Đại Minh có ba cấp tước là công, hầu, bá, ngoài hai thời đại Tĩnh Nan khai quốc thu được công huân, tước vị đều nằm trong tay những võ tướng nắm đại binh, hơn chục hoàng đế truyền lại tiếp đó, ban tước vị quý tộc cho võ tướng, chính là đế họ giao ra binh quyền, an hưởng phú quý.
Võ tướng có được tước vị chắc chắn là công lao vô cùng lớn, trong tay thường có đội quân có thế nói là quân mạnh, nếu còn thăng chức vị cho hắn, sau này chắc chắn sẽ có chuyện đuôi to khó vẫy, cho hắn tước vị mang tính chất vinh dự, sau đó giao đội quân cho người khác, mình tới thành trì lớn hưởng vinh hoa, đây cũng là một cách trao đổi.
Nhưng bên Lý Mạnh, những quy tắc này hoàn toàn đã biến mất, tước vị quốc công này, những năm này không dễ gì có được, sau khi lập công tương đối lớn, cũng phải theo yêu cầu rời khỏi quân đội mới có thể có được, còn vị trí của Lý Mạnh, lại gần như là cầu hắn nhận cho.
Còn phải lấy danh nghĩa cất đất, đưa ra mấy vùng, mới khiến Lý Mạnh không còn tiếp tục dòm ngó tới danh hiệu Tề Vương nữa, giao ra địa bàn hắn khống chế, những chuyện ngẩm đồng ý từ trước tới nay càng không dám nhắc tới.
So với danh hiệu tướng quân tràn lan đời Đường Tống, có đời Minh khống chế danh hiệu tướng quân cực nghiêm, trong thiên hạ cũng chỉ có tổng binh đóng tại năm nơi mới có thể có danh hiệu tướng quân, nhưng tới năm Vạn Lịch, danh hiệu tổng binh này bắt đầu tràn lan, tới năm Sùng Trinh, thiên hạ chỉnh chiến liên miên, cho dù là thật hay giả, cũng có thể dễ dàng giành được quân công, quân tướng tích lũy công lao thăng chức lên tổng binh cũng rất dễ.
Hơn nữa nhà nước không thể đảm bảo cung cấp đủ lượng lương thảo, nhưng vẫn phải để quân tướng binh lính đi tác chiến, người duy nhất mang được mọi thứ về chính là võ tướng.
Ví dụ như Tả Lương Ngọc, hắn không thuộc chức tổng binh cửu biên, theo quy tắc hắn không thể được tăng thêm hàm đầu tướng quân này, nhưng trong tay hắn có hơn hai chục vạn binh mã,có thế coi là đội quân có quy mô lớn nhất trong Đại Minh , quân tướng thực quyền như vậy, triều đình đã không thể tuỳ tiện động tới, đơn giản là cho hắn chức hàm bình tặc Tướng quân.
Để thể hiện hắn ngang bằng với đại tướng tổng binh cùng cấp, hơn nữa đội quân hơn hai chục vạn đó nếu chỉ có một cái danh tổng binh,đúng là có chút keo kiệt.
Cho nên hiện giờ bình tặc tướng quản Tả Lương Ngọc có hơn chục tổng binh dưới quyền, những tổng binh này có bổ nhiệm của triều đình, cũng có bổ nhiệm của chính Tả Lương Ngọc, triều đình nín nhịn chấp nhận.
Có ví dụ phía trước, Tề quốc công Sơn Đông, Tướng quân Trấn Đông - Lý Mạnh, có hơn chục Vạn binh mã trong tay, làm những chuyện thế này cũng thuận theo lẽ thường.
Nhưng, bình tặc tướng quân ủy nhiệm tổng binh này mặc dù không hợp quy tắc, nhưng vẫn có thể cho qua, một Tề quốc công như ngươi muốn cắt cử tướng quân, cho dù thế nào cũng không thể được, triều đình hoàn toàn không thể chấp nhận, nhưng quan hệ giữa Sơn Đông với triều đình hiện giờ, cũng chỉ có duy trì hệ thống bề ngoài, đâu còn để ý tới phản ứng của triều đình thế nào?
Hơn nữa quân chế thay đổi, ủy nhiệm sĩ quan, đều hiên ngang lẫm liệt, đối với những thư sinh vô tri chí khí sục sôi, cái gọi là văn nhân sĩ tử đối với chuyện này đốt đặc cán mai. Doanh Giao Châu tự thiết lập quân chế, tự ủy nhiệm tổng binh, tướng quân. Điều này đã vạch rõ đường riêng trong hệ thống Đại Minh . Đây là chuyện đại nghịch hơn cả quân vụ đề đốc bốn tỉnh, chỉ là, người ngoài hoàn toàn không hiểu, không hiểu được ý nghĩa trong đó.
Biên chế cơ bản,vốn dĩ nghìn người một doanh, giờ trở thành hai nghìn người, trong mỗi doanh, bốn trăm hỏa thương binh bị chia riêng ra, phân thành hai đội hỏa khí, số trường mâu binh còn lại chia thành tám đội, mỗi đội hai trăm người.
