Những người này, đại bộ phận đều là tội dân, quần áo lam lũ, xanh xao vàng vọt, bị dây thừng xuyên thành một chuỗi, mà áp giải ở phía trước, mà bên cạnh và sau lưng bọn họ, chính là binh sĩ mặc quần áo ngăn nắp.
Binh sĩ?
Có điểm giống, nhưng không hoàn toàn, từ quần áo của bọn họ, có thẻ nhìn thấy đã từng tham gia quân ngũ, nhưng khi nhìn kỹ, Tiểu Báo Tử cười lên một tiếng, hiểu được, hắn bọn họ đều giống như thuộc hạ của mình, đều là tư binh của lãnh chúa a.
Chỉ có những người được phong ấp và tước vị như bọn họ mới có thể có được tư binh, nhưng số lượng cũng không phải rất nhiều, nói thí dụ như Chu Báo hắn, được phong Vũ Dương Huyền Tử, là một tử tước, có thể có tám trăm tư binh, mà thủ hạ Giữ Gìn Trật Tự Đô Thị của hắn, đã chiếm dụng tám trăm danh ngạch tư bình này.
Cho nên, nhìn bộ dạng của những người này, có lẽ chính là tư binh của lãnh chúa ở gần đây, sở dĩ áp dụng phương thức như vậy, chính là sợ đầy lầy trên thảo nguyên làm thiệt hại, cho nên mới phải áp dụng loại phương thức dò xét địa lôi mà quỷ lùn Nhật Bản đã dùng.
Mà đám tư binh này, trừ xua đuổi đám tội dân này ra, còn có thể thăm dò con đường nào an toàn để tránh đầm lầy.
- Xem ra tên lãnh chúa này là người có dã tâm a!
Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng, đúng vào lúc này, một tiếng thét kinh hãi truyền tới, quay đầu nhìn lại, ở phái trước có mấy tội dân bị rơi xuống đầm lầy, lớn tiếng kêu cứu.
- Đi mau đi mau, ở đây không có chuyện của các ngươi.
Mấy tội dân vây chung quanh muốn cứu, nhưng lại bị mấy tư binh phía sau dùng roi da xua đuổi.
- Mau đi nhanh lên, một đám vô dụng, đi mau, đi mau, lão gia ta không có thời gian để hao phí với đám các ngươi.
Một tên tư binh ra dáng là thủ lĩnh vung rơi da lên, quát lớn.
- Hôm nay trước khi mặt trời xuống núi, nếu các ngươi không...
Lời còn chưa dứt, hình như hắn cảm thấy cái gì đó, vừa quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên mặc thanh y, đứng cách đó không xa, đang đứng nhìn mình, mà bên cạnh thiếu niên này, là một con Ngân Lang cường tráng thần tuấn.
Cũng không biết vì cái gì, vừa nhìn thấy người nam tử mặc thanh ý này, hắn nhịn không được rùng mình, sau đó quay đầu đi, không dám nhìn nữa, cũng không dám hỏi thân phận của đối phương.
Những ngày gần đây, trên Hắc Vĩ Nguyên có nhiều người qua lại, trong đó không thiếu cao thủ võ lâm, hắn chỉ là thủ lĩnh tư binh thì bỏ đi, cùng lắm chỉ có uy phong với những tội dân không có năng lực phản kháng thế này, nếu chọc phải cường giả võ lâm cao thủ, lúc đó ôm hận mà khóc.
Lần này Tiểu Báo Tử tới đây là tìm Hắc Ma Tra Mã, cũng không muốn sinh ra chuyện gì ở đây, nhấc nhẹ tay lên, một cổ hấp lực khổng lồ tản ra, cứu mấy tội dân bị rơi xuống đầm lầy lên.
Nhìn thấy Tiểu Báo Tử ra tay cứu người, người chung quanh đều dừng lại, tên thủ lĩnh tư binh trầm xuống, thần sắc cũng trở nên âm trầm bất định, thầm nghĩ không phải mình đụng phải đại hiệp giang hồ chứ, những kẻ bênh vực kẻ yếu, nếu là như vậy, mình sẽ gặp phiền toái, cho dù không chết, cũng mất một lớp da.
Nguồn truyện: Truyện FULL- Ngươi là lão đại của bọn chúng?
Thời điểm này, trong nội tâm của hắn lạnh lẽo, lỗ tai nghe được một âm thanh vô cùng lạnh lùng trong trẻo, hắn khẽ rùng mình, thiếu chút nữa co quắp lại nằm trên mặt đất.
- Dạ, đúng là tiểu nhân!
