Thú Phi

Chương 67: Người quen cũ?

“Hạ quan cung nghênh Dực vương ….” Chủ tướng và lễ bộ thượng đại phu chạy vội đến, vừa liếc mắt nhìn thấy bao cổ tay Phi Ưng trên tay Vân Khinh, không khỏi hơi ngẩn người, lời tới miệng rồi đành nuốt xuống, đánh giá Vân Khinh từ trên xuống dưới. Độc Cô Hành thấy hai thần tử của mình đột nhiên trở nên khiếp sợ, đến mức ngay cả y ở bên cạnh cũng quên béng, không khỏi tức cười ho khan một tiếng.

“Nhìn đủ chưa?” Độc Cô Tuyệt lạnh lùng thốt ra ba chữ.

Mặc Chi – một trong hai người tới, trên người khoác quân phục chủ tướng chợt phục hồi lại tinh thần, nghiêm mặt nhìn Vân Khinh, khom người hành lễ:“Mời hai vị đại nhân vào bên trong.”

Bao cổ tay Phi ưng là đại diện cho Độc Cô Tuyệt, mặc kệ người tới là ai, đã đeo nó thì đồng nghĩa với Dực vương thân chinh tới.

“Đúng, đúng, mời hai vị đại nhân vào bên trong.” Lễ bộ thượng đại phu cũng hiểu chuyện, vội vàng hành lễ theo, thân phận Tần vương không thể để lộ ra ngoài, cho nên mọi lễ tiết đều hướng về phía Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt đang ngồi phía sau cô. Nếu có thể cưỡi chung một con ngựa với người mang bao cổ tay Phi Ưng, nhất định phải là người có thân phận đặc biệt, tuy rằng khuôn mặt có phần yêu diễm quá mức.

Sở Vân đi bên cạnh Độc Cô Tuyệt, thấy vị chủ tướng đội quân của vương gia nhà y đang mang một khuôn mặt đầy khó chịu và nghi ngờ, nhưng tuyệt đối không thèm để ý đến Độc Cô Tuyệt, ánh mắt chỉ đảo lên đảo xuống nhìn chằm chằm khắp người Vân Khinh. Mà Vương gia nhà bọn họ lại phải kiềm nén cơn thịnh nộ, ánh mắt đánh giá Mặc Chi càng ngày càng nặng nề, Sở Vân đành phải tốt bụng mở miệng : “Đây là phu nhân của Vương gia nhà chúng ta, lần này thay mặt Vương gia tới.”

Chẹp, việc này thì … Vân Khinh và Vương gia nhà bọn họ đã thành thân đâu, cho nên phi thiếp gì đó y thật sự không dám nói lung tung, đành phải dùng chữ ‘phu nhân’ này thay thế trước đã, dù sao người ngoài ai cũng cho rằng Vân Khinh là “vợ” của Vương gia nhà bọn họ cả rồi, chưa biết chừng bên ngoài người ta đã gọi Vân Khinh như vậy từ lâu rồi ấy chứ.

Vân Khinh vốn vẫn lạnh nhạt, dửng dưng ngồi trên ngựa, lúc này nghe Sở Vân nói như vậy không khỏi xấu hổ, mặt hơi hồng lên, nghiêng đầu liếc Sở Vân một cái, phu nhân cái gì chứ, tên này sao lại nói lung tung thế kia.

Mà Độc Cô Tuyệt lại vui sướng vô cùng, vẻ mặt tràn đầy sự đắc ý, ôm chặt eo Vân Khinh, mọi tức giận vừa rồi đều tan biến hết theo gió, câu này của Sở Vân hắn ưng, ưng hết sức.

Không ngờ Mặc Chi vừa nghe Sở Vân giải thích, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề, hai mắt đảo nhanh đến đôi tay Độc Cô Tuyệt đang ôm ngang eo Vân Khinh, trong mắt ngập tràn lửa giận và sát khí, tức giận quát: “Buông tay ra.” Rồi hung dữ quét mắt liếc Vân Khinh. Là người của Vương gia nhà bọn họ sao lại không để ý liêm sỉ gì như thế, dám ôm ôm ấp ấp với gã đàn ông khác.

Độc Cô Tuyệt lúc này giận cũng không được, không giận cũng chẳng xong, chỉ biết trừng mắt nhìn Mặc Chi.

Mặc Ngân, Mặc Ly, Sở Vân vì bất ngờ nên ngẩn người ra, sau đó đồng loạt cúi đầu xuống cười thầm, Độc Cô Hành đứng bên cạnh cũng không thèm giữ cho Độc Cô Tuyệt một chút thể diện, cười ha hả thành tiếng.

