Tiếng hổ gầm, sói tru, chó hoang rít gào lẫn cùng tiếng đàn du dương ấy vang vọng bao trùm trời đất giống như ngàn tiếng sấm nổ vang tận chân trời giữa màn đêm đen kịt mênh mông bát ngát, càng ngày càng vang, càng lúc càng lớn, vừa chạy vừa gào thét chớp mắt một cái đã vượt qua ngàn dặm.
Hai bên đang giao chiến kịch liệt trong nháy mắt đều ngẩn người, đồng loạt dừng tay lại.
“Cái gì vậy?” Giá Hiên Nghị sau thoáng sững sờ, không kịp bận tâm tình cảnh nguy nan trước mắt mà ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Không nhìn còn đỡ, nhìn rồi dù cho Giá Nghị Hiên lòng gang dạ sắt, kiến thức rộng rãi cũng không khỏi há hốc mồm hoảng sợ, trừng mắt nhìn tình cảnh đằng xa mà không nói nên lời.
Dưới ánh trăng sáng ngời chiếu rọi, vô vàn báo, sói, chó rừng, hổ dữ đang nhanh chóng vượt núi quét rừng chạy thẳng đến chỗ họ. Mắt trừng nanh ác, miệng đỏ như máu, trong miệng đầy răng nanh tối tăm đáng sợ. Mặc dù cách xa như vậy nhưng cũng đủ để thấy rõ đó là đàn dã thú đang đến đây.
Trời ơi, rõ ràng giữa núi rừng này vốn đâu có nhiều loại dã thú có tính công kích mãnh liệt như thế, bọn thú dữ này từ đâu mà đến? Sao họ lại gặp phải tình huống này chứ?
So với Giá Hiên Nghị biến sắc mặt, đám Hoàng tuyền Thiết vệ do Thiết Long cầm đầu vốn trên mặt hiếm khi có biểu tình gì khác nay cũng hơi hơi trắng bệch.
Bọn họ lợi hại, bọn họ có thể một người đấu lại vài người nhưng bọn họ cũng chỉ có mấy ngàn người, cho dù có lợi haị tới đâu cũng không cách nào đấu nổi với nhiều dã thú như vậy. Xem tình hình này phải trên một vạn hoặc thậm chí còn nhiều hơn thế, trời ạ, sao bỗng dưng đương không lại xuất hiện nhiều dã thú đến như vậy?
Hoàng tuyền Thiết vệ cầm kiếm trong tay đã không còn ý thức được nữa, mũi kiếm tự động rời khỏi thế trận hiện tại vốn đang chiến đấu với quân của Độc Cô Tuyệt, ai nấy theo bản năng quay vũ khí sang phía đàn dã thú đang gào thét đến đây, sắc mặt mỗi người đều trở nên vô cùng thận trọng.
Ngược lại, ba trăm thiết kỵ thủ hạ của Độc Cô Tuyệt lại không rên tiếng nào, như thể cái cảnh cả ngàn vạn con thú dữ đang rầm rầm chạy đến kia vốn không hề tồn tại, ai nấy mặt lạnh như sắt, vẫn phòng thủ không chút thay đổi, chỉ có nơi đáy mắt hơi loé sáng.
“Chạy mau!” Giá Nghị Hiên phục hồi lại tinh thần, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Anh ta vừa quay sang đám người Độc Cô Tuyệt quát vừa tung người định bỏ chạy. Lấy một vạn binh lính đối đầu với một vạn dã thú hoàn toàn không thể nắm chắc thắng lợi, hiện giờ họ chỉ có thể cố xem trốn được hay không thôi.
“Sợ cái gì.” Mặc Ngân không hề nhìn về hướng đàn thú đột kích, vẫn chăm chú theo dõi động tĩnh của Hoàng tuyền Thiết vệ đang vây quanh. Lúc này anh ta đưa tay giữ Giá Hiên Nghị lại, trên môi tự dưng lại hiện ra một ý cười hưng phấn và nhẹ nhõm.
