Thông Thiên Chi Lộ

Chương 413: Đã nói ngươi còn không tin

"Kim đan! Ha ha, sau cùng ta cũng kết thành kim đan!"

Trong một tĩnh thất của Đông Dao thắng địa, Lý Thiệu Hoa mặc mặc lục sắc pháp y cười lên điên cuồng.

Trước mặt lão lơ lửng một viên lục sắc kim đan cỡ trứng chim câu, lấp lánh lục sắc hà quang.

"Nhỏ thế thì có gì mà đắc ý?"

Nếu Ngụy Tác mà ở cạnh y, thấy kim đan và dáng vẻ đó khẳng định sẽ không nén được mà nói vậy.

Nhưng lúc đó Lý Thiệu Hoa càng nhìn kim đan, càng thấy đắc ý.

Lão há miệng, lục sắc kim đan hà quang lóe lên, chui vào miệng, cơ hồ đồng thời, linh khí chảy ra ngưng thành lục sắc tiểu xà.

"Thần thức của ta hơn hẳn tu sĩ Kim đan nhất trọng! Kim đan của ta cũng hơn hẳn Trường Phong chân nhân và Thiên Sâm chân nhân!"

"Sau cũng ta cũng kết được kim đan! Trong mấy thành trì quanh đây, ta là vô địch!"

Lý Thiệu Hoa ngẩn ra rồi bật cười điên cuồng.

Ầm. Lão không mở cửa mà lục quang lóe lên, đánh sập tĩnh thất lao ra.

"Vù!"

Lý Thiệu Hoa hóa thành lục quang, vút lên trời.

Lão hóa thành lục sắc độn quang lao lên tầng không Đông Dao thắng địa, đúng lúc dải mây trên không tan đi, nhìn từ xa như dải mây bị lão nuốt chửng, khí thế cực kỳ kinh nhân.

"Mau nhìn kìa, y bay ra rồi!"

"Kim đan tu sĩ đúng là Kim đan tu sĩ, khí thế và uy áp lợi hại như thế, tu sĩ như ta thì y chỉ một ngón tay cũng giết được."

"Lý trưởng lão nghe nói rất trẻ, hiện tại kết thành kim đan, tiền đồ vô lượng."

"Đông Dao thắng địa có hai Kim đan kỳ đại tu sĩ! Tụ Tinh tông không thể áp chế được nữa."

Thấy thân ảnh Lý Thiệu Hoa xuất hiện trên không, tuyệt đại đa số tu sĩ Thất Tinh thành đều kính sợ.

"Cung hỉ Lý trưởng lão thành công kết đan, tấn thăng tu vi kim đan."

Thinh không Đông Dao thắng địa tựa hồ tối đi, đồng thời một giọng nói mang theo uy áp hùng hậu vang khắp Thất Tinh thành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

"Khẳng định là Kim đan tu sĩ Trường Phong chân nhân của Đông Dao thắng địa."

"Kim đan đại tu sĩ, uy thế thật sự đáng sợ, nếu ta luyện đến mức Kim đan đại tu sĩ thì tốt quá."

Giọng nói này khiến tuyệt đại đa số tu sĩ trong Thất Tinh thành chấn động tâm thần.

Trong mắt Lý Thiệu Hoa càng đắc ý.

Theo bối phận, Trường Phong chân nhân cao hơn lão hai bậc nhưng tông môn nào cũng lấy tu vi làm đầu, hiện tại lão vào Trường Phong chân nhân cùng có tu vi Kim đan nhất trọng, coi như ngang nhau. Trường Phong chân nhân không hiện thân mà chỉ lên tiếng chúc mừng, rõ ràng sợ cùng lộ diện, thanh thế bị lão chèn ép, sẽ bị người Thất Tinh thành nhận ra Trường Phong chân nhân không bằng Lý Thiệu Hoa.

"Vô địch rồi! Ha ha, mấy thành trì quay đây không ai là đối thủ của ta, ta có thể tung hoành."

Cực kỳ đắc ý cười vang, Lý Thiệu Hoa từ từ đáp xuống sơn môn Đông Dao thắng địa.

Trong sơn môn toàn là linh tuyền dị hoa, từng tòa điện vũ đẹp đẽ như tiên cảnh.