“Buông tay ra, đi xuống đi.” Vân Khinh ngồi trên ngựa thản nhiên quay đầu lại, nói với Độc Cô Tuyệt rất thờ ơ, vừa nói vừa duỗi tay ra đẩy thẳng Độc Cô Tuyệt xuống. Trên đường đi, hiếm lắm mới có người giận dữ, lên tiếng bài xích với hành vi ôm ấp của hắn, thật sự là rất hợp tâm ý của cô.

Nhìn Vân Khinh phóng ngựa chậm rãi đi trước, Độc Cô Tuyệt bị đẩy xuống mà mặt mày đen thui, mấy người xung quanh đồng lọat cười thầm, ai bảo hắn không muốn tiết lộ danh tính thân phận làm chi.

“Đại nhân, mời vào bên trong.” Lễ bộ thượng đại phu thấy không khí hơi bất thường, vội vàng trưng ra vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, tiếp đón mọi người vào trong.

Giận thì giận thật đấy, nhưng Độc Cô Tuyệt cũng không còn cách nào khác, cũng không ngồi ngựa nữa mà cất bước đi thẳng vào giữa quân doanh, đám người Độc Cô Hành thấy vậy cười ha hả đi theo.

“Bệ hạ, hoàng lăng ở ngay phía trước, bây giờ đi tới đó xem xét, hay là …” Vừa tiến vào doanh trại quân đội, lễ bộ thượng đại phu và Mặc Chi lập tức quỳ gối xuống trước mặt Độc Cô Hành, tung hô vạn tuế.

Độc Cô Hành thấy lễ bộ thượng đại phu không ngại nơi này ướt át, bẩn thỉu đã hành lễ ngay lập tức rồi bẩm báo chính sự, không khỏi tán dương gật gật đầu nói:“Đi luôn.”

“Dạ.” Mặc Chi và lễ bộ thượng đại phu thấy Tần vương nóng vội, cũng nhanh chóng lui ra ngoài sắp xếp chuẩn bị.

Toàn bộ phía Tây hầu như đều là doanh trại quân đội, nhìn qua thì giống như doanh trại quân đội của Độc Cô Tuyệt đóng quân để tập luyện, thực ra là để phục vụ cho việc xây dựng hoàng lăng, anh em nhà họ Mặc – những thuộc hạ thân cận nhất của Độc Cô Tuyệt – đã tự tay tuyển chọn khắp đại Tần, lựa ra những người đáng tin cậy nhất để chịu trách nhiệm xây dựng hoàng lăng này, tuyệt đối sẽ không có một chút phong thanh nào lọt ra ngoài.

Vượt qua doanh trại quân đội, băng qua bãi cỏ và khu rừng nơi đội quân huấn luyện, trèo lên một đỉnh núi không cao lắm, phóng tầm mắt ra xa, nhìn thấy phía trước là một ngọn núi đối xứng đứng sừng sững, tiết diện ngang hướng về đô thành nước Tần, tiết diện dọc hướng dãy núi trùng điệp, sau lưng là trời đất mênh mông, phía trước gần hồ nước đảo Cửu Châu, linh khí của trời đất được thu hết ở nơi này.

Vân Khinh vừa thấy không khỏi thầm khen ngợi, quả là một nơi địa thế tuyệt vời.

Nhưng cô không hề biết rằng ở đây vốn dĩ chẳng có ngọn núi này, mà phải tốn vô số tiền của và sức lực, xây đắp bao ngày mới dựng nên một ngọn núi đứng sững sững như vậy, ở trong lòng của nó chính là hoàng lăng của Độc Cô Hành, ngay đảo Cửu Châu, sánh cùng với trời đất, chính là một nơi phong thuỷ tốt vô cùng.

Độc Cô Hành thấy vậy rất hài lòng, khẽ gật đầu, vừa phóng ngựa đi trước vừa hỏi :“Nhân công xây dựng lăng thì sao?”

“Tuẫn táng toàn bộ.” Lễ bộ thượng đại phu lập tức khom người bẩm báo.

Vân Khinh nghe vậy chợt nhíu mày, biểu cảm trên khuôn mặt bắt đầu trở nên lạnh lùng trong nháy mắt, thấy đã gần tới hoàng lăng, từ đáy lòng cô đột nhiên nảy sinh một cảm giác rất ghê tởm. Vừa rồi nhìn thoáng qua chỉ thấy khắp nơi đều là không khí trong lành, mát mẻ, thoáng đãng, nơi nơi là cây cối xanh tươi hấp thụ linh khí đất trời nhưng lúc này dường như lại thấy tất cả đều bị gió từ âm ty bao phủ, ngập tràn mùi máu tanh, khiến cho người ta sinh ra ác cảm.

