Thú Phi

Chương 15: Thay mận đổi đào?

Kiểm tra kỹ lưỡng một hồi, tới khi nhìn đến phần lưng của thi thể kia, không có một nốt ruồi màu đen nào cả thì Vân Khinh mới ngả người thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Đôi bàn tay nãy giờ vẫn run rẩy không ngừng giờ mới thật sự bình tĩnh yên ổn trở lại. Không phải, đây không phải bà bà. Ngày xưa khi cô cọ lưng cho bà bà lúc tắm, có để ý thấy chính giữa lưng bà bà nổi bật một nốt ruồi màu đen. Người này không có, thế nên tuy rằng tất cả các tín vật khác đều có, trên thân thể lại không có các dấu tích kia, vậy chắc chắn sẽ không phải bà bà của cô. Thật là tốt, bà bà của cô chưa chết.

Độc Cô Tuyệt nhìn Vân Khinh từ từ nhắm hai mắt lại, cả người cũng thả lỏng nhẹ nhõm hơn, hắn liền lạnh lùng hừ một tiếng. Quay sang nhìn thấy vết máu trên vai mình, hắn nhíu nhíu lông mày vẻ đầy chán ghét.

“Xin lỗi, khi nãy ta quá mức nóng nảy xúc động.” Trầm tĩnh lại, Vân Khinh cũng đã nghe thấy tiếng hừ của hắn, lập tức quay lại chân thành nói với Độc Cô Tuỵêt.

Đáp lại cô là tiếng hừ lạnh vang lên lần thứ hai.

Nhận ra người chết trong phòng không có ai là bà bà rồi, cả người Vân Khinh nhanh chóng bình tĩnh lại, trí óc cũng vận hành nhanh chóng. Tất cả những thứ trên thi thể này đều là đồ bà bà vẫn thường dùng, vốn chẳng rời thân. Vậy gương mặt bị vẽ loạn kia… là để thay mận đổi đào sao?

Nhưng nếu thế tại sao lại cần thay mận đổi đào? Là vì có người muốn giết họ sao? Hay là vì chuyện khác? Nếu thế tại sao bà bà không nói với cô? Hay là vì không có thời gian để nói? Nếu thế bày vẽ ra rốt cục có ý gì? Việc đánh tráo người này là để cho ai xem. Bao nhiêu câu hỏi liên tục hiện lên trong đầu cô.

Và không có câu trả lời.

Vân Khinh nhíu mày trầm tư suy nghĩ. Độc Cô Tuyệt cũng chỉ đứng cạnh cửa im lặng không nói gì. Không gian đầy vắng vẻ tĩnh lặng.

Một chốc sau, Vân Khinh bỗng quay phắt lại nhìn Độc Cô Tuyệt, trên mặt lóe lên nghi vấn. Độc Cô Tuyệt thấy thế sầm mặt xuống, lập tức sát khí lại lơ lửng bay ra.

“Vân Khinh, những người này không phải công tử nhà tại hạ giết.” Đúng lúc đó, có tiếng Sở Vân vang lên. Ba người Sở Vân, Mặc Ngân, Mặc Ly cùng nhau bước vào cửa.

“Ta biết.” Điểm đó giờ Vân Khinh không hề nghi ngờ.

Sở Vân nghe thấy thế, lại nhìn ra quanh người Độc Cô Tuyệt sát khí quẩn quanh, lập tức hiểu ra vấn đề, bèn quay lại nói với Vân Khinh. “Đúng là nửa tháng trước chúng tại hạ đã tới đây, có điều không hề kinh động đến bà ấy, chỉ đóng ngoài bìa rừng, ngày ngày kiểm tra. Hôm nay bọn tại hạ vừa tới đã thấy cảnh này, nên Mặc Ngân, Mặc Ly cùng tại hạ chạy ra ngoài đuổi theo để tìm dấu vết, công tử ở lại kiểm tra hiện trường.” Chỉ vài câu ngắn ngủn đã làm rõ mọi việc.

Ôm cây đợi thỏ, không nhất thiết là phải nắm chặt mồi nhử trong tay, phải để xa xa mà vẫn kiểm soát được mới là biện pháp inh. Chỉ là không ngờ mồi nhử này cũng không phải loại đơn giản. Có người lại có thể ở trong tầm mắt của họ mà ám sát vị bà bà kia, xem ra vị bà bà của Vân Khinh cũng có chút…

Vân Khinh nghe thế dĩ nhiên là hiểu, liền gật đầu. “Đa tạ.”

Giữa mọi người vốn đã không quen biết, nhưng họ đã đuổi theo kiểm tra hung thủ, đương nhiên cô phải tạ ơn.

“Không cần.” Sở Vân vội trả lễ.

