Thư Kiếm Trường An

Quyển 5 - Chương 147: Cởi chuông phải do người buộc chuông

Dịch giả: Phuongkta1

Biên: Đình Phong

Trường An tháng ba, canh ba giờ mẹo.

Sắc trời còn có chút lờ mờ, sương mù mịt mờ, phía chân trời còn lóe lên ánh sáng của một số ngôi sao.

Phía đông, trên Quan Tinh đài có hai vị lão giả khoanh chân ngồi đối diện.

Một vị mày kiếm mắt sáng đang mặc đạo bào Thất Tinh, tiên phong đạo cốt.

Một vị bộ dạng phục tùng cúi đầu, sắc mặt âm trầm như nước, cao thâm mạt trắc.

"Thừa tướng lại tới hỏi lão đạo bói toán?" Lão giả tiên phong đạo cốt hỏi.

Vị lão giả vị lão gọi là thừa tướng nghe vậy, khẽ vuốt cằm đáp lại: "đương nhiên."

"Thừa tướng tự hiểu số trời, vì sao cứ mỗi ba mươi năm lại hỏi thăm lão đạo vận mệnh quốc gia Đại Ngụy?"

"Thái Bạch biết được huyền diệu của đạo trời, quẻ tượng liên quan đến bản thân, đương nhiên có thể xuất hiện một chút sai lầm, trước kia ta để vuột một lần, hiển nhiên không muốn tiếp tục sai." Tư Mã Hủ vuốt cằm nói.

Thái Bạch đạo nhân nghe vậy, mi mắt bỗng nhiên híp lại. Lúc này thanh tuyến của lão càng thấp xuống: "ba mươi năm trước, Thừa tướng hỏi ta, vận mệnh quốc gia Đại Ngụy bao nhiêu, ta bói được vận mệnh quốc gia Đại Ngụy có lẽ tám trăm năm hưng thịnh."

"Thừa tướng không nói, sau đó năm năm lại hỏi ta, ta nói vận mệnh quốc gia Đại Ngụy có lẽ sẽ hưng thịnh năm trăm năm."

"Thừa tướng cũng không nói gì, hai mươi năm sau lại hỏi lão đạo, ta nói vận mệnh quốc gia Đại Ngụy có thể kéo dài ba trăm năm."

"Lúc ấy Thừa tướng rốt cuộc có vẻ cười trên mặt, tiếp sau đó năm năm, cũng từng hỏi lão đạo lúc Thánh Hoàng về trời, ta nói vận mệnh quốc gia Đại Ngụy lác đác trăm năm."

"Thừa tướng vuốt râu thở dài, nói mệnh trời vô thường, ngày hôm nay Thừa tướng lại hỏi ta, nhưng lão hủ cũng không muốn tiếp tục trả lời."

"Ồ? Vì sao?" Lông mày Tư Mã Hủ nhíu lại, nhưng không thấy có chút tức giận, ngược lại giống như có phần hứng thú với câu trả lời như vậy của Thái Bạch đạo nhân.

"Thái Bạch đạo nhân ta, không hiểu cái gì là giang sơn xã tắc, cũng không biết bá tánh muôn dân trăm họ. Năm ấy Thánh Hoàng nhận thức tài năng của ta, ta chỉ cúc cung tận tụy. Người muốn làm cái gì, ta liền giúp người làm cái đó. Hôm nay Thánh Hoàng về tây, thiên tử đăng cơ. Quan Tinh đài chúng ta không thể gặp được thiên tử, trái lại Thừa tướng cả ngày qua lại với ta, ta cống hiến cho thiên tử, cống hiến cho dòng họ Hạ Hầu, duy nhất khó có thể cống hiến cho Thừa tướng."

"Nếu như hôm nay ta nhất định phải biết số trời của Đại Ngụy đây?" Tư Mã Hủ nói tiếp, thần sắc trên mặt như ao tù nước đọng, sóng lớn không sợ hãi như cũ.