“Ta ở đây chờ chàng.” Vân Khinh lạnh nhạt, hờ hững kéo cương ngựa dừng lại, hơi nghiêng đầu sang nói với Độc Cô Tuyệt ở bên cạnh, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Độc Cô Tuyệt lập tức giữ chặt dây cương cho ngựa tạm dừng, quay đầu lại nhìn Vân Khinh, vẻ mặt Vân Khinh rất lạnh nhạt, hờ hững, không nhìn thấy cảm xúc gì. Nhưng Độc Cô Tuyệt lại nhìn thấy ẩn sâu trong nét mặt thản nhiên kia là sự chán ghét tột cùng. Suy nghĩ một chút, Độc Cô Tuyệt đã hiểu ra tâm tư của Vân Khinh. Ngay lập tức, lúc đám người Độc Cô Hành đều quay đầu qua nhìn, hắn liền mỉm cười thốt lên:“Có phải nàng mệt quá rồi không? Vậy thì ở lại đây nghỉ ngơi một lúc đi.” Hắn vừa nói vừa đưa tay cầm tay Vân Khinh.

“Làm sao vậy?” Độc Cô Hành quay đầu hỏi.

Độc Cô Tuyệt thản nhiên trả lời:“Không có gì, trong người hơi khó chịu, không đi cũng tốt.” Hắn khẽ nhấn mạnh bốn chữ sau cùng.

Độc Cô Hành nghe vậy liếc nhìn Vân Khinh thật sâu, một lúc sau chỉ gật đầu nói: “Cũng được, qua cung bên kia nghỉ ngơi đi.” Suy cho cùng thì đây cũng là nơi trăm năm sau y táng thân, Độc Cô Tuyệt muốn dẫn Vân Khinh đến, y không tiện phản đối, bây giờ không đi vào cũng tốt, nói như thế nào thì Vân Khinh cũng là một người ngoài.

“Vậy để thuộc hạ đi cùng phu nhân.” Sở Vân khẽ cười, mở miệng ngay, Độc Cô Tuyệt nghe vậy gật đầu.

“Vậy đại nhân đi về phía bên này là được.” Lễ bộ thượng đại phu vừa chỉ về hướng bên phải ở phía trước vừa nhìn Vân Khinh nói nhỏ, ở đó là nơi bọn họ dùng để nghỉ ngơi lúc xây dựng hoàng lăng, cũng là chỗ dành cho Tần vương nghỉ chân lần này. Lúc trước, nơi đó khá đông đúc náo nhiệt, nhưng bây giờ đã sắp hòan công, quân đội ở phạm vi phía ngoài không được phép tự tiện ra vào, còn những công nhân thi công phía trong thì đã bị tuẫn táng cả rồi, bây giờ nơi ấy khá vắng vẻ, yên tĩnh.

Vân Khinh khẽ gật đầu, cũng không có biểu hiện gì khác chỉ quay đầu ngựa lại, cùng Sở Vân đi thẳng về phía bên kia..

Đoạn đường cũng không xa lắm, phía trước là khu tịnh xá ngay ngắn, hoàn chỉnh, chạm khắc tinh xảo, nhìn qua cũng có thể thấy được nhất định là tác phẩm của các danh nhân nổi tiếng. Vân Khinh xuống ngựa nhìn khu tịnh xá phía trước, chậm rãi dùng bước chân đo đạc, càng thấy tinh xảo, khéo léo thì nét mặt càng trầm lặng, trên mặt cô hiện lên một chút dịu dàng xen lẫn ưu thương.

Sở Vân đi theo phía sau, lặng lẽ không lên tiếng, có một số việc y khó có thể nói gì được.

Từng vách, từng vách tường dựng đứng song song nhau, càng đi sâu vào phía trong thì càng trở nên xiêu vẹo, gồ ghề, tiếp theo chỉ còn lại cảnh tượng đổ nát, có lẽ do những binh lính trước kia đã từng ở đây đập đổ, phụ trách hủy diệt dấu vết đã từng chứng minh sự tồn tại của nơi này.

