! ( câu này tương đương với gậy ông đập lưng ông) ]

Bỗng! 

Oạch!

Mấy chục tên leo nhanh nhất vừa đặt được bước đầu tiên đã ngã lộn cổ xuống đất. Có kẻ may mắn thì chỉ gãy tay gãy chân. Kẻ nặng hơn thì mất mạng chẳng kịp ngáp lấy một cái.

“ Trơn… trơn lắm… ”

Những kẻ còn sống thều thào trong cơn đau.

Lưu Tuấn thất kinh, nhìn lên trên đồi. Thế mới phát hiện đám thuộc hạ đang thi nhau vồ ếch.

Bấy giờ quân Trần lại túa ra từ các ngách cao, thi nhau quăng gỗ sứ vào đầu quân Minh. Gặp lúc lóng ngóng đứng còn không vững, thì tránh né đỡ gạt thế nào được?

Thế là, quân Minh nháy mắt bị thương mấy trăm, chết mất mấy chục người. Có những kẻ không may bị mảnh sành bắn vào mắt, đâm mù loà. Lại có những tên bị ghế gỗ ghè trúng đầu, máu chảy ròng ròng.

Trung niên râu rậm hợp lực với mấy người khác lăn cả cái chum kiệu toàn nước vào một toán quân Minh, vừa mới ngơi tay đã cười sảng khoái:

“ Kim Ngô tướng quân, quả thật là đáng nể. Cái chiêu nấu mồng tơi thành hồ rồi quết khắp nơi thế này quả nhiên dùng được. ”

Té ra, hàng rào nơi này trồng rất nhiều mồng tơi.

Lê Hổ chẳng những nhổ hàng rào lên cắm khắp nơi cản bước địch, mà còn cho người nấu mồng tơi thành một thứ hồ đặc sệt.

Trước tiên là quét lên lá chuối, rồi lợp lại một lớp xen kẽ rơm rạ trên mái nhà phía đông các nơi. Sau hồ còn thừa thì đem quết lên mặt đất.

Thứ hồ này trơn còn hơn cả mỡ. Quân Minh đi đến đâu, trượt chân ngã bổ nhào đến đó.

Phạm Ngọc Trần thì nói nhỏ vào tai cậu chàng

“ Này anh Cường Bạo, không mau ra lệnh đi. Quân địch đánh tới thì sao. ”

Lê Hổ nói, giọng trấn an:

“ Yên tâm. Tôi tự có cách. ”

Vừa cất tiếng, cậu chàng vừa giấu bàn tay nhễ nhại mồ hôi vào trong áo.

Cậu hết cách rồi.

Giờ được đến đâu thì hay đến đó, cố thủ chờ viện binh mà thôi.

Đang mải mê suy nghĩ cách cầm chân quân giặc, thì bất chợt có ánh cam đỏ hắt lên từ phía đông.

Mặt trời đã ngả sang đằng tây…

[ Làm gì có chuyện bình minh sớm thế? ]

Lê Hổ nghĩ thầm trong vô thức, rồi bất giác hoảng hồn đứng dậy.

“ Cháyyyyyyy!!! ”

Lại nói chuyện của hai canh giờ trước…

Đinh Lễ cưỡi Đại Thắng thần ngưu, chẳng mấy chốc đã về đến núi Dục Thuý.

Cậu chàng nhảy khỏi lưng trâu, hộc tộc vác gậy sắt phóng thẳng lên núi. Quân Hậu Trần túa ra từ các ngả, quát:

“ Kẻ nào vô lễ như thế? ”

Đinh Lễ nghĩ đến chủ công đang nguy khốn trong sớm tối, bèn vung luôn gậy đập ngã mấy người cướp đường mà chạy.

Lúc này lại có người nhảy ra giữa đường, vung đôi chuỳ quất xuống đầu Đinh Lễ. Đinh Lễ đi từ dưới núi lên, y đứng từ trên cao đánh xuống, về lí mà nói Đinh Lễ phải thua thiệt nhiều.

Chỉ thấy cậu chàng giơ ngang gậy sắt, eo xoay nửa vòng, chân phải thì cong gối làm trụ, chân trái đặt ra sau thẳng như cột cờ.

Choangggg!

Chân trái Đinh Lễ đạp nứt toác cả phiến đá, chân phải thì lún xuống độ nửa ngón tay. Còn kẻ đánh lén cậu thì bị phản chấn đánh văng ngược ra sau, rơi cả đôi chuỳ.

“ Phản rồi! Phản rồi!! Người đâu! ” 

Đinh Lễ ngóc đầu, chỉ thấy nằm sõng soài trước mặt một tên tướng mặc giáp. Tay y hãy còn ôm chặt lấy ngực, bên mép vương tơ máu.

Y chính là tên đầu lĩnh lăng mạ Lê Hổ hôm trước.

Đinh Lễ không ưa tên này, bèn nhổ toẹt bãi nước bọt, nói:

“ Cút! ”

Nói đoạn giộng mạnh cây côn sắt xuống đất nghe ầm một cái.

Tên đầu lĩnh kia cười khẩy, vừa ho khùng khục:

“ Ra là mày. Sao lại bỏ chủ chạy ra đây vậy?? Ba người đẩy lui hai trăm thiết kị của Mộc Thạnh mà cũng biết sợ à? ”

“ Ngại mình sống lâu quá rồi đấy à? ”

Đinh Lễ hất hàm, quắc mắt nhìn tên đầu lĩnh.

“ Mày… ”

Nhận thấy vẻ khinh thường trong đôi con ngươi đen láy, gã đầu lĩnh nọ chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, âm thầm ghi hận.

“ Có chuyện gì thế? ”

Người lên tiếng chẳng phải ai khác ngoài Đặng Tất.

Thì ra mới nãy Đinh Lễ đánh một chiêu với tên đầu lĩnh, đã kinh động đến cận vệ của ông. Thành ra mới theo đường núi đi xuống, xem thử có chuyện gì xảy ra.

Đinh Lễ cúi chào một lễ, đang định phân trần, thì tên đầu lĩnh đã hét toáng lên:

“ Bẩm đại nhân, kẻ này ngông nghênh bạo ngược, chẳng những không nghe bọn thuộc hạ ngăn cản tự tiện xông lên núi, lại còn đánh bị thương người của ta. Cái thứ chó không nghe lời này, giữ lại có ích gì? ”

Đinh Lễ không nói không rằng vung tay, phang một bổng đánh què luôn đôi chân của tên đầu lĩnh.

Gã rú lên đau đớn, nhưng chẳng làm gì nổi.

Đặng Tất thấy thế, bèn nhíu mày.

“ Hai chúng ta không thờ cùng chủ. Đinh Lễ này cũng chẳng phải chó của ai cả. Thích làm cái thứ ăn cứt ngoáy đuôi ấy thì đi mà làm một mình. ”

Đinh Lễ buông lại một câu, rồi cung tay:

“ Đặng đại nhân. Giặc Minh phái đại binh đánh ập từ phía đông vào, nay chắc đã đến sườn núi. Quân của chủ công quá ít, không thể cầm chân được. Thế nên mới giao cho Lễ trọng trách về đây báo cáo, xin ngài phái viện binh. Binh tình nguy trong sớm tối, không thể chần chừ, đành phải mạo muội xông lên núi rồi tiền trảm hậu tấu. ”

Gã đầu lĩnh càng nghĩ chuyện của Lê Hổ càng tức, quát to:

“ Mẹ kiếp! Cái thứ buôn quan bán tước như chủ ngươi thì có cái cốt khí chó gì? Chắc đã mang quân ra hàng quân Minh từ lâu rồi! Đặng đại nhân. Thần nghĩ nên giết quách tên này đi. Phía đông núi vách đá cheo leo, không thể vượt qua. Giặc ở đó đợi một chốc nữa rồi đánh cũng chẳng muộn. ”

Đinh Lễ nói:

“ Nghe câu cái miệng hại cái thân chưa? ”

“ Đinh tướng quân, xin hãy dừng tay. ”

Đặng Tất vội vàng đưa tay lên khuyên can, rồi nói:

“ Chủ công của cậu, và chủ công của ta đều có chung hoài bão kháng Minh phục Trần, không phải sao? Cậu là thuộc hạ của chủ công, hay của Giản Định đế thì có gì khác biệt? ”

Đinh Lễ biết Đặng Tất muốn chiêu nạp mình, bèn khảng khái ôm côn:

“ Năm đó Quan công hàng Hán không hàng Tào. Thứ cho Đinh Lễ bảo thủ, nhưng tôi trung chẳng thờ hai chủ. Xin đại nhân hiểu cho. ”

Đặng Tất thở dài:

“ Tướng quân có lòng trung nghĩa sánh với Quan thánh, võ lực lại vị tất dưới chiến thần Lữ Bố. Thực là kẻ trung dũng nhân nghĩa. Chuyện của chủ cậu, tôi tự có sắp xếp. ”

Nói rồi phất tay áo, ra lệnh cho thuộc hạ:

“ Ngươi mau điểm năm ngàn quân, theo Đinh Lễ cứu chủ. ”

“ Nhưng… mặt tây của ta sắp thủng rồi… ”

“ Ta tự có sắp xếp. Cứ làm đi. ”

Thấy Đặng Tất quả quyết, thuộc hạ chỉ đành cúi đầu tuân lệnh.

Đinh Lễ ôm quyền: 

“ Ơn này của đại nhân, Đinh Lễ chắc chắn sẽ trả. ”

Thời gian quá một tuần trà, cận vệ của Đặng Tất đã điểm đủ năm ngàn tinh binh, trao lại soái kì cho Đinh Lễ. Cậu chàng nhảy phốc lên lưng con Đại Thắng thần ngưu, lá cờ cắm sau lưng bay phấp phới. Lông trâu trắng phau như tuyết cũng rung rinh, rung rinh.

Đinh Lễ chỏ gậy ra trước mặt mà quát…

Một tiếng đơn giản, chấn động cả chiến trường.

“ Chiếnnnnnnn! ”

Lúc này, tại ngôi làng phía đông núi Thuý, lửa cháy ngút trời.

Lại kể chuyện của Tạng Cẩu…

Đông qua xuân đến.

Tính từ lúc nó sang Tàu đến giờ đã hai lần hoa đào trổ bông.

Bệnh tình của Thanh Hằng đã thuyên giảm nhiều. Cô bé rất thích ngồi cùng với Lý Bân, nghe hắn kể chuyện.

“ Chẳng rõ vì sao Hằng lại vừa ý hắn nữa. ”

Phiêu Hương chun mũi.

Trước giờ cô bé vẫn không có hảo cảm gì với tên Lý Bân nọ.

Tạng Cẩu xoay xoay vai hai cái, nói:

“ Cậu cứ nói quá. Tớ thấy y dễ gần hơn hồi trước nhiều rồi. ”

“ Có sao?? ”

Hồ Phiêu Hương nghiêng đầu.

“ Có mà. ”

“ Sao tớ không để ý?? ”

Vừa hỏi, cô bé vừa vươn tay, tóm lấy cái lá xanh cắm trên mái tóc của Tạng Cẩu.

Tạng Cẩu nhún vai:

“ Sao mà tớ biết được. ”

Xuân sang…

Khiến người ta cũng thấy nhàn hạ hơn mấy phần.

Nguyễn Phi Khanh lấy ghế ra giữa sân, nằm dài dưới gốc cây đào. Cái quạt lông úp lên mặt, còn bụng cứ phập phồng, phập phồng đều đều theo từng tiếng ngáy.

Trong vườn, ngồi bên ao sen, hai cha con Hồ Quý Li vừa câu cá, vừa thưởng trà.

Sau khi lục tung cả kinh thành cũng chẳng nghe ngóng thêm được tin tức gì của thiền sư Không Lộ, mọi người chỉ đành sống an nhàn cho qua ngày.

Hai đứa nhóc vẫn theo Hồ Nguyên Trừng học lễ nghĩa. Lúc rảnh rang, Nguyễn Phi Khanh sẽ sang truyền thụ cho Tạng Cẩu thủ pháp phóng Quỷ Diện Phi Châu.

Hồ Phiêu Hương thấy võ công thằng bé tiến bộ thần tốc, bèn vòi vĩnh ông nội. Song Hồ Quý Li chỉ nhất mực rằng cô bé cứ nên học thông dùng thạo những võ công cũ mình từng truyền cho trước đã.

Tạng Cẩu cũng khuyên:

“ Đao pháp, chưởng pháp, thân pháp của Hương tinh diệu lắm, chỉ thiếu điều là hoả hầu chưa đủ mà thôi. Nếu đã quen tay, chưa chắc đã thua tớ đâu. ”

Cô bé thầm cho là phải, nên không bám theo Hồ Quý Li cả ngày nữa.

Liễu Thăng ra chiến trường đến giờ cũng đã sắp tròn mười hai con trăng. Nghe đâu, Chu Đệ phái cậu chàng lên tận miền biên cương phía bắc đánh trận với người Mông Cổ.

Cho đến hôm nay vẫn chưa thấy có tin tức nào truyền về.

“ Ông, bác, chúng con ra ngoài chơi nhé! ”

Lúc hai người Nguyên Trừng, Quý Li còn đang tập trung tinh thần vào cái phao câu, thì giọng nói của hai đứa nhóc đã lãng đãng rơi ở đầu hiên, hoà vào lớp tuyết mỏng đã tan một nửa.

“ Hai cái đứa này… ”

Hồ Nguyên Trừng thở dài.