- Xác thực chính là sự trùng hợp như vậy! Bất quá nếu ngươi không tin, ta cũng không có cách nào, chuyện này thật sự là trùng hợp!
- Được. chuyện này đúng hay sai tạm thời không nói, Hòa Dương công chúa ngươi đến chỗ ta, e là không giản chỉ vì muốn tìm Phỉ Nhi chơi tỷ muội đào?
Yến Vân Yên cũng không biết tỷ muội đào là có ý tứ gì. Bất quá từ trong ngữ khí của Chu Báo lại có thể phán đoán ra ý của hắn.
- Đương nhiên không phải, lần này ta đến Võ Dương Lĩnh chủ yếu là vì ngươi?
- Vì ta? Thế nào, ngươi còn muốn giúp Trữ Vương thượng vị?
Nhắc tới Trữ Vương, nét mặt Yến Vân Yên lộ ra một tia thần tình cổ quái:
- Ngươi đang cố ý cười nhạo ta sao? Trữ Vương đắc tội ngươi đã bị phụ hoàng hung hăng hạ thấp. Căn bản đã là một Vương gia hoàn toàn vô quyền vô thế, bị giam lỏng ở kinh thành, mỗi ngày mượn rượu tiêu sầu, còn thượng vị kiểu gì?
- Có việc này sao?
Chuyện này Chu Báo thật đúng là lần đầu tiên nghe nói, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
- Ngươi thật không biết?
Thấy thần tình Chu Báo không giống làm bộ, nét mặt Yến Vân Yên khổ ý càng đậm
- Thấy được ngươi thật sự không biết, ai...
- Nếu Trữ Vương đã không thượng vị? Vậy lần này ngươi đến đây là vì chuyện gì?
Sự tình Trữ Vương tuy rằng để Chu Báo cảm thấy có chút ngoài ý muốn, thế nhưng đối với hắn lúc này mà nói, Đại Tấn vương triều đến tột cùng ai có thể thượng vị chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng kể mà thôi, căn bản không đáng để hắn quan tâm. Chỉ là kinh ngạc một chút, liền bỏ qua.
- Lần này, ta là vì Thái Tử ca ca đến làm thuyết khách?
- Thái Tử?
Chu Báo chớp chớp mắt, cười lắc đầu nói:
- Ngươi tới làm thuyết khách cho ai đều vô dụng. Nói thật với ngươi, ta đối với chuyện tranh quyền đoạt lợi trong hoàng tộc Đại Tấn các ngươi một chút hứng thú cũng không có. Do đó, các ngươi cũng đừng đem chuyện này đến làm phiền ta.
- Ta biết, rất khó nói động được ngươi. Thái Tử ca ca cũng biết, bất quá, ngươi không ngại nghe một chút, cũng sẽ không mất một miếng thịt.
- Ha hả, có ý tứ, ta nói, ngươi hẳn là biết, lấy thực lực hiện tại của ta, hưng suy thành bại của vương triều thế tục căn bản là không nhìn trong mắt. Đừng nói chỉ là Thái Tử, coi như là lão tử Yến Vân Thiên của ngươi, ta không muốn nói chuyện liền mặc kệ. Ngươi cần gì phải đem chuyện này đến làm phiền ta?
- Chuyện này, quan hệ đến Nhân Hoàng vị!
Yến Vân Yên nhẹ nhàng nói:
- Ta nghĩ chuyện này, ngươi hẳn là có hứng thú đi?
- Nhân Hoàng vị? Các ngươi cũng biết sự tình Nhân Hoàng?
Thần sắc Chu Báo hơi khẽ động, liếc mắt nhìn Yến Vân Yên thật sâu:
- Xem ra phụ hoàng kia của ngươi là một lòng muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Thái Tử ca ca của ngươi. Ngay cả sự tình như vậy cũng nói cho hắn, các ngươi còn lo lắng cái gì?
- Tin tức này cũng không phải phụ hoàng nói cho Thái Tử ca ca, mà là có người khác đến tìm Thái Tử ca ca, nói hắn là cửu cửu chí tôn mệnh, có tư cách làm Nhân Hoàng, muốn phò tá hắn?
- Là Vương bát đản nào?
Chu Báo mạnh mẽ cả kinh, từ trong tin tức này, hắn ngửi được một tia khí tức không tầm thường. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
- Không biết, thực lực của hắn quá mạnh mẽ, căn bản là không phải Thái Tử ca ca có thể chống lại, chúng ta chỉ biết là hắn tự xưng Lễ Thất!
Yến Vân Yên nói:
- Hắn còn nói với chúng ta, có thể tới tìm ngươi thương lượng?
