Thông Thiên Đại Thánh

Chương 877: Mục đích của Hòa Dương công chúa (1)

- Mẹ nó, vì sao ta phải chờ ngươi mới tiến Bích Lạc Bí Cảnh?

Chu Báo khóe miệng nhếch lên, lộ ra một tia khinh thường.

- Bởi vì ta có thể tại Bích Lạc Bí Cảnh mang đến cho ngươi chỗ tốt thật lớn!

Thanh Linh cười nói, thân thể mập mạp chậm rãi di chuyển đến trước mặt Chu Báo. Khuôn mặt béo phì tràn đầy vẻ tươi cười dâm đãng vô cùng:

- Tiểu Báo Tử, trong Bích Lạc Bí Cảnh này còn có rất nhiều bí mật. Ta biết, ngươi không biết. Cùng ta đi vào, mới bảo đảm ngươi đạt được lợi ích lớn nhất, hơn nữa Bích Lạc Bí Cảnh hiện tại đã bị Linh Tiêu Điện chú ý, nói không chừng ngươi cũng chỉ có một lần cơ hội để đi vào. Qua lần này, muốn lại có cơ hôi liền khó!

Con ngươi Chu Báo co lại, nghĩ một chút, hỏi:

- Ngươi còn cần bao nhiêu thời gian mới đủ giải quyết huyết mạch ma thai của hắn?

- Ba tháng!

- Được, ta sẽ chờ ngươi ba tháng, bất quá, ta hi vọng bên trong Bích Lạc Bí Cảnh, ngươi có thể cho ta một kết quả thoả mãn. Thanh Linh, đừng tưởng rằng hiện tại ngươi có một khối nhục thân là có thể muốn làm gì thì làm. Đừng quên, nguyên linh cấm chế của ngươi còn ở trên Thanh Đăng kia, mà nó lại nằm trong tay ta!

Đang khi nói chuyện, hắn vẫy tay một cái, một điểm thanh quang từ mi tâm Thanh Linh bay ra, bị hắn thu hồi trong Lưỡng Giới Phân Cát không gian.

- Tại Bích Lạc Bí Cảnh, nếu như kết quả làm ta thoả mãn, ta sẽ giải trừ cấm chế cho ngươi.

Lúc nói xong, thân hình chợt lóe, biến mất tại trước mặt Thanh Linh.

- Ha hả, tiểu tử này, thật đúng là nóng nảy.

Bị Chu Báo đối xử vô lễ, Thanh Linh cũng không phiền, ngược lại vẻ mặt ung dung vui sướng, cẩn thận sờ nắn thân thể của mình từ trên xuống dưới, trong miệng tâm tắc than:

- Ân, không tệ, thật không tệ, tuy rằng thực lực hơi thấp chút. Thế nhưng tấm thân này được hắn kinh doanh thật không tệ, ha ha. Vận mệnh thằng nhãi này cũng không tệ. Một thân cương khí dĩ nhiên cũng là Kỳ Lân cương khí. Thiên Cương Ngọc Kỳ Lân a, Đại Bôn Lôi Thuật, Đại Cương Phong Thuật, ha ha, dĩ nhiên hắn đem hai loại bản mạng thần thông cua Thiên Cương Ngọc Kỳ Lân lĩnh ngộ. Tốt, thật sự là quá tốt. Mẹ nó, Địa Sát Hỏa Kỳ Lân, Thiên Cương Ngọc Kỳ Lân, thứ này dù là tại Thượng Cổ thời đại cũng khó gặp a, dĩ nhiên bị bọn chúng đạt được cả hai. Lẽ nào Tống Tử Phật này cũng là người có Đại Khí Vận? Không đúng, hẳn là mấy nghìn năm trước có Đại Khí Vận, chỉ là hiện tại thời đại qua. Số mệnh của hắn đã yếu, do đó mới có thể bị ta đoạt xá. ha ha!

Thanh Linh tự nói, ngẫm lại, hai tay hợp thành chữ thập, bày ra một bộ dáng dấp thần tăng, luyện tập vài lần, nghỉ đến bản thân coi như là dính chút tiên khí trong truyền thuyết, thoả mãn cười cười. Dưới chân vọt ra một đoàn hồng vân, chậm rãi bay lên, tốc độ càng lúc càng nhanh, biến mất phía chân trời.

Võ Dương Lĩnh, Yến Vân Phỉ ở trong phòng đi qua đi lại, vẻ mặt lo lắng, đứng ngồi không yên. Đồng dạng đứng ngồi không yên còn có Yến Vân Yên, Chu Báo nếu như cũng chưa về còn tốt. Nếu là sống trở lại, cũng nhận định lần này là âm mưu của nàng, vậy phiền phức của nàng có thể rất lớn.

