Thông Thiên Đại Thánh

Chương 492: Ta nghĩ cần có một cái nhà! (1)

- Ngươi đúng là Vân Châu Chu Báo!

Tiểu cô nương ăn mặc giống như một gã sai vặt ở đằng sau kia cũng nhịn không được hỏi lại một lần nữa.

Tiểu Báo Tử không trả lời chỉ gật gật đầu.

- Tại hạ Yến Phi, đâu là thư đồng của ta Tiểu Hoàng!

Cô nương xinh đẹp kia cũng học Tiểu Báo Tử ôm quyền nói.

- Thì ra là Yến Công tử, tại hạ hữu lễ!

Tiểu Báo Tử nghe cô nương xinh đẹp này nói xong liền lặng đi đôi chút. Họ Yến chính là quốc họ, chẳng lẽ cô gái này chính là hoàng thân quốc thích.

Lúc này Yến Phi cũng đã khôi phục lại tinh thần, bắt đầu hàn huyên với Tiểu Báo Tử.

Trò chuyện cũng không khẩn trương mà rất lơi lỏng. Hai người vừa nói vừa cười, giống như đã trở thành bằng hữu nhiều năm vậy. Nhìn thấy cảnh này, gã sai vặt tên là Tiểu Hoàng sửng sốt, có chút nghi hoặc không biết đến tột cùng Tiểu Báo Tử có thủ đoạn gì, có thể thân thiết với công chúa điện hạ như vậy.

Niềm vui nhân sinh chính là sở trường đóng kịch của Tiểu Báo tử. Huống chi đối mặt lại là một tiểu cô nương chưa hiểu chuyện đời. Kiếp trước ở trên truyenfull.vn đọc được vô số chuyện cười, lại càng thuận miệng nói ra, cho nên chỉ dùng công phu mấy câu, liền tạo được hứng thú cho Yến Phi.

Ba người đi dạo theo Ngư Thị Phố, vừa đi vừa nói chuyện.

- Thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, trên giang hồ đồn Chu huynh hung thần ác sát như hổ lang, không thể tưởng tượng được huynh lại là một người nho nhã, thông thái như vậy.

- Chưa hẳn đã là như vậy, không có lửa thì làm sao có khói, chỉ là tâm tình của ta hôm nay tốt mà thôi, nếu ngày nào đó tâm tình của ta không tốt, vậy thì sẽ giống như là hổ lang!

Tiểu Báo tử cười nói:

- Yến huynh hôm nay tới nơi này để mua sách à?

- Đúng vậy, Chu huynh cũng đến mua sách à?

- Ta là người thích nghiên cứu tạp thư, càng là sách lạ kỳ cổ quái ta càng thích, thời gian ở Vân Châu trước kia, hiệu sách rất ít, lần này đến kinh thành đương nhiên là phải đi thỏa mãn thú vui này rồi!

- Thỏa mãn, ngươi đi dạo hiệu sách là để thỏa mãn!

Yến Phi tò mò hỏi.

- À không, còn mua sách nữa !

Tiểu Báo Tử dẫn theo Yến Phi vào một hiệu sách.

- Ta đã đi dạo vài ngày ở Ngư Thị phố này, đối với nơi này cũng coi như có chút quen thuộc, hiệu sách này là một trong những nhà có nhiều sách nhất, cũng rất đa dạng, cho nên ta cũng thích tới nơi này nhất !

Nói xong, liền cầm một quyển sách lên, lật ra đọc.

Yến Phi nhìn quanh bón phía, chợt thấy trên cái giá sách bên cạnh có đặt một quyển sách, trong mắt sáng ngời, cầm quyển sách lên, chăm chú đọc giống như Tiểu Báo Tử.

- Như thế nào, Yến huynh cảm thấy hứng thú đối với y thuật sao ?

Tiểu Báo Tử lật ra vài trang sách, để qua một bên, khóe mắt nhìn sang bên cạnh, chứng kiến quyển sách Yến Phi cầm trên tay, cười hỏi.

- Cũng không phải, chỉ là muốn tìm phương thuốc cổ truyền trị đau đầu thôi!

- Phương thuốc cổ truyền?

Tiểu Báo Tử cười cười.

- Nếu quả thật là bị đau đầu, vậy thì sao không tìm một thầy thuốc giỏi, xem có thể chữa được không, phương thuốc cổ truyền tác dụng không lớn lắm!

- Vì sao?

Yến Phi khó hiểu hỏi.

- Ta nghe kể một ít phương thuốc cổ truyền rất hữu hiệu mà!