Bình thản ngước nhìn, ung dung bước đi, không biết thời gian trôi qua bao lâu, tầm mắt đã trở nên mơ hồ, căn bản không nhìn thấy rõ những gì trước mắt. Đến lúc này Vân Khinh mới ngước mặt nhìn lên bầu trời, quả nhiên bóng đêm đã dần bao phủ, mảnh trăng non đầu tháng đã treo trên đỉnh đầu, trời đã sắp vào đêm.

“Vân cô nương, nếu không quay về, Vương gia tìm không thấy cô nương sẽ sốt ruột.” Nguyên cả buổi chiều Sở Vân chưa hề lên tiếng, lúc này khẽ mỉm cười mở miệng nói câu đầu tiên.

Vân Khinh chợt giật mình, xoay người nhìn Sở Vân, khẽ nói:“Thật xin lỗi, bắt Sở đại phu theo ta cả buổi chiều.”

“Đó là vinh hạnh của Sở Vân.” Sở Vân cười rất nhã nhặn, vừa dứt lời lại nói tiếp: “Nhưng nếu không quay về, Vân cô nương thì không sao cả, nhưng chắc chắn Vương gia sẽ hỏi tội Sở Vân mất, vậy thì không thể nào là vinh hạnh được nữa rồi.”

Nghe lời trêu đùa vốn rất bình thường như thế nhưng lại khiến lòng Vân Khinh vốn đang nặng nề bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cô khẽ gật đầu: “Ừ.” Hai người lập tức lặng yên như trước, quay bước trở về tịnh xá tinh xảo, đẹp đẽ kia.

Bóng đêm dày đặc, những cơn gió núi nhẹ nhàng thổi qua khiến chốn này lại càng trở nên yên tĩnh ,vắng lặng.

“Nàng không vui.” Vân Khinh đang định cởi áo khoác ngoài đi ngủ, một giọng nói đột nhiên vang lên bên ngoài cửa sổ, nhìn kỹ lại thì thấy Độc Cô Tuyệt đã nhảy từ cửa sổ vào, đặt mông ngồi ở trước giường Vân Khinh.

“Ừ.” Vân Khinh nhìn Độc Cô Tuyệt, gật đầu rất thẳng thắn.

Độc Cô Tuyệt đưa tay nắm lấy bàn tay Vân Khinh, trầm giọng nói:“Đây là quy củ của tổ tông, các đế vương đều làm như vậy, có thể tuẫn táng cùng với đế vương là vinh quang của bọn họ.”

Vân Khinh nghe vậy, khẽ liếc nhìn Độc Cô Tuyệt, muốn rút tay ra lại bị Độc Cô Tuyệt nắm chặt không buông, cô đành thở dài một tiếng nhìn vào mắt Độc Cô Tuyệt nói :“Nếu có một ngày, chàng đang có vợ có con, có gia đình đầm ấm, Tần vương muốn chàng tuẫn táng, chàng có thể cảm thấy đấy là vinh quang hay không?”

Sắc mặt Độc Cô Tuyệt nặng nề, lời nói này tương đương với tội phản nghịch. Nhưng đối diện với đôi đồng tử trong vắt như nước, không chút gợn sóng của Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt biết Vân Khinh chỉ đưa ra một ví dụ mà thôi. Có điều dùng câu này để hỏi hắn, đổi lại là hắn thì hắn có cảm thấy vinh quang hay không?

Vinh quang cái con mẹ nó chứ, hắn làm sao có thể chấp nhận cái vinh quang như vậy được.

Vân Khinh thấy Độc Cô Tuyệt không lên tiếng, nhưng trong đôi mắt kia chợt thấp thoáng sự miễn cưỡng đã khiến cho nàng hiểu được suy nghĩ của Độc Cô Tuyệt, lập tức nhẹ giọng nói tiếp: “Suy bụng ta ra bụng người, chắc chắn bọn họ cũng không cảm thấy vinh quang.”

Độc Cô Tuyệt biết ý của Vân Khinh là chỉ một trong một ngàn, cũng có thể là một vạn nhân công bị tuẫn táng kia, lập tức khẽ nhíu mày không nói gì, số quân địch hắn đã giết trên chiến trường còn nhiều hơn con số đó rất nhiều, thật sự là không có cảm giác gì.

Vân Khinh thấy Độc Cô Tuyệt nhíu mày lại, hết sức nhẹ nhàng nói :“Không ai đáng chết cả, Độc Cô Tuyệt, không thể so sánh với chuyện giết địch trên chiến trường được, bởi vì không phải ngươi chết thì ta chết, cho nên không thể nương tay, cũng không cho phép nương tay. Nhưng trong trường hợp này, những con người đó vốn vô tội.”