“Không trốn, nhỡ…” Giá Hiên Nghị còn chưa kịp phản đối dứt câu, ngẩng mặt bỗng thấy vẻ mặt của Độc Cô Tuyệt. Hai mắt hắn đang nhìn chằm chằm thẳng hướng dã thú đang ầm ầm lao tới, khóe miệng mang theo ý cười nồng đậm, trên gương mặt kia không hề có chút nào hoảng sợ hay bối rối mà toàn là đắc ý, đắc ý đến không thể không chế được, cùng với niềm vui mừng như điên.
Giá Nghị Hiên bỗng chốc sững người, dáng vẻ Độc Cô Tuyệt thế là thế nào? Trong tình huống này mà còn cười được ư? Lại còn hớn hở như vậy nữa?
Anh ta biết rõ Độc Cô Tuyệt tuyệt đối không phải là kẻ có vấn đề về thần kinh, kẻ này dám cười ắt hẳn có lý riêng của mình, Giá Nghị Hiên lập tức ổn định bản thân, quay đầu nhìn theo ánh mắt Độc Cô Tuyệt.
Ánh trăng bối rối rọi khắp rừng núi, chiếu rõ mồn một hết thảy. Chạy trước dẫn đầu vạn thú đang ào tới tấn công bất ngờ thấp thoáng một bóng màu trắng tới lóa mắt. Đó là một con Hổ màu trắng, trên lưng Bạch Hổ lại có một người đang ngồi, mái tóc đen huyền tung bay trong gió, ống tay áo phấp phới trong không trung tựa như một tinh linh trong núi, dưới ánh trăng mờ mịt như này càng trở nên thần bí khó lường.
Nét mặt nhẹ nhàng, dung mạo tuyệt sắc kia không phải Vân Khinh thì là ai. Giá Hiên Nghị vừa thấy, cằm thiếu điều rơi bịch xuống đất. Anh ta trợn trừng hai mắt nhìn Vân Khinh cưỡi Bạch Hổ đến, giờ anh ta mới để ý thấy tiếng đàn phiêu đãng du dương giữa trời đêm yên tĩnh chính do Vân Khinh tấu lên.
Trời ạ, là Vân Khinh, là cô gái này điều khiển muông thú tới, điều này…
Quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt, khóe miệng Giá Hiên Nghị co rúm vài cái, không thốt nên lời. Dùng âm thanh chỉ huy muông thú, Vân Khinh ấy thế lại làm được, mà nhìn vẻ mặt Độc Cô Tuyệt và đám thủ hạ của hắn lại bình tĩnh như vậy, như thể đã biết Vân Khinh có năng lực này từ lâu. Trong một chốc, Giá Hiên Nghị thật sự không biết nên biểu đạt cảm xúc của hắn như thế nào, lấy âm nhạc để trấn an và lấy âm nhạc để chỉ huy điều khiển, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà.
Đồng thời với Giá Hiên Nghị, Thiết Long và Hoàng tuyền Thiết vệ do hắn thống lĩnh cũng đều nhìn thấy Vân Khinh. Trong nháy mắt ai nấy đều kinh hãi, trên nét mặt vốn lạnh lùng thay nhau thể hiện ra các loại tình cảm rung động khác thường.
Nhưng có điều Thiết Long vẫn là Thiết Long, chỉ phút chốc lập tức trấn tĩnh và khôi phục tinh thần, gã hét lớn một tiếng: “Giết”. Cho dù có phải hi sinh chính mình gã cũng phải giết bằng được Độc Cô Tuyệt, nếu không muôn vàn mưu tính toàn bộ kế hoạch đều sẽ thất bại trong gang tấc, hơn nữa hậu quả thật không tưởng nỗi.
“Rõ!” Vang rền một tiếng rống to, Hoàng tuyền Thiết vệ đồng loạt cao giọng trả lời, bọn chúng vốn cũng không tính đến chuyện trở về. Có thể đồng quy vu tận với Dực vương nước Đại Tần lừng danh thiên hạ cũng là vinh quang rồi.
Đồng quy vu tận : nôm na là chết chùm với đối phương
Kiếm giương lên dồn ba trăm người còn sót lại vào giữa vòng vây, sát khí toàn bộ sôi trào, quyết tâm chỉ tiến không lùi bước.
