"Thế nào, sợ hả?" Kim Xảo Nhi nhìn Kim Hinh Nhi với vẻ mèo vờn chuột: "Lúc ngươi thi triển Mộng yểm thuật sao không thấy sợ nhỉ? Nếu không nhờ ta biết trước, đã đề phòng người thì giờ chắc đã chết mất xác từ lâu?"

"Ta chỉ muốn giúp phụ thân lấy được thứ trong tổ đường chứ không định hại ngươi." Kim Hinh Nhi nhợt nhạt mặt mày run giọng: "Bọn ta làm vậy vì nãi nãi ngươi chỉ coi ngươi là người Kim gia còn bọn ta thì không."

Kim Xảo Nhi lạnh giọng: "Hiện tại ngươi giảo biện thì có tác dụng gì? Ta không có thời gian lắm lời với ngươi, xem ra ngươi còn biết Kim Thân Hiên lão cẩu đã chết trong tay ta. Cho ngươi biết để ngươi ngã lòng đi nhỉ?"

Kim Hinh Nhi run người van xin: "Kim Xảo Nhi, dù gì chúng ta cũng là thư muội, lẽ nào ngươi không nể tình cũ mà tha cho ta con đường sống? Trước đây ngươi lén xé áo của ta, khiến ta xấu hổ với người khác nhưng ta chưa từng đối phó ngươi."

"Ai bảo ngươi tự nhận là đẹp như thiên tiên, lúc nào cũng mặc áo mới đi đi lại lại trước mặt ta!" Kim Xảo Nhi nổi giận: "Ngươi không đối phó ta cũng vì sợ nãi nãi của ta giáo huấn ngươi."

"Lẽ nào vì thế mà ngươi hận ta thấu xương? Trừ lần thi triển Mộng yểm thuật, ta tự thấy không làm gì không phải với ngươi." Kim Hinh Nhi ai oán.

"Được, ngươi đừng bảo ta không niệm tình thư muội, không cho ngươi cơ hội." Kim Xảo Nhi nói: "Chỉ cần ngươi giao hết pháp khí rồi ngoan ngoãn dập đầu ba cái, để ta dùng Kim môn cự thạch trận vây khốn thì ta tha cho ngươi."

Kim Hinh Nhi do dự một chốc, rồi nghiến răng lấy pháp khí vòng bạch ngọc trên cổ tay và từ nạp bảo nang ra ném cho Kim Xảo Nhi.

Kim Xảo Nhi đón lấy, không thèm nhìn và ném cho Ngụy Tác, lạnh lùng nhìn Kim Hinh Nhi.

"Ta sai rồi, không nên không nể tình thư muội mà thi triển Mộng yểm thuật, xin được xin lỗi ngươi ở đây." Tiếp đó, Kim Hinh Nhi quỳ xuống rồi dập đầu ba cái với Kim Xảo Nhi.

"Được, ngươi làm vậy thì ta tha mạng cho ngươi."

Kim Xảo Nhi tỏ vẻ đắc ý tàn nhẫn, thu hắc sắc tiểu đao lại rồi móc ra mười mấy lá hoàng sắc trận kỳ, ném xuống quanh Kim Hinh Nhi đích, tựa hồ định bày Kim môn cự thạch trận vây khốn.

Thấy Kim Xảo Nhi như vậy, Kim Hinh Nhi hơi lỏng người nhưng cả nàng ta và Ngụy Tác không ngờ là Kim Xảo Nhi vung tay phát ra một đạo chân nguyên, không dồn vào trong trận kỳ mà là thi triển một đạo thuật pháp rực lên thổ hoàng sắc quang hoa, đánh vào ngực Kim Hinh Nhi.