- Phương thuốc cổ truyền, sở sĩ được gọi như vậy là bởi vì chúng nó đều có tác dụng ngẫu nhiên, đối với những người khác nhau cũng có kết quả khác nhau. Đối với người này có thể là thuốc đến bệnh tan, đối với người khác không chừng lại là độc dược trí mạng!

- A?

Yến Phi cả kinh, vội vàng ném quyển sách trên tay đi, nhìn thấy Tiểu Báo Tử tươi cười nhìn mình, khuôn mặt không khỏi nóng lên.

- Ngươi đùa bỡn ta?

- Không có, ta nói rất đúng sự thật!

Tiểu Báo Tử cười nói.

- Nhắc tới phương thuốc cổ truyền này, ta lại nhớ tới một chuyện cười?

- Chuyện cười?

Vừa rồi dọc đường, Tiểu Báo Tử đã kể cho hắn nghe không ít chuyện cười, khiến nàng thập phần vui vẻ, hiện tại vừa nghe phương thuốc cổ truyền cũng có chuyện cười, nàng không khỏi tò mò.

- Truyện cười gì, kể cho ta nghe một chút!

- Được!

Tiểu Báo Tử gật đầu nói.

- Trong đất Thục có một người, học văn ba năm, cả ba năm đều không thi đỗ. Sau chuyển qua học võ, cũng chẳng làm được trò trống gì. Chuyển qua học y thuật, lại sáng tạo ra phương thuốc cổ cực kỳ tốt!

Sau khi nói xong, Yến Phi và Tiểu Hoàng đều che miệng cười, qua một lúc lâu mới nhịn lại được, Yến Phi hung hăng lườm Tiểu Báo Tử một cái.

- Từ trước đến nay nào có người nào như vậy, ngươi bịa chuyện à!

- Sao lại không có được? Nếu không có người như vậy, làm sao trên đời này lại có thể có nhiều phương thuốc cổ truyền như vậy?

Nói xong, mọi người lại cười lớn một trận.

Mấy người nói chuyện một hồi, sau khi nghe xong mấy câu chuyện cười thì quan hệ của ba người cũng thân cận hơn không ít, gia đình Yến Phi có truyền thống học thức, Tiểu Báo Tử thì có kinh nghiệm hơn người khác cả một đời người, kiếp này cũng xem rất nhiều tạp thư, hơn nữa Tiểu Báo Tử rất giỏi quan sát nét mặt, cách nói năng nho nhã, bất tri bất giác liền dùng tới một ít chiêu thức tán gái xem trong sách, hai người càng nói càng hợp, càng nói càng vui vẻ, rất có cảm giác thân thiết.

Khiến cho Tiểu Hoàng đứng ở một bên, ứa cả mồ hôi, nàng là một hạ nhân, một nô tài trong cung, tính mạng của nàng thậm chí còn không bằng con chó, bởi vì công chúa là người tốt, coi nàng như chị em ruột cho nên những ngày nàng ở cùng công chúa mới dễ dàng như vậy. Lần này cùng công chúa đi ra ngoài một chuyến, nếu công chúa đi theo tên nam nhân này, nàng cũng chỉ có một con đường chết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhưng mà Công Chúa và Tiểu Báo Tử nói chuyện ăn ý như vậy, nàng cũng không có lá gan quấy rầy, chỉ có thể ở nơi này lo lắng suông.

Tiểu Báo Tử dẫn Yến Phi đi dạo hai vòng quanh Ngư Thị Phố, chính mình mua bảy tám quyển sách. Nhìn mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, nhân tiện nói.

- Yến huynh, ta thấy cũng không còn sớm nữa, không bằng tìm một chỗ nào đó ăn chút gì, lấp đầy cái bụng đã, được không?

- Được.

Lông mày Yến Phi khẽ nhíu, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn.

- ta nghe nói Hương Mãn Lâu, chính là tửu lâu đệ nhất kinh thành, đến đó ăn đi?

- Hương Mãn Lâu?

Tiểu Báo Tử lắc đầu liên tục.

- Không không không, cái địa phương ấy nhìn thì tốt mà lại không ra gì? Chỉ có cái biển vàng mà thôi. Nếu ngươi thật sự muốn ăn no, ăn ngon thì phải đến Địa Đàn phố, nơi đó cái gì cũng có, vừa tiện lại vừa ngon, hơn nữa có thể thưởng thức đặc sản của kinh thành!

- Ngươi mới tới kinh thành không bao lâu, nhưng lại rất quen thuộc với kinh thành?