"Đừng vội lên mặt." Lục bào lão đầu thấy Ngụy Tác nói vậy, thì kêu lên: "Có tin ta nói ra một món thôi là ngươi kêu lên ngay không."

"Vậy hả?" Ngụy Tác liếc lục bào lão đầu, "Cho biết từng thứ."

"Được!" Lục bào lão đầu hầm hừ, chỉ vào Ngụy Tác khối hoàng sắc nhuyễn ngọc trạng tinh thể như ngọc thiền: "Nghe rõ này, đây là Dưỡng nguyên thiên thiền ngọc, cũng như hổ phách, là dịch trấn của viễn cổ linh mộc ngưng kết thành, do thiên nhiên hình thành hình ngọc thiềm. Công hiệu lớn nhất là điều tiết khí huyết, ôn dưỡng thần hồn, tăng cường thể chất, dược tính thập phần ôn hòa. Cực kỳ thích hợp cho Hàn Vi Vi hiện tại, cho nàng ta uống thì không cần dùng thêm linh dược khác, chậm nhất hai ngày là nàng ta sẽ tỉnh lại, vài ngày nữa là sinh long hoạt hổ, y như lúc trước, có khi thể chất còn hơn cũng nên."

"A!"

Lục bào lão đầu nói vậy, Cơ Nhã kêu lên. Nên biết nhiều lúc Hàn Vi Vi còn quan trọng hơn chính bản thân nàng, mấy hôm nay trông nom Hàn Vi Vi, hiểu rõ tình trạng của sư muội, dù Hàn Vi Vi tỉnh lại ngay, không có thứ này thì với thể chất của sư muội, muốn hồi phục như trước, từ từ điều dưỡng chắc chắn mất mấy tháng.

Nhưng Ngụy Tác không nói gì.

"Thế nào, ngươi liều mạng vì Hàn Vi Vi, hiện tại nàng ta được cứu tỉnh, ngươi không hưng phấn hả?" Ngụy Tác phản ứng như thế khiên lục bào lão đầu tròn mắt, hỏi.

"Hưng phấn, sao lại không hưng phấn?" Ngụy Tác nhìn Cơ Nhã và lục bào lão đầu, cười ha hả, "Bất quá ta không quen kêu. Hưng phấn đến đâu cũng không kêu."

Cơ Nhã đỏ lựng mặt mày, hận không thể cho gã một cước, lại sợ lục bào lão đầu liên tưởng lung tung nên nàng cúi đầu không nhìn Ngụy Tác.

Bất quá nàng đánh giá thấp mức độ hiểu nhau của lục bào lão đầu và Ngụy Tác, "ta sao biết được ngươi có kêu hay không, đằng nào ngươi cũng có người khác giới là mất hết nhân tính, chưa cho ta xem bao giờ." Lục bào lão đầu phẫn hận nói.

Ngụy Tác càng thấy Cơ Nhã hổ thẹn thì càng đắc ý như trọc phú ạ: Linh Nhạc thành đệ nhất mỹ nữ khi xưa có ai ngờ lại là vợ gã, còn e thẹn như thế trước mặt gã. Đoạn gã nhìn lục bào lão đầu với vẻ khinh thường: "Được rồi, ta đã đáp ứng sẽ giúp ngươi ngưng hình, lúc ngươi ngưng thành hình thể, ta sẽ cho mượn linh thạch, muốn làm gì cũng được, giờ nói sang hai món khác nhỉ?"

"Kim lôi thần mộc mà đan độc luyện hóa thì vô dụng, nhưng có thêm Thanh hư đằng cùng luyện hóa thì có khả năng đồng thời tu luyện thành lôi linh căn, mộc linh căn." Hiện tại Ngụy Tác đã kết đan thành công, thành tu sĩ Kim đan kỳ, lục bào lão đầu sợ y nuốt lời, không giúp lão ngưng hình, nên không nhiều lời mà chỉ vào khúc gỗ màu vàng trong tay gã giải thích

"Lôi, mộc song linh căn? Lợi hại vậy sao? Vật này thì ngay cả cổ phù ta lấy được cũng không ghi chép." Ngụy Tác tròn mắt. Gã đang là băng hỏa song hệ linh căn tu sĩ, đương nhiên hiểu rõ có thêm một linh căn có lợi gì với tu sĩ, ngay cả thi thể trong cây trụ ở băng nguyên Đạo Huyền điện có mang ngọc phù ghi chép về linh căn, cho biết trong tu đạo giới từ cổ đến kim, linh căn đều được trọng thị, không chỉ linh căn tu mới biết lợi ích của linh căn.

"Kim lôi thần mộc và Thanh hư đằng đều rất hiếm có, Thanh hư đằng có ích với cả Thần huyền cảnh tu sĩ, tu sĩ tầm thường căn bản không biết, không có gì ghi lại cũng bình thường." Lục bào lão đầu nhìn Ngụy Tác, "Bất quá ngươi có một khúc Kim lôi thần mộc, cũng nên nghe ngóng Thanh hư đằng. Nếu tu luyện thêm hai linh mạch, tốc độ tu luyện của ngươi sẽ nhanh hơn mấy phần."

"Vật này là Phá đan châu, thật ra là gì?" Ngụy Tác hỉ hả thu Kim lôi thần mộc, cầm viên ngân sắc châu tử lên hỏi.

