Dịch giả: Đình PhongTin tức vừa từ miệng Cố Nha Lãng nói ra kéo theo một hồi im lặng quỷ dị sau đó từng đợt kinh hô vang lên.
Từ tin tức quân Man còn đang trên đường mới hai khắc làm sao thành Lai Vân đã bị công phá?
Tám nghìn đại quân trên tay Trấn Tây Quan đây? Thành cao tường sắt của Lai Vân đâu? Lại ba cái Thần Cơ nỏ mượn từ Tây Lĩnh chẳng lẽ đều để bài trí sao?
Không chỉ có những sĩ tốt này mà ngay cả sắc mặt của Tô Trường An cũng trở nên cực kỳ khó coi, hồi lâu sau hắn mới hồi phục tinh thần lại.
"Thành Lai Vân bị phá như thế nào?" Tô Trường An quay đầu hỏi Cố Nha Lãng sắc mặt đang giống như màu đất.
Cố Nha Lãng nghe vậy thì có chút không vững tin đáp: "Trên thư nói có người mở cổng thành thả quân Man vào."
"Tại sao lại như vậy?" Tô Trường An nhìn về phía Cố Nha Lãng lần nữa hỏi: "Người nào mở cửa thành?"
Cố Nha Lãng có chút đắng chát đáp: "Theo lý mà nói, ngoại trừ Trấn tướng quân không ai có quyền mở cổng thành."
"Chẳng lẽ Trấn Tây Quan tư thông quân Man." Trong đám sĩ tốt bắt đầu có người phỏng đoán.
Nhân tộc cùng Man tộc giao chiến nhiều năm cũng không thiếu việc người làm phản nhưng Thần tướng làm phản thì trong lịch sử Đại Ngụy chưa từng có rồi.
"Chớ có nói bậy!" Tô Trường An lạnh mắt nhìn tên binh lính kia khiến gã câm như hến. Nhưng suy đoán của gã dần dần được mọi người tán thành bắt đầu ghé tai nhau bàn tán xì xào.
"Trấn tướng quân thân là Thần tướng Đại Ngụy, hậu nhân Trấn Tây Thần Hậu sao có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!" Tô Trường An vận linh lực trong cơ thể, thanh âm khí thế mười phần truyền vào tai từng người ở đây.
Đại chiến trước mắt mà chủ tướng theo địch. Đây bất luận với một chi quân đội nào cũng là đả kích trí mạng nên bất kể tình huống chân thật như thế nào Tô Trường An quyết không để ngôn luận như vậy chiếm cứ lòng người, bằng không thì nhân tâm tan rã lấy gì chiến đấu?
Đây cũng không phải là một đạo lý. Tựu thật giống thọ yến của Thánh Hoàng năm đó, Như Yên cùng Bắc Thông Huyền bên nào cũng cho mình đúng nhưng vì Bắc Thông Huyền là Thần tướng còn Như Yên là gái lầu xanh. Thế nên mọi người nguyện ý tin tưởng Bắc Thông Huyền.
Chuyện này bởi vì ngươi là ai nên quyết định sẽ không có tranh cãi, Tô Trường An từ trước đến nay luôn coi thường nó nhưng hiện tại không thể làm trái lương tâm đem ra ổn định quân tâm.
Mà kỳ quái chính là lời bàn như vậy trong đa số lòng người cũng thích hợp. Bọn họ cho rằng những người đó sẽ không làm những việc như vậy. Nhưng trên thực tế thường trái với suy nghĩ của ngươi, bởi vì có được càng nhiều thì lòng tham càng lớn, để thỏa mãn nó rất nhiều đại nhân hiển quý càng làm ra nhiều chuyện bỉ ổi.
Đương nhiên mặc kệ như thế nào thì Tô Trường An vẫn có được hiệu quả nhất định. Đám người vừa xao động cũng thoáng yên tĩnh một chút nhưng tình huống như vậy không duy trì được bao lâu vì có một người chợt đứng lên.
"Trấn Tây Quan có thể làm ra chuyện như vậy." Người đó chính là Viên Động Khôn công tử thành Lai Vân.
Tô Trường An nhướng mày, mặc dù Viên Động Khôn cùng tuổi với hắn nhưng xuất thân danh môn nên theo lẽ có thể hiểu rõ tình huống, càng không nên tại thời điểm này không chút căn cứ nhiễu loạn quân tâm. Nhưng dù sao y cũng là thiếu chủ bảy trăm sĩ tốt thành Lai Vân, tại Tây Đầu Bảo này cũng được xem ngang vai vế với Tô Trường An nên hắn không thể ngăn y nói được.
Viên Động Khôn dưới ánh mắt lạnh lùng của Tô Trường An không được tự nhiên vì tu vi của y quá thấp so với hắn. Nhưng y vẫn cắn răng nói ra: "Tổ tiên nhà ta có thù với Trấn Tây Thần Hậu!"