“Có đầu mối gì chăng?”

Mặc Ngân lắc đầu. “Rất sạch sẽ, không tìm được gì cả, một chút dấu vết cũng không có. Ngoài những kẻ chuyên nghiệp, tại hạ thật sự không nghĩ ra người bình thường nào lại có bản lĩnh như thế này.”

Vân Khinh nghe xong, không khỏi khẽ chau mày. Cái gọi là những kẻ chuyên nghiệp ấy, cô hiểu rất rõ, bao gồm sát thủ, cảm tử, võ lâm giang hồ, hoàng thất, ngoài ra còn một số nhân vật đặc biệt khác, ai nấy đều là người dính líu tới những mưu tính sâu xa. Sao bà bà lại có thể liên quan gì đó tới những kẻ này được nhỉ?

“Đưa thứ kia đây!” Vân Khinh còn đang nghĩ ngợi chuyện này, Độc Cô Tuyệt đã thốt lên đầy mất kiên nhẫn.

“Đưa giải dược đây!” Vân Khinh chỉ ngẩn ra một thoáng, rồi nhanh chóng trở lại vẻ mặt thản nhiên đạm mạc như cũ. Cô vừa nghe câu ra lệnh của họ Độc Cô, lập tức lên tiếng không ngập ngừng, vừa nói vừa xòe tay đưa tờ danh sách kia ra, tay kia hườm sẵn một mồi lửa ngay cạnh. Hai thứ được đặt cạnh nhau không quá một tấc. Thế nên dù Độc Cô Tuyệt có nhanh nhẹn tới mức nào, đảm bảo cũng khó lòng đoạt lại mà không tổn hại gì cả.

Vẻ mặt gã Độc Cô Tuyệt kia bình thường đã chả vui vẻ hào hứng gì cho cam, giờ đây càng thêm đen như đít nồi. Gã trừng trừng nhìn Vân Khinh, ánh mắt như lấp lánh lửa giận.

Vân Khinh cũng nhìn Độc Cô Tuyệt, có thể nói giữa hai người xoèn xoẹt tia lửa bắn ra như chớp giật. Sở Vân đứng cạnh thấy thế bèn phẩy tay ra hiệu với Mặc Ly và Mặc Ngân, rồi ba người lùi ra khỏi căn nhà tranh kia, đứng ngoài cả căn phòng lẫn cuộc đấu.

“Muốn giải dược, được lắm. Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là giải dược, một là tung tích của bà bà nhà ngươi. Chọn một trong hai, đừng trách ta đối xử với ngươi tuyệt tình, tự mình chọn đi.” Bỗng khóe môi Độc Cô Tuyệt nhếch lên, vẻ mặt hiện lên nét cười ác độc.

“Ngươi biết tung tích bà…” Vân Khinh vừa vui vẻ thốt lên, lập tức ngừng lại nhìn Độc Cô Tuyệt đầy nghi ngờ.

Hắn ta chỉ cười khẩy. “Độc Cô Tuyệt ta muốn tìm một người ở Đại Tần, sẽ có cách của mình.”

Vân Khinh thấy hắn ta tự tin nói thế, liền trầm tư suy nghĩ. Hiện giờ không gặp được bà bà, lại không biết bà bà sống chết ra sao, rõ ràng bà bà đang gặp chuyện gì đó. Hơn nữa xem tình hình như thế, có lẽ nên tìm hiểu thêm về thân phận của bà bà, vì dường như mọi chuyện không giản đơn như cô vẫn tưởng. Mà giờ đây cô chỉ có một thân một mình, giữa trời đất rộng lớn, người tốt kẻ xấu chen chúc lẫn nhau, làm sao cô có đủ sức mà đi tìm bà bà hoặc tìm người giúp đỡ cho nổi. Gã Độc Cô này đã tóm được nhược điểm của cô rồi.

“Được, ta muốn biết tung tích của bà bà, toàn bộ không thiếu một mảy may.” Không cần tự hỏi, cũng không cần do dự, Vân Khinh đã có sự lựa chọn của mình. Trong lòng cô, mạng của bà bà quan trọng hơn mạng sống của cô nhiều lắm.

“Được, chỉ cần bà ta không chết trên đất Tần ta, dù có phải quật ba thước đất, ta cũng sẽ tìm ra cho ngươi.” Độc Cô Tuyệt cũng thẳng thắn cam đoan.

Nghe xong lời khẳng định của hắn, Vân Khinh lập tức phẩy tay, thảy tờ danh sách gấp gọn kia cho hắn. Gã Độc Cô này dù ngoan độc tàn nhẫn, nhưng cô lại tin tưởng, nếu hắn đã nói ra thì chắc chắn hắn sẽ làm.

