- Biện pháp gì?

- Trong Bích Lạc Bí Cảnh hẳn là có đủ Nguyên Dương khí cho ngươi luyện Cửu Thiên Nguyên Dương đạt được tiểu thành. Chỉ cần dụng tâm tìm là được.

- Như vậy hay nhất. Tại Thái Uyên Thiên, chúng ta chỉ có thể ở lại một tháng, thế nhưng ta hiện tại có Định Phong Châu, có thể cho chúng ta tại Bích Lạc Bí Cảnh có đủ thời gian. Nếu như chúng ta vận khí không kém, ngươi hẳn là có thể đem Cửu Thiên Nguyên Dương luyện chế tiểu thành!

- Ừm, Bích Lạc Bí Cảnh là đại sự trong đại sự hiện tại của chúng ta, Những thứ còn lại, chờ chúng ta trở lại rồi nói sau. Có thể lúc chúng ta đi ra, sự tình sẽ có một chút biến hóa khác nhau.

Xác thực. Lúc này hắn tiến nhập Bích Lạc Bí Cảnh là muốn tìm hiểu Hỏa Hồng Tình huyền bí, Chu Báo dự tính lần này chí ít cần nửa năm. Hơn nữa hắn lại có được Cửu Thiên Nguyên Dương. Trời mới biết phải ở bên trong bao lâu. Thời gian dài như vậy trôi qua, sự tình khẳng định có biến hóa. Cuối cùng kết quả ra sao, hắn cũng không có tâm tư suy đoán.

Nếu đã quyết định không đi tìm hiểu cái đế vương chi đạo chó má gì đó. Tại thời khắc mấu chốt, chui vào trong Bích Lạc Bí Cảnh trốn, cũng là một lựa chọn không sai, đỡ phải lại có người làm phiền đến hắn.

Đông đông đông!

Vài tiếng đập cửa vang lên, Chu Báo đầu ngón tay khẽ động, cửa phòng mở ra, một người trang phục thị nữ mang một cái bàn bằng gỗ đi vào.

- Phò mã gia, người buổi trưa không có ăn cơm, công chúa điện hạ sợ ngài bị đói, nên để nô tỳ mang cơm đến cho ngài!

Cung nữ nhẹ giọng nói. Trong ánh mắt nhìn Chu Báo lộ vẻ sợ sệt.

Nàng một trong bồi giá cung nữ của Yên Vân Phỉ. Yến Vân Phỉ là một trong những công chúa tôn quý nhất của Đại Tấn triều. Cấp bậc quy chế hôn lễ của nàng tất nhiên là cực cao. Chỉ là cung nữ bồi giá đã có mấy trăm người. Hôn lễ ngày đó coi như là Chu Báo thấy nhiều người như vậy cũng thiếu chút hôn mê. Nhiều người như vậy, làm sao nuôi nổi a?

Bất quá còn may, Chu Báo lúc trước coi như là có chút tài phú. Tiêu diệt Thanh Phong lâu và bộ lạc thảo nguyên, An Viễn Đường cũng đi vào quỹ đạo, trên người tài vật rất nhiều. Hơn nữa lúc này tứ hôn, Yến Vân Thiên vì mượn hơi hắn nên cũng ban thưởng không ít tài vật. Do đó kinh tế của Chu Báo coi như là dư dả. Trên đời này mặc dù có tiền có thể sử quỷ thôi ma. Thế nhưng rất nhiều chuyện lại không phải như vậy.

Võ Dương Lĩnh của hắn lúc trước chỉ là một khối đất hoang mà thôi. Hiện tại tuy rằng là có chút khởi sắc, thế nhưng cũng không có khả năng đem nhiều người như vậy đưa đến đó. Thứ nhất tự dưng lại xuất hiện quá nhiều người, thứ hai nhiều người như vậy cũng không có chỗ ở. Do đó, Chu Báo liền để Yến Vân Phỉ lựa chọn hai mươi đầy tớ đi theo, tiểu cung nữ trước mặt là một trong số đó.

Yến Vân Phỉ dẫn theo những người này, tuy rằng đều là xuất thân đình, bình thường cũng đều là loại mắt cao hơn trán. Bất quá đối mặt với Chu Báo thiếu chút nữa đem Minh Nghĩa Kinh Viện hủy đi. Trong lòng mọi người ngoài sợ hãi ra căn bản không sinh ra tâm tư gì khác. Mặc dù lúc này đang ở chung, Chu Báo đối với bọn họ thập phần ôn hòa, cũng không giống hung thần ác sát như trong truyền thuyết. Bất quá, hiện tại Chu Báo đã là hung danh tại ngoại. Những tiểu cung nữ, tiểu thái giám này khi nhìn thấy hắn, vẫn là vẻ mặt khiếp sợ. Đối với điều này nhìn thấy cũng là thập phần bất đắc dĩ.

