Thông Thiên Chi Lộ

Chương 222: Trước mặt cường giả vẫn cười nói như không

"Thái thượng trưởng lão, mau cứu đệ tử, mau giết tên không biết sống chết này đi!" Cuồng phong vừa dừng, Đổng Thanh Y khó khăn lắm mới thở được, lại kêu lên.

"Ta bảo ngươi câm mồm." Ngụy Tác tay phải cầm đao, tay trái không hề khách khí cho hắn một đòn, mắt trái của hắn sưng vù.

"Ngươi dám đánh ta?" Đổng Thanh Y ngẩn ra rồi kêu lên với vẻ không dám tin.

"Ta bảo ngươi câm mồm cơ mà." Chát, Ngụy Tác lại tống một quyền vào mắt phải hắn, biến hắn tành con gấu mèo.

Đổng Thanh Y há miệng, nhưng không dám lên tiếng.

"Sư thừa của ngươi ở đâu? Trước mặt lão phu mà dám làm nhục Đông Dao thắng địa thiếu chủ, có khác nào không coi lão phu ra gì?" Thấy tình cảnh này, mắt Trường Phong chân nhân lóe hàn quang, thinh không tối sầm lại.

"Nếu mỗ nói mình chỉ là một tán tu, các hạ tin không?" Ngụy Tác không sợ hãi gì, nháy mắt với Trường Phong chân nhân, "Các hạ đừng giả đò nữa, mỗ biết các hạ không ưa tên vô dụng, tu luyện đến giờ mới là Chu thiên cảnh tứ trọng này, muốn cho hắn một trận rồi."

"..." Trường Phong chân nhân tắt tiếng, quả thật trước đây lão có phần không ưa Đổng Thanh Y.

Đúng lúc đó, mấy đạo độn quang bám theo Trường Phong chân nhân cũng đến nơi.

"Chà chà!"

Ngụy Tác lại chắc lưỡi.

Toán người đến đây có ba cao thủ, một tu sĩ chừng bốn mươi tuổi, mặc pháp y xanh biếc, mặt mày nhẵn nhụi, dáng vẻ mấy phần giống Đổng Thanh Y. Xem ra là cha hắn, tông chủ hiện tại của Đông Dao thắng địa Đổng Diệu Chân.

Hai người theo sau, một mặc áo bào đen, sắc mặt gầy còm như khô lâu, một bạch bào tu sĩ chừng hơn ba mươi tuổi, tóc tết thành bím dài sau lưng, thủy hệ linh khí cực nồng, có lẽ là thủy linh căn tu sĩ.

Khí tức ba người này đều hơn hẳn Trương gia lão tổ, ít nhất cũng có tu vi Phân niệm cảnh tam tứ trọng trở lên, dáng vẻ họ đến đây chỉ muốn đánh một trận to nhưng nhận ra người bắt Đổng Thanh Y chỉ là tu sĩ Chu thiên cảnh, thì đều ngẩn người.

"Tu vi các vị quá cao, mỗ sợ lắm, các vị cùng vị kim đơn tiền bối này lui ra trăm trượng, đều đứng phía trước mặt, không thì mỗ không cảm thấy an toàn, tay run run thì đừng trách nhé." Đoạn Ngụy Tác lại bảo ba tu sĩ mới đến.

"Ngươi là ai mà dám động đến người của Đông Dao thắng địa!" Đổng Diệu Chân thấy thảm trạng của nhi tử thì kinh giận dị thường gằn giọng.

"Ta đâu dám, chẳng qua là vị thiếu chủ này định giết người cướp của, đuổi ta đến đây, ta chỉ tự vệ mà thôi." Ngụy Tác thở dài, nói: "Mỗ là ai không quan trọng, quan trọng là các vị muốn mỗ giết hắn hay không. Các vị muốn giết mỗ dễ lắm, nhưng trước khi các vị động thủ, mỗ mà giết hắn thì không khó."

"Ngươi định uy hiếp ta?" Đổng Diệu Chân mắt lóe hàn quang, sát khí ràn rạt nói.

"Ngu xuẩn!" Ngụy Tác trợn tròng trắng, "Rõ ràng thế mà còn hỏi."

Ầm! Thanh sắc quang hoa trên mình Đổng Diệu Chân bừng lên, mộc hệ linh khí ràn rạt, hóa ra là tu sĩ thiên phú mộc linh căn. Biến sắc mấy lần, lão lại cố nén, lạnh lùng nhìn Ngụy Tác: "Ngươi dùng thủ đoạn gì với hài nhi của ta mà nó bị thương nặng thế, không nói được câu nào."