“Vân Khinh.”

“Hãy nghe ta nói hết, ta cũng không phải là người quá mức lương thiện, ta cũng biết sống ở thời loạn lạc này vốn là người ăn thịt người. Có điều, Độc Cô Tuyệt, Đại Tần các người muốn nhất thống thiên hạ, người nào đáng chết, người nào nên hạ thủ lưu tình, phải phân biệt rõ ràng.

Muốn thu phục lòng dân trong khắp thiên hạ, thì cũng phải dùng ‘tâm’ mà đối đãi, chứ không phải dùng vũ lực. Vũ lực có thể chinh phục, có thể thống trị, nhưng tuyệt đối sẽ không được lâu dài. Dùng vũ lực hàng phục, lấy nhân đức trị quốc, đó mới là điều nên hướng tới nhất. Những quy củ cũ nát này nọ, nó chưa hẳn đã tốt, nếu không tại sao đến bây giờ Tần quốc vẫn chưa thống nhất được lục quốc.” Vân Khinh nói tới đây thì dừng lại, nhìn Độc Cô Tuyệt.

Nàng đã từng đi qua nhiều nước, cũng đã thấy phương hướng, cách thức trị quốc của các nước, chắt lọc tinh hoa, bỏ đi cám bã, cứ đem hết mọi suy nghĩ trong lòng nói rõ ra.

Độc Cô Tuyệt không ngờ Vân Khinh lại nói ra những lời như vậy, không khỏi nhìn chằm chằm vào mắt Vân Khinh không hề chớp mắt, người con gái trước mắt hắn có thể bình tĩnh, tự nhiên thốt ra những lời này, những lời này quả thật đủ để định thành tội mưu nghịch, tạo phản luôn rồi.

Nhưng mà, hắn dùng vũ lực chinh phục thiên hạ, đã khi nào dùng qua cái gọi là ‘nhân đức’ gì đó đâu, những thứ đó quả thật hắn không hề biết.

Thấy Vân Khinh cũng nhìn hắn không chớp mắt, nơi sâu thẳm trong đáy mắt ánh lên nỗi đau đớn cực hạn, Độc Cô Tuyệt cảm thấy trái tim mình nhũn ra, mềm giọng nói: “Được, được, nàng đừng buồn rầu như vậy, ta hứa với nàng, nếu ngày nào đó ta có năng lực thay này đổi nọ đó, ta nhất định sẽ cho nàng làm chủ, tuẫn táng hay không tuẫn táng ta cũng chẳng ham hố gì, dù sao cũng chỉ là một nấm mồ hoàng gia, rốt cục cũng chỉ là một nơi để sau này nhắm mắt mà thôi.”

Chém giết trên chiến trường đã lâu, nhìn quá nhiều cảnh xương cốt chôn vùi ở những chốn hoang vu, đã sớm xem chuyện sống chết của vua chúa nhẹ như lông hồng, sống chết đều không bận tâm quá nhiều, nên những chuyện hậu sự như thế quan tâm nhiều làm gì, nhưng hắn cũng không thể im lặng được. Tổ tông truyền lại những quy củ này, hắn cũng đâu phải là người đại diện. Có điều Vân Khinh đã nói tới chuyện này nên hắn không thể không quan tâm, con người vốn chỉ biết những ngày tháng vui sống trước mắt, ai biết sau này sẽ ra sao, muốn theo ý nàng cũng không thể.

Vân Khinh không ngờ Độc Cô Tuyệt sẽ nói như vậy, trên mặt cô thoáng qua sự kinh ngạc, cô nhìn thật sâu vào mắt Độc Cô Tuyệt, hắn có thể cảm nhận được một cách sâu sắc thế này… thật không hổ là Độc Cô Tuyệt, cảm giác nhạy bén hệt như dã thú.

Thấy Độc Cô Tuyệt thẳng thắn nhận lời mình như vậy, Vân Khinh nắm chặt lấy bàn tay Độc Cô Tuyệt vốn đang bao quanh tay cô. Người này thật sự thích cô đến thế sao, ngay cả quy củ tổ tông cũng có thể vứt bỏ. Cô biết Độc Cô Tuyệt cũng không để vào tai mấy cái nhân đức trị quốc gì đó, nhưng bởi vì cô đề cập đến cho nên mới nhận lời cô, người này …

Tâm tình Vân Khinh đã tốt hơn, nhẹ nhàng cười nói với Độc Cô Tuyệt:“Ta chỉ nói vậy thôi.”

Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh không còn buồn bực trong lòng nữa, duỗi tay ra ôm chầm lấy Vân Khinh, kéo cô ngồi vào trong lòng, cực kỳ cuồng ngạo nói:“Ta muốn làm gì thì làm đó, ai quản được ta chứ.” Vừa nói xong, hắn liền cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại kia.

Dù sao hắn cũng không phải hoàng đế, những quy củ đó hắn không dùng đến cũng không thể quản được.

“Chàng……”

Trăng đêm treo trên cao, gió lạnh thổi nhè nhẹ, cảnh đêm hết sức yên tĩnh. Chuyện đời ai nói trước được đâu.

Hôm sau, mới sáng sớm Mặc Chi đã tới bái kiến Độc Cô Tuyệt, dù sao cũng đã theo Độc Cô Tuyệt lâu như vậy rồi, tuy rằng hắn không mang mặt nạ, nhưng qua biểu hiện và tác phong cũng gần như đoán ra người kia là ai.

“Hôm qua hơi vội vàng nên chỉ xem được một ít, hôm nay hạ quan sẽ dẫn người chủ quản thiết kế, chế tạo cơ quan bên trong đến, để có thể giải thích rõ ràng hơn.” Trong căn phòng hoa lệ nhất trong tịnh xá, lễ bộ thượng đại phu dẫn theo một người trẻ tuổi đến trước mặt Độc Cô Hành và Độc Cô Tuyệt giải thích.

Vân Khinh vốn ngồi một bên, vẫn không định đi, nhưng nhìn thấy người chủ quản vừa tới kia thì khẽ nhíu mày, người này hôm qua bọn họ đã gặp rồi, chính là gã đàn ông mặc áo bào trắng ra tay cuối cùng tại cổng Pháp Gia hành hội đây mà.

Hôm nay, gã vẫn mặc áo bào trắng, cũng không có gì thay đổi.

“Sao?” Độc Cô Hành hơi nhíu mày nhìn lễ bộ thượng đại phu.

Lễ bộ thượng đại phu lập tức khom người, cung kính:“Người này tên là Đinh Danh, chính là cấm vệ thân tín của vi thần, đã đi theo vi thần hơn mười năm nay, là tâm phúc của vi thần, đồng thời cũng là đệ tử của Pháp Gia hành hội, đứng hàng thứ bảy. Vì vi thần biết rõ thân phận và bối cảnh của y, nên lần này mới đề cử y chủ trì thiết kế cơ quan trong hoàng lăng, tuyệt đối có thể tin tưởng, vi thần lấy đầu mình ra đảm bảo.”

Độc Cô Hành nghe lễ bộ thượng đại phu nói vừa thận trọng vừa khẳng định như vậy, lập tức gật đầu, tổng hội Pháp Gia hành hội, y đã từng triệu kiến một lần, tính ra cũng quen biết ít nhiều, nên lúc này mới uy nghiêm mỉm cười :“Hôm qua mới gặp rồi.”

Lễ bộ thượng đại phu nghe vậy vội vàng trình bày tiếp: “Có mấy chỗ cơ quan quá tinh xảo, Đinh Danh cũng không chắc chắn lắm, cho nên có ba lần vào Pháp Gia hành hội trong thành Tú Thủy liên lạc với tổng hội, bên cạnh luôn có binh sĩ đi theo một tấc cũng không rời, mỗi hành động, lời nói đều có người giám sát, tuyệt đối không sai sót, lơ đãng, điểm ấy tướng quân Mặc Chi có thể chứng thực.”

Mặc Chi nghe nhắc đến mình, lập tức gật đầu: “Bẩm bệ hạ, quả là có chuyện như vậy.”

Cởi bỏ nghi hoặc trong lòng, Độc Cô Hành khẽ ừ một tiếng, nhìn Đinh Danh nói: “Có bản lĩnh.”

Đinh Danh lập tức khom người hành lễ, trên khuôn mặt tuấn tú chỉ còn lại sự cung kính và khiêm tốn : “Đa tạ bệ hạ khen ngợi, thảo dân không dám.” Nhưng lời nói ra lại có vẻ rất hào phóng, tự nhiên.

Vân Khinh liếc nhìn Đinh Danh rồi chậm rãi rũ mắt xuống, không còn nhìn gã ta nữa, nhưng cũng không rời khỏi chỗ ngồi.