"Lý trưởng lão!"

Lý Thiệu Hoa đáp xương, cơ hồ mọi trưởng lão Đông Dao thắng địa và đệ tử tinh anh đã xếp hàng cung nghênh, một tu sĩ tấn thăng Kim đan đại tu sĩ, tại tông môn nào cũng là đại sự.

"Lý trưởng lão quả nhiên kết đan thành công! Môn đang bế quan tại tiểu động thiên mật địa, có truyền khẩu dụ, mười ngày sau là ngày lành, sẽ cử hành điển lễ, mời tu sĩ các tông môn đến."

Lý Thiệu Hoa bình tĩnh như thường gật đầu.

"Sư tôn, đây là thư hỏa tốc mà Dư sư huynh mới sai người đưa về." Một hoàng sam tu sĩ bước lên đưa một quyển da dê.

Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, Lý Thiệu Hoa tấn thăng Kim đan đại tu sĩ, địa vị thân truyền đệ tử của y tại tông môn cũng khác, nên nét mặt hoàng sam tu sĩ này hớn hở.

"Cơ Nhã và Hàn Vi Vi chưa chết, đến Trân Bảo các gây sự?"

Mở quyển da dê ra nhìn, Lý Thiệu Hoa ánh lên kinh ngạc.

"Hay lắm, các ngươi chưa chết thì bắt về, việc Cơ Nhã coi như giải quyết xong, Hàn Vi Vi cũng khá, có thể làm thị thiếp, trong kim đan đại lễ ta thuận tiện nạp thiếp, thị thiếp lại là Trân Bảo các đại tiểu thư, lúc đó có thể quang minh chính đại gộp Trân Bảo các vào Đông Dao thắng địa. Phân hiệu của Trân Bảo các thì cũng nên bàn bạc với hòa Thiên Sâm chân nhân, thay đổi hết." Lý Thiệu Hoa cười lạnh đắc ý.

"Ta đi xử lý mấy việc."

Đoạn thân ảnh Lý Thiệu Hoa loáng lên, rời Đông Dao thắng địa.

...

"Kim đan kỳ đại tu sĩ!"

"Vừa kết đan là y!"

"Linh khí hóa hình, là linh khí hóa hình của Kim đan tu sĩ?!"

"Hình như y đến truyền tống pháp trận..."

Tu sĩ Thất Tinh thành đều thấy Lý Thiệu Hoa đi trên đường.

"Vô địch rồi! Mấy thành trì quanh đây không ai là đối thủ của ta!" Lý Thiệu Hoa mặt mũi lạnh tanh nhưng trong lòng đắc ý không thể tả bằng lời.

Đi giữa vô vàn ánh mắt kính sợ, Lý Thiệu Hoa đến trước chỗ đặt truyền tống pháp trận trong Lạc Nguyệt thành.

Từ Thất Tinh thành đến Linh Nhạc thành, phải trung chuyển ở Lạc Nguyệt thành.

Lý Thiệu Hoa sắp đi qua cửa điện vũ đặt truyền tống pháp trận thì đột nhiên dừng lại.

Bên cạnh đó có một tu sĩ qua đường cũng đang đi vào khung cửa này, gã đang cúi đầu nghĩ ngợi gì đó, không hề chú ý đến Lý Thiệu Hoa.

Gã đến gần Lý Thiệu Hoa, như nghĩ đến việc không vui, lại còn nhổ nước miếng vào.

"Phù!"

Ngụm nước miếng dĩ nhiên không trúng Lý Thiệu Hoa đnhưng va vào lục sắc linh khí của y thì tan thành vô hình, có điều Lý Thiệu Hoa sầm mặt ngay.

"Tên này không có mắt chắc, cả Kim đan kỳ đại tu sĩ mà không lưu ý."

"Không xong, y thảm rồi!"

Lý Thiệu Hoa dọc đường đường chú ý, tu sĩ thấy cảnh này không một nghìn cũng tám trăm, ai cũng biến sắc, đồng tình với tu sĩ qua đường này.

Tu sĩ này mặc phổ thông pháp y, trông cực kỳ mạt rệp, không có gì đáng để ý.

