Thông Thiên Chi Lộ

Chương 307: Quỷ sơn quỷ hải

"Tại hạ nghĩ vậy." Lý Dực Triển gật đầu.

Tuy gò núi đầy huyết quang, lơ lửng mây vàng, trông thập phần quái dị nhưng cấm chế không phải cứ càng quái dị thì nhất sẽ càng hung hiểm, chưa biết chừng cấm chế trông phổ phổ thông thông mới nguy hiểm.

Hiên Viên lão tổ rõ ràng muốn vào luôn, nghe hai người nói vậy, thân ảnh loáng lên đầu tiên, lao về phía gò núi.

Cách huyết quang hơn mười trượng, tất cả dừng lại, đứng trên mặt biển.

Thần thức quét qua, không có bất kỳ trở ngại gì, nhất thiết tựa hồ thập phần bình thường.

"Tại hạ thử xem sao."

Ngụy Tác nói xong, trực tiếp thi triển Băng Ly chân quyết, hóa ra bạch sắc băng long, lao vào huyết quang. Gã tranh quyền động thủ vì muốn tránh bị Lý Dực Triển đề nghị sử dụng Huyền sát quỷ trảo.

"A?"

Bạch sắc băng long lao ra, càng lúc càng nhỏ, không đầy một trăm trượng thì tan biến.

Hỏa Vân chân nhân mục quang lóe lên, lập tức thi triển một hắc hồng sắc quang tráo cực nồng hỏa sát khí tức.

Hỏa Vân chân nhân không nói gì, đến gần huyết quang, để linh quang quang tráo chạm vào huyết quang rồi hơi trầm ngâm một chốc, từ từ lướt vào huyết quang.

"Hỏa Vân đạo hữu!"

Lý Dực Triển biến sắc, vì vừa vào trong huyết quang, Hỏa Vân chân nhân chìm hẳn xuống đất nhưng lập tức đứng vững, thử đi mấy bước trước khi quay lại.

"Trong đó có cấm không pháp trận, với tu vi của tại hạ cố bay lên cũng chỉ được chừng ba trượng. Huyết quang có công hiệu tiêu hao uy năng thuật pháp, tương đương với liên tục tổn hao chân nguyên. Bất quá tiêu hao kiểu này thì tu vi của chúng ta chịu được." Quay lại, Hỏa Vân chân nhân lạnh lùng nói.

"Y cũng khá đấy chứ."

Hỏa Vân chân nhân mặt mũi khắc bạc, lúc nào cũng có vẻ khó gần nên gã không có nhiều hảo cảm, nhưng giờ thấy ông ta chủ động thử nguy hiểm thì gã thay đổi hẳn quan điểm.

"Vậy thì chúng ta cùng qua!"

Hiên Viên lão tổ không nói gì, một hoàng sắc linh quang quang tráo kết thành trong tích tắc, linh quang quang tráo hình thành hình ảnh vạn niên thanh, chính thị thiên cấp đê giai thuật pháp phòng ngự huyền hoàng linh quang ông ta truyền cho Ngụy Tác.

"Quả nhiên có cấm không cấm chế!"

Trong hoàng sắc linh quang quang tráo, lọt vào phạm vi huyết quang, Ngụy Tác quả nhiên thấy thân thể nặng nề, không bay lên nổi. Bất quá đúng như Hỏa Vân chân nhân nói, huyết quang trừ liên tục tiêu hao uy năng thuật pháp, tương đương với tiêu hao chân nguyên tu sĩ thì không có công hiệu gì nữa. Bọn Ngụy Tác nhanh chóng vượt qua gò núi.

Phía sau gò núi là vách núi xanh biếc cao vòi vọi, hơn ba trăm trượng, trơn bóng như gương.

Đến đây không còn cấm không cấm chế, Hỏa Vân chân vỗ lên nô thú đại trên eo, Dương chi điểu sáng rực một vầng thái dương bay ra.