Độc Cô Tuyệt ngồi bên cạnh Vân Khinh, vừa thấy người đến là tên tiểu tử này thì sắc mặt không khỏi trầm trầm. Hôm qua, Vân Khinh còn đặc biệt quay đầu nhìn gã ta một cái, nhớ trước kia lần đầu gặp hắn, Vân Khinh còn chả buồn liếc hắn lấy một cái nữa là.

Hắn lập tức liếc mắt nhìn qua Vân Khinh, bắt gặp đôi mắt Vân Khinh rũ xuống, coi như không hề thấy người trước mặt, vẻ mặt lạnh nhạt, hờ hững, không khỏi cảm thấy hơi khó chịu, lại liếc mắt đảo qua người Đinh Danh, lạnh lùng hừ một tiếng.

Đinh Danh không biết Độc Cô Tuyệt, thấy Độc Cô Tuyệt tự dưng hầm hừ mình, thật sự không biết đã làm gì chọc tới Độc Cô Tuyệt lúc nào rồi.

“Còn không mau giải thích, đại nhân đang chờ ngươi đó.” Mặc Chi lập tức khó chịu nhìn Đinh Danh, Độc Cô Tuyệt không vừa mắt, dù cho y vốn thấy thuận mắt thì nay cũng không thuận mắt nữa rồi.

“Dạ.” Đinh Danh nhanh chóng mở ra một tấm vải gấm, chỉ vào bản đồ thiết kế hoàng lăng, bắt đầu giảng giải chỗ nào có cơ quan, hình dáng như thế nào, có uy lực sức mạnh gì.

Bởi vì chưa quen tất cả cơ quan, chưa thể tiến vào những chỗ sâu bên trong hoàng lăng, nên Độc Cô Hành, Độc Cô Tuyệt đều cẩn thận lắng nghe, còn Vân Khinh vẫn buông mắt nhìn xuống, sắc mặt lạnh nhạt, giống như chẳng nghe thấy gì cả.

Bởi vì hoàng lăng chiếm diện tích quá lớn, sau khi giảng giải xong xuôi thì đã hơn nửa ngày, bây giờ có vào hoàng lăng cũng không thể xem hết, cho nên đám người Độc Cô Tuyệt thảo luận với nhau về những phương diện lẫn cấu tạo khác, chờ ngày mai vào lăng sẽ xem.

Bởi vì Đinh Danh không phụ trách những vấn đề này nên đã sớm lui xuống, mà Vân Khinh cũng đứng dậy rời đi ngay, gương mặt Độc Cô Tuyệt lập tức chuyển sang màu đen.

Giữa đêm, trăng sao treo đầy trời, tất cả mọi người trong tịnh xá đều chìm vào giấc ngủ, chỉ có các đội binh lính tuần tra, bảo vệ nghiêm ngặt.

Cửa vào hoàng lăng là cửa đá rất nặng, đóng chặt chẽ không kẽ hở, mặt trên là một thảm cỏ xanh mượt. Từ xa nhìn lại toàn bộ chỗ này như núi đá và cỏ xanh nối liền một dải, ước chừng qua vài năm nữa, cây cỏ mọc tươi tốt, thì không ai biết được nơi này vốn là núi mà không phải là núi.

Dưới đêm trăng, một bóng người đứng sừng sững ở lối vào hoàng lăng, dưới ánh trăng chiếu rọi có thể nhìn thấy rất rõ vẻ mặt đang chuyên chú nhìn cánh cửa đá nặng nề kia, không biết là đang nghiên cứu thứ gì.

Một lúc sau, bóng người đó từ từ di chuyển, luẩn quẩn loanh quanh ở lối vào hoàng lăng, sờ đi chạm lại chỗ nối liền giữa cửa đá và vách núi.

“Ngươi đang làm gì?” Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng, khiến người ta giật mình hoảng hốt.

Người kia sau khi hoảng sợ đã nhanh chóng trấn tĩnh lại, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.

“Đại nhân.” Dưới đêm trăng, cả người Vân Khinh mặc áo màu lam nhạt đứng ở bên cạnh dãy núi, dường như muốn hòa vào với ánh trăng sâu thẳm.

“Ta hỏi ngươi đang làm gì?” Vân Khinh nhìn Đinh Danh, thản nhiên hỏi, nhưng không kém phần kiên định.

Đinh Danh nhìn Vân Khinh một lúc lâu, rồi mỉm cười:“Thảo dân đang xem thử phía sau Thiên Cân Đính (*), xem xem nó có hoàn toàn khớp với thiết kế chưa, ngày mai bệ hạ sẽ vào lăng mộ, sau khi xem xét xong xuôi sẽ tiến hành lễ phong bế hoàng lăng, thảo dân thừa dịp hôm nay còn chút thời gian đến xem xét kỹ càng lại lần nữa, nhằm bảo đảm mọi thứ đều ổn thỏa đến cuối cùng.”