- Có thể tìm ta thương lượng?
Cằm Chu Báo hơi giương lên:
- Hắn quen biết ta?
- Trở lại rồi sao, ta còn lo lắng ngươi thực cùng Tống Tử Phật chết cả đôi đấy!
Mang theo tin tức đạt được từ chỗ Yến Vân Yên, trở lại thư phòng trong hậu viện. Trong thư phòng Vương Xà đã ngồi ở đó.
Thấy Chu Báo tiến đến, Vương Xà như trút được gánh nặng, nét mặt hiện lên một tia an tâm, lòng còn sợ hãi nói.
- Ta là muốn đập chết hắn đây, bất quá, hắn chạy quá nhanh!
Chu Báo mỉm cười:
- Có chuyện này, ta nghĩ thỉnh giáo ngươi một chút.
- Chuyện gì?
- Ngươi có biết một người tên Lễ Thất không? Lễ Mạo Lễ?
- Lễ Thất?
Nghe tên này, thần sắc Vương Xà thoáng cái trở nên khó coi:
- Ngươi từ đâu nghe nói về hắn?
- Ngươi biết Lễ Thất?
Chu Báo nghe được, tinh thần rung lên:
- Ta nghe Yến Vân Yên nói, xem ra Lễ Thất này muốn nhúng tay đến thay đổi trong hoàng triều Đại Tấn.
- Hừ, điều này cũng bình thường. Lễ Thất là người của Linh Tiêu Điện Ngũ Thường Viện. Nhân Nhị, Nghĩa Tứ, Lễ Thất, Trí Cửu và Tín Thập, Ngũ Thường Viện ngũ viện chủ. Ta cũng gần đây mới được biết. Vị Nghĩa Bạc Vân Thiên Kỷ Trung Đường kia chính là thủ hạ của Linh Tiêu Điện Ngũ Thường Viện Nghĩa Tứ. Mấy người này quyền lực tại Linh Tiêu Điện lớn dọa người, có thể hành động cực lớn, khó đối phó!
- Nói như vậy, đây là lần đầu tiên Linh Tiêu Điện và ta chính thức tiếp xúc? Lợi dụng quan hệ của Thái Tử cùng tiếp xúc, thật khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn.
- Linh Tiêu Điện thật to, nội bộ cũng tồn tại các loại tranh chấp lợi ích, Ngũ Thường Viện là một trong những thế lực cường đại của Linh Tiêu Điện. Bọn họ nghĩ biện pháp tiếp xúc ngươi, cũng không phải sự tình ngoài ý muốn gì cho lắm!
- Như vậy, ta có phải là nên tiếp thu hảo ý của bọn họ không?
- Ta là người của Tiên Cung, đối với Linh Tiêu Điện hiểu biết không nhiều lắm. Sự tình như vậy, ngươi tốt nhất đi thỉnh giáo Thanh lão một chút. Xem hắn nói như thế nào. Hắn và Linh Tiêu Điện giao thiệp nhiều năm như vậy, đối với Ngũ Thường Viện thập phần thấu hiểu.
- Ta sẽ đi Tiên Cung xem, bất quá trước đó, ta còn phải làm một việc, cần ngươi hỗ trợ?
- Chuyện gì?
- Ta tại đây bố trận, Lưỡng Nghi Vi Trần Trận!
Chu Báo nói rằng:
- Ta muốn vào Bích Lạc Bí Cảnh mấy tháng, bế quan tu luyện. Trong bí cảnh, sự tình Võ Dương Lĩnh này ta cũng quản không đến, do đó, làm phiền ngươi chủ trì trận pháp này.
- Chủ trì trận pháp?
Vương Xà đầu tiên là sửng sốt, chợt nét mặt hiện lên một tia hỉ sắc. Muốn chủ trì trận pháp, tất nhiên phải làm quen trận pháp trước, bằng không làm sao nói tới chủ trì đây?
Mà muốn quen thuộc trận pháp, trận đồ cũng phải thấy. Nói cách khác, Chu Báo nhờ hắn chủ trì trận pháp, cũng giống như hai tay dâng Lưỡng Nghi Vi Trần Trận trận đồ, đây chính là hảo sự từ trên trời rơi xuống a. Hắn không có lý do gì không đồng ý.
Chu Báo cũng không cùng hắn chơi đùa, tay giơ lên, một quyển trục da cừu cũ nát liền bay về phía Vương Xà. Vương Xà tiếp được, tập trung nhìn vào, chính là trận đồ Lưỡng Nghi Vi Trần Trận.