Bình thường mà nói, từ học đồ đến thợ rèn hợp cách, người bình thường ít nhất phải trải qua thời gian năm năm, mà tên Tiểu Báo Tử này mới đến nửa năm, đã có tiêu chuẩn như vậy rồi, quả thực khiến Tần Tuyển Long giật mình không thôi, bất quá giật mình thì giật mình, nhưng nhìn tiêu chuẩn của thanh dao phay trong tay, Tần Tuyển Long liền cho rằng tiêu chuẩn rèn của tên Tiểu Báo Tử này đã đạt đến trình độ binh khí, đồng thời cũng từ đó nhìn ra tiền đồ tương lai của tiểu tử này so với mình thì sáng sủa hơn nhiều, nếu đã vậy, chẳng bằng hiện giờ bán cho hắn một nhân tình, ngày sau có lẽ có trợ giúp với mình.

Với tư cách một trong những người phát ngôn của Ô gia thiết khí phô, hắn đối với lai lịch của Tiểu Báo Tử tự nhiên rất nhanh rõ ràng, tiểu tử này xuất thân sơn thôn, sở dĩ đến Ô gia làm học đồ, chẳng qua là vì trong nhà bọn hắn có quá nhiều nam đinh, không thể nuôi nổi, cho nên mới chọn cách rời đi, tiến đến trở thành học đồ, lúc ấy cũng không ai nghĩ tới, tiểu tử này dĩ nhiên là một thiên tài.

Bất quá coi như là thiên tài, hiện giờ hắn cũng là là một đứa bé thôi, muốn lấy được thành tựu gì đó cũng là chuyện của tương lai, hiện tại, hắn chỉ làm một tiểu tử nghèo thôi, nếu như ở thời điểm này, giúp đỡ hắn một phen, không khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cho nên, Tần Tuyển Long mới làm ra quyết định như vậy. Theo hắn thấy thì, Tiểu Báo Tử dù thiên tài thế nào, cũng chỉ là tiểu hài tử tám tuổi thôi, nhất định sẽ vì chuyện này mà cảm kích mình.

Tiểu Báo Tử quả thật rất cảm kích hắn, bất quá cũng không có cảm kích đến nước mắt xối xả như trong tượng tượng của hắn, hắn có trí nhớ hai kiếp đương nhiên không khó nhận ra Tần Tuyển Long có chủ ý gì, bất quá, loại chuyện này đối với tất cả mọi người đều lợi, không nhận mới là lạ.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, cách lúc Tiểu Báo Tử thành công thoát khỏi thân phận học đồ, trở thành thợ rèn hợp cách đã hơn nửa năm rồi.

Trong thời gian hơn nửa năm này, Tiểu Báo Tử trôi qua rất thoải mái, tiền công một tháng của thợ rèn ở toàn bộ Thanh Dương trấn cũng coi như là thượng đẳng, cho dù có một phần lớn hắn dùng để phụ cấp gia đình, nhưng còn lại cũng đủ để hắn trải qua sinh hoạt thoải mái, huống chi, trong Ô gia thiết khí phô này còn có cả tiền thưởng nữa.

Trải qua kiếp sống rèn sắt hơn nữ năm, ở phương diện chế tạo binh khí, Tiểu Báo Tử về cơ bản đã kết hợp được lý luận và thực tế, luận tay nghề, trong toàn bộ Ô gia thiết khí phô cũng được xem là loại một loại 2

Tần Tuyển Long trông thấy tiến bộ của hắn kinh hãi không thôi, làm ra quyết định giống với lão Hình Đầu ngày đó, bảo Tiểu Báo Tử sau khi đầy mười tuổi, tham gia vòng chân tuyển thứ nhất của toàn bộ Ô gia, hắn tin tưởng, lấy tiêu chuẩn hiện tại của Tiểu Báo Tử, đủ để trong chân tuyển trổ hết tài năng, hơn nữa tuổi của hắn, nhất định sẽ được Ô gia coi trọng, trở thành thành viên trung tâm của Ô gia.