Độc Cô Tuyệt mở ra nhìn lướt qua, rồi nhanh chóng thu lại vào trong áo. Hắn bước lại gần, vươn tay tóm lấy cằm của Vân Khinh rồi lạnh lùng cười. “Ngươi muốn trốn ra khỏi lòng bàn tay ta sao, nào có dễ dàng thế. Chuyện lần này, từ từ ta sẽ tính sổ với ngươi sau. Tốt nhất ngươi cứ liều liệu cái thân cho ta!”

“Chỉ cần ngươi tìm được bà bà, ta không ngại mặc ngươi tính sổ tính sách. Thế nhưng nếu ngươi dám gạt ta, ta cũng không sợ ngọc đá cùng tan.” Vân Khinh không thèm tránh né, thản nhiên nhìn Độc Cô Tuyệt chậm rãi thốt.

“Hừ!” Độc Cô Tuyệt sầm mặt xuống khẽ hừ một cái, có điều so với tâm trạng sảng khoái khi cầm lại được thứ kia, mấy câu của Vân Khinh tuy khó chịu nhưng cũng chẳng đả động hắn là mấy. Thế nên khóe môi ai đó vẫn nhếch lên đầy thoải mái, vẻ mặt khẽ mang theo nét cười, rồi vung tay áo xoay người bỏ đi.

Vân Khinh cũng chẳng nói gì thêm, cũng không thèm quay đầu liếc nhìn đống thi thể trong phòng một lần. Cái gì có thể soát có thể tra, dấu vết gì có thể thấy, mọi người đều đã thu hết vào trong mắt cả. Vậy nên cô chỉ cầm theo cây cổ cầm, chúm môi huýt nhẹ gọi Điêu nhi quay lại rồi đi theo Độc Cô Tuyệt.

Lần này suốt dọc đường đi nhanh mà đuổi chậm, rõ ràng là vì Vân Khinh không thèm đếm xỉa tới việc họ đuổi theo mà đi thong dong như đang du sơn ngoạn thủy, khiến Độc Cô Tuyệt lãng phí rất nhiều thời gian để ôm cây đợi thỏ. Thế nên tới lúc đi tiếp, tuy không phải như lúc ở nước Ngụy bỏ chạy trối chết, nhưng cũng vẫn thuộc dạng tốc độ phi thường, toàn bộ thời gian dành trên lưng ngựa chỉ trừ lúc ngủ.

Khung cảnh chung quanh càng lúc càng phồn hoa, càng ngày càng náo nhiệt. Họ trèo núi cao, vượt bình nguyên mà đi, thẳng tiến Khánh thành, kinh đô của Tần Quốc.

Lịch sử nước Tần trải qua sáu trăm năm có lẻ, quốc đô là Khánh thành nếm đủ khói lửa bao lần, mỗi lần khói lửa là một lần lớn mạnh, trưởng thành hơn. Dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị đó, dáng vẻ trang trọng uy nghi đó, tái sinh từ khói lửa mà vẫn không hề bị tiêu diệt, những sáu nước kia chỉ mới tồn tại khoảng ba trăm năm trở lại đây làm sao có thể sánh kịp? Xét cả về khí thế lẫn lịch sử, Tần quốc đều bỏ xa sáu nước còn lại, như thể một lão hổ đang phủ phục nằm yên, rình rập chờ đợi thời cơ phóng ra thôn tính hết thảy.

Lại lên tới đỉnh một rặng núi vắt ngang, trước mắt Vân Khinh bỗng như bừng tỏa sáng. Khánh thành, kinh đô của Tần quốc, với màu đen làm chủ hiện ra trong tầm mắt. Từ trên cao ngút ngàn này nhìn xuống, tường thành uốn lượn dằng dặc hầu như không thấy điểm cuối cùng, khung cảnh mang một vẻ đẹp tráng lệ tới mức động phách kinh tâm.

Độc Cô Tuyệt cũng nhìn thấy cảnh sắc ấy. Hắn ta lập tức mạnh mẽ ra roi giục ngựa, phóng tới như bay. Tần đô, ta đã trở về!

——————————————————————————————–

PS của Lãnh Vân:

+ Tuyệt đại ca đã quay lại và lợi hại hơn xưa… Chương sau sẽ là thân thế của chàng, đi kèm với cái sự choáng váng ngạc nhiên của chúng thuộc hạ khi thấy chàng phi lễ gái nhà lành một cách tỉnh bơ như thể chàng là lưu manh chính hãng chứ không phải một kẻ có thân phận cao kèm tính cách lạnh lùng không thích đàn bà con gái…

+ Cứ nhớ vị bà bà này nhé, bà í không mấy xuất hiện một cách trực tiếp nhưng mà xuất hiện lần nào là có chuyện lần ấy.