- Để xuống đó đi!

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của tiểu cung nữ, Chu Báo khoát khoát tay, để nàng đặt cơm nước xuống:

- Thế nào, còn có chuyện gì sao?

- Hòa Dương công chúa điện hạ đến!

Tiểu cung nữ sợ hãi nói:

- Đang cùng công chúa điện hạ nói chuyện phiếm!

Hòa Dương công chúa Yến Vân Yên!

Chu Báo nhíu mày lại, trong mắt hiện lên một tia khinh thường. Lấy thực lực hiện tại của hắn, trong phủ có thêm mấy người tự nhiên là không thể gạt được hắn. Hắn cũng từng giao tiếp với Yến Vân Yên, tự nhiên có thể dễ dàng nhận biết Hòa Dương công chúa Yến Vân Yên này xuất hiện trong tư gia phủ đệ của mình. Hắn đối với Yến Vân Yên cảm giác không tốt. Bất quá nghĩ đến Yến Vân Phỉ, một công chúa yểu điệu gả cho mình, lại bị mình đưa đến địa phương chim không thèm ỉa này. Nói thật, hắn cũng không phải người giỏi về cùng nữ nhân chung sống. Nàng một mình ở đây, bên cạnh cũng có vài cung nữ thái giám, nhưng ngay cả một người để nói chuyện cũng khó tìm. Hòa Dương công chúa Yến Vân Yên này tuy rằng tâm thuật có chút bất lương. Thế nhưng đến đây, cũng là một người có thể bồi Yến Vân Phỉ nói chuyện giải buồn. Do đó, Chu Báo cũng không thèm để ý, trên thực tế hắn căn bản là không muốn cùng Yến Vân Yên kia gặp mặt.

Do đó, hắn chỉ gật đầu nói:

- Hòa Dương công chúa đến, cũng tốt!

Nói xong, liền im lặng, để tiểu cung nữ ngây ngốc ở đó, cũng không biết nên làm thế nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Thế nào, còn có việc gì nữa?

Thấy tiểu cung nữ còn không đi. Chu Báo không khỏi nhíu mày lại, lẽ nào Yến Vân Yên kia có việc tìm hắn sao?

- Công chúa để nô tỳ bẩm báo đại nhân, sáng sớm ngày mai nàng muốn cùng Hòa Dương công chúa đi Tịnh Đàn Tự dâng hương!

- Đi Tịnh Đàn Tự dâng hương!

Chu Báo lại nhíu mày. Tịnh Đàn Tự này hắn biết, là đám lưu dân ở Võ Dương Lĩnh muốn làm ra, ở dưới chân Tích Lôi Sơn.

Khổ hàn chi địa phía tây bắc Võ Dương Lĩnh vốn căn bản không có người. Toàn bộ đều do Cách Tang Lão Đa kêu gọi một ít mục dân lưu vong trên thảo nguyên tới. Nhân khẩu cực nhỏ, thế nhưng theo thực lực của Chu Báo càng ngày càng mạnh, danh tiếng càng lúc càng lớn, thông đạo đi thông Võ Dương Lĩnh đả thông, An Viễn Đường quy mô càng lúc càng lớn, nhân khẩu ở Võ Dương Lĩnh liền gia tăng mãnh liệt. Dến bây giờ đã có quy mô gần vạn người.

Nếu đổi lại người khác, như An Viễn Đường ngầm hướng Võ Dương Lĩnh buôn bán nhân khẩu, quan phủ đã sớm quản. Thế nhưng vừa nghe đến là An Viễn Đường hành sự. Quan lại các nơi đều là mắt nhắm mắt mở tạo thuận lợi cho An Viễn Đường. Do đó, nhân khẩu Võ Dương Lĩnh đã rất nhiều.

Ngoài tiểu trấn ban đầu, xung quanh còn tạo thêm một vài thôn trang. Những người này, đại đa số đều là bị buôn lậu bán qua đây. Có đủ loại người, có lưu phỉ, có tội phạm, có bị lừa bán. Vả lại bọn họ đều là một vài người Trung Nguyên xui xẻo, sống không nổi, tất cả đều dưới An Viễn Đường sắp xếp, chạy đến Võ Dương Lĩnh này của hắn.

Đến Võ Dương Lĩnh, Chu Báo đối với bọn họ coi như nhau, không có kỳ thị. Thế nhưng cũng không có ưu thế, Võ Dương Lĩnh tại Khổ Hàn Chi Địa, ban đầu điều kiện là gian khổ một chút.