Vì điền sản và sản lượng bên chế tạo binh khí tăng cao, nên theo yêu cầu, trong mỗi doanh sẽ có hai đội lính mang giáp nửa thân. Loại giáp này không phải giáp da hoặc giáp bông, mà là giáp kiểu phương Tây, hơn nữa còn có thêm mũ hình góc cạnh. Loại mũ này ở góc độ nào đó có thể chống đỡ được nhát chém của kẻ địch. Tất nhiên mặc loại giáp này lên, cung tiễn đã rất khó gây nên thương tổn gì cho binh lính mặc giáp.
Sau khi sát nhập thành một doanh, sẽ có một thủ bị, một phó thủ bị. Từng người tiên phong, tay trống, còn có pháo binh của ba khẩu pháo và lính liên lạc và hộ vệ của mỗi doanh đều lần lượt liệt ra. Nói chung cộng cả những người này lại có khoảng trăm người, trực thuộc thủ bị đoàn.
Nên thực tế, số người chính xác của mỗi đoàn thường có khoảng hai nghìn một trăm người.
Năm đoàn thành một quân, có tham tướng hoặc là du kích thống lĩnh, nhưng quân này cũng không phải thường trực, mà chỉ là trong tình huống có phó tướng mới đứng ra đơn độc
Đây là bộ binh trang bị thường lệ, kỵ binh doanh Giao Châu vẫn một nghìn người một đoàn, tám đoàn thành một quân, trong đó một đoàn là đoàn quân nhu, trang bị mã quân thống lĩnh.
Pháo binh lại có năm đội, trong đó một đội là đội quân nhu, năm đội thành một quân, do pháo binh thống lĩnh, thuỷ quân trang bị hai doanh, là thuỷ doanh Đăng Châu và thuỷ doanh Lai châu, hai doanh không lệ thuộc lẫn nhau, có một người thống lĩnh thuỷ doanh.
Hai đại đội dưới doanh thân binh, trong đó một doanh là đại đội cảnh vệ, tổng cộng có mười đội, binh lính và quan quân tinh nhuệ doanh Giao Châu, theo quá trình tiêu chuẩn nhất định được chọn tới doanh thân binh, ngoài đảm nhiệm nhiệm vụ bảo vệ và đột kích ra, còn học các kỹ xảo chỉ huy: đó là đội sĩ quan dự bị.
Một đại đội khác chia làm hai mươi đội, đội này lại là đội cải biên từ doanh thực nghiệm lúc trước, đề thí nghiệm cải tiến các binh khí chiến pháp mới của hệ thống doanh Giao Châu, doanh thân binh trang bị một thống lĩnh, tương đương với một quân.
Ngoài kỵ binh và pháo binh ra, trong đoàn bộ binh thường quy doanh Giao Châu, mỗi quân trang bị một đoàn quân nhu, chiến sĩ trong đoàn quân nhu có thể trưng tập chỉ huy dân phu đế vận chuyển lương thảo cấp dưỡng.
Sau khi điều động binh mã lên phía bắc chi viện. Mã Cương quân Thanh Châu có hai vạn người một đoàn, sẽ trưng binh bổ sung đủ ba vạn người một đoàn. Trần Lục quân Hoài Dương có một vạn năm nghìn binh, tương lai sẽ trưng binh đủ hai vạn người một đoàn. Triệu Năng quân Đăng châu có một vạn binh, tương lai sẽ có tới hai vạn một đoàn, quân Duyệt Châu tổng cộng có chín nghìn người, sau này sẽ mở rộng tới một Vạn sáu nghìn tám trăm người một đoàn.
Binh mã doanh trại quân đội có ba vạn, vốn dĩ tính cả số lượng của mã quân và doanh thân binh và pháo binh, ba Vạn này không bao gồm số lượng của binh đặc chủng.
Hai vạn quân Hà Bắc mới thiết lập, tổng cộng có mười đoàn, còn đang trong quá trình bổ sung....
Quân đội các nơi đều cải biên, chuyển địa điểm đóng, tăng cường quân bị, nhưng đều đã phát lệnh bổ nhiệm thăng chức tướng lãnh các cấp.
Trấn thủ Lưỡng Hoài Mã Cương là tổng binh Lưỡng Hoài, ở vùng Từ châu. Phụng Dương. Trần Lục lại là tổng binh Từ châu, kiêm quản ba đoàn phủ Hà Nam - Hà Nam, xưa nay phủ Quy Đức do du kích Viên Thời Trung quản lý, phó tướng Cao Khoa làm tham tướng trấn thủ vùng Thọ Châu. Triệu Năng là tổng binh Đăng Lai, trấn thủ ba phủ Đăng châu. Lai châu. Thanh Châu.
Du kích Trương Giang vốn ở quản Duyệt châu được bổ nhiệm là tổng binh Hà Bắc, Vương Thao là phó tướng, đóng ở phủ Hà Gian, bảo vệ thông lộ Sơn Đông và Bắc Trực Đãi.
Vương Hải doanh thân binh và Thang Nhị dẫn đầu kỵ binh, lần này đều trở thành tham tướng, còn Quách Đống dẫn đầu pháo binh, cũng theo đó trở thành du kích.
Hạ tuần tháng năm, tin tức vốn truyền bá xôn xao trong hệ thống doanh Giao Châu cuối cùng cũng có kết quả, phủ Tề quốc công phát hành văn tới các quân, nói rõ từ nay về sau không sử dụng hiệu tướng quân Trấn Đông nữa, mà thống nhất lấy Tề quốc công hạ lệnh.