"Số trời Đại Ngụy, tự có ý trời, Thừa tướng biết có ích lợi gì?" Thái Bạch đạo nhân trả lời.

"Số trời, ý trời?" Lúc này trên mặt Tư Mã Hủ rốt cuộc trồi lên một ý cười, lão nhìn về phía Thái Bạch đạo nhân, nói: "Thái Bạch chân nhân cả đời miệt mài theo đuổi số trời mệnh lý, hôm nay có thể nói với lão phu số trời là như thế nào?"

"Đạo trời định số, được gọi là số trời!"

"Được gọi là định số, vậy có thể sửa hay không?" Tư Mã Hủ lại hỏi.

"Không phải Thừa tướng đã sửa đổi số trời sao? Sao cần phải hỏi điều này." Thái Bạch đạo nhân tức giận nói.

"Không. Số trời không thể sửa." Ai ngờ Tư Mã Hủ lúc này bỗng lắc đầu.

"Hả?" Thái Bạch đạo nhân nghe vậy giật mình.

Tám trăm năm vận mệnh quốc gia Đại Ngụy chính là số lượng do trời định, nhưng Tư Mã Hủ trong thời gian ba mươi năm ngắn ngủi không ngừng rút lại con số tám trăm này, vận mệnh quốc gia của Đại Ngụy lúc này chỉ còn hơn mười năm, mà với tư cách là người khởi xướng tất cả chuyện này, lại nói số trời không thể sửa.

Điều này khiến cho Thái Bạch đạo nhân đã thấy buồn cười, lại càng cảm thấy hoang đường.

"Lão phu cho rằng, số trời thật ra là một quyển sách." Tư Mã Hủ đối với sự khác thường trên mặt Thái Bạch đạo nhân làm như không thấy, lông mày của lão bình tĩnh chậm rãi nói: "ta và ngươi đều là người trong sách."

"Muôn dân trăm họ cũng là người trong sách."

"Người cầm bút muốn ngươi sống, ngươi liền sống. Muốn ngươi chết, ngươi liền chết. Muốn ngươi cười, ngươi sẽ phải cười! Muốn ngươi khóc, ngươi sẽ phải khóc!"

Thanh âm của Tư Mã Hủ bắt đầy lớn dần dần, một cỗ khí thế ngập trời vào lúc đó từ trên thân thể già nua của lão hiện lên.

"Dù cho ngươi chính là Tinh Vẫn, cũng chỉ là con rối được kéo dây, mặc cho người khác sắp xếp, chỉ không tự mình biết mà thôi."

"..." Thái Bạch đạo nhân nghe vậy sững sờ, phương pháp như vậy lão hầu như mới nghe lần đầu, huống chi lão miệt mài theo đuổi số trời, vận mệnh quốc gia Đại Ngụy bị Tư Mã Hủ cưỡng ép thay đổi đã là sự thật, bởi vậy lão không dám gật bừa đối với lời nói của Tư Mã Hủ. "Lời ấy của Thừa tướng không khỏi lừa mình dối người, số trời không thể sửa, vậy vận mệnh quốc gia Đại Ngụy này, Thừa tướng sẽ giải thích như thế nào?"

"Vận mệnh quốc gia Đại Ngụy?"

Tư Mã Hủ cười cười: "số trời là một quyển sách, trên quyển sách này hiện lên sinh lão bệnh tử của mỗi người, câu chuyện xưa này theo quá đến tương lai đều đã viết xong toàn bộ, mỗi người mỗi sự kiện cũng dựa theo người viết lập ra quỹ đạo phát triển."

"Ta sửa lại vận mệnh quốc gia Đại Ngụy, liền lay động cái gọi là số trời, giống như một nhánh sông bị người chia chặn lại, bất kể phía sau là rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy như thế nào, một khi đã gián đoạn rồi, khúc sông phía sau liền không tồn tại."