Hỏa Vân chân nhân thả Dương chi điểu, Ngụy Tác máy động, thả Phệ tâm trùng ra theo.

Thật lòng Ngụy Tác thấy rằng hữu dụng nhất lúc này là lục bào lão đầu, Vân Giới tông là tông môn một vạn mấy nghìn năm trước, cách thời đại của lão không xa, chưa biết chừng lục bào lão đầu nhận ra được vài cấm chế, bất quá thực lực tu sĩ Kim Đan kỳ và thần thông thì lão không hiểu lắm Tu sĩ. Vân Giới tông năm xa tuy nhiên lợi hại nhưng không hiểu được Thiên khung huyền diệu thế nào. Với việc chưa hiểu, cẩn thận vẫn hơn, Ngụy Tác không dám chắc lục bào lão đầu xuất hiện mà không bị ba tu sĩ Kim Đan kỳ phát hiện, giờ là ban ngày, lấy Dưỡng quỷ quán ra thì lục bào lão đầu cũng không ra, cứ theo ba Kim Đan kỳ đại tu sĩ là hay nhất.

"À!"

Dương chi điểu và Phệ tâm trùng được thả ra, thần sắc Hỏa Vân chân nhân và Ngụy Tác đổi ngay.

"Lưỡng vị đạo hữu, chuyện gì vậy? Lẽ nào yêu thú lưỡng vị nuôi không hợp nhau, khó khống chế hả?" Lý Dực Triển thấy Hỏa Vân chân nhân và Ngụy Tác đổi sắc, không nén được lên tiếng hỏi.

"Không phải." Hỏa Vân chân nhân lắc đầu, thò tay phải búng ta một hỏa cầu cỡ trái dưa.

Thinh không vốn không có gì lạ nhưng hỏa cầu bay lên thì đột nhiên có vô số đao nhận cương phong tràn ra, hỏa cầu bị cắt tan trong tích tắc.

"Tầng không có cấm chế?"

Hiên Viên lão tổ và Lý Dực Triển hơi biến sắc, uy năngcương phong phong nhận tựa hồ hoàn toàn không kém gì linh cấp cao giai pháp bảo.

Đồng thời, Ngụy Tác vung tay phát ra bạch sắc băng long bổ vào vách núi nhẵn bóng.

Vách núi uốn mình kỳ dị, bạch sắc băng long xuyên qua, vách núi lại uốn éo rồi trở lại như thường, không hề lõm vào.

"Ngụy tiểu hữu, Phệ tâm trùng này nhìn thấu được cả ảo quang pháp trận?" Lý Dực Triển tỏ vẻ lạ lùng, dù là tu sĩ ngốc thì cũng nhận ra vách núi đó là do ảo quang pháp trận hình thành.

"Phệ tâm trùng của tại hạ đã tiến giai, có năng lực nhìn được ẩn hình, chỉ là lần đầu tiên tại hạ biết nó có thể nhìn thấu được hư thực của ảo quang." Thực lực của Ngụy Tác hiện tại không cần giấu giếm như trước, nân thật thà gật đầu nói.

"Hả? Là trưởng lão Phệ tâm trùng tiến giai. Ngụy tiểu hữu quả nhiên có đại thần thông." Lý Dực Triển thở dài.

"Bố trí cấm chế này đúng là độc ác. Không nhận ra ảo quang pháp trận mà bay lên thì chưa biết chừng sẽ bị cắt nhỏ." Ngụy Tác ngẩng nhìn thinh không không có gì khác thường, tỏ vẻ ấm ức nói.

"Tại hạ không có thủ đoạn nào phá giải ảo quang pháp trận này." Hỏa Vân chân nhân không nói gì, hơi nheo mắt nhìn vách núi, "Chư vị đạo hữu có thủ đoạn phá giải ảo quang pháp trận không?"

"Trưởng lão còn đợi gì nữa?" Hiên Viên lão tổ bảo Ngụy Tác.

