Sau khi rơi xuống dất, hắn lui hai bước, sắc mặt tái nhợt, tay đảo qua bên hông, rút ra một thanh trường đao chớp động hàn quang, làm ra tư thế đề phòng.
Không ai ngờ, tiểu Độc lại không dây dưa với hắn, mà dùng một ngụm, cắn vào cổ con ngựa. Con hắn mã này đúng là đáng thương, năm đó ở tây bắc cũng là Mã Vương, nhưng ở trước mạt tiểu Độc, ngay cả nửa điểm phản kháng cũng không có, bị cắn vào chỗ hiểm, cứ như vậy mà nằm xuống, chỉ giãy dụa được mấy cái, lại bị tiểu Độc cắn mất nửa cái đầu, không còn động đậy nữa.
Mấy ngày nay tiểu Độc đã nhịn đủ rồi, hiện tại Tiểu Báo Tử cố tình lập uy, cho nên tiểu Độc không cần phải thu liễm nữa, nhân cơ hội này mà phát tiết tâm tình, cũng không quản chuyện khác, mặc kệ người đi đường hay binh sĩ, ăn uống ngay bên đường, trong thời gian ngắn, huyết nhục tung bay, làm cho đám người xung quanh trợn mắt há mồn, sợ hãi không thôi.
Tiểu Độc cũng không hổ với tâm tính hung tàn, hồng hoang dị chủng, chỉ qua mấy hô hấp, thớt tuấn mã thần tuấn đã bị gặm sạch, ngay cả xương cốt chỉ còn lại một nửa, ngay cả máu trên mặt đất cũng bị nó thè lưỡi liếm sạch, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn lắc lư thân hình, trở lại bên cạnh Tiểu Báo Tử, cho đến lúc này, Tam công tử mới kịp phản ứng, nhìn thấy xương cốt trên mặt đất, vừa rồi là con tuấn mã thần tuấn, lúc này làm gì còn nữa, vừa rồi tiểu Độc lao đầu về phía trước công kích hắn, biểu hiện của hắn rất mất mặt, không khỏi nộ khí công tâm, cũng không chú ý tới chuyện khác, trường đao trong tay giương lên, một vòng đao quang hiện ra, bổ vào đầu của tiểu Độc, trong miệng giận dữ hét lên.
- Ngươi đã giết ngựa yêu của ta, ta liều với ngươi.
- Hô!
Tiểu Độc thấy kia Tam công tử vọt tới, trong mắt hiện ra một tia hàn quang, thân thể đứng thẳng lên, giống như muốn tiến lên, nhưng lại bị Tiểu Báo Tử đè lại, Tiểu Báo Tử đè đầu tiểu Độc lại, tiến lên phía trước, nhìn thế lao tới của Tam công tử, nhấc chân đá một cước, đá vào bụng của hắn, dù võ nghệ của Tam công tử không tệ, bổn sự cũng có, nhưng ở trước mặt Tiểu Báo Tử, thế tới không đủ nhanh, Tiểu Báo Tử đá một cước cực nhanh, hắn không thể tránh được, đao còn chưa bổ tới trước mặt Tiểu Báo Tử, cả người bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Tiểu Báo Tử đá một cước này thập phần sảng khoái, cũng không biết tại sao, giống như ngày đó hắn đá bay Tề Ưng, liền cảm thấy một cước này cực kỳ sảng khoái, cho nên rất thích loại hành vi xuất cước đá bay người khác, hiện tại có một người đứng trước mặt hắn, hắn từ chối là bất kính, cho nên đá ra.
Đá xong, thần sắc Tiểu Báo Tử lạnh nhạt nhìn chung quanh, tuy nụ cười trên mặt rất ấm áp, nhưng người ở bốn phía, không người nào dám chạm mắt với hắn, ánh mắt quét qua, nhao nhao cúi đầu xuống, an tĩnh lại.
- Ngươi gọi là Mã Lại Tử sao?
Cuối cùng ánh mắt Tiểu Báo Tử nhìn về phía tên lính thủ lĩnh.
- Vâng! Tiểu... Tiểu nhân họ Mã, vì lúc nhỏ hay đau bệnh, nên đặt tên xấu cho dễ nuôi!
Mã Lại Tử cẩn thận từng chút khi nói chuyện, sợ nói sai, đắc tội vị sát tinh trước mặt này, cho con sói ăn thịt hắn.
- Ngươi là người trông coi cửa thành, cũng là quan binh, đúng không?
- Đúng!
Mã Lại Tử không dám nhiều lời, chỉ gật đầu nói ra.
- Những người này dám ở trên đường cái của huyện thành, muốn giết hại mệnh quan của triều đình, ngươi đi gọi mấy người đến đây, trói chúng lại, giải tất cả về huyện nha cho ta.