- Ngươi là thủ hạ của ai, dẫn theo nhiều tội dân tới đây làm gì?
- Tiểu nhân họ Tần, là thủ hạ Tần đại nhân, trong phương viên trăm dặm quanh đây là đất phong của Tần đại nhân, nhưng mà, một nửa trong đó là Hắc Vĩ Nguyên, cho nên, Tần đại nhân liền phái những tội dân này đi dò đường.
- Dò đường?
Tiểu Báo Tử gật gật đầu, hắn không biết tên Tần đại nhân này là thần thánh phương nào, nhưng mà, đã có đất phong trăm dặm này, xem ra đã lập công lao không nhỏ trong việc chiếm lấy Hắc Vĩ Nguyên.
- Gần đây, có phải có rất nhiều người tiến vào Hắc Vĩ Nguyên hay không?
- Đúng, đúng, bởi vì gia tộc của đại nhân phái rất nhiều người tới đất phong này, có rất nhiều đại nhân cũng có đất phong ở chung quang Hắc Vĩ Nguyên này, còn có... Còn có một...
Nói đến đây, trên mặt người này xuất hiện một nụ cười cổ quái.
- Còn có mấy đại nhân có vận khí không tệ, có đất phong ở chính giữa Hắc Vĩ Nguyên, cho nên rất nhiều đại nhân đều phái người tới dò xét Hắc Vĩ Nguyên này.
- Ha ha, vận khí đúng là không tệ a!
Tiểu Báo Tử nghe xong, thiếu chút nũa cười thành tiếng, đất phong ở chính giữa Hắc Vĩ Nguyên, xem ra đúng là không tệ. Thời điểm hoàng đế cắt đất phong hầu ở Hắc Vĩ Nguyên không có quá nhiều lý giải, chính là tùy tiện nhắm mắt chỉ đại, bằng không thì, chắc có lẽ không xuất hiện tình huống như vậy, người biết rõ Hắc Vĩ Nguyên không nhiều lắm, nhưng dùng thực lực hoàng gia, chỉ cần hơi dò xét xa là có thể hiểu rõ tình huống ngàn dặm. Nếu như biết rõ tình hình cụ thể và tỉ mỉ, đương nhiên sẽ không đơn giản phân cho người khác, đương nhiên cũng không bài trừ hoàng đế muốn đùa giỡn mấy thằng xui xẻo.
- Tốt rồi, các ngươi dò đường đi, ta cũng không quấy rầy!
Tiểu Báo Tử khoát khoát tay, hắn chỉ chỉ tay cứu mấy tội dân kia lên.
- Phía bắc của thảo nguyên, rất hoang vắng, chỉ có mấy người như vậy, chết hết cũng không có gì lạ.
- Dạ dạ!
Tên thủ lĩnh tư binh gật đầu, đầu cũng gập xuống tận hông.
- Tiểu nhân nhất định chú ý, nhất định chú ý!
Hắn đợi thêm một lúc mới ngẩng đầu lên, một người một sói đã biến mất không thấy gì nữa.
Tiểu Báo Tử đi theo sau tiểu Độc, lại đi nửa canh giờ, đã xâm nhập vào trong chỗ sâu nhất của Hắc Vĩ Nguyên, tuy người trên Hắc Vĩ Nguyên càng ngày càng nhiều, nhưng có thể xâm nhập vào đây, cũng không có bao nhiêu, hiện tại mọi người thăm dò ở bên ngoài Hắc Vĩ Nguyên thì cũng bỏ đi, bởi vì không có khả năng kinh động tới Hắc Ma Tra Mã ở sâu trong Hắc Vĩ Nguyên này.
Mà sở dĩ lúc này Tiểu Báo Tử dẫn theo tiểu Độc tiến vào Hắc Vĩ Nguyên, cũng là vì hắn cũng không nắm chắc tìm được hành tung của Hắc Ma Tra Mã.
Bởi vì Hắc Ma Tra Mã là yêu thú, dù mình không sợ nó, nhưng dù sao nơi này cũng là sân nhà, là hang ổ của nó, nếu như nó tập trung tinh thần vào việc chạy trốn, thì mình không thể tìm thấy, mà tiểu Độc tắc thì có khứu giác linh mẫn, lần đi bắt Hắc Ma Tra Mã này, dẫn theo nó đúng là lựa chọn tốt nhất.
Quả nhiên, tại đây có bụi cỏ và ao đầm rập rạm. Tiểu Độc nhanh chóng phát hiện manh mối, cái mũi dán lên mặt đất ngửi ngửi, chạy nhanh về một hướng.