"Ai bảo vậy?" Ngụy Tác lắc đầu, liếc Đổng Thanh Y, "Tuy trông y hơi thảm nhưng nói thì còn được."

"Phụ thân!" Bị Ngụy Tác trừng mắt, Đổng Thanh Y gọi Đổng Diệu Chân.

"Nói được sao lại không nói?" Đổng Diệu Chân hít sâu một hơi, thoáng giận.

"Hắn... hắn không cho con nói, vì nói chuyện mà hai mắt con bị đánh thành thế này."

"Ngươi..." Nghe Đổng Thanh Y nói vậy, Đổng Diệu Chân có phần nổi giận, cơ hồ muốn bóp chết y.

"Hiện tại chúng ta đánh bài ngửa luôn." Ngụy Tác mỉm cười, "Thật ra mỗ có con thế này, chưa biết chừng sẽ tự tay giết hắn rồi bắt kẻ mang hắn ra uy hiếp. Nhưng vì kẻ bất thành khí này mà các vị đến ngần ấy người, cả Kim đơn kỳ tiền bối cũng đến, lại ném chuột sợ vỡ đồ, lo ta giết hắn thì chắc hắn còn hữu dụng, coi như mỗ đánh bạc đúng cửa, có thể bàn điều kiện với các vị."

Nghe Ngụy Tác nói vậy, sắc mặt bọn Đổng Diệu Chân càng khó coi, Trường Phong chân nhân râu tóc trắng ngần mắt lóe dị quang, tỏ vẻ hân thưởng, "Hiếm có ai đối diện ngần ấy người còn lãnh tĩnh cơ cảnh được thế này, lại là băng hỏa song linh căn, song hệ thiên tài tu sĩ, tư chất cực cao. Chỉ cần các hạ thả Đổng Thanh Y, lão phu đảm bảo không nhớ thù này mà còn thu làm môn hạ, trở thành đệ tử thân truyền của lão phu, thế nào?"

"Cái gì, thái thượng trưởng lão, hắn là là băng hỏa song linh căn tu sĩ?"

Trường Phong chân nhân buông lời, mắt bọn Đổng Diệu Chân chứa đầy thần sắc chấn kinh.

"Quan sát linh căn của tu sĩ Chu thiên cảnh, ta sao lại nhầm được." Trường Phong chân nhân nhìn Ngụy Tác đầy hy vọng: "Thế nào, có định chấp nhận điều kiện của lão phu không?"

"Đa tạ mỹ ý của tiền bối." Ngụy Tác lắc đầu, liếc Đổng Thanh Y: "Bất quá đối với việc gia nhập môn phái, tại hạ không có hứng thú."

"Ngươi muốn nói gì?" Trường Phong chân nhân hơi bất ngờ.

"Điều kiện của tại hạ rất giản đơn." Ngụy Tác trực tiếp nói: "Chỉ cần đem Cơ Nhã cùng Hàn Vi Vi của Trân Bảo các đến đổi lấy hắn là được, tiền đề là các vị phải chữa lành cho Hàn Vi Vi."

"Hóa ra ngươi đã có kế hoạch." Nghe Ngụy Tác nói vậy, Đổng Diệu Chân biến sắc rồi cười lạnh.

"Mỗ cứ từ từ bàn với các vị, bình thường đâu có dễ gặp người tu vi như các vị, nhất là tu sĩ Kim đơn kỳ." Ngụy Tác gõ gõ con dao trong tay lên cổ Đổng Thanh Y: "Chỉ là thương thế của hắn hình như không thể đợi được quá lâu."

Đổng Diệu Chân và Trường Phong chân nhân nhìn nhau, sắc mặt biến đổi liên tục.

Thoáng sau, Trường Phong chân nhân tựa hồ gật đầu với Đổng Diệu Chân. Đổng Diệu Chân hít sâu một hơi, dùng mục quang âm hàn tột bậc nhìn Ngụy Tác: "Ngươi nghĩ kỹ chưa? Giờ ngươi thả hài nhi của lão phu, gia nhập Đông Dao thắng địa, làm đệ tử của thái thượng trưởng lão, lão phu sẽ không nhớ thù, nhưng nếu ngươi cứ giữ điều kiện đó, dù hôm nay thả cho ngươi đi, sau này Đông Dao thắng địa sẽ diệt hết cả nhà ngươi."