- Tỷ tỷ, Chu Báo hắn không có việc gì chứ? Đã lâu như vậy, hắn hẳn là nhanh trở lại rồi.

- Muội muội, Chu Báo võ nghệ cao cường, một thân tu vi kinh thiên động địa, hòa thượng kia hẳn là không phải đối thủ của hắn!

Yến Vân Yên cố nặn ra một nụ cười mỉm, an ủi Yến Vân Phỉ.

- Ngươi xem bầu trời này, không phải đã biến trở lại sao? Ta thấy a, hòa thượng kia không làm gì được Chu Báo nhà các ngươi!

- Như vậy hay nhất, cũng đúng a, Báo Tử, hắn đã là cửu phẩm cường giả, hòa thượng kia có lợi hãi, cũng lợi hại không qua cửu phẩm đi?

Nghe Yến Vân Phỉ lộ vẻ ngây thơ nói, Yến Vân Yên cũng không phủ định. Cửu phẩm? Thực lực cửu phẩm có thể làm động tĩnh lớn như vậy? E rằng người tới là cường giả trong Thông Huyền bí cảnh đi? Thế nhưng lời này, nàng nhất thời không dám nói với Yến Vân Phỉ, đỡ hù dọa nàng.

- Hòa thượng kia coi như là Thông Huyền bí cảnh thì thế nào, cũng bị ta đánh chạy!

Ngoài phòng, truyền đến một thanh âm sang sảng, vừa ngẩng đầu, đã thấy Chu Báo sải bước đi vào, mang theo vẻ mặt tươi cười.

- Báo Tử, đem hắn đánh bỏ chạy rồi sao?

Vừa nhìn thấy Chu Báo, nét mặt Yến Vân Phỉ nhất thời lộ vẻ mừng rỡ, cũng bưới tới trước mặt Chu Báo, thân thiết hỏi.

- Đúng vậy, đánh chạy, hừ, hòa thượng đó rất vô sỉ. Đã đứng hàng Tán Tiên dĩ nhiên còn dám xuất thủ với ta. Thật sự là coi thiên điều vô dụng. Chuyện này, ta tuyệt không bỏ qua!

Chu Báo hung ác nói, nhẹ nhàng ôm vai Yến Vân Phỉ:

- Được rồi, Vân Phỉ, không cần lo lắng, nàng đi chuẩn bị chút đồ ăn. Lăn qua lăn lại lâu như vậy, ta thật sự có chút đói!

- Được, muội đi nấu ăn cho huynh.

Bởi vì Yến Vân Yên đứng trước phòng, do đó nàng bị Chu Báo ôm vai, có chút xấu hổ. Nghe hắn nói, vội vã gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, chạy về phía trù phòng ở hậu viện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Chu Báo cũng không cản nàng, chỉ là mỉm cười nhìn bóng lưng của nàng biến mất tại hành lang. Sau đó quay đầu lại, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Yến Vân Yên:

- Hòa Dương công chúa điện hạ, ta nghĩ, chúng ta hẳn là hảo hảo nói chuyện!

Yến Vân Yên thần sắc căng thẳng, liếc mắt nhìn Chu Báo, thở dài một hơi.

- Ta biết ngươi muốn biết cái gì, ta có thể nói cho ngươi. Chuyện này, ta cũng không có ngờ tới, miếu thờ Tống Tử Phật trải rộng khắp thiên hạ, thập phần nổi danh, cũng thập phần linh nghiệm, do đó, ta mới có thể dẫn Phỉ Nhi đi bái, ta cũng không biết trong đó có chó mèo gì.

- Nói vậy Tống Tử Phật là một trong mười ba Hoạt Phật của Tuyết Sơn Đại Luân Tự, ngươi không biết?

- Tuyết Sơn Đại Luân Tự, một trong mười ba Hoạt Phật?

Nét mặt Yến Vân Yên lộ vẻ mê man:

- Đó là cái gì, môn phái võ lâm sao? Ta thật không biết?

- Ngươi không biết, vậy sao ngươi lại cùng Phỉ Nhi đi Tịnh Đàn Tự?

- Là Phỉ Nhi nói với ta nàng muốn một hài tử. Ta theo đó nói một câu, Võ Dương Lĩnh này của các ngươi xây dựng thời gian quá ngăn, không có chỗ cầu nhi cầu nữ. Ai ngờ nàng nói hình như nghe nói qua, liền gọi thị nữ tới hỏi một chút, kết quả thực hỏi ra Võ Dương Lĩnh cũng có Tịnh Đàn Tự!

Yến Vân Yên cười khổ:

- Kết quả nàng lại hứng thú, ta cũng đang muốn đi ra ngoài dạo chơi, nên cùng đi.

- Thực sao?

Ánh mắt Chu Báo chợt lóe, khóe miệng lòe ra một tia tiếu ý nghiền ngẫm:

- Thật trùng hợp như vậy sao?