“Toàn lực phòng thủ!” Độc Cô Tuyệt thu lại ánh mắt nhìn Vân Khinh rồi trầm giọng quát, hắn chỉ cần tranh thủ một chút thời gian, chỉ cần đủ thời gian để Vân Khinh có thể tới bên hắn.
Không ai trả lời, nhưng ba trăm thiết kỵ lại dùng tốc độ nhanh nhất, toàn bộ lùi lại tạo thành một vòng tròn chặt chẽ, dựa sát vào nhau. Họ lui về chỉ trong nháy mắt, như thể ai nấy đều biết mình phải làm gì. Người thì tóm lấy thi thể trên đất che chắn bên ngoài, có người đoạt lấy cung tên đứng tại vòng trong, lại có người cầm đuốc đứng ở vòng trong cùng.
Chỉ trong nháy mắt, quân của Thiết Long còn chưa kịp xông lên, trận thế phòng thủ bên phía Độc Cô Tuyệt đã được tạo dựng rất chắc chắn.
Tên lao vun vút trong không trung, sát khí như bão táp tập trung nơi đó, từng lớp từng lớp ào lên, rồi lại từng đợt từng đợt ngã xuống.
Máu đổ tràn khắp mặt đất núi rừng, mặt cỏ vốn xanh biếc nay sớm đã nhuộm thành sắc đỏ, đất vốn màu vàng giờ đã ngấm quá nhiều máu mà đổi thành thứ màu đỏ sậm, không gian đậm đặc mùi máu tanh tưởi.
Độc Cô Tuyệt đứng ở chính giữa, lạnh lùng nhìn Thiết Long phía đối diện, trên môi là một nụ cười đầy vẻ mê hoặc nhưng cũng lạnh lẽo vô tình, nhìn Thiết Long bắn hết mũi tên này tới mũi tên khác, bị người của hắn chặn lại hết mũi tên này lại mũi tên khác, sắc mặt kẻ kia ngày càng xanh mét, nét cười của hắn lại càng diễm lệ vô tình.
Vân Khinh đang lao nhanh tới, thấy đám Thiết Long đã bắt đầu liều mạng tấn công, tiếng đàn không khỏi càng thêm giục giã, cảm giác đôi phần nôn nóng do đó cũng hoàn toàn lộ ra.
“Gràooooooo!” Bạch Hổ rống lên một tiếng dài, muôn thú đồng thanh rống trả lời, tốc độ lại tăng lên một bực
Từng giọt từng giọt máu tuôn rơi, đôi mắt Thiết Long đỏ ngầu tia máu, gã cực lực tấn công quyết được ăn cả ngã về không, liều mạng xông lên, trước mắt chỉ còn nước lôi theo Độc Cô Tuyệt chết chùm với mình.
Ba trăm thuộc hạ của Độc Cô Tuyệt từng người từng người một ngã xuống, sức chống cự ngày càng yếu, sự sống cái chết dường như chỉ cách nhau một chớp mắt.
“À uôm!!!” Đúng lúc ấy, đàn báo với tốc độ mau lẹ nhất đã đến, đàn báo đen còn to lớn hơn người thường tung bốn móng vuốt sắc nhọn vồ tới, miệng đỏ như máu há to nhe ra hàm răng trắng sắc nhọn, thế như sấm vang chớp giật cắn vào cổ đám binh sĩ đưa lưng về phía chúng.
Nhóm Hoàng tuyền Thiết vệ ở ngoài cùng bỗng rú lên rồi gục xuống ngay lập tức, tiếng xương cổ bị gãy vang lên răng rắc. Trận chiến đang căng thẳng, tuy không nhìn thấy được nhưng Độc Cô Tuyệt nghe thấy được, người của hắn cũng nghe thấy được.
Trong phút chốc, quân thiết kỵ vốn đã có hơn nửa ngã xuống, vừa nghe tiếng muông thú gào rống, cả người tưởng như đã sức cùng lực kiệt giờ tựa như được rót vào người một luồng máu mới, rít gào, vùng lên, nhanh nhẹn, đội thiết kỵ của Độc Cô Tuyệt đỏ ngầu hai mắt giết chóc như thể hổ dữ được giải phóng ra khỏi lồng giam, lại tiếp tục điên cuồng sôi sục.