Xóa mất danh xưng Tướng quân Trấn đông không phải tự yếu thanh thế, mà là tăng quân hàm cho hai vị tổng binh tân nhiệm, thấy được địa vị của họ cao hơn những tổng binh khác. Tăng thêm danh xưng Tướng quân lần này càng vượt quá, không hợp vơi lễ chế.
Tổng binh Lưỡng Hoài - Mã Cương thêm hiệu tướng quân Bình Nam, tổng binh Từ châu - Trần Lục lại được thêm danh xưng tướng quân Chinh Tây.
Bất kể là vô tình hay cố ý, mọi người đều có thể đế ý thấy đội quân trực thuộc Tề quốc công Lý Mạnh tới gần năm vạn, một vạn tám nghìn quân Duyệt Châu hiện giờ cũng trong sự quản lý của Tề quốc công, gần như là khống chế hai vạn của tổng binh Đăng Lai - Triệu Năng, binh mã vốn có đã gần mười vạn, có thể dự phòng mọi vấn đề xuất hiện.
Phía Nam Chinh Tây, Bình Nam, Lưỡng Hoài là chỗ nào, chính là các tỉnh Giang Nam, phía Tây Phụng Dương Từ châu là đâu, chính là điều không thể che dấu của binh mã Sơn Đông. Hà Nam, nhưng lần này lại không ai dám lên tiếng, đều nhốn nháo, các văn nhân sĩ tử thấy gió thổi có lay là ầm ầm lên, lần này lại đều câm như hến, thỉnh thoảng có người gọi là “bênh vực lẽ phải”, văn chương của hắn cũng không được xuất hiện trong tầm mắt của công chúng.
Còn có người ù ù cạc cạc giải thích, nói Tề quốc công vẫn là người có tước vị cao trong Đại Minh , ủy nhiệm mấy chức tổng binh cộng thêm danh hiệu Tướng quân, cũng chưa hẳn là không thể.
Cũng không làm người ta chú ý như lúc đầu, sau này lại khiến người trong thiên hạ im bặt không lên tiếng về cải cách quân chế, nhưng hành động trong Sơn Đông lại rất ít người chú ý tới.
Vì đồn điền điền trang và thương đoàn Linh Sơn là tài sản riêng của Lý Mạnh, cá nhân Lý Mạnh và Đồng tri phủ Tế Nam - Chu Dương vẫn có Ninh Càn Quý của tuần kiểm diêm chính ra lệnh.
Đồn điền điền trang và thương đoàn Linh Sơn từ trước luôn là tinh giản nhân viên, nhưng yêu cầu bắt đầu từ tháng năm năm Sùng Trinh thứ mười sáu, đối mặt với chiêu mộ lượng lớn nhân viên làm việc các cấp, không phải lo lắng nhân viên vượt biên chế, vì nhân viên vượt biên chế sẽ vượt mức thu chi, đều có bên phủ Tề quốc công bổ sung.
Tiêu chuẩn chiêu mộ những người này chính là thông minh biết chữ, những điều khác không nhắc tới, mà sau khi vào trong hệ thống điền trang và hệ thống thương đoàn, nhất thiết phải nhanh chóng học hỏi kinh nghiệm và các quy tắc làm việc của điền trang và thương đoàn, kinh nghiệm thuần thục, có thể nhanh chóng học cách thích ứng với hệ thống này sẽ được giữ lại rồi thăng chức, còn không thể thích ứng thì nhanh chóng bị thải, đi tuyển lại lần khác.
Đồng thời, tuần phủ Sơn Đông - Nhan Kế Tổ, đồng tri Tế Nam - Chu Dương và hữu tham chính Liễu Thanh Dương đều nhận được ám chỉ của Lý Mạnh, bảo họ tập trung sĩ tử bên cạnh, hễ là thân cận Sơn Đông, ủng hộ hệ thống doanh Giao Châu, nhất định phải nhanh chóng phái tới nha môn quan phủ ở Sôn Đông đảm nhiệm thực chức rèn luyện.
Hoàng Bình và Giang Hiển Xước của đoàn muối Sơn Đông. Hầu Sơn của thương đoàn Linh Sơn cũng nhận được nhiệm vụ, phát động mọi lực lượng của đoàn muối Sơn Đông và thương đoàn Linh Sơn, giám sát ghi chép các điền trang và nha môn, cố gắng không đế cho những phần tử lợi dụng trà trộn vào.
Chiêu mộ người lớn như vậy, phái người đi, đầu cơ và đục nước béo cò chắc chắn sẽ xuất hiện, giám sát chắc chắn cũng không giám sát nổi, nhưng cố gắng giảm thiểu khả năng này thôi.
Đồn điền điền trang, thương đoàn Linh Sơn và các quan lại quan phủ từ phụ tá phái tới các nơi, những người này đều bồi dưỡng quy mô lớn cho quan lại dân chính thiếu hụt trong doanh Giao Châu. Tôn Truyền Đình cũng tán thành chuyện này, nhưng đoàn muối Sơn Đông và thương đoàn Linh Sơn giám sát các nơi, thật khiển người ta không thể yên tâm vào hiệu quả được.
Đoàn muối Sơn Đông và thương đoàn Linh Sơn hoàn toàn là hai hệ thống tình báo tuyến trên, phương thức làm việc và cơ cấu tổ chức đều hoàn toàn khác với những nghành khác, hơn nữa tầng cấp báo lên trên đều hoàn toàn khác nhau, để họ cùng đi giám sát những quan lại quan văn được bồi dưỡng này, chuyển công việc của kẻ địch lên người mình, thật là vấn đề lớn.
