Thông Thiên Đại Thánh

Chương 231: Lão gia tử Trần phủ (Hạ)

- Tiểu tử ngươi đã hiểu lại còn giả bộ hồ đồ nữa sao? Rõ ràng là người trong võ lâm, lại nói nhìn nét mặt, có ý tứ không? Vân Châu vẫn là địa bàn của Thiên Long Đạo. Hiện tại Minh Nghĩa Kinh Viện muốn mượn cơ hội này tiến vào, chẳng phải rõ ràng muốn đánh vào mặt Thiên Long Đạo, ngươi cho rằng Thiên Long Đạo sẽ đồng ý sao?

- Nhị thúc. Tuy rằng ta là người trong giang hồ, nhưng không phải chùyện gì cũng có thể thấy rõ. Loại chùyện này nếu như không phải song phương đều có thỏa hiệp, sao có khả năng thành công? Muốn gặp chùyện không may, đã sớm xảy ra, sẽ không chờ tới bây giờ. Thiên Long Đạo coi như là trong lòng khó chịu, cũng sẽ chỉ ngăn cản lúc đầu. Hiện tại sự tình đã thành, lại ra tay đắc tội không chỉ có Minh Nghĩa Kinh Viện và triều đình, mà còn có Mã Tổng Đốc?

- Đúng vậy, còn có Mã Tồng Đốc?

Trần Dật Phu có chút thâm ý liếc mắt nhìn hắn một cái:

- Không phải ngươi vừa nói Mã Tổng Đốc là đích hệ của hoàng thương sao? Thế nào hiện tại lại đem hắn và triều đình phân ra, lẽ nào trong lòng ngươi, Mã Tổng Đốc và triều đình không phải là một?

- Cái này cũng không phải!

Người đến có chút xấu hổ cười:

- Ta chỉ nghĩ Mã Tổng Đốc, người này quá hẹp hòi, tại Vân Châu biểu hiện cũng quá cường thế, so sánh mà nói, uy nghiêm của triều đình tại đó cũng yếu hơn nhiều, cho nên mới vô ý thức để triều đình và Mã Tổng Đốc phân ra mà nói.

- Đúng vậy. Hắn quá hẹp hòi, hơn nữa biểu hiện cũng quá cường thế, đến mức ngay cả hoàng thượng cũng muốn gọi hắn từ Vân Châu trờ lại cũng không phải chùyện dễ dàng!

- Hoàng thượng muốn đổi Vân Châu Tổng Đốc?

Người đến từ Trần Dật Phu nói ra, thân thể mạnh mẽ chấn động phảng phất như không tin:

- Điều này sao có thể?

- Điều này sao có thể? Chẳng có chùyện gì là không thể cả.

Trần Dật Phu nói:

- Chính là vì tất cả mọi người đều nghĩ không có khả năng, do đó hoàng thượng mới muốn đổi hắn. Bất quá, ta gọi ngươi đến cũng không phải vì chùyện này, coi như là đổi Tổng Đốc, cũng không có khả năng đến phiên ngươi. Ta gọi ngươi tới chủ yếu là để ngươi đi Vân Châu một chùyến, thay ta chăm chú quan sát hôn sự này. Nếu có gì ngoài ý muốn, ngươi không ngại âm thầm xuất thủ, khuấy đục thêm cho ta. Hay nhất tìm cơ hội để đám Minh Nghĩa Kinh Viện kia nếm chút khổ sở!

- Minh Nghĩa Kinh Viện sao?

Người đến cười cười, ngẩng đầu nói:

- Nhị thúc, sao ta lại nghe nói, Vương Trừng Vân của Minh Nghĩa Kinh Viện muốn vào nội các, có phải là thực?

- Vương Trừng Vân, nhất giới thư sinh mà thôi, không đáng lo lắng!

Nhắc tới Vương Trừng Vân tên này Trần Dật Phu sắc mặt hơi đổi, chợt khôi phục bình thường nói:

- Hắn mới ba mươi sáu tuổi, muốn tiến nội các, cũng không dễ dàng như vậy!

- Thế nhưng ta nghe nói, Vương Trừng Vân này gần đây danh tiếng rất mạnh a!

- Làm náo động vị tất đã là chùyện tốt!

Trần Dật Phu lắc đầu, mạnh mẽ trừng mắt với hắn nói:

- Ngươi cũng đừng nghĩ làm náo động, làm nhiều chính sự mới tốt!

- Đang yên lành sao lại kéo lên đầu ta?

- Ngươi cùng Vương Trừng Vân kia rất giống nhau. Niên kỷ lại sêm sêm như nhau, một văn một võ đều tính tình thích làm náo động. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trần Dật Phu nói:

- Ngươi đừng thấy Vương Trừng Vân hiện tại rất phong quang. Ta có thể nói cho ngươi, hắn không nhập các, cũng không làm Đại Học Sĩ, cũng không phong quang được vài ngày!