- A?
Mã Lại Tử nghe xong, liền giật mình cả kinh, kêu lên.
- Hiểu lầm a, hiểu lầm a, vị công tử này là Tam công tử của Đinh thủ bị, những huynh đệ này đều là binh sĩ thủ bị của Gianh Thành, cũng không phải là phản tặc.
- Cũng không phải là phản tặc?
Tiểu Báo Tử cười lạnh một tiếng, mũi chân dậm xuống, làm cho một mũi tên bay lên, đá đến trước mặt hắn.
- Đây là cái gì? Thứ này đến từ đâu? Nếu không phải vừa rồi sủng vật của ta có linh tính, chẳng phải ta đã biến thành con nhím rồi sao? Nếu không phải là tạo phản, thì thế nào mới gọi là tạo phản? Cho dù tiểu tử này là Tam công tử của của thủ bị thì sao? Hắn có quan chức trên người sao?
- Cái này?
- Nếu đã không có quan chức, làm sao hắn có thể chỉ huy đám binh sĩ thủ bị này chứ?
Tiểu Báo Tử nghiêm nghị hỏi:
- Còn không mau đi, chẳng lẽ ngươi muốn bao che phản tặc hay sao?
Lời nói này vừa ra, tên Mã Lại Tử không dám nói thêm, đánh phải chạy tới cửa thành, hắn là tiểu thủ lĩnh của binh lính thủ cửa thành, cho nên chỉ có thể huy động những tên lính nhàn rỗi đang giữ cửa thành, nhưng chuyện này, cũng chỉ dám tìm thủ hạ của hắn mà thôi.
Tiểu Báo Tử thấy hắn đi rất chậm chạp, biết hắn đang kéo dài thời gian, chỉ cười lạnh, vỗ tiểu Độc, chỉ thấy tiểu Độc gào thét, thân thể lao tới, đuổi theo sau mông của tên Mã Lại Tử, lúc này Mã Lại Tử không dám chậm trễ, hú lên quái dị, nhanh như chớp chạy tới cửa thành, tốc độ còn nhanh hơn cả thỏ chạy. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
- Ngươi nói xem vị thống lĩnh thủy quân vừa tới kia, buổi trưa hôm nay đánh nhi tử của thủ bị ngất xỉu! Sau đó giải đến huyện nha, còn gán cho tội danh mưu phản?
Giang Thành, đại doanh thủy quân, đại doanh thủy quân nằm bên cạnh bờ sông Lạc, đèn đuốc sáng trưng. Ngồi trong chủ doanh, chính là những nhân vật đầu não của thủy quân Giang Thành, dưới ánh sáng đèn bập bùng, thần sắc của bọn họ không được tốt lắm.
Đương nhiên là không tốt, Giang Thành là địa bàn của thủy quân bọn họ, đặc biệt là phó thống lĩnh thủy quân hiện tại, ngồi ở vị trí thủ lĩnh là Vương Thành, hắn cho rằng sau khi Cao Công chết, hắn sẽ trở thành thống lĩnh thủy quân Giang Thành, nhưng không ngờ rằng Lý Nguyên ở Trung Hòa quận thành xa xôi lại phái tới một thống lĩnh mời, hoàn toàn đánh vỡ kế hoạch của bọn họ.
- Chu Báo, chính là người dùng lực ngăn cản hai trưởng lão của gia tộc Bùi La, có ơn với gia hỏa Vương Xà của Thiên Long Đạo?
Vương Thành là một tráng hán hơn bốn mươi tuổi, tu vi bản thân không cao, chỉ có Tam phẩm, hắn là thủy quân ở tầng dưới chót của Giang Thành, thăng tiến lên vị trí hiện tại, rất có uy tín với thủy quân Giang Thành, cùng tụ tập với hắn là bốn người, ngồi ở gần hắn là một thanh niên chừng ba mươi tuổi, tuy ăn mặc một thân quân phục, nhưng vẻ mặt lại văn nhược thư sinh, hắn gọi là Giang Hiểu, là một đại đội trưởng thủy quân Giang Thành, ba người còn lại, có hai người là đại đội trưởng, một người khác chính là quân nhu.
Tuy Giang Thành là cứ điểm, nhưng lại là một địa phương nhỏ bé, cũng chỉ là một thị trấn mà thôi, huyện lệnh chỉ là một viên quan nhỏ, thủ bị cũng chỉ là quan Thất phẩm, mà thống lĩnh thủy quân như Tiểu Báo Tử, nghe là một thống lĩnh, uy phong lẫm lẫm, nhưng cũng chỉ là một quan viên Bát phẩm mà thôi.