Nếu để hai cơ cấu này cứ cứng nhắc đi điều tra như vậy, không chừng còn gây loạn. Lý Mạnh hạ lệnh như vậy, người bên dưới đều phải chấp hành.
Làm thế nào chấp hành đầy đủ có hiệu quả, đáy là tố chất cần phải có của người có năng lực có trình độ. Cuối tháng năm, dưới sự kiến nghị của Tôn Truyền Đình, những người “trong trướng phòng” vốn luôn định vị rất mơ hồ, bắt đầy làm cơ cấu xuất hiện trong hệ thống doanh Giao Châu.
Tên cơ cấu này có vẻ giống như bộ ngành thuộc Ninh Càn Quý, gọi là “Cục thanh tra thu chi tài chính Sơn Đông”, trên danh nghĩa là do chủ bộ cũ của doanh Giao Châu, hiện giờ trưởng sử Tề quốc công Viên Văn Hoành kí tên đầu tiên trong văn kiện, thực tế lại là do các nữ quyến Lý Mạnh thống lĩnh, đồng thời do Lưu Phúc Lai và Tôn Truyền Đình tham mưu.
Cục thanh tra là cơ cấu Lý Mạnh cho phép thành lập, chức quyền của hắn là thanh tra sổ sách thu chi sản nghiệp các nơi ở Sơn Đông, tranh có các hành vi tham ô, tham nhũng, làm rối ki cương.
Trên thực tế chức quyền của bộ nghành này còn vượt xa danh nghĩa của nó, đoàn muối Sơn Đông và thương đoàn Linh Sơn từ trước đã vô tình cố ý nhét mật thám và tay chân của mình vào, đoàn muối và thương đoàn đều có người chuyên phụ trách bộ phận đối nội, còn bên đối ngoại lại thuộc bên cục thanh tra.
Nhưng, bình thường làm sổ sách thường có quyền tìm đọc các hồ sơ, điều nhân viên đi tra hỏi. Sau khi cục thanh tra chính thức thành lập, quyền hạn này được chính thức hóa. Người của cục thanh tra, có quyền yêu cầu ai đó điều tra chuyện gì hoặc ai đó cùng phối hợp gì, còn những người bị chế định này có nghĩa vụ hoàn toàn phối hợp.
Sau khi cục thanh tra thành lập, Tôn Truyền Đình sau khi nói chuyện với Liễu Thanh Dương. Chu Dương, Chu Dương đã bắt đầu điều động nha dịch có kinh nghiệm và các lão lại từ nha môn các châu huyện phủ Tế Nam vào trong cục thanh tra, những châu phủ doanh Giao Châu có thể hoàn toàn khống chế khác cũng như vậy, những người lão luyện có kinh nghiệm phong phú đều lần lượt vào cục thanh tra, làm cho cơ cấu này càng lúc càng có hiệu quả và càng được mở rộng hơn.
Nhưng, nếu có người có thể nhìn thấy bút ký của Tôn Truyền Đình, thì sẽ phát hiện ra vị quan văn đại tài bậc nhất doanh Giao Châu có chút mâu thuẫn trong việc thành lập cục thanh tra.
Nói là cùng với việc địa bàn Sơn Đông mở rộng, các nghành văn võ mở rộng, thu nạp nhân tài là việc tất nhiên, nhưng tập đoàn như quân đội này còn được, thông qua huấn luyện và đủ các phương thức, luôn có thể giữ được lòng trung thành của các quan binh với Lý Mạnh, nhưng bồi dưỡng quan lại dân chính lại không có hiệu quả này, người thông minh biết chữ, cơ bản đều là người trí thức, loại người này trung thành với Đại Minh nhất, cũng không thể phán đoán được thái độ của họ nhất.
Điền trang và thương đoàn chiêu mộ người,chắc chắn sẽ vàng thau lẫn lộn, để đảm bảo lòng trung thành với doanh Giao Châu và tiêu chuẩn cơ bản nhất, cần phải có người phân biệt giám sát.
Phân biệt tất nhiên có người quen bên điền trang và hệ thống thương đoàn, còn chuyện giám sát lại phải có tổ chức mật thám có cường có lực có hiệu quả thực hiện.
Thân là sĩ phu xuất thân từ quan lớn của triều Minh,Tôn Truyền Đình lại rất phản cảm với những tổ chức mật thám như Cẩm Y Vệ và Đông Hán, nhưng ở Giao Châu, lại phát hiện vì mục đích thực tế, chính tay mình đã tạo ra một tổ chức mật thám như vậy, không chừng năng lực và hiệu quả của tổ chức này còn cao hơn cả Đông Hán và Cẩm Y Vệ.
Chuyện này, thật khiến lòng người mâu thuẫn, càng dở khóc dở cười.
Sơn Đông giữa tháng năm, theo tường thuật của văn nhân Lai đảng và Duyệt đảng, từng chuyện từng chuyện đều thành chính quy, cũng bắt đầu cái gọi là biển chứa trăm sông, những văn nhân sĩ tử luôn bị bài xích ra ngoài cũng bắt đầu được tiếp nhận vào trong hệ thống này, đám người này càng như nước thuỷ triều, không còn tự xưng thanh cao như ngày thường, có ý phân chia giới tuyến với doanh Giao Châu.
