Dịch giả: Phuongkta1Thanh âm kia đến rất đột nhiên.
Cũng không phải chỉ thời điểm thanh âm của lão đột nhiên vang lên, mà là lúc Tô Trường An bắt đầu cùng vị Man tử chiến đấu liền đã dùng thần trí của mình càn quét qua cái bộ lạc này, người mạnh nhất trong đó chính là nam tử trước mặt này - Hồn Thủ cảnh tu sĩ Man tộc. Nhưng khi thanh âm của lão giả này vang lên, hắn mới bỗng nhiên phát hiện, trong bộ lạc nhìn như bình thường, thậm chí có chút tan hoang này còn cất giấu một vị cường giả.
Tu vi của hắn mặc dù mới chỉ là Địa Linh, nhưng bởi vì liên tiếp kỳ ngộ, thêm vào hắn tu luyện Tiên đạo vừa cường hãn vừa thần bí, trên thực tế, dưới Vấn Đạo cảnh thì hắn sớm đã vô địch. Mà vị lão giả này lại có thể giấu giếm được thần thức của hắn, điều này có thể làm rõ một vấn đề, tu vi của lão giả này đương nhiên trên Vấn Đạo cảnh.
"Tinh Vẫn!" Trong lòng Tô Trường An chấn động, trên mặt lập tức đại biến, theo hắn biết chín thị tộc lớn của Man tộc trừ Vương tộc Đế Giang có được bốn vị Tinh Vẫn ra, những thị tộc khác đều chỉ có một vị Tinh Vẫn. Hắn dù chưa nhìn thấy hình dáng bộ lạc của chín thị tộc lớn, thế nhưng, một cái bộ lạc tan hoang như vậy nhìn thế nào cũng không thể là một trong chín thị tộc lớn. Mà nhìn lại lúc thanh âm của lão giả vang lên, trên mặt những người Man tộc này lộ vẻ hoảng sợ, tên Man tử dưới thân kiếm của hắn sắc mặt bất an. Dường như sợ chính mình phát hiện một cái bí mật to lớn nào đó.
Vẻ mặt Tô Trường An lộ trở nên có chút cổ quái, sau một lúc cúi đầu trầm mặc. Bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ngoảnh về hướng lều vải cao giọng đáp lại nói: "tốt!"
Theo hắn vừa mới nói xong, cảnh ban đêm u tối trên đỉnh đầu hắn tản đi, kể cả hư ảnh hình người đang dùng trường kiếm chỉ vào mi tâm của nam tử cũng cùng một chỗ phân tán.
Nam tử lần nữa có được tự do cũng mãnh liệt đứng người lên, sắc mặt âm tình bất định, tựa như không hy vọng Tô Trường An cùng lão giả kia gặp mặt, nhưng lại lo sợ uy vọng của lão giả mà không dám ngăn cản. Bởi vậy, sau khi do dự một hồi lâu, y cắn răng một cái đuổi kịp bước chân của Tô Trường An đi đến lều vải cao nhất trong bộ lạc.
"Vào đi." Đợi cho Tô Trường An đi vào lều vải, hắn vẫn đang còn do dự nên xưng hô như thế nào với vị lão giả chưa từng gặp mặt, dù sao trong lòng hắn đối với người lớn tuổi nhiều ít còn có kính sợ, trực tiếp đi vào như vậy, không khỏi có chút thất lễ. Nhưng thanh âm của lão giả cũng cùng lúc đó vang lên.
Tô Trường An sững sờ, cũng không khiêm nhường nữa, không để ý đến nam tử Man tộc đang đuổi theo phía sau, hắn vén lên vải mành che ở trước lều, liền đi vào.
Chờ bước vào cái lều vải kia, sắc mặt của hắn lại hơi đổi.
Đây là một cái lều vải bịt kín, ngoài trừ vải mành đã được vén lên lại khép lại, cũng không có bất kỳ cửa sổ đấy. Nhưng rất kỳ quái là, ở trong lều vải cũng rất sáng sủa, như là có một đường ánh sao không biết từ đâu chiếu xuyên qua đỉnh lều vải của lão giả.
