Tiên Cung Nhị Thập Bát Tú, vị trí nào cũng do cường giả đã ngoài thất phẩm tạo thành, sao vị trí này lại kém hơn vị trí khác được?
Mặt khác, Tiểu Báo Tử cũng đã học được hai môn bí kỹ Thiên Xà Liễm Tức Pháp và Ngọc Hư Thông Thiên Kình, vì vậy hắn rất rõ ràng uy lực của hai môn bí kỹ này lớn đến mức nào, không có khả năng đều là một trong Nhị Thập Bát Tú mà Ki Thủy Báo lại chỉ có một cái Định Phong Châu có công hiệu giống như gân gà được.
Hơn nữa, cho dù là công hiệu của Định Phong Châu chỉ có như vậy thì thế nào?
Hiện tại các dạng công pháp, bí kỹ, dị thuật hắn đều không thiếu, có công có thủ. Tuy rằng công pháp của Thập Nhị Bát Tú có uy lực cường đại, hắn cũng không có nhu cầu cấp bách đối với công pháp, công pháp của chính hắn hắn còn chưa tu luyện tinh thông. Hắn cũng hiểu rõ đạo lý tham thì thâm.
Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui. Hắn vẫn lựa chọn Ki Thủy Báo.
Nhưng mà, lựa chọn của hắn khiến cho Lão Kim Kê cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
- Ki Thủy Báo, ngươi chắc chắn chứ? Ngươi phải biết rằng trong lịch sử Tiêng Cung, Ki Thủy Báo này luôn luôn là một trong mấy Tinh Tú còn lại cuối cùng. Ngươi còn không biết, Định Phong Châu này thật ra không có tác dụng gì cả!
- Đương nhiên là ta chắc chắn, nếu không chắc chắn thì ta sẽ không lựa chọn!
Tiểu Báo Tử khoát tay áo nói:
- Hơn nữa ta cảm thấy Định Phong Châu cũng không có đơn giản như vậy!
- Ta nghe nói, người trước đó bất đắc dĩ phải lựa chọn vị trí này cũng đã từng nói như vậy, nhưng mà đều là tự an ủi mình thôi!
Lão Kim Kê nói:
- Ta Thấy ngươi vẫn nên suy nghĩ lại một chút đi!
- Không cần lo lắng. Ta vẫn quyết định lựa chọn Ki Thủy Báo, dù sao ta cũng gọi là Chu Báo, chọn danh hiệu này cũng coi như chuẩn xác!
Thấy thái độ của Tiểu Báo Tử kiên quyết như vậy, Lão Kim Kê cũng không khuyên thêm nữa.
- Được rồi, nếu ngươi đã kiên trì như vậy, ta cũng không nói thêm nữa, hai ngày nghỉ ngơi đã đủ chưa? Nếu như cảm thấy ổn rồi, Này mai chúng ta sẽ xuất phát đi Tiên Cung!
- Ngày mai đi Tiên Cung?
Tiểu Báo Tử hơi sững sờ.
Nguồn truyện: Truyện FULL- Có phải có chút quá nhanh không ?
- Ngươi có chuyện gì sao?
- Cũng không hẳn là vậy, chỉ là chuẩn bị kiếm một chỗ bế quan thôi, ngươi cũng biết, qua một thời gian nữa ta sẽ quyết đấu với tiểu nha đầu nhà họ Mạnh kia một trận!
- Tiểu nha đầu kia không đáng để lo, ngươi phải hiểu rằng những tên này chẳng có tên nào có thể so sánh với tên quái vật nhà ngươi, ba năm thời gian hắn không có khả năng vượt qua thực lực của ngươi được!
Lão Kim kê nói.
- Ta lo lắng chính là thế gia ngàn năm như Mạnh gia ở Trữ Châu, vạn nhất không cần mặt mũi lại mang ra cổ bảo có uy lực như Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình, vậy thì phải làm thể nào?
- Điều đó không thể xảy ra. Mạnh gia không có cổ bảo!
Lão Kim Kê nghe xong liền lắc đầu.
- Ngươi cho rằng cổ bảo là rau cải trắng sao, nơi nơi đều có!
-Nhưng mà ngộ nhỡ có thì sao?
- Không có ngộ nhỡ, ta cho ngươi biết cổ bảo giống như Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình đại đa số đều là vật đã co chủ. Cho dù có vài món không có chủ cũng không thể có khả năng thuộc sở hữu của Mạnh gia, cho dù là có thì Mạnh gia cũng không dám lấy ra!