So sánh ra, là thánh nhân truyền thừa Khổng phủ và huyết duệ hoàng tộc Lỗ Vương phủ, điền sản Khổng phủ và phần lớn vương trang của Lỗ Vương phủ đều bị tước đoạt, chỉ để lại cho họ việc làm ăn vận chuyển điền sản có thể chèo chống được, mọi thứ khác bị danh nghĩa là đo đạc thanh lý điền sản cướp đoạt mất.
Số đất phì nhiêu này cộng thêm những nông dân thuần thục ở địa phương, toàn bộ được chỉnh đốn lại dựa theo quy trình của đồn điền điền trang rồi lại đưa vào trong sản nghiệp của doanh Giao Châu.
Xưa nay Khổng phủ có chuyện lớn chuyện nhỏ gì, sĩ lâm văn nhân luôn có đông người ngạc nhiên rồi trách cứ theo, cảm khái rồi công kích, nhưng hành động lần này, lại không có ai đứng ra ý kiến gì.
Hiện giờ mọi người đều là người trong hệ thống của Tề quốc công, không thể vì người ngoài mà tổn hại tới hòa khí được, nếu người có tâm chú ý tới, trong mười năm trước sau, văn chương các nơi ở Sơn Đông, sẽ phát hiện rất nhiều người cùng viết về một chuyện, cái nhìn và đánh giá hoàn toàn khác biệt, thật là nực cười.
Cái gọi là văn nhân không có đức hạnh, đại khái chính là nói tới hiện tượng này.
Đối với việc quân đội thay đổi, Lý Mạnh và đám người mưu trí bên cạnh đã tận lực sử dụng những phương thức thay đổi nhỏ, cơ bản không động tới đội quân nòng cốt, mở rộng đồng thời thực hiện cải cách, thăng quan chức, thực tế người có quyền chỉ huy cũ không có gì thay đổi, bao gồm cả hai doanh hợp làm một đoàn, thực tế đoàn phòng giữ và phó thủ bị chính là hai thiên tổng cũ, theo công lao lớn nhỏ và lương hàng năm mà chia thành chính phó.
Nhưng xác nhập gần hai mươi vạn quân lại thêm cải biên, thật sự kéo theo quá nhiều phương diện, phỏng chừng cũng phải tới cuối tháng bảy mới có thể hoàn thành sơ bộ, đây mới chỉ là cải biên quân lính, không bao gồm tân binh mới tuyển nhận gần đây.
Hơn nữa lần này tăng cường năm vạn quân, gần như là quét sách người thích hợp tòng quân trong diêm đinh vũ trang và đồn điền điền trang các nơi, đội bảo vệ điền trang có chức trách giữ gìn yên ổn cho điền trang, diêm đinh vũ trang có trách nhiệm phụ trách sự yên ổn của vùng, điều vào trong quân, yên bình ở vùng cũng là vấn đề lón.
Sau nhiều lần châm chước, vẫn có quan quản phụ trách chiêu binh các quản mang theo trợ thủ tới thẳng địa phương, chiêu binh và huấn luyện tân binh tại chỗ, hơn nữa đồng thời chiêu mộ trong tráng đinh đồn điền ra đội bảo vệ điền trang mới, còn chiêu mộ diêm đinh vũ trang trong các gia tộc thân với doanh Giao Châu, như vậy cho dù có loạn tặc gì, cũng có thể ứng biến được.
Quá trình này phải tốn không ít thời gian, nhưng hiện giờ doanh Giao Châu chiêu binh lại không thể so với lúc trước được, lúc trước là dùng lương thảo đầy đủ để đảm bảo, hơn nữa còn phải cưỡng bức lợi dụ.
Hiện giờ các điền hộ trong đồn điền điền trang đều biết, bên ngoài hiện giờ, đặc biệt là mùa màng Sơn Đông dần tốt hơn, dân chúng bên ngoài cũng có cuộc sống vui vẻ, nhưng mình lại là bán nông nô, lại không thể hưởng thụ phúc lợi như thế, hiện giờ muốn thoát khỏi thân phận này, cách duy nhất có thể chính là con cháu nhà mình đi lính, chỉ cần đi lính, trong ban bố năm ngoái “sửa đổi gia đình quân nhân đồn điền”, gia thuộc của binh lính lập tức có thể bó thân phận hộ đồn điền, hơn nữa mấy năm sau lại được hưởng ưu đãi như những gia đình quân nhân bên ngoài.
Mà nếu muốn làm lính nhất định phải vào trong đội bảo vệ đồn điền điền trang trước, tác động lợi ích tầng cấp này, tất nhiên sẽ khiến các hộ đồn điền vô cùng muốn tòng quân, vô cùng muốn tham gia đội bảo vệ điền trang, điều này thậm chí còn có tác dụng phụ, đó chính là thanh niên trai tráng không muốn sản xuất mà muốn lo luyện võ, càng khiến người quản lý đồn điền điền trang sứt đầu mẻ trán, dù sao cũng đã ổn định lại, bảo đảm sản xuất.
Về phần diêm đinh vũ trang, đó chính là người nhà mức trung và đại tộc cấp trên ở Sơn Đông, thế hiện biểu tượng quan trọng mình và hệ thống doanh Giao Châu gắn bó với nhau.