"Ngươi nói đi?" Ngụy Tác lại tống ra một quyền, đánh cho Đổng Thanh Y đổ máu mũi, "Mỗ thấy các hạ như thế, lúc nào cũng trấn định, chắc không phải hạng dễ cải biến chủ ý?"

"Được! Sau này ta nhất định khiến ngươi trả giá vì việc hôm nay." Đổng Diệu Chân nhìn Ngụy Tác với ánh mắt ăn thịt người, gằn từng chữ nói.

"Ta đi một chuyến." Trường Phong chân nhân gật đầu với Đổng Diệu Chân, không nói thêm gì, thân ảnh loáng lên, dưới chân cuồn cuộn mây đen, hóa thành ô quang, với tốc độ kinh nhân lao về phía Thất Tinh thành, tích tắc sau đã ở ngoài mấy dặm.

"Con bà nó chứ!" Thấy Trường Phong chân nhân đi khỏi, hai chân Ngụy Tác mềm đi. Ngoài miệng gã xoen xoét mình trấn định, thực tế sợ gần chết.

Thực lực tu sĩ Kim đơn kỳ quá đáng sợ. Dù vừa rồi Ngụy Tác giết ngay Đổng Thanh Y rồi chạy cũng không thoát được Trường Phong chân nhân truy sát. Kim đơn tu sĩ mà muốn thì có gom tu sĩ trong vòng nghìn dặm lại hỏi, nếu sát khí hơi nặng thì e sẽ giết sạch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Chỉ khi cùng đường, Ngụy Tác mới chọn cách đem Đổng Thanh Y ra làm bia đỡ đạn, nhưng gã không dám chắc cách này hữu iệu. Kim đơn kỳ đại tu sĩ, thường không vì một thiếu chủ nào đó mà chịu khuất phục một tu sĩ Chu thiên cảnh.

Đằng nào cũng chết là cùng, nên gã quyết định bất chất tất cả để thử một phen. Thì phát giác toán tu sĩ này rất coi trọng Đổng Thanh Y.

Chỉ có một nguyên nhân, là Đổng Thanh Y còn có giá trị với họ.

Nên biết nếu không cách nào bảo vệ được thiếu chủ, tuy mất mặt, uy tín môn phái sa sút, e rằng đệ tử trong phái đều không thấy an toàn, đồn ra thì tu sĩ có tư chất đều không dám gia nhập, nhưng so với việc một Kim đơn kỳ đại tu sĩ và tông chủ đến nơi mà bị bức phải khuất phục một tu sĩ Chu thiên cảnh thì không là gì.

So với lợi ích của môn phái, một thiếu chủ căn bản không đáng gì.

Nhận ra điểm đó, Ngụy Tác quyết định đánh bài ngửa, đưa ra điều kiện trao đổi con tin.

"Điều kiện này cũng đáp ứng, xem ra Đổng Thanh Y có điều gì đó bí mật."

Điều kiện được đáp ứng, càng khiến gã nghi ngờ.

"Các ngươi đã đáp ứng điều kiện, mỗ ại e hắn không chịu đựng được, chết trước khi bọn Cơ Nhã đến." nảy ra ý nghĩ đó, Ngụy Tác lại bảo bọn Đổng Diệu Chân, "Các vị có đơn dược liệu thương nào tốt thì ném qua đây hai viên. Bất quá đừng động dụng chân nguyên, đưa cho mỗ xem rồi ném qua là được. Mỗ sợ các vị giở trò."

Nghe Ngụy Tác nói vậy, sắc mặt Đổng Diệu Chân khá hơn, lấy ra một lọ thuốc, đổ một viên đơn dược màu vàng ta tay. "Âm dương long hổ đơn này, chắc ngươi nhận ra không có gì đáng ngại." Đổng Diệu Chân đưa viên đơn dược đến trước mặt Ngụy Tác.

"À, không tệ! Bất quá hắn không dùng được đơn dược tốt thế này. Tiểu trường sinh đơn là đủ." Đổng Diệu Chân thiếu chút nữa gầm lên vì Ngụy Tác vung tay hút lấy Âm dương long hổ đơn nhét vào ngực áo rồi móc ra một viên Tiểu trường sinh đơn nhét vào miệng Đổng Thanh Y.