"Bốp!" Mắt Kim Hinh Nhi ánh lên thần sắc không tin nổi, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

Ngụy Tác biến hẳn sắc mặt, bên phải ngực Kim Hinh Nhi thủng một lỗ lớn, tắt hơi từ lâu. Ấn tượng nàng ta tạo cho gã tốt hơn Kim Xảo Nhi không biết bao nhiêu lần, Kim Hinh Nhi cũng phải nữ tử gian tà gì, gã định tha cho con đường sống. Kim Xảo Nhi đã hứa chừa đường sống cho nàng ta nhưng lại đột nhiên hạ sát thủ, khiến gã cực kỳ giận dữ: "Kim Xảo Nhi, ngươi đã đồng ý tha cho nàng ta, sao lại nuốt lời, hạ sát thủ loạn xạ!"

"Thế nào, ngươi thấy ả xinh đẹp nên không đành?" Kim Xảo Nhi lạnh giọng: "Đối địch thì dùng lời lẽ lừa gạt là bình thường, ngươi không phải cũng thế hả?"

"Ta làm vậy nhưng đối thủ không phải là huynh đệ thư muội!" Sắc mặt Ngụy Tác cực kỳ âm trầm, "hạ thủ với thư muội mà độc ác như vậy, ngươi còn nhân tính không?"

"Nhân tính? Ngươi bảo ta không có nhân tính? Ngươi cho rằng tiểu tiện nhân này tốt đẹp lắm chắc!" Kim Xảo Nhi bị Ngụy Tác mắng mỏ, giận đến mức kêu ầm lên, "Ngươi có biết Mộng yểm thuật ả thi triển với ta là thuật pháp gì không? Thuật pháp đó là khi ngươi ngủ say, bất tri bất giác biết gì nói nấy với kẻ thi triển! Nếu không vì ta nghe ngóng biết ả tham ngộ tu luyện Mộng yểm thuật, chắc đã bị ả moi hết thông tin. Để đề phòng ả thi triển thuật này, ba tháng liền ta không ngủ, với tu sĩ như chúng ta, ngươi cũng biết là ngần ấy thời gian không ngủ sẽ tạo thành thương tổn thế nào với thân thể và thần thức, người thường không thể nào chống nổi! Ngươi có biết ba tháng liền, vì đề phòng tiện nhân này thi triển Mộng yểm thuật mà ta không ngủ là việc thống khổ thế nào không! Tiện nhân này đã thi triển Mộng yểm thuật với ta, may mà ta giả bộ ngủ, giả bộ trúng thuật, bằng không chúng biết ta biết phương pháp vào tổ đường, một mảnh phiến ngọc phù nằm trong bụng ta thì ta sống được đến hôm nay chắc!"

"Ngươi có biết vì sao nãi nãi của ta hà khắc với chúng, còn chúng thấy Thực huyết pháp đao đều biến hẳn sắc mặt không?" Kim Xảo Nhi càng nói càng giận, "Thực huyết bảo đao là pháp bảo phụ mẫu ta lấy được từ động phủ của tán tu đó, nhưng sau đó phụ mẫu ta bị người ta đánh lén, biết không cách nào thoát được thì giấu pháp bảo này đi, sau này nãi nãi tìm được, ngầm để lại cho ta phòng thân. Phụ mẫu ta hành tung bí ẩn, chỉ có người Kim phủ biết, rất có thể là do lão cẩu và mấy con chó con đó hạ thủ. Chúng cho rằng pháp bảo đã mất, giờ thấy trong tay ta thì tất nhiên phải tỏ ra như thế!"

Nghe thế, Ngụy Tác tuy rất không vui nhưng không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng.

"Ta cởi y phục tiện nhân này ném xuống dưới, ít nhất cũng khiến chúng hỗn loạn, sẽ xông vào tổ đường tìm kiếm. Chúng ta chỉ cần thần bất tri quỷ bất giác rời đi, vào trong kho thì hệ số an toàn sẽ cao hơn." Kim Xảo Nhi vừa nói vừa đến chỗ thi thể Kim Hinh Nhi.

"Dừng tay." