Bốn phía vắng teo, có thể nghe thấy cả tiếng lá rơi nghiêng bên thềm nhà. Trong làng chẳng có lấy một chút hơi người, tưởng chừng như ngôi làng ma.

Lưu Tuấn phái một tốp hàng binh cỡ mấy trăm người dẫn đường vào làng. Những kẻ này quá nửa là binh tướng của Mạc Thúy, theo hầu quân Minh từ lúc chúng mới tràn sang. Trên tay nhuốm không biết bao nhiêu máu người vô tội.

“ Chắc chúng nó sợ mình chạy cả rồi. ”

“ Lũ ô hợp của Trần Ngỗi toàn một lũ nhát cáy có gì mà đáng sợ đâu? Nhưng không trách chúng được. Là ta ta cũng làm thế. ”

“ Đúng! Đối đầu với thiên triều khác gì trứng chọi với đá? ”

“ Ta thấy phải khen chúng thông minh mới phải. ”

Cả lũ vừa đi, vừa nói chuyện, rồi cười phá lên ra chiều khoái trá lắm.

“ Mẹ kiếp! Cái lũ mất tổ mất tông này dám chửi ta? ”

Lê Hổ thấy ông trung niên râu rậm nấp bên cạnh nhoái người dậy định xông ra liều mạng, bèn vận lực giữ chặt, lại đánh mắt ra hiệu cho các toán phục binh khác không được lỗ mãng.

“ Tướng quân, ngài thả lão ra. Hôm nay ta phải đánh cho chúng nó không ra hình người nữa mới hả giận! ”

Lê Hổ gằn lên:

“ Chúng cố tình chọc tức để ta xông ra đấy. Bọn này đông hơn, không đánh bất thình lình không thắng nổi chúng nó đâu. Ông cứ coi đấy là mấy con mụ chanh chua chửi đổng vì mất gà là được. ”

Ông râu xồm bèn ngồi xuống lại, thở ra:

“ Tướng quân nói đúng. Bọn ta đúng là cái lũ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Suýt thì lỗ mãng hỏng việc. ”

Lê Hổ gật đầu, rồi nghĩ thầm:

[ Hỏng bét. Gặp phải hãn tướng rồi. ]

Quả nhiên, Lưu Tuấn và quân của hắn dễ dàng phát hiện dấu vết đất mới đào, nhẹ nhàng tránh được hố bẫy, hầm chông của quân Lê Hổ. Hắn lại cho hàng quân hết chửi bới, rồi khuyên hàng, lại chuyển qua đe dọa. Mục đích không gì ngoài lung lay lòng quân của cánh quân dưới tay Lê Hổ. Thấy quân Minh đông như kiến cỏ, không thiếu người bắt đầu sinh lòng thoái chí.

Lê Hổ bị ép đến đường cùng, không thể không xua quân ra đánh.

Nếu đợi quân Minh phá hết bẫy chông rồi mới túa ra, e rằng lúc ấy lòng tâm lỏng lẻo, các lộ nghĩa binh sinh ra do dự, thì không thể đánh được nữa.

[ Khốn thật. Đáng ra đám hố bẫy, hầm chông còn giữ chân hắn được thêm một lúc nữa. ]

Lê Hổ không thể không thừa nhận.

So với tên chủ quản cậu từng đối đầu mấy tháng trước ở Khoái Châu, Lưu Tuấn thực sự giỏi hơn mấy chục lần.

[ Liệu... liệu mình có thắng nổi hắn không? ]

Bất giác, trước mắt Lê Hổ hiện lên khung cảnh ở Hóa châu. Lửa cháy, ăn lẹm vào cả những tử thi vốn dĩ đã chẳng còn vẹn nguyên. Dưới đất, lem nhem một đống máu lẫn bùn đen. Trên trời, đìu hiu ngàn cơn gió quện mùi tanh. Lê Hổ đứng giữa cánh đồng toàn là thi thể, lưỡi đao vẫn cắm ngập trong cổ họng tên chủ quản. Xa xa, tiếng vó ngựa dồn dập lui xa dần.

Cậu chàng đứng. Đứng và chờ. Chờ tiếng hân hoan reo hò. Chờ cái vỗ vai thân thiết sau mỗi lần khuân đá, vác cây, đào đất... Nhưng hơi ấm nơi bàn tay chai sần đâu chẳng thấy, chỉ có những cơn gió ngoài đồng hoang mang hơi máu quật liên tiếp vào lưng áo, gợi Lê Hổ nhớ về sự thật phũ phàng.

Chẳng còn ai sống cả... 

Hai gối Hổ chạm đất.

Quỳ xuống ư? Không bằng nói là ngã gục. Máu lẫn với bùn đen bốc lên hơi tanh, theo gió âm tào thấm vào từng kẽ da thớ thịt, khiến xương cốt toàn thân Lê Hổ mềm nhũn đi như cọng bún.

Chiến thắng ư? Thắng rồi đấy…

Đổi lại được gì???

Đồng thây, núi xác. Bập bùng xa xa, là ngôi làng vẫn đang cháy dở.

Lê Hổ ngồi đấy, không lê một bước.

Ánh lửa đánh động quân Minh đóng trú ở các làng khác. Chẳng mấy chốc đã có gần trăm bộ binh đổ xuống chi viện.

Cuối cùng, Phạm Ngũ Thư đánh thủng cánh viện quân của quân Minh, cứu cậu chàng đi.

Tiếng người xung trận đánh thức Lê Hổ khỏi hồi ức. Cậu đứng dậy trên mái nhà đang nấp, gió thổi lồng lộng sau lưng...

“ Giết!! ”

Tức thì, một trận mưa tên phóng vút đi như sao trời, giáng mạnh xuống đầu quân Minh, biến mấy chục kẻ xấu số thành con nhím. Lực tên bắn mạnh đến độ, những mũi bắn trượt cắm xuống đất ngập cả ngón tay.

Quân Minh nhìn kỹ những mũi tên, lại cười gằn vẻ chủ quan.

Chỉ có Lưu Tuấn múa kiếm gạt gãy một mũi, lại vươn chưởng chộp một mũi khác đưa lên ngắm thật kỹ. Chỉ thấy ấy cũng là loại tên tre đơn giản, một đầu được vót nhọn chứ không có sắt thép gì như mấy mũi tên cắm dưới đất. 

Cái thứ này đáng lẽ phải vừa nhẹ vừa yếu, có găm trúng người cũng không đáng sợ lắm, trừ phi những nơi yếu hại như yết hầu hay mi tâm trúng tên thì không nói. 

Nhưng hắn lại để ý thấy trên đầu nhọn của mũi tên bám một thứ gì nhão nhão như bùn, màu nâu vàng, lại bốc lên nồng nặc mùi xú uế.

Ông trung niên râu rậm ôm bụng cười phá lên:

“ Này lũ giặc mọi, thấy mùi tên cứt trâu có ngon không? ”

Thời xưa, ngoài rơm rạ người ta cũng hay lấy phân phơi khô làm chất đốt. Thành thử trong ngôi làng hẻo lánh này, phân chó phân trâu không thiếu lắm. Nếu bôi thứ này lên đầu ngọn chông, hay đầu mũi tên, thì vết thương rất dễ nhiễm trùng. Nhất là thời cổ y tế không phát triển.

Lưu Tuấn nghe phiên dịch, gầm lên:

“ Lũ An Nam đúng chỉ giỏi mưu hèn chước bẩn! Giết!! ”

Quân Minh hung hãn khuơ gươm giáo, xung phong về phía làng. Đứa thì nghiêng mộc giơ khiên che cho đồng bọn. Kẻ được che chắn lại múa đao lộng kiếm gạt bớt mưa tên giáng xuống đầu. 

Song quân Minh vốn đông, con đường độc đạo lại khiến toàn trận kéo dài ra như con rắn. Quân Hậu Trần nhắm mắt vung nỏ mà bắn bừa, có không ít kẻ trúng phải tên bẩn.

Nói đi cũng phải nói lại. Quân Minh quá đông, mà quân của Lê Hổ thì ít ỏi, khí giới cũng không có nhiều để mà phung phí. Đợi đến lúc quân Minh kéo đến nửa con đường thì tên cạn.

Lê Hổ thấy vậy, nhưng không hoảng hốt. Cậu chỉ nắm chặt quả đấm đang giương cao, ra hiệu cho ba quân chuẩn bị sẵn sàng.

Nói đoạn, cậu chàng tuốt cây hổ đầu đao, quát: 

“ Trụ vững! Giết! ”

Quân Hậu Trần dạ ran, lập tức lấy cột kèo bàn ghế giường tủ lấy trong nhà dân ra ném vào đầu quân Minh. Song quân địch cũng chẳng vừa. Chúng cứ tay kiếm tay đua vung mạnh là giường tủ, nồi niêu quăng xuống thi nhau vỡ vụn.

Đường vốn đã nhỏ hẹp khó đi, càng chém chỉ càng khiến mặt đất thêm gồ ghề khó đi.

Nhưng cũng chỉ được một chốc ngắn. Đám lính tiên phong thấy thế, bèn lật đao kiếm, không chém thẳng nửa mà đẩy bạt nồi bát sang luỹ tre hai bên. Bàn ghế thì chúng dùng khiên quẳng sang ven đường.

“ Giết!!! ”

Quân Minh đạp tung lớp rào thấp, xộc vào làng.

Làng nhỏ vốn chẳng có gì, những hàng rào rải rác này là Lê Hổ cho người nhổ từ nhà dân, đem ra kháng địch.

Những cung thủ nấp trên mái nhà khi thấy quân Minh, vội vàng tụt xuống, vừa lui vừa bắn trả tên ngược lại.

Quân Minh khoẻ hơn một bậc, nếu không phải bị lớp rào gỗ ngăn cản chút đỉnh thì những người này đã chết hết.

Song…

Đạp ngã rào rồi, quân Minh hung hãn nhào lên, chỉ sải mấy bước chân là đuổi kịp. Gươm gõ lên khiên mộc ầm ầm, hoà lẫn cũng tiếng chân rầm rập, nghe mà doạ người.

Xoạt!!!

Lần đầu tiên trong hôm nay, lưỡi đao thấy máu.

Nhưng tuyệt nhiên sẽ không phải lần cuối cùng.

Chỉ thấy, cung thủ Hậu Trần chẳng thèm lui bước nữa. Ai nấy vứt cung ném tên, rút gươm ra nhào vào liều mạng với quân Minh. Tiếng hét vọng lên tận đỉnh núi Thuý.

Kết cục cũng chỉ có một.

Đó là nhát chém ngay cần cổ.

Tiếng cười, tiếng khóc, tiếng gào la lẫn lộn vào nhau.

Khi người ta say, người ta cũng cười khóc gào thét mất kiểm soát như vậy.

Hôm nay, những người này cũng say.

Họ say men chiến trường, ủ bằng mùi máu tanh nồng và hơi thép lạnh toát.

Lúc tiếng kiếm đao va chạm ngưng lại…

Nằm la liệt dưới đất chỉ có xác người còn ấm.

Chẳng phân biệt được địch ta, bắc nam, những kẻ say máu lừng lững bước qua những con đường tử thi vất vưởng mà tiến lên.