Chỉ trong thời gian ngắn, đội thiết kỵ với nhân số rõ ràng đã giảm đi nhiều vẫn dũng mãnh chống cự, càn quét hết thảy, toàn quân áp sát Hoàng tuyền Thiết vệ, trong thoáng chốc khí thế tưởng chừng như không gì địch nổi.
Hai mặt đều là địch, sắc mặt của Thiết Long đã gần như không thể nhìn nổi, đôi mắt đỏ như máu mà quát lớn: “Hậu phương chống cự, tiền phương, giết”
Nếu cứ để mặc sau lưng cho đàn báo đen mặc sức đánh chén, bọn chúng còn chưa kịp giết Độc Cô Tuyệt e là đã bị dã thú ăn thịt sạch rồi.
Ngay lập tức, Hoàng tuyền Thiết vệ một mặt chống lại bầy báo, một mặt gia tăng tấn công hòng giết Độc Cô Tuyệt.
Tiếng đàn bập bềnh trôi giữa đất trời, càng lúc càng gần. Ẩn trong tiếng đàn kia không phải là khúc Thanh Tâm chú nhu hòa mà là một giai điệu hào hùng dõng dạc, không biết là khúc nhạc gì, chỉ có thể cảm giác được trong tiếng đàn là sự nghiêm trang hoành tráng và phẫn nộ đến tận cùng.
Chìm trong thứ giai điệu sục sôi ấy, lũ dã thú vốn là không biết đến hai chữ kiềm chế, giờ hoàn toàn bộc phát tính hoang dã hung tợn của mình. Con nào con nấy tru lên, lao đến đầy hưng phấn và say máu, bản tính của bầy thú dữ dằn cỡ lớn giờ đã bị kích thích tới cực điểm.
Sói và chó rừng cùng đến, hai loài thú dữ tốc độ gần như nhau cùng với báo đen lập tức xông lên, móng vuốt dữ tợn, răng nanh sắc lẻm, nhào tới vồ mồi.
Trong nháy mắt, toàn bộ đám Hoàng tuyền Thiết vệ ở vòng ngoài đều rơi vào vòng vây của thú dữ.
Một con sói xông tới trước mặt một gã Hoàng tuyền Thiết vệ, gã tập tức vung kiếm sắc trong tay lên hung hăng chém tới. Nhưng gã lại không ngờ rằng sau lưng mình, hai con chó rừng vừa tru lên đã vồ đến, một trái một phải, răng nanh trắng nhởn, ngoạm lấy hai chân gã Hoàng tuyền Thiết vệ. Tên này thấy vậy không thèm để ý đến con sói đang xông tới trước mặt mà vung kiếm chém xuống hai con chó rừng.
Chính lúc ấy, một con báo không hiểu từ đâu xuất hiện, cắn mạnh một cái vào cánh tay phải cầm kiếm của gã, ngoạm một miếng, hàm răng sắc nhọn gần như cắn đứt tay của hắn, lòi xương trắng hếu. Gã Hoàng tuyền Thiết vệ kia cũng khá dữ dằn, bàn tay trái không cầm gì liền nắm lại thành nắm đấm mạnh về phía phía con báo đang ngoạm lấy cánh tay kia, có điều gã lại quên mất con sói trước mặt mình, một tiếng sói tru lên, mắt vừa hoa lên một cái, tay trái đã lọt vào hàm răng sói.
Gần đó, một con sói khác nãy giờ vẫn ngồi yên không hề động đậy chợt cử động, tên Hoàng tuyền Thiết vệ chỉ thấy trước mắt có thứ gì đó lướt qua, cổ họng gã đã bị răng sói hung hăng cắn nát. Tử thần, chỉ trong nháy mắt đã tới rồi.
Thú dữ tàn bạo phối hợp nhau không giống với con người nhưng độ xảo quyệt và ăn ý chắc chắn không thua kém.
Thú dữ giảo hoạt, tàn nhẫn cùng loài người hung hãn sát vai cùng chiến đấu.
“Grào…” Bầy hổ lao đến, đàn gấu thoạt nhìn cồng kềnh ngỡ như không thể chạy được cũng theo đến. Chỉ một thoáng mây gió quay cuồng, cuộc chiến giữa người và thú diễn ra không dứt.