"Nếu như ngươi là người đào sông, tâm tâm niệm niệm ngóng trông dòng sông này tưới ruộng màu mỡ, nhưng bị người động tay động chân, sửa lại đường (đạo), ngươi sẽ làm như thế nào?" Tư Mã Hủ nói, thanh âm trở nên cực kỳ trầm thấp, điều này khiến cho tâm tư của Thái Bạch đạo nhân không khỏi run lên.

Trước kia lão luôn nhìn không thấu Thừa tướng, hôm nay dường như nhìn thấu một chút, nhưng không có cảm giác vui mừng, trái lại cảm thấy sợ hãi.

"Đương nhiên... đương nhiên là sửa chữa đường sông này, khiến nó trở lại quỹ đạo của mình." Thái Bạch đạo nhân đáp lại, có lẽ là trong lòng mơ hồ đoán được một chút đồ vật gì đó, trong lúc nói thanh âm của lão cũng bắt đầu có chút cà lăm.

"Đúng vậy a, đương nhiên phải chỉnh lại cái đường sông này, thế nhưng lại là do ai sửa chữa đây?" Mi mắt Tư Mã Hủ híp lại, bên trong lóe hung quang giống như loài sói, lão giống như cười mà không phải cười nhìn Thái Bạch.

"..." Thần sắc trên mặt Thái Bạch rốt cuộc trở nên ngạc nhiên.

Có câu là cởi chuông phải do người buộc chuông.

Sách lộn xộn, hiển nhiên cần phải để người viết sách sửa.

Sông đứt rồi, đương nhiên cần người đào sông đến tu bổ.

Số trời loạn lạc...

Con ngươi của lão bỗng nhiên phóng đại, lão rốt cuộc đã hiểu rõ mục đích cuộc trò chuyện của Tư Mã Hủ.

"Ngươi muốn dẫn ra..." Lời nói của lão đã đến yết hầu, đang muốn thốt ra nhưng vào lúc này.

Ò ó ooo...!

Một tiếng gà gáy ré dài vang lên.

Một tia nắng mặt trời đã phá vỡ tầng tầng sương mù, chiếu trên Quan Tinh đài.

Tư Mã Hủ chậm rãi đứng lên, lão tự tay vỗ vỗ bụi bặm trên người mình, giống như phủi xuống một chút bùn lầy không tồn tại.

"Sắc trời không còn sớm, ta phải thượng triệu đây." Lão nói như vậy, thân thể chậm rãi xoay qua, trước một khắc rời đi, lão ngoái đầu nhìn lại Thái Bạch đạo nhân rốt cuộc vẫn còn có chút khiếp sợ như cũ, nói: "Thái Bạch nếu như muốn tận hiến với dòng họ Hạ Hầu, vậy hãy nhanh làm một chút gì đó đi, dù sao... non sông Đại Ngụy này, có lẽ thời gian không còn nhiều rồi."

Nói xong, một đường màu đen hiện lên, thân ảnh Tư Mã Hủ đã biến mất hoàn toàn giữa trời đất này, giống như lão chưa bao giờ xuất hiện ở chỗ này.

Sau đó thật lâu, chờ mặt trời hầu như đã mọc lên hoàn toàn, Thái Bạch chân nhân như ở trong mộng mới tỉnh phục hồi tinh thần lại.

Lão lúng ta lúng túng đứng người lên, theo bản năng dùng ống tay áo lau trán của mình, lại phát hiện chẳng biết lúc nào đầu mình đã đầy mồ hôi.

Lão im lặng quay đầu, ngoảnh mặt về phía tây nam.

Chỗ đó đưa lưng về phía mặt trời, có một tòa sơn môn, gọi là Thục Sơn.

Khóe miệng của lão bỗng nhiên phác họa một nụ cười.

Tư Mã Hủ nói không sai, vận mệnh quốc gia Đại Ngụy sắp hết.

Nhưng đất Thục ngày hôm qua, sao Thương Long được sao Thái Tuế nhập mạng đã thuận gió rồi.

Tương lai sẽ như thế nào, người nào có thể thực sự hiểu rõ đây?

---o0o---