"Không phải chứ?"

Nhưng càng khiến tu sĩ nhìn thấy tròn mắt vì tu sĩ mạt rệp đó, thoáng nhìn cũng biết là tán tu không có bối cảnh gì, nhổ nước bọt về phía Lý Thiệu Hoa xong thì lại còn định đi qua trước mặt lão, vào truyền tống pháp trận.

"Thế nào, ngươi định đi qua mặt ta?" Chúng tu sĩ giật mình vì Lý Thiệu Hoa sầm mặt lên tiếng.

"Thế nào? Tiền bối bảo mỗ?" Chúng tu sĩ suýt nữa bổ chửng vì tu sĩ mạt rệp qua đường vẫn nhìn ngang nhìn dọc.

"Ngươi nhổ nước bọt vào ta, coi như ta không tồn tại mà định đi?" Lý Thiệu Hoa mắt lóe sát cơ lạnh giọng.

"Nhổ nước bọt? Ban nãy? Thứ lỗi, mỗ không chú ý, không hề cố ý." Đoạn gã quay người định đi.

"Y muốn chết chắc?"

Mọi tu sĩ đều rợn tóc gáy, cho rằng đầu óc tu sĩ mạt rệp có vấn đề. Gặp một tu sĩ cùng cấp hoặc không bằng mình mà nói vậy còn được, nhưng đây là một Kim đan kỳ đại tu sĩ. Chỉ một câu rồi bỏ mặc đối phương thì Kim đan đại tu sĩ nào cũng không nuốt trôi.

"Ngươi muốn chết!" Sát khí lẫm liệt từ mình Lý Thiệu Hoa phun ra, linh khí hóa thành lục sắc tiểu xà uốn éo như muốn cắn xé đối phương.

"Các hạ sao thế, mỗ có việc gấp phải đi." Lý Thiệu Hoa quát to nhưng tu sĩ mạt rệp có vẻ vội nên nổi giận: "Cái gì mà muốn chết, còn lằng nhằng đừng trách mỗ giết ngươi!"

"..." Gã nói vậy, mọi tụ sĩ đứng ngoài đều tắt tiếng, trong mắt họ gã cũng đã là một thi thể.

"Được lắm!" Lý Thiệu Hoa giận quá hóa cười, "Hôm nay ta không để ngươi đi khỏi, có thủ đoạn gì cứ đem ra giết ta đi."

"Được! Đây là ngươi bức ta."

Tu sĩ mạt rệp vung tay, lấy từ nạp bảo nang ra một món pháp bảo.

Nụ cười lạnh khinh miệt hiện lên tên khóe môi Lý Thiệu Hoa , vung tay định phát một đạo thuật pháp.

Nhưng không ai ngờ được rằng Lý Thiệu Hoa đột nhiên kêu lên thê thảm, bắn ngược lên không.

Chân lãođột nhiên thủng một lỗ lớn.

"Chát!"

Không hề dừng lại, kim hoàng lưỡng sắc quang hoa từ trên đầu bổ xuống. Lý Thiệu Hoa vừa tỏ vẻ kinh hãi cực độ thì quang hoa đã chấn vỡ một linh quang quang tráo lão mới kích phát, đồng ép vỡ hà quang phun ra từ miệng lão, bổ thẳng vào người.

"Đây là pháp bảo gì?"

Lúc này, mọi tu sĩ đều nhìn ra tu sĩ mạt rệp qua đường tế xuất một món pháp bảo như cánh cửa.

Pháp bảo này bổ xuống, thân thể Lý Thiệu Hoa tóe máu, cơ hồ bẹp rúm!

"Sao lại thế được!"

Mọi tu sĩ đứng xem đều suýt rớt tròng, tiếng hít hơi lạnh vang vọng.

Rõ ràng, Lý Thiệu Hoa đã xong đời.

Một Kim đan kỳ đại tu sĩ vừa kết đan lại như một con ruồi nhăng, bị người ta đập bẹp rúm, là một tu sĩ mạt rệp qua đường động thủ.

Mọi tu sĩ suýt nữa phun máu vì tu sĩ mạt rệp lại lầm bầm, "Thật đấy, đã bảo giết rồi mà ngươi còn không tin."