Hoàng tuyền Thiết vệ dưới sự thống lĩnh của Thiết Long không nhiều sức lực tới thế, vừa chống lại bầy thú dữ, vừa muốn giết Độc Cô Tuyệt, giờ đây chính họ còn chưa chắc tự bảo vệ được chính mình.
Vầng trăng tròn vành vạnh lơ lửng trên cao, soi rõ mồn một quang cảnh dưới đất. Gió núi gợi lên mùi máu tanh nồng đậm.
Bạch Hổ vương vẫn đứng trên cao phía đằng xa, ngắm nghía chiến trường như hổ rình mồi, dáng vẻ vương giả nhìn khắp mọi chốn không bỏ chỗ nào.
Vân Khinh ngồi trên lưng hổ trắng, nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, cô khẽ cắn răng, âm sắc hào hùng vang lên không dứt trong không gian không hề nhân nhượng.
Hoàng tuyền Thiết vệ giờ đây ốc không mang nổi mình ốc. Quân thiết kỵ của Độc Cô Tuyệt bị bao vây ở bên trong, những người vòng trong cùng vẫn cầm đuốc trong tay giờ len qua người ở vòng ngòai đi ra cắm đuốc trên mặt đất thành một vòng tròn lửa bao chung quanh mọi người. Bản năng của thú dữ là sợ lửa.
Ánh lửa rực sáng chiếu rọi vòng tròn người ở bên trong. Ánh lửa nhảy nhót trên mặt bọn họ, bập bùng sắc đỏ rộn rã.
Giá Hiên Nghị đứng bên cạnh Độc Cô Tuyệt, giờ mới thoáng thở ra nhẹ nhõm. Vừa rồi anh ta còn lo lắng đàn dã thú có thể tấn công bọn họ hay không, hiện tại hoàn toàn không cần lo lắng, Độc Cô Tuyệt từ đầu đã chuẩn bị kỹ càng, người này quả là thâm sâu khó lường.
Độc Cô Tuyệt đứng chính giữa nhìn tình cảnh thê thảm bên ngoài. Hắn nở nụ cười như băng giá, lạnh lùng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng khó coi của Thiết Long, cao giọng quát: “Vân Khinh, không được tha bất kỳ ai, ta muốn bọn chúng một mạng cũng đừng mong sống trở về.”
Gió đêm phất phơ giữa núi rừng, dẫn dắt lời nói của Độc Cô Tuyệt vang vọng khắp chốn. Vân Khinh cúi đầu liếc nhìn Độc Cô Tuyệt, một thân hình cứng cỏi hiên ngang đứng giữa vùng lửa đỏ. Người ấy không sao cả, thật tốt quá, may là cô đã đến kịp, thật may.
Tiếng đàn vang lên càng thêm quyết liệt, Độc Cô Tuyệt đã nói không tha cho ai cả, vậy không tha là được.
Cuộc chiến càng lúc càng nghiêng về một bên, Hoàng tuyền Thiết vệ dù giỏi mấy cũng có hạn, có hạn đấu lại với vô hạn, thất bại âu cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Khi Thiết Long nhận ra không cách nào giết nổi Độc Cô Tuyệt, gã lập tức nhanh chóng rút lui. Tuy gã không muốn vứt bỏ thuộc hạ nhưng cần phải có người trở về báo cho thái tử. Báo tin thất bại, nhưng quan trọng hơn là phải báo tin Vân Khinh có thể điều khiển muôn thú. Đây là việc trước giờ chưa từng có, nếu thái tử không biết e là sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt dưới tay của Độc Cô Tuyệt.
Độc Cô Tuyệt để ý đến Thiết Long, lúc này thấy Thiết Long vội vã liều thân mở đường máu rút lui cạnh một tên hộ vệ, hắn trầm mặt, hừ lạnh một tiếng rồi vươn tay ra. “Đưa cung tên đây.” Thiết kỵ bên cạnh lập tức dâng cung sắt trong tay lên.
Trên mặt hắn thoáng lóe một nét dữ tợn, một tay cầm cung, một tay lắp tên, chậm rãi nhắm phía Thiết Long đang dùng khinh công nhanh chóng chạy trốn.