Tiểu Báo Tử minh bạch, chính mình sở dĩ xuất sắc như thế, có hai nhân tố mấu chốt, chủ yếu nhất vẫn là một lần đốn ngộ trong khi đang nện cọc gỗ ở hậu viện, một lần đốn ngộ kia, khiến hắn thu được rất nhiều lợi ích, đối với tiết tấu và độ mạnh yếu lúc đập đều đã có một lý giải hoàn mỹ, sau đó trong một đoạn thời gian rất dài, Tiểu Báo Tử đã từng vô số lần thử để mình tiến vào loại trạng thái đó, nhưng kết quả đều là không công mà lui, chỉ có thể buông tha cho, thậm chí, nếu như không phải duy trì ánh mắt của mình trong loại trạng thái quỷ dị đó thì hắn thậm chí cũng không thể hoàn toàn nắm giữ được những gì đạt được trong một lần đốn ngộ kia của mình.

- May mắn là ánh mắt của ta đủ biến thái.

Tiểu Báo Tử đi trên đường cái, hít thở không khí tươi mát, cảm thụ ánh mặt trờ ôn hòa, khóe miệng nhếch lên vẻ tươi cười đắc ý.

Một nhân tố khác chính là Ly Hỏa tâm pháp của hắn, môn công pháp này là hành hỏa công pháp, tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng lại tăng lên sự nắm giữ với hỏa hầu nhiệt độ của Tiểu Báo Tử, thợ rèn bình thường, chỉ dùng kinh nghiệm để nắm giữ hỏa hầu, Tiểu Báo Tử lại không như thế, hắn có Ly Hỏa nội khí trong người, có thể tùy thời lợi dụng hành hỏa nội khí của mình để dò xét hỏa hầu nhiệt độ, cái này so bằng vào kinh nghiệm thì trực tiếp nhiều hơn.

Cho nên, hắn đối với cuộc sống hiện giờ của mình thập phần thỏa mãn.

Có thể không thỏa mãn sao? Có đầy đủ tiền tiêu, lượng công việc lại không lớn, còn có thể học được võ học mình thích nhất, trên đời còn có chuyện gì thoải mái hơn nữa?

Không có.

Ít nhất Tiểu Báo Tử cảm thấy không có.

Lượng công việc của thợ rèn chế tạo binh khí ở Ô gia thiết khí phô cũng không lớn, dù sao ở nơi quỷ quái này, cũng không tiêu thụ nhiều binh khí lắm, công tác từng tháng của mỗi thợ rèn có định lượng cả, chỉ cần ngươi một tháng có thể chế tạo ra mười kiện binh khí hợp cách là đưojc, cuối tháng thu hàng, nhưng lúc còn lại, sẽ không quản ngươi làm gì, mười kiện binh khí, cái này đối với Tiểu Báo Tử mà nói rất nhẹ nhõm, về cơ bản chỉ cần nửa tháng là xong rồi, hơn nữa chất lượng lại thuộc về loại tốt nhất trong tất cả các binh khí. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Về phần thời gian còn trống, chính là của hắn rồi, bởi như vậy, hắn liền có rất nhiều thời gian để rèn luyện võ công.

Bất quá, nửa năm này, hắn chủ yêu vẫn đặt tâm tư vào lĩnh ngộ Thái Cực quyền và chiết xuất Ly Hỏa nội khí, dù sao điều kiện thân thể của hắn vẫn quá nhỏ, qua năm này mới chỉ được chín tuổi thôi, hắn không muốn vì luyện thể quá độ mà làm thương tổn đến căn bản thân thể.

- Aiz, nếu ta có thể có dược thủy như trong sách thì tốt rồi!

Nửa năm qua, ngoại trừ luyện công ra, việc hắn làm nhiều nhất chính là mua sách, mua sách điên cuồng, dù sao hắn hiện giờ cũng không thiếu tiền, hơn nữa giá tiền của sách cũng không đắt.

Mục đích mua sách của hắn rất đơn giản, chính là để hiểu rõ hơn về thế giới lạ lẫm thần kỳ này.

Tục ngữ nói rất đúng tú tài không ra khỏi cửa, liền biết chuyện thiên hạ.

Dựa vào cái gì?

Chính là dựa vào sách vở, đạt đượ tri thức từ trong sách.

Thanh Dương trấn mặc dù là một địa phương nhỏ bé, người biết chữ cũng ít, cho nên, cũng không ai nguyện ý làm sinh ý ít thu nhập như vậy cả.

Cơ hội duy nhất để hắn mua được sách chính là ngày đầu và ngày mười lắm hằng tháng, lúc đó thất lí bát hương đều đến Thanh Dương trấn để đi chợ, có thể mua được sách.

Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để hắn có chút hiểu rõ với thế giới này.