Ở giữa ánh sao chiếu xuống có một vị lão giả đang nằm trên giường.
Thân hình của lão không cao lớn như những người Man tộc, thậm chí có thể nói có chút gầy gò. Lão có mái tóc hoa râm, trên mặt chi chít nếp nhăn, mà con mắt lão vốn nên sáng ngời như ngôi sao hiện tại lại u ám không màu.
Lão là Tinh Vẫn. Tô Trường An chỉ nhìn một cái liền trong lòng đã có phán đoán. Một vị Tinh Vẫn sắp chết.
Tô Trường An đang quan sát lão giả, mà lão cũng đang quan sát Tô Trường An.
Cuối cùng, ánh mắt của lão rơi vào đao, kiếm trên vai Tô Trường An. Trên gương mặt của lão hiện lên một tia dị sắc, rồi rất nhanh che giấu lại.
Lão hỏi: "ngươi là người của Thiên Lam viện?"
Tiếng nói trầm thấp lại yếu ớt.
Sau khi xác định vị lão giả này là Tinh Vẫn, trong lòng Tô Trường An liền sinh ra cảnh giác.
Mà lúc lão nhận ra thân phận của Tô Trường An, linh lực quanh người Tô Trường An cùng lúc đó bắt đầu nhảy vọt, hắn trầm mặc khẽ gật đầu, nhưng tư thế đứng cùng hai chân căng cứng đã cho thấy trong lòng Tô Trường An hiện tại rất căng thẳng.
"Ngươi tên là gì?" Lão giả đối với sự cảnh giác của Tô Trường An như là không nhìn thấy, lão tiếp tục hỏi.
Theo lý thì Tô Trường An không có lý do gì để nói cho lão biết tên đấy.
Nhưng nhìn bộ dáng già nua của lão giả, ngữ điệu nói chuyện, cũng không khỏi để cho Tô Trường An cảm động, hắn cảm thấy lão rất giống Ngọc Hành.
Cảm động như vậy, làm Tô Trường An sau khi hơi hơi do dự, hắn vẫn nói ra tên của mình.
"Tô Trường An." Hắn đáp lại.
"Trường An? Trường An!" lão giả mấy lần nhắc đi nhắc lại hai chữ này, gương mặt tràn đầy nếp nhăn bỗng nhiên trồi lên một vòng tiếu ý: "Trường An, nhất định là rất đẹp?" lão hỏi như vậy, trong con ngươi u ám bỗng nhiên lóe ra sắc thái nào đó.
"Ngươi đã đi qua Trường An?" Tô Trường An có chút khó hiểu, chỉ là thái độ của lão giả từ đầu đến cuối đều vô cùng hiền lành, thêm với việc nghĩ đến nếu là một vị Tinh Vẫn thật sự muốn làm thứ gì đó đối với hắn, lấy tu vi của hắn, tất nhiên cũng là không hề có lực để chống lại. Lúc này Tô Trường An ngược lại dần dần buông lỏng xuống.
"Ngọc Sơn, không sao, ngươi chờ ở ngoài trướng đi." Nhưng lúc này, vị Man tử bị Tô Trường An đánh bại lại vội vàng chạy tới, y vừa mới vén lên mành che lều vải, lão giả kia liền khoát tay áo, ý bảo y lui ra.
Vị nam tử được gọi là Ngọc Sơn hơi sững sờ, cuối cùng lo sợ uy nghiêm của lão giả, rốt cục vẫn không cam lòng mà lui qua một bên.
"Ta chưa từng đi Trường An." Mà lão giả sau khi bị một sự việc nho nhỏ xen giữa, lại lần nữa nói: "nhưng thật lâu trước kia ta từng nghe người ta nói đến Trường An."