Tô Trường An nhướng mày, thời điểm hắn cùng Trấn Tây Quan gặp qua vị Thái Thú kia có nghe lão ý nhị không so đo các loại hiềm khích lúc trước, lúc ấy hắn cũng không quá để ý nhưng bây giờ nhìn sắc mặt Viên Động Khôn cực kỳ khó coi liền biết chuyện này có ẩn tình khác, thậm chí nghiêm trọng tới mức đủ để cho một vị Thần tướng làm phản theo địch.
Thấy Tô Trường An thật lâu không có động tĩnh thì Viên Động Khôn thở dài một hơi nói thêm: "Cụ thể là thù gì thì ta cũng không biết, chỉ biết năm đó Trấn Tây Thần Hậu bị bãi chức Thần Hậu sau đưa về Thánh Hoàng vấn trảm, nguyên nhân trong đó có từ tổ tiên ta. Từ đầu Tây Lương cũng không phải đất phong của một mình Võ Vương Phù Tam Thiên, lúc này quan ngoại thuộc Võ Vương, quan nội quy Trấn Tây Hậu. Chỉ là sau khi Trấn Tây Hậu bị trảm thì toàn bộ Tây Lương được triều đình phong thưởng cho Võ Vương. Mà nơi đóng quân của Trấn Tây Hậu lúc trước là thành Lai Vân cũng được Võ Vương ban cho tổ tiên nhà ta!"
"Nhưng tổ tiên nhà ta từng là gia thần của Thần Hậu nên tự biết có thẹn mang di thể Thần Hậu về Lai Vân an táng thật tốt còn thành lập từ đường, trăm năm qua luôn gìn giữ. Hiện tại nó vẫn còn nằm trong thành Lai Vân đấy."
Viên Động Khôn nói đến đây thì dừng lại một chút, sắc mặt ảm đạm, dù sao bán chủ cầu vinh cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. "Những chuyện này là ta đọc được trong gia phả, cha ta chưa bao giờ kể qua."
Tô Trường An nghe Viên Động Khôn nói những lời này thì lâm vào trầm mặc cúi đầu thật lâu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Những binh lính Hãm Trận Doanh kia mất hết kiên nhẫn rồi, bọn họ bắt đầu kêu gào muốn rời khỏi mảnh đất Tây Lương đầy thị phi này. Bây giờ Trấn Tây Quan đã đi theo địch thì bọn họ chừng ngàn người làm sao ngăn được đại quân Man tộc chứ đừng nói tới đoạt lại thành Lai Vân. Mà binh lính của Viên Động Khôn đương nhiên không chịu nên hai bên lại tranh cãi.
Nửa khắc thời gian trôi qua, tình huống đã đến biên giới không thể khống chế, Hồ Tử và Lưu Trường Ngọc đều nôn nóng thỉnh thoảng nhìn Tô Trường An hi vọng hắn có thể làm chút gì đó để ngăn trận nội loạn này, nếu không thì quân Man chưa tới bọn hắn đã một nhà đánh nhau rồi.
Tô Trường An đúng lúc này ngẩng đầu lên sau đó vận chuyển linh lực trong cơ thể, cỗ khí thế chính trực phá thể mà ra, những binh lính đang tranh cãi không ngớt thậm chí có người muốn động thủ đều bị khí thế như vậy làm cho phát lạnh mới dần dần thu động tác trên tay an tĩnh lại.
"Hồ Tử, lấy hồ sơ của bọn họ tới đây." Tô Trường An nói.
Hồ Tử sững sờ, mặc dù không biết tại sao nhưng vẫn rất nhanh chấp hành mệnh lệnh của Tô Trường An mang hồ sơ của mọi người ở Hãm Trận Doanh tới.
Tô Trường An tiếp nhận tập hồ sơ nhưng nhìn cũng không thèm nhìn, sau đó hắn quét mắt qua từng binh lính của Hãm Trận Doanh.
"Đây là hồ sơ của các ngươi, các ngươi phạm chuyện gì, vì sao bị bỏ tù đều được ghi chép trên đó!"
"Chỉ cần ta hủy nó thì coi như các ngươi trắng án."
Tiếng nói của hắn vừa dứt thì ánh mắt những sĩ tốt kia nhìn tập hồ sơ trở nên nóng rực, chỉ cần hủy nó đi thì bọn họ có thể từ bỏ thân phận tử tù lần nữa trở thành một người bình thường mà tiếp tục sống.
"Các ngươi muốn rời khỏi thì giờ đây có thể đi, ta tuyệt không ngăn cản." Tô Trường An nói như vậy, không chỉ có hai người Hồ Tử và Lưu Trường Ngọc, đám binh lính của Hãm Trận Doanh cũng không nghĩ Tô Trường An sẽ đơn giản như vậy thả bọn họ đi.
Trong lúc nhất thời bọn họ không phân được thật giả trong đó, chỉ kinh nghi bất định nhìn Tô Trường An.
---o0o---