Người đến nhíu mày chặt, không hỏi, cũng không nói gì khác nữa. Hắn biết nhị thúc nói luôn chắc chắn. Hắn nói Vương Trừng Vân phong quang không được vài ngày nữa, hắn liền khẳng định như vậy. Hắn nói không nhập các, nhất định không nhập các.

Về phần Đại Học Sĩ, Vương Trừng Vân, người này có học vấn, thế nhưng nếu như không thêm được một chữ "Đại" phía trước Học Sĩ không có cái gật đầu của nhị thúc, cũng là không có khả năng.

- Đi Vân Châu đừng để cho ai biết, cũng đừng cho ai thấy, tìm chút cơ hội nhìn xem, có thể cho Minh Nghĩa Kinh Viện một kiếm cũng tốt. Không nên gượng ép, ta vẫn nghĩ chùyện này sẽ không thuận lợi như vậy!

Trần Dật Phu nhẹ vuốt râu, khẽ mỉm cười nói.

Như tinh mang rơi vãi trên bầu tời.

Giống như một tấm lưới được dệt bằng không khí, kín không một kẽ hở, liền đem Tiểu Báo Tử vây vào bên trong.

Kiếm pháp thật mạnh!

Tiểu Báo Tử huy động song chùy, ngân quang và kiếm khí tương tiếp, phát ra âm thanh phốc xuy, mỗi tiếng ra, Tiểu Báo Tử sẽ thấy cổ tay rung động một chút, một cổ chiến lực thật lớn theo đó mà đến, đó là kiếm khí sắc bén.

Kiếm khí, cho dù Tiểu Báo Tử cho rằng phòng thủ của mình đã rất nghiêm mật, kiếm khí của đối phương đều đã bị mình đón đỡ, thế nhưng những đạo kiếm khí bị hắn đón đỡ kia, lúc phân tán vẫn đang tạo thành thương tổn đối với hắn.

Tiểu Báo Tử không phải chưa thấy qua sử dụng kiếm, bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du xuất thủ, hắn đã gặp qua. Chỉ là so với Lục Thiểu Du, cái loại nhất kiếm hàn quang thập tứ châu này, kiếm khí trùng thiên, gạt bỏ tất cả kiếm thế, kiếm ý, kiếm pháp này của Lý Tú chỉ có một chữ để hình dung.

Thuần!

Kiếm pháp tối thuần túy này cũng là kiếm ý tối thuần túy.

Trường kiếm rời vỏ, Lý Tú liền như một thanh bảo kiếm rời vỏ, không giống như Lục Thiểu Du kiếm khí trùng thiên, cũng không như Ngân Nguyệt kiếm âm nhu quỷ bí. Có chỉ là kiếm thuần túy, xé rách tất cả, hủy diệt tất cả.

So với hắn, Tiểu Báo Tử liền có chỗ thua kém!

Chùy pháp của hắn cũng thập phần xuất sắc, Loạn Phi Phong Chùy Pháp, Phiên Thiên Chùy, không cái nào không phải tuyệt thế chùy pháp thiên hạ khó tìm. Hắn cũng lĩnh ngộ qua chùy pháp, đối với tinh diệu của chùy pháp nhất đạo nắm giữ vô cùng thấu triệt. Bởi vậy, hắn đối với thiên phú chùy pháp của bản thân cũng thập phần tự tin.

Thế nhưng hiện tại đối mặt với thanh kiếm này, hắn lại không bằng. Vô luận chùy tử của hắn quay cuồng ra sao, tinh diệu cỡ nào đều không thể phá được kiếm quang, kiếm khí, kiếm ý của Lý Tú.

Ngay từ đầu, hai người giao đấu còn lực lượng ngang nhau, thế nhưng theo thời gian trôi qua, Lý Tú phảng phất như hoàn toàn tiến nhập một trạng thái kỳ diệu, Nhân Kiếm Hợp Nhất. Thanh trường kiếm trong tay hắn tựa như sừng hươu, căn bản là không dấu vết để theo. Hắn đã bị kiếm khí lợi hại của Lý Tú đánh vào hạ phong, thiếu chút nữa khiến hắn tan vỡ.

Cũng may Lý Tú tuổi còn trẻ, Kiếm Ý còn lộ vẻ non nớt, cũng chưa có hoàn thiện. Bằng không, Tiểu Báo Tử tin tưởng mình có thể đã sớm nuốt hận tại đương trường.

- Mẹ nó, từ đâu nhảy ra một quái vật như vậy?

Tiểu Báo Tử ánh mắt chớp động vừa suy nghĩ kế sách đối địch, vừa âm thầm quan sát Lý Tú. Nhưng càng xem, hắn càng thấy lạnh. Lý Tú này từ lúc trường kiếm rời vỏ, sắc mặt vẫn bình yên bất động. Thậm chí ngay cả nhãn thần cũng không chút thay đổi, an tĩnh, ôn nhuận, tâm thần như một, không mang theo một tia cảm tình, phảng phất như nham thạch trên chín tầng trời rơi xuống, khiến Tiểu Báo Tử sợ hãi.