"Người nào?" Tô Trường An không khỏi có chút tò mò, hai tộc giao chiến nhiều năm, biết rất ít đối phương, xưa nay có lời nói: Đại Ngụy không biết Vương Đình, Tây Man không hiểu Trường An. Đương nhiên không biết cùng không hiểu như vậy, chỉ chính là hiểu rõ cặn kẽ, về phần tên húy như vậy, chắc hẳn hai bên đều có thể biết được.
"Thời gian ước chừng một trăm năm trước." lão giả như là suy nghĩ một chút, trên mặt già nua không khỏi lộ ra vẻ mặt hồi ức, sau nửa ngày mới lên tiếng: "một nam hài tên là Tần Nguyệt Minh cùng một nữ hài tên là Thu Tố Y nói cho ta biết đấy."
"Tần Nguyệt Minh? Thu Tố Y?" Tô Trường An cau mày suy nghĩ một chút, dường như trong ký ức của hắn cũng chưa từng nghe qua tên của hai người này, dù sao đã hơn một trăm năm trôi qua, nếu không phải Tinh Vẫn là người thường chắc chắn ở trong năm tháng dài như thế mà tàn úa. Chuyện không biết đến tên tuổi cũng không quá kỳ quái, Tô Trường An chỉ có chút kỳ quái là, lão giả này rõ ràng là Man tộc, tại sao lại quen biết Nhân tộc, hơn nữa nhìn nét mặt của lão giả, nhìn dáng dấp cùng hai người trong miệng lão có lẽ là bằng hữu.
"Ha ha, không nhận ra." Lão giả cười cười, một dáng điệu như là sớm đã biết được, lão còn nói thêm: "bọn họ còn có một cái tên khác, Thiên Quyền, Thiên Tuyền!"
Sắc mặt Tô Trường An cuối cùng trở thành ngạc nhiên, hắn nửa tin nửa ngờ nhìn về phía lão giả, nói: "ngươi nhận biết hai vị sư thúc tổ Thiên Quyền, Thiên Tuyền?"
Lão giả lúc này cũng run rẩy ngồi dậy, quay người mặt nhìn về Tô Trường An, cười ha hả đáp lại: "biết được, đương nhiên biết được!"
"Lúc đó bọn họ dù chưa thành Tinh Vẫn, nhưng đã được Thiên Lam thu vào học viện, là thiên tài tu hành nổi tiếng. Mà ta vẫn đang là một đứa bé không có chỗ nương tựa ở biên giới của hai tộc lêu lổng."
"Ta gặp bọn họ, bọn họ giúp ta rất nhiều."
Nói đến đây, thần sắc trên mặt lão giả có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh lại đem nó che giấu, lão có chút áy náy nhìn Tô Trường An một cái. Giống như chợt nhớ tới cái gì đó, lão chợt hỏi: "ngươi giỏi thơ ca không?"
"Thơ ca?" Tô Trường An nghe vậy trên mặt lộ vẻ khó xử, nhưng lại không khỏi nhớ tới Sở Tích Phong dạy bảo, ma xui quỷ khiến khẽ gật đầu.
Lão giả nghe vậy sắc mặt vui mừng, trên mặt tràn đầy nếp nhăn bỗng nhiên lộ ra ý cười giống như trẻ em.
Lão run run rẩy rẩy đứng lên, nhấc lên bao quần áo ở bên cạnh chỗ ngồi, sau đó lấy ra hai quyển trục được bao bọc cực kỳ kỹ lưỡng đưa đến trước người Tô Trường An.
Tô Trường An tiếp nhận quyển trục, có chút không rõ nguyên do, nhưng nhìn ánh mắt của lão giả, yêu cầu hắn mở ra nhìn qua.
Vì vậy, hắn cũng không chần chờ quá lâu, liền mở ra một bức.
Đó là chữ viết cực kỳ xinh đẹp, Tô Trường An mặc dù không hiểu đạo lý văn chương, nhưng là có thể đại khái đoán ra, bút pháp này chắc chắn xuất phát từ tay nữ tử.