“Thiết Long, ngươi cũng thử tiếp một mũi tên của bổn vương.” Âm thanh lạnh như băng vang lên giữa bầu trời đêm, một mũi tên như cưỡi gió đuổi trăng, vừa nhanh vừa mạnh mẽ lao vun vút về phía Thiết Long.
Thiết Long vừa nghe thấy Độc Cô Tuyệt khiêu chiến lập tức kinh hãi. Gã không chút nghĩ ngợi quay đầu lại, vung kiếm trong tay ném về phía mũi tên của Độc Cô Tuyệt đang lao tới.
Rắc! Một tiếng đứt gãy trong trẻo vang lên, mũi tên bị chặt đứt. Trường kiếm của Thiết Long chém ngang thân nó, khiến đuôi mũi tên từ từ rơi xuống đất. Có điều phần mũi nhọn hoắt…
Thiết Long chậm rãi cúi đầu, mũi tên sắc bén đang ngay ngắn cắm chính giữa ngực hắn, màu đỏ như lửa đang từng chút từng chút một thấm ra ngoài, càng lúc càng đỏ, càng lúc càng lan rộng, gã đã chậm một bước.
“Dực vương… Độc…Cô…Tuyệt…” Giọng điệu lạnh lẽo, gằn từng tiếng một. Còn chưa dứt lời, thân thể vốn luôn thẳng tắp như thanh kiếm sắc từ từ ngã xuống, vĩnh viễn không còn đứng lên.
“Khắp thiên hạ không ai bì được tốc độ mũi tên của Dực vương Độc Cô Tuyệt!” Giá Hiên Nghị nhìn Thiết Long ngã xuống, mở miệng thốt đầy lạnh nhạt nhưng lại phảng phất cảm xúc nào đó.
Mũi tên của Độc Cô Tuyệt không phải là mạnh nhất nhưng lại nhanh nhất, nhanh đến độ không cần lực quá mạnh cũng có thể giết người.
Tiếng chém giết dần dần giảm bớt, tiếng thú dữ gầm gừ càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc đã chẳng còn mấy kẻ Hoàng tuyền Thiết vệ, chỉ còn đàn thú hoang đang ngồi ngoài vòng lửa trừng mắt nhìn bên trong.
Vân Khinh đứng trên đỉnh núi cao thấy vậy liền biến đổi khúc nhạc, ý sục sôi quyết đấu không còn nữa mà dần dần ấm áp hòa nhã, khúc Thanh tân chú nhẹ nhàng phiêu lãng giữa đất trời. Đàn thú dữ sau cuộc tắm máu rất nhanh chóng bình tâm trở lại, ngồi trên mặt đất đỏ thẫm màu máu mà đung đưa thân mình bắt đầu lắng nghe tiếng đàn vang tới.
“Thật lợi hại!” Mặc Ngân lắc lắc cái đầu đầy máu me, nhìn dáng vẻ Vân Khinh trên đỉnh núi như một tinh linh đầy tự tại, ánh mắt tràn đầy hưng phấn mà bật thốt.
Mặc Ly lúc này đã thả lỏng cả người, không gắng gượng nổi nữa đành ngồi phịch xuống đất, vừa lau mồ hôi vừa gật đầu nói. “Sớm biết Vân Khinh cô nương có tài nhưng không ngờ lại có năng lực tới dường này.”
Độc Cô Tuyệt tai nghe Mặc Ngân ca ngợi, mắt ngước lên nhìn về phía Vân Khinh trên cao. Trên mặt hắn đã sớm không còn sát khí chỉ có đắc ý, cực kỳ đắc ý cùng với tình ý nồng nàn không thèm che đậy.
Vân Khinh thấy Độc Cô Tuyệt nhìn mình nhưng cũng không dám làm bừa, không khỏi cười khẽ một tiếng rồi vươn tay sờ đầu Bạch Hổ vương.
“Gràooooooo… ” Vị vua hổ có bộ lông trắng chợt gầm lên một tiếng, oai nghiêm vô tận.
Đàn dã thú đang lắc lư chăm chú nghe đàn, nghe thấy tiếng gầm của bậc vương giả, bỗng bắt đầu chậm rãi lùi lại như thủy triều rút đi, dần dần khuất bóng trong rừng.