"Phá đan châu là pháp khí do Thiên Cương tông ở thời đại của ta luyện chế. Pháp khí này luyện chế bằng gì thì ta không biết." Lục bào lão đầu tỏ ra thập phần ngưng trọng, "Vật này chuyên dụng để đối phó tu sĩ Kim đan kỳ, va vào kim đan hà quang ngưng hình là sẽ nổ! Uy năng hoàn toàn không kém gì Tuyệt diệt kim đan! Chỉ có điều phạm vi nổ nhỏ hơn, chỉ nhắm vào tu sĩ Kim đan kỳ. Có vật này, chỉ cần đối phương dùng kim đan đối phó thì dù kim đan uy năng cao hơn người cũng sẽ nếm mùi. Vì thế vật này mới gọi là Phá đan châu."

"Ngụy Tác, mấy trưởng lão Hải Tiên tông cho người những thứ này, khẳng định đã nghĩ kỳ rồi. Âm Thi tông không dám làm gì quá, e dè chính ngươi. Cố gắng giúp ngươi thì càng có lợi cho Hải Tiên tông. Nhưng trong những thứ này chỉ thứ này quan trọng nhất vì xứng đáng là thứ bảo mệnh. Trưởng lão cho ngươi thứ này quá thật chân tâm thực ý hơn hết."

"Uy lực không kém gì Tuyệt diệt kim đan?" Ngụy Tác cùng Cơ Nhã nhìn nhau, hít sâu một hơi.

"Không đúng." Bất quá lục bào lão đầu nhớ ngay ra, sửa lại, "trưởng lão Hải Tiên tông cùng lắm chỉ có tu vi Phân niệm cảnh, dù đối địch với Kim đan tu sĩ vị tất có thể bức Kim đan tu sĩ tế xuất kim đan. Vật này năm trong tay trưởng lão đó cũng không phải thứ bảo mệnh, cho ngươi cũng không xót ruột lắm."

"Dù thế nào, vật này cũng là một con bài tẩy." Ngụy Tác gật đầu, nhìn ngân sắc châu tử, "Kích phát thế nào?"

"Dồn chân nguyên, ném vào kim đan của đối phương." Lục bào lão đầu giải thích: "Vật này sử dụng thập phần giản đan, như cách dùng Bạo viêm châu. Chú ý chỉ khi vạn vô nhất thất, xác định ít nhất có thể trực tiếp cùng kim đan hà quang ngưng hình hoặc kim đan của đối phương va chạm thì mới sử dụng, không thì đối thủ tránh mất là sẽ lãng phí."

"Dưỡng nguyên thiên thiền ngọc thì dùng thế nào?" Ngụy Tác chỉ vào Dưỡng nguyên thiên thiền ngọc đã nhét vào tay Cơ Nhã.

"Dùng nước lã đun, Dưỡng nguyên thiên thiền ngọc sẽ từ từ tan thành dược dịch, sau đó uống là được, khí huyết lưu động thì dược lực tan ra, thế là hay nhất với tình trạng của nàng ta."

"Biết rồi." Ngụy Tác gật đầu, cầm Dưỡng quỷ quán lên.

"Ngụy Tác, ngươi..." Lục bào lão đầu ngẩn người, tựa hồ biết gã định làm gì nên kêu to. Nhưng gã đã nhét Dưỡng quỷ quán vào nạp bảo nang. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Ngụy Tác..." Cơ Nhã ngẩn người đỏ mặt, quay người chạy đi. "Muội đi đun Dưỡng nguyên thiên thiền ngọc."

"Vợ ngoan, xong việc đã rồi đi." Nàng nhanh chóng bị Ngụy Tác kéo lại.

"Không!" Cơ Nhã lắc đầu: "Nghiền xong Dưỡng nguyên thiên thiền ngọc rồi tính."

"Chi bằng vừa đun vừa…..."

"Huynh..."

Thấy Cơ Nhã e lệ, Ngụy Tác càng xốn xang.

"Lại ai đây?" Gã cực kỳ bực mình vì pháp khí truyền âm sáng lên g.

"Không có việc gì đặc biệt, họ không làm phiền." Ngụy Tác thận không thể đạp tan cái chuông, nhưng Cơ Nhã lý trí hơn hẳn, khuyên ngay.

"Việc gì hả?" Cơ Nhã nói vậy, Ngụy Tác bực bội kích phát truyền âm pháp khí.

"Ngụy trưởng lão", giọng Lâm Tu Nhàn vang lên, "Đệ tử Vương gia thương hành báo là Vương chưởng quỹ có việc gấp cần tìm."

"Vương chưởng quỹ có việc gấp tìm ta?" Ngụy Tác ngẩn người.

Vương chưởng quỹ hiện tại biết thân phận gã, Ngụy Tác không mảy may kinh ngạc, vì mới những gì gã tiết lộ và với kiến thức của ông ta chắc đoán ra tu sĩ kết đan là ai. Gã chỉ ngạc nhiên là Vương chưởng quỹ có việc gì gấp cần tìm?

"Con bà nó chứ!"

Thoáng do dự rồi gã càng tỏ vẻ bực mình. Khóe môi Cơ Nhã nở nụ cười đắc ý.

Hiện tại gã cùng Cơ Nhã không biết gì về bạch bào thanh niên thần bí, cả hai cho rằng Vương chưởng quỹ thử tìm Ngụy Tác vì có việc liên quan đến Âm Thi tông, bằng không đâu cần gấp thế.

Việc này, Ngụy Tác tất nhiên không thể dừng lại.

"Lại bị cắt ngang tu luyện, sau này bù thêm một lần. Để xem Vương chưởng quỹ có việc gì." Thấy Cơ Nhã cười cười, Ngụy Tác đảo mắt, nói ra một câu khiến nàng đỏ mặt hơn.

"Vợ ngoan, đợi ta về." Hôn nhanh Cơ Nhã đoạn mặc cho nàng kinh hô, thân ảnh Ngụy Tác loáng lên, lướt ra ngoài.