"Sông xuân vừa cuộn, rừng xuân chớm đượm, gió xuân mười dặm chẳng bằng nàng." Hắn nhẹ nhàng thuận theo chữ viết, chậm rãi đọc nội dung trên đó.
Lão giả hỏi thử một tiếng trên mặt lộ vẻ say mê, lão có chút buồn cười rung đùi đắc ý một phen, sau đó mới giống như cảm thán nói: "năm ấy Tố Y luôn nói với ta, tháng một ở Trường An rất đẹp. Vì vậy, ta hỏi nàng, tháng một ở Trường An cuối cùng đẹp như thế nào."
"Nàng liền nói cho ta biết tháng một ở Trường An "sông xuân vừa cuộn, rừng xuân chớm đượm, gió xuân mười dặm" đó là đồ vật đẹp nhất trên đời này."
"Nhưng ta cảm thấy lại không đúng, ta cảm thấy chính nàng mới là đồ vật đẹp nhất trên đời này. Vì vậy ở sau câu này ta thêm một câu "chẳng bằng nàng", bởi vì trên đời này đồ vật cực đẹp so với mỹ nhân, người vẫn là đẹp nhất."
"Ngay lúc đó Nguyệt Minh cũng là một con mọt sách, y nghe chúng ta nói chuyện, liền nói đây là một cái vế trên vô cùng hay, khi bọn họ chấm dứt rèn luyện, trước khi rời đi, Tố Y liền đem vế trên ghi vào trên cuộn tranh này, giao cho ta. Nói là lúc nào ta có thể đối được vế trên này, lúc đó có thể đi Trường An tìm bọn họ vui đùa."
Tô Trường An sững sờ, cũng không nghĩ trong này lại có chuyện xưa như vậy, hắn nhịn không được nói: "về sau chuyện gì xảy ra?"
"Về sau bọn họ rời đi, ta ghi tạc câu nói kia trong lòng. Trong lúc rảnh không nhịn được lấy ra vế trên này vắt óc suy nghĩ. Nhưng chuyện của Man tộc chung quy cùng Nhân tộc các ngươi khác nhau. Ta cũng chỉ là hiểu biết chút chữ viết, không có học vấn cao thâm, khi đó Nhân tộc đang thời kỳ rối loạn, Man tộc cũng có ba tộc phiến loạn, cuộc sống của ta cả ngày lưu lạc liền không thể thực hiện cái ý muốn này."
"Sau đó một thời gian dài, ta đã trở thành Tinh Vẫn, cuối cùng không cần mỗi ngày bôn ba, nghĩ lại tâm tư ngày nào nên góp nhặt trong tộc một số bản thiếu thơ ca của Nhân tộc, lúc rãnh rỗi liền lấy ra suy nghĩ một hồi."
Nói đến đây, lão giả chỉ chỉ trên tay Tô Trường An một quyển trục khác, mở trừng hai mắt với hắn, Tô Trường An ngầm hiểu, liền chậm rãi mở ra quyển trục kia.
"Ao thu đầy tràn, cây thu nhuốm vàng, sầu thu ba ngàn lại bên nàng."
Hắn lần nữa đem chữ viết phía trên quyển trục nhẹ nhàng đọc đến.
"Như thế nào, thế nào?" Lão giả cùng lúc đó nói, trong ánh mắt mang theo khẩn thiết không phù hợp với tuổi tác của lão.
"Sông xuân vừa cuộn, rừng xuân chớm đượm, gió xuân mười dặm chẳng bằng nàng."
"Ao thu đầy tràn, cây thu nhuốm vàng, sầu thu ba ngàn lại bên nàng."
Tô Trường An cũng không vội vã trả lời vấn đề của lão giả, hắn đem hai câu từ trên xuống dưới đặt ở bên miệng lại lần nữa nhẹ giọng lẩm bẩm một lần, mặc dù không giỏi thơ ca, nhưng vẫn có thể cảm thụ được một thứ gì đó.
Khi hắn ngẩng đầu nhìn lão giả một lần nữa, hắn nhìn lão giả cười cười, nói: "rất hay."
---o0o---