"Tại hạ?" Đang đợi xem thủ đoạn của Hiên Viên lão tổ và Lý Dực Triển, Ngụy Tác tròn mắt, "Lão tổ có ý gì? Tại hạ không biết cách phá giải pháp trận này?"

"Tại Hải liệp đại hội, trưởng lão chẳng phải lấy được đạo tâm đăng của Tử Vi tông hả?" Hiên Viên lão tổ nhìn Ngụy Tác, có vẻ tắt tiếng.

"Đạo tâm đăng? Pháp bảo này hả?" Ngụy Tác ngẩn ra, lấy ra pháp bảo hình đĩa dầu màu xanh của hồng sam đệ tử Tử Vi tông.

"Không ngờ pháp bảo này của Tử Vi tông cũng lọt vào tay Ngụy tiểu hữu." Lý Dực Triển kinh ngạc nói.

"Pháp bảo này có công hiệu phá trừ ảo quang pháp trận?"

Ngụy Tác tròn mắt dồn chân nguyên triều vào "Đạo tâm đăng".

"Đạo tâm đăng" rực lên thanh sắc quang hoa, lưu chuyển tứ bề.

Khung cảnh thần kỳ xuất hiện.

Thanh sắc quang hoa đi qua chỗ nào, vách núi liền cong veo rồi tan thành vô hình.

Cảnh tượng lạ lùng xuất hiện trước mắt bọn Ngụy Tác.

Phía trước là một sơn cốc hẹp đầy đá hình bầu dục, lan tràn lục sắc vân vụ, trông thập phần quỷ dị.

"Dương chi điểu không có cảm ứng, chắc không có nguy hiểm."

Dương chi điểu dẫn đường, Hiên Viên lão tổ và bọn Ngụy Tác theo sau, cùng Hỏa Vân chân nhân thận trọng đi qua sơn cốc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Lục sắc vân vụ lơ lửng, bọn Ngụy Tác tuy thấy cổ quái, đều trầm ngâm một chốc, rồi nén lòng hiếu kỳ không động vào vân vụ.

Bọn Ngụy Tác an nhiên đi nhanh qua sơn cốc.

Trước mặt lại là một dốc núi chếch xuống.

Dốc núi toàn là sương mờ xam xám, không ngăn cản thần thức nhưng tối đa chỉ nhìn được cảnh vật trong vòng năm sáu trăm trượng.

Hỏa Vân chân nhân không dừng mà vẫn đi trước dẫn đường, Dương chi điểu không cảm giác thấy nguy hiểm.

"À!"

Theo dốc núi đi lên hơn một trăm trượng, thoáng thấy đỉnh dốc, Hỏa Vân chân nhân đột nhiên dừng lại.

Hôi sắc vụ khí đột nhiên ngưng kết lại, hình thành từng quỷ ảnh cao bằng nửa người thật cầm song đao, âm khí trầm trầm.

Hôi sắc vụ khí ngưng kết thành quỷ ảnh, vụ khí ngoài xa cũng xáo động, nhanh chóng ngưng thành quỷ ảnh tương tự.

Bọn Ngụy Tác vốn đứng trên dốc núi trống trơn.

Nhưng chỉ tích tắc sau, cả bọn như đứng trong thiên quân vạn mã, chung quanh là "Quỷ sơn quỷ hải".

Hỏa Vân chân nhân thấy quỷ vật hiển hiện thì vẫn mặt mũi lạnh tanh vung tay, ngón lửa đỏ pha đen lớn cỡ bánh xe nổi lên rồi phân tán, hóa thành hơn năm mươi con hỏa diễm phi điểu dài một thước, từng con một lao vào quỷ vật đang lướt nhanh đến.

Ầm, hơn năm mươi quỷ vật bị hỏa diễm thiêu rụi đầu.

"Cái gì?!"

Hỏa Vân chân nhân lại biến sắc.

Đầu hơn năm mươi quỷ vật bị thiêu xong, không tan đi mà mọc ngay ra