* Giải thích ở chương sau

Sau khi dừng một chút, gã ta mỉm cười nhìn Vân Khinh nói nhỏ:“Đại nhân đến đây, không biết là có gì muốn dặn dò?”

Vân Khinh nhìn vẻ mặt thành khẩn của gã đàn ông trẻ tuổi kia, giống như việc gã ta ở đây giữa đêm khuya thật sự là vì công việc như lời gã nói, sự bình tĩnh vô cùng làm cho người ta không thể không tin.

“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

Đinh Danh không ngờ Vân Khinh lại đột nhiên hỏi một câu hoàn toàn không hề dính dáng gì đến chủ đề đang nói như vậy, không khỏi hơi ngây người ra, nhưng khôi phục lại rất nhanh, bình tĩnh trả lời:“Thảo dân năm nay tròn hai mươi.”

Vân Khinh sau khi nghe xong liếc nhìn Đinh Danh một cái, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời, một lúc sau chậm rãi nói: “Đến từ nơi nào, trở về nơi ấy.”

Trong bóng đêm tối đen, không nhìn thấy ánh mắt của Đinh Danh, Vân Khinh cũng không quan tâm, chỉ thản nhiên nhìn bầu trời, khoảnh khắc này khiến người ta hơi khó thở.

“Thảo dân không hiểu ý của đại nhân.” Giữa không khí trầm mặc, Đinh vẫn bình tĩnh nhìn Vân Khinh, khẽ nói.

Vân Khinh nghe vậy cúi đầu xuống liếc qua Đinh Danh, thở dài một tiếng, lắc đầu: “Ngươi hiểu mà, Đinh Phi Danh.”

Trầm mặc, bầu không khí có tên là trầm mặc nhanh chóng lan tỏa khắp nơi, dường như yên lặng tới mức ngay cả tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.

“Khụ, khụ, dường như đại nhân rất thích nói đùa, thảo dân sinh ở Lê thành nước Tần, cha mẹ đều đã mất hết cả rồi, đại nhân kêu thảo dân về nơi nào đây? Hơn nữa tên thảo dân chỉ có một chữ duy nhất, không có chữ Phi nào cả.” Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, Đinh Danh ho khan một tiếng, vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh lên tiếng.

Vân Khinh nhìn thật kỹ Đinh Danh , không tiếp tục tranh cãi với y nữa, chỉ trầm giọng bảo:“Ta vốn dĩ mặc kệ chuyện của các ngươi, các ngươi sẽ ra tay với ai, hay kẻ nào muốn giết các ngươi, những chuyện đó chẳng quan hệ gì với ta cả, sống chết thắng thua là chuyện của các ngươi. Nhưng hôm nay, nơi này, có người ta muốn bảo vệ, ta không muốn người đó sẽ gặp bất cứ nguy hiểm gì, cho nên, ta cho ngươi cơ hội rời khỏi nơi này.”

Lời nói hệt như một câu tự sự, vô cùng êm tai, lại làm cho người ta cảm nhận được sự kiên định vô ngần bên trong nó.

Cô mặc kệ mọi chuyện trong thiên hạ, ai muốn giết ai đều không liên quan gì đến cô, nhưng nếu có nguy hiểm nhắm vào Độc Cô Tuyệt, như vậy cô không thể thờ ơ được.

“Đại nhân, ngài rốt cuộc là ai?” Đinh Danh nhíu chặt chân mày nhìn Vân Khinh.

“Ta là ai không liên quan đến ngươi.” Vân Khinh khẽ liếc nhìn Đinh Danh, chậm rãi bước đến đứng trước cánh cửa nặng nề kia, nói: “Ngày mai, ta hy vọng không còn gặp lại ngươi nữa.”

Đinh Danh thấy vậy cũng không biết phải nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Vân Khinh vài lần rồi xoay người bước đi, càng đi càng xa.

Vân Khinh nhìn Đinh Danh dần dần biến mất trong bóng đêm, trong đáy mắt gợn lên sự buồn bã khác thường.

“Vì sao nàng lại ở đây cùng với cái tên khốn kiếp kia?” Trong đêm đen, một giọng nói bá đạo, độc đoán đột nhiên vang lên, Độc Cô Tuyệt cả người mặc giáp sắt đen, mặt mày xám ngoét, bước vội ra từ trong bóng tối.