- Vì sao, ta thấy Mạnh gia cũng không phải là người sợ phiền phức mà!
- Cũng không phải người nào cũng có thể không biết sợ như Mã Thiên Trường!
Kim Ngọc Tuyền khẽ thở dài một tiếng, vỗ vỗ bả vai Tiểu Báo Tử nói:
- Cái loại cổ bảo cấp bậc này, cho dù thật sự Mạnh gia có, cũng không thể tùy tiện lấy ra cho một nữ tử nho nhỏ sử dụng được. Ngươi chỉ nghĩ tới hiện tại tu vi của ngươi cao, sẽ khiến cho Mạnh gia không từ một thủ đoạn nào để đối phó ngươi. Nhưng ngươi lại không nghĩ tới bởi vì hai năm nay thực lực của ngươi tăng quá nhanh. Chiến tích quá mức hiển hách, cho nên dù tiểu nha đầu kia bại trong tay ngươi một lần nữa, Mạnh gia cũng sẽ không bị mất mặt mũi. Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Hiện tại trong miệng của người trên giang hồ, tỷ lệ thắng của ngươi vượt xa tiểu nha đầu của Mạnh gia kia!
- Kháo, có người đặt cược sao?
Tiểu Báo Tử cúi đầu mắng một tiếng.
- Chuyện tình náo động như vậy, tự nhiên là sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý!
Lão Kim Kê cười nói.
Thảo nguyên, trong đại doanh quân đội.
Đại doanh bị Tiểu Báo Tử và Lão Kim Kê làm rách đã sớm được sửa chữa lại, giờ phút này trong đại doanh là một mảnh im lặng. Ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Khuôn mặt của Mã Thiên Trường âm trầm như nước. Ngồi trên nghế chủ tọa, ánh mắt sắc bén như đao đảo qua mặt tất cả các quan binh trong quân doanh một lượt.
Còn có cả thái giám truyền chỉ và Tân nhậm giám quân đêm qua.
Tân nhậm giám quân này họ Uông tên Hàn, vốn là xuất thân quan văn, hơi có chút tài danh. Về phần thái giám truyền chỉ, là một thái giám ở trong nội cung, tiến đến truyền chỉ lúc này, mặc dù là ngàn dặm mệt nhọc nhưng lại đoạt được không ít chỗ tốt.
Vốn dĩ quan hệ đang là hòa thuận vui vẻ, lại bởi vì chuyện ầm ĩ đêm qua khiến cho không khí của cả đại doanh trở nên quái dị
- Thiên Trường vô năng khiến cho trung quân đại doanh bị bọn trộm cướp lẻn vào tập kích, thật sự là rất hổ thẹn!
Trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên Mã Thiên Trường mở miệng nói. Thanh âm bình thản không mang theo chút tình cảm dao động.
- Thuộc hạ vô năng!
Sau khi Mã Thiên Trường nói xong, tất cả thân vệ trong quân doanh đều quỳ xuống đồng thanh hô.
- Chuyện này không liên quan gì đến các ngươi, hai người đột nhập vào đây đều là cường giả đã ngoài thất phẩm, các ngươi căn bản là không thể phòng bị được!
Mã Thiên Trường khoát tay nói,
- Đều đi xuống đi!
- Dạ!
Những thân vệ này đều được Mã Thiên Trường luyện thành một thể. Đối với lời nói của Mã Thiên Trường sẽ không có bất kì dị nghị gì, tất cả đều lui ra ngoài.
Bọn hắn vừa lui ra, bên trong đại doanh nguyên bản đang đông đúc chỉ còn lại năm người. Mã Thiên Trường, Uông Hàn và thái giám truyền chỉ, còn lại là hai gã thủ vệ gác cửa.
- Đại soái, ta là giám quân, bên trong lều lớn của đại quân này, phải chăng là nên có một cái chỗ ngồi ?
Một đám thân vệ vừa đi, Uông Hàn liền mở miệng nói, tuy rằng ở trên triều đình, hắn chỉ là một quan văn không có thực quyền, Nhưng cũng là quan văn tam phẩm, tuy không thể so được với đại tướng biên cương như Mã Thiên Trường. Nhưng dù cho đi đến địa phương nào, một cái chỗ ngồi vẫn là không thể thiếu được.