Vân Khinh thấy vậy, lại một lần nữa thay đổi tiếng đàn, uyển chuyển du dương chen đầy dịu dàng và cảm kích, chan chứa lòng biết ơn. Tiếng đàn vang xa, quanh quẩn một góc trời.
Độc Cô Tuyệt ngẩng đầu nhìn Vân Khinh, cô cúi đầu nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau tưởng chừng như đã qua một đời người.
Thời gian dừng lại khoảnh khắc ấy, giữa đất trời dường như chỉ có người kia, không còn ai khác có thể lọt vào ánh mắt họ, nhìn nhau không lên tiếng. Này là mắt, này là môi, này là người, này là tất cả.
Gió, hiu hiu thổi. Rừng, rung xào xạc. Giờ đây, không có tiếng động lại hơn bất kỳ tiếng động nào.
Nhìn nhau hồi lâu, Độc Cô Tuyệt nở nụ cười, mắt vẫn nhìn Vân Khinh, chân từng bước một thong thả, kiên định đi về phía cô.
Trên núi, Vân Khinh thấy Độc Cô Tuyệt đi lên, cổ tay khẽ động, thôi tấu đàn. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, thấy môi hắn đã thâm đen, cô khẽ biến sắc, chìa tay về phía hắn mà rằng: “Điêu nhi ở đây, chàng…”
Không đợi Vân Khinh nói xong, Độc Cô Tuyệt đã túm lấy tay cô, tay kia vòng qua ôm lấy eo Vân Khinh, xiết chặt vào lòng mình, rồi cúi đầu ra sức hôn lên đôi môi tái nhợt vì mất máu quá nhiều của cô, điên cuồng dữ dội mà mút, mà liếm, mà cắn.
Vân Khinh cảm nhận được những cảm xúc phức tạp ẩn sau nụ hôn kia, liền yên lặng thở dài, vươn tay chậm rãi ôm lấy Độc Cô Tuyệt.
Nụ hôn kịch liệt mà cuồng dại, coi thường chung quanh, coi thường tất thảy, những là tình là nghĩa đều chất chứa trong đó cả.
Còn sống thật tuyệt, còn có thể nhìn thấy người kia thật tuyệt, có thể tựa vào nhau, có thể ôm lấy nhau, có thể giận dữ, có thể cười đùa, còn có thể nhìn thấy người trong lòng mình đứng ở trước mặt, được chạm vào người ấy. Cảm giác này quả thật rất tuyệt vời!
Bạch Hổ vương cõng Vân Khinh quay đầu nhìn chân Độc Cô Tuyệt ở cạnh mình, đôi mắt híp lại, khó chịu lắc người một chút. Cơ mà nó phát hiện hai người kia không hề chú ý, bèn nhe nanh gầm gừ với cái chân của hắn, vẻ mặt đầy cáu kỉnh.
Dưới kia, đám Mặc Ngân, Mặc Ly, Giá Hiên Nghị đứng trong vòng lửa ngước nhìn hai người đang ôm nhau trên ngọn núi, không ai nói chuyện, cũng không ai di động, cứ yên lặng nhìn như thế.
Vầng trăng tròn đầy treo cao sau lưng họ, hai người một hổ được ánh trăng trong vắt lạnh lẽo chiếu rọi. Trong đêm tối, khung cảnh ấy mỹ lệ vô cùng, đến mức làm cho người ta không rời mắt khỏi, cũng không đành lòng quấy rầy họ.
“Thật lợi hại!” Hồi lâu sau, bỗng một giọng nói vang lên, đám Mặc Ngân nhìn về phía phát ra tiếng thì thấy Sở Vân cùng một hộ vệ của Độc Cô Tuyệt đang túm lấy Ngô trưởng lão, lắc lư hớn hở đi về phía họ.
Vừa rồi cũng may Sở Vân ứng phó cực nhanh, khi Bạch Hổ vừa gầm lên lần thứ nhất anh ta đã túm lấy người hộ vệ bên cạnh, lôi theo tên gian tế này mà chuồn nhanh lên ngọn cây. Nếu không anh ta thật sự lo tới việc đám muông thú tấn công Thiết Long và đám Hoàng tuyền Thiết vệ kia liệu có mắt mà tha ình hay không.