Con cháu nhà ai phục dịch trong diêm đinh vũ trang, chính là nói rõ nhà đó đứng về phía trận tuyến với doanh Giao Châu, nếu nhà nào đông người phục dịch trong diêm đinh vũ trang, hoặc là đảm nhiệm chức vụ nhất định, thì càng khó lường, chứng tỏ quan hệ nhà đó với doanh Giao Châu không giống với người khác.
Các nhà giàu có ở phủ Duyệt châu, trong đó có mấy nhà là truyền thừa gần hai trăm năm, đều là đại tộc thành gia lập nghiệp từ khi Lỗ Vương được phong Sơn Đông, vô cùng giàu có, nhưng địa vị lại không so được với những gia tộc quyền thế mới nổi, nguyên nhân chính là họ là người cuối cùng mới gia nhập hệ thống của Lý Mạnh.
Mấy gia tộc này lớn như vậy, nhà nào cũng chỉ có hai người đảm nhiệm diêm đinh ở Đăng Lai, so với mấy nhà khác đều có người đảm nhiệm chức đội trưởng, trung đội trưởng, tất nhiên nói chuyện cũng phải nhỏ tiếng đi nhiều, dân chúng Sơn Đông đều vô cùng ngưỡng mộ những đại tướng mới khoảng ba mươi tuổi đã là tổng binh, tham tướng, trấn thủ một phương của doanh Giao Châu, đều vô cùng mong muốn báo danh tòng quân, nhưng sau khi doanh Giao Châu có hai hệ thống quân dự bị diêm đinh vũ trang và đội bảo vệ đồn điền điền trang, đã rất hiếm chiêu mộ tân binh trong dân chúng nữa.
Lần này chiêu mộ diêm đinh vũ trang, người giàu kẻ nghèo, tộc duệ quý tiện, đều tới báo danh, nhất thời cũng khí thế ngất trời. Phải biết rằng. Đại Minh phân dân chúng thành mấy loại, có những người cho dù tòng quân cũng không được đãi ngộ như bình thường, còn bên doanh Giao Châu, lại đối xử như nhau, đối đãi công bằng.
Công việc chiêu binh ngoài lượng việc nặng nề ra, còn lại đều tiến triển thuận lợi, trên dưới Sơn Đông đều hài lòng với kết quả này, hiện giờ là khai triển từng bước, điều cần thiết chỉ là thời gian.
Ở thời đại này ngoài đại quân lưu dân gần như bỏ mạng ra, gần như không có quân đội nào có thế tiến hành chiến đấu quy mô lớn vào xuân hạ đầu thu như vậy. Nếu tác chiến thời gian này, chắc chắn sẽ điều động nông dân, phá hoại ruộng đồng, sau khi đánh trận xong, năm sau sẽ không có đồ để ăn, phàm là đội quân có chút lý trí, sẽ không làm như vậy.
Cho nên thời gian này, quân Mãn Thanh và Mông Cổ, thậm chí là quân Đại Minh đều vô cùng tĩnh lặng, thời gian này thế cục với Sơn Đông mà nói lại rất an toàn.
Đối với việc Lý Mạnh cải cách cả hai phương diện văn võ, trên dưới Sơn Đông đều hài lòng, nhưng, đây lại là công việc nhiều mưu đồ và văn bản, còn đủ việc kéo theo sau đó.
Trong quân đội còn khá tốt, các đại tướng gần như đều có thể biết vị trí của mình, nên không có gì để tranh giành, nhưng quan nha ở điền trang, thương đoàn và địa phương, ba nơi này thu nhận lượng lớn người thông minh biết chữ, hành động này cho dù là người mù cũng có thể nhìn ra đây là chuẩn bị thể nào.
Trong quá trình doanh Giao Châu phát triển, đã có rất nhiều người hối hận để ý tới quá muộn, nếu lúc đầu to gan đi theo, bây giờ vinh hoa phú quý không nói chơi, sau này phú quý vinh hoa lại không thể hạn lượng, thật không dễ mới tìm tuyển nhận nhân tài mới, thế này còn không mau đi theo.
Phương diện quân sự chỉ có diêm đinh vũ trang vì chiêu binh, sẽ có vài chỗ trống ở chức vị đội trường, trung đội trưởng, vì những chức vị này, có rất nhiều gia tộc quyền thế tới nói giúp con cháu mình.
Còn lại đều là chức vị trong nha môn châu huyện, thương đoàn và đồn điền điền trang, van xin lẫn nhau. Sơn Đông phàm là có quan hệ có đường chạy, đều khẩn cầu khắp nơi, dùng tới mối quan hệ, cầu mong có thế vào trong doanh Giao Châu.
Khiến Sơn Đông kết hợp thành một cộng đồng chung có mối quan hệ lợi ích chặt chẽ, không những không có phản cảm với Lý Mạnh, ngược lại còn vài phần vui mừng, nhưng không ngừng có đại diện các nhà giàu có, thậm chí là quan lại văn võ nội bộ doanh Giao Châu cũng tới xin xỏ, điều này khiến hắn có chút mệt mỏi, rõ ràng là chuyện nhỏ như hạt vừng, chỉ là huấn luyện quan văn quân dự bị, một đám người lại mưu cầu danh lợi như vậy.
Thời gian này Mộc Vân Dao lại phản ứng rất kịch liệt, tính toán thời gian, thời kỳ sinh cũng chính là hơn chục ngày này, hiện giờ cả phủ Tề quốc công đều bận việc này, Lý Mạnh thật sự chẳng muốn để ý tới đám người qua lại đó, hắn chỉ muốn giành thời gian bên cạnh Mộc Vân Dao.
Hai mươi làm tháng năm, phủ Tề quốc công bắt đầu đóng cửa không tiếp khách, cuối cùng cũng chặn khách khứa từ các nơi Sơn Đông tới ở bên ngoài.
Những vị khách này đều là người giàu có ở Sơn Đông, tất nhiên cũng biết nhị phu nhân Tề quốc công sắp sinh, nếu đã tới thành Tế Nam rồi, không gặp được Tề quốc công, vậy đợi con Tề quốc công chào đời, tặng lễ mừng hậu hĩnh, đây cũng không phải chuyện gì xấu.
Kết quả bắt đầu tự hạ tuần tháng năm, trong thành Tế Nam đột nhiên lại trở nên phồn vinh, khiến tất cả các cửa hàng bận bù đầu bù cổ ở thành Tế Nam kiếm được khoản kha khá.
Tháng tư, tháng năm, triều đình Đại Minh bận liếm láp vết thương, trăm phương nghìn kế chuẩn bị hồi phục nguyên khí, có thể đổi lấy cục diện vô cùng khó khăn hiện nay, quan ngoại Mãn Thanh lại tới rừng già bắt người,bổ sung lính. Bộ lạc Mông Cổ trên thảo nguyên lại vẫn là nội đấu tây Mông Cổ và đông Mông Cổ.
Mồng ba tháng sáu, phủ đại tướng quân Tương Dương Uy Đức, cũng chính là phủ đệ Tào Tháo. La Nhữ Tài, bình thường ồn ào náo nhiệt, yến tiệc liên tục, hôm nay lại yên ắng lạ thường.
Trong ngoài phủ tướng quân,đều là các binh tốt lão doanh của Sấm Vương Lý Tự Thành,đều vũ trang đầy đủ, đề phòng căng thẳng.
Ở chính đường, bàn ghế bị đánh đổ ầm ầm. La Nhữ Tài ôm vai trái tù chỗ bàn đổ đứng dậy, ôm vai trái đã thấm máu, hắn còn mặc áo bào dài, nhìn phía trước khàn giọng quát lón:
“Sấm mù mắt kia, sao lại muốn giết ta.
Tự Thành giỏi tấn công. Nhữ Tài thiện chiến, hai người hợp làm một, thiên hạ vô địch.
Đây là đánh giá của người đương thời với Lý Tự Thành và La Nhữ Tài, Sấm Vương Lý Tự Thành giỏi về công thành, còn Tào Tháo La Nhữ Tài tinh thông dã chiến, kết hợp ưu điểm của hai người lại, đúng là tung hoành vô địch.
Đương nhiên, đó là trong lịch sử không có sự xuất hiện của Lý Mạnh, thì đúng là như vậy, cho dù là thời gian này, sau khi Lý Tự Thành và La Nhữ Tài hợp binh lại, lại chỉ bại dưới binh mã Sơn Đông Lý Mạnh ở bên Qua Thủy mà thôi.
Kết hợp như vậy đúng là vô địch, nhưng Lý Tự Thành là Sấm Vương. La Nhữ Tài là Tào Tháo, trong bát đại doanh Hà Nam năm đó, hai người đem ra so sánh, đều không có gì phụ thuộc cao thấp, lúc đầu đại hội Huỳnh Dương. Tào Tháo là một trong mười ba nhà có tiếng đương thời, ngồi ngang hàng với Sấm Vương cũ Cao Nghênh Tường. Lý Tự Thành chỉ là một sấm tướng mà thời. Điều kiêng kỵ nhất trong quân đội chính là quân lệnh không xuất phát cùng một nơi, mà trong liên quân lưu dân, hướng đi chiến lược đều phải do hai bên bàn bạc rồi mới có thể quyết định, luôn khiến người ta cảm thấy không được thoải mái.
Sấm quân tới bây giờ đã là khối khổng lồ hơn tám mươi vạn, còn quân Tào Tháo hiện giờ chẳng qua chỉ là hơn chục vạn, nhưng chất lượng hơn chục vạn binh này lại vô cùng cao.
Quân đội Tào Tháo La Nhữ Tài giỏi thiện chiến, chính là vì trong quân của hắn có lượng lớn binh Sơn Thiểm, lúc ban đầu có thể là bị đánh bại rồi được thu nạp vào trong quân, sau này lại là vì trong quân La Nhữ Tài thành phần binh biên giới Sơn Thiểm khá cao, sau này binh biên giới Đại Minh cũng đều tới nương nhờ.
Binh mã nòng cốt của Lý Tự Thành mấy lần bị đánh tan, sau lại là mười tám kỵ binh hợp thành đội ngũ mới, quân lính chủ lực của hắn rất ỷ lại vào những lão binh Đại Minh đó, những lưu dân muốn tập luyện thành binh lính tiến lui tự nhiên, dũng mãnh dám chiến cẩn rất nhiều rất nhiều thời gian, hiện giờ hoàn toàn không có thời gian tập luyện, mọi người đều thu nhận binh lính Đại Minh đầu hàng vào trong quân của mình, thêm chút chỉnh huấn rồi lại mang vào sử dụng.
Nói tới cùng thật nực cười, quan binh Đại Minh cho dù là tác chiến với Thát Lỗ hay tác chiến với lưu dân, cơ bản đều không có gì thắng lợi, rất nhiều trận vừa đánh đã bại.