“Không có việc gì là tốt rồi!” Mặc Ngân và Mặc Ly thấy Sở Vân lại gần, đồng thanh thốt.
Ba người sống sót sau chiến loạn cùng nhau nói chuyện dưới chân núi. Trên đỉnh núi, Vân Khinh đẩy Độc Cô Tuyệt ra. Nhìn đôi mắt hắn đỏ ngầu tơ máu, cô nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên ngực hắn, khẽ khàng nói: “Xin lỗi, ta đã không đợi chàng.”
Cô vẫn nhớ rõ, chỗ này chính là nơi Độc Cô Tuyệt nói sẽ trở về đón mình, chính là chỗ cô từng trốn để chờ Độc Cô Tuyệt trở về đón mình.
Độc Cô Tuyệt ôm chặt lấy Vân Khinh, mặc cho Vân Khinh vuốt ve vết thương của hắn. Hắn thoáng liếc Bạch Hổ vương mà Vân Khinh cưỡi đến. “Ta biết nó mang nàng đi.” Hắn đã thấy những dấu chân lộn xộn kia, nên không tin Vân Khinh của hắn đã chết trong tay Thiết Long. Dù vậy, khi nghe thấy Thiết Long nói hắn vẫn không thể nhịn nổi cơn giận dữ cuồng dại trong lòng.
Vân Khinh nghe vậy bỗng nhìn Độc Cô Tuyệt sâu lắng. Cô không nói gì, chỉ nắm lấy tay của hắn, tay kia kéo Điêu nhi tới để hút độc cho Độc Cô Tuyệt.
Độc Cô Tuyệt nhìn đôi bàn tay đang nắm, môi cong lên nở nụ cười cực kỳ khoái chí. Tuy vẻ mặt Vân Khinh vẫn lạnh nhạt, nhưng hắn biết cô đang lo lắng cho hắn, rất tốt.
“Đi thôi!” Nắm chặt tay cô, mặc Điêu nhi cắn trên đùi mình, Độc Cô Tuyệt ôm lấy Vân Khinh, xoay người bước đi, hoàn toàn không thèm nhìn Bạch Hổ vương cái nào.
Vị chúa tể sơn lâm thấy vậy gầm lên một tiếng, nhe răng trợn mắt nhìn Độc Cô Tuyệt nhưng cũng không bỏ đi mà khệnh khạng bước theo hắn, ánh mắt dán chặt vào Vân Khinh.
“Thương thế của chàng…” Vân Khinh khẽ kêu.
“Không chết được”. Hắn còn rất nhiều việc phải làm, không thể trì hoãn thời gian thêm, có điều hắn muốn ôm cô trong tay. Hắn không bao giờ muốn rời xa cô gái này nữa, khoảnh khắc không tìm thấy cô đã làm tim hắn như muốn ngừng đập. Vậy nên từ rày hắn sẽ không bao giờ buông bàn tay này ra, kể cả là chết cũng muốn chết chung một chỗ, quyết không buông ra.
Vân Khinh ngước nhìn cằm Độc Cô Tuyệt, kiên nghị như vậy, cố chấp như vậy. Cô chỉ đành yên lặng dựa vào lòng Độc Cô Tuyệt không phản đối nữa.
Dưới ngọn núi, đám Sở Vân, Mặc Ly, Mặc Ngân thấy Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh tới gần, ai nấy đồng lọat đứng lên, ánh mắt vô cùng cung kính nhìn hai người.
Trải qua một trận chiến như hôm nay, địa vị Vân Khinh trong cảm nhận của họ vốn không hề thấp, giờ lại càng được nâng lên tầng ới. Trên đời này còn ai xứng với Vương gia nhà bọn họ ngoài người con gái trước mặt kia chứ, thanh nhã thoát tục, năng lực mạnh mẽ, lại ôn hòa với mọi người… Ưu điểm đúng là nói hoài chẳng hết.
Những ánh mắt đang nhìn Vân Khinh kia chẳng khác nào đang nhìn thê tử của Vương gia nhà bọn họ, là đương gia chủ mẫu của họ, vô cùng cung kính và sùng bái.