Nhưng sau khi được sấm doanh thu nạp, lập tức trở nên dũng mãnh dám chiến, lấy lại phong phạm khi còn làm lính biên giới, về phần những hán gian đầu hàng Mãn Thanh, càng giỏi, binh mã vốn lơi lỏng vô dụng, lại tung hoành Đại Minh , không đâu địch nồi, cũng không biết là cái đuôi lợn có thêm lực lượng không, lại tăng lên tác dụng vô cùng thần kỳ.
Nhưng tình hình thực tế là, quân Đại Minh có tình trạng như đạo phỉ, không có quy củ, các binh lính lúc đánh trận không có ai chỉ huy, loạn xạ lùi sau tiến trước như vậy, vừa thấy quan chạy trước, mình cũng không còn đũng khi chiến đấu gì nữa.
Mà quân đội lưu dân quản lý những binh lý này rất có quy tắc, hoàn toàn là dựa theo điều lệ quân pháp, hơn nữa cố gắng để họ được ăn no, không để đói bụng tác chiến, về phần Thát Lỗ Mãn Thanh, ở thời đại này, Thát Lỗ Mãn Thanh có hệ thống thăng chức từ quân công đầy đủ nhất, và quân pháp tàn khốc nhất, tất nhiên là kích thích ý chí chiến đấu rồi.
Vấn đề hiện giờ, ai có số lượng thu nhận binh biên nhiều, sức chiến đấu của người đó càng mạnh. Nhưng đại bộ phận biên binh tới đại quân lưu dân đều được La Nhữ Tài thu nạp, dẫn tới La Nhữ Tài binh ít, lại càng ngày càng mạnh, còn bên Lý Tự Thành nhiều quân, nhưng thực lực không có mức tăng gì.
La Nhữ Tài và Lý Tự Thành lại đặt song song, hai bên một là đại nguyên soái, một là đại tướng quân, đều không thể hạ lệnh, lệ thuộc nhau, mâu thuẫn này tất nhiên sẽ xuất hiện.
Chỉ là những điều này thì không đáng tính, hiện giờ thanh thế đại quân lưu dân ngày một bành trướng, địa bàn càng lúc càng nhiều. Các quan lớn Đại Minh cũng dần dần tới nương nhờ, thật là có phần của thiên hạ, nhưng thiên hạ cũng chỉ có thể có một hoàng đế, ai làm hoàng đế, thuộc hạ của người đó cũng như nước lên thuyền lên theo, gà chó lên đời, nhưng người khác làm hoàng đế, bên mình không có điều gì tốt cả.
Trong tay Lý Tự Thành có các quan văn mưu sĩ như Ngưu Kim Tinh. Tống Hiến sách, đại tướng như Lưu Tông Mẫn. Điền Kiến Tú. Lưu Phương Lượng. La Nhữ Tài cũng có Huyền Tác là mưu sĩ. Thập tam thái bảo làm võ tướng, còn có Dương Thừa Tổ được xưng là đệ nhất vũ dũng trong liên quân, hai bên đều có quan lại văn võ của mình, những quan văn võ này cũng không muốn bên kia chiếm lợi, xưa nay cũng đều ngầm mưu đồ, khuyên chủ công bên mình không được tin đối phương.
Đây chính là mâu thuẫn tất yếu khi thế liên hợp với quyền lực bành trướng tới mức độ nào đó, cách giải quyết hoặc là giải tán thế liên hợp, hoặc là cá lớn nuốt cá bé.
Hai bên căm thù đề phòng nhau, các loại thù cũ tất nhiên cũng theo đó mà ra...
Sau trận đại chiến Chu Tiên trấn, liên quân lưu dân vây đánh Khai Phong, hôm đó tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong phái tử sĩ mang thư tới đại doanh lưu dân, vốn là viết cho La Nhữ Tài, nhưng lại cố ý để thuộc hạ của Lý Tự Thành bắt được, chia cắt quan hệ đôi bên, thực tế cách ly gián này rất thành công.
Màn đêm buông xuống, quân của Lý Tự Thành giằng co với quân của La Nhữ Tài, suýt nữa thì sống mái với nhau, nếu không phải Lý Tự Thanh lo lắng đại địch Sơn Đông đang rình rập bên cạnh, e là hôm đó đã bắt đầu khai chiến rồi.
Thực tế, bức thư này cũng chỉ là một mồi châm lửa mà thôi, trước đó, Sấm Vương Lý Tự Thành vì hi vọng của mọi người, mưu đồ đại sự, đối xử với mọi người thân thiết, cuộc sống kham khổ, tôn kính người đọc sách, còn La Nhữ Tài lại qua một ngày là ít đi một ngày, cách nghĩ kiếm được rồi, thì xa xỉ dâm dục, thoả sức hưởng thụ.
Muốn hưởng thụ lại cần tới rất nhiều vàng bạc cả con gái, quân lưu dân muốn có những thứ đó, tất nhiên là cướp bóc trắng trợn những nhà giàu ở vùng rồi, còn Sấm Vương Lý Tự Thành luôn quân kỷ quản thúc cực nghiêm thuộc hạ của mình, muốn dựa vào những điều này thắng được lòng dân, chính sách đều có chênh lệch lớn, tất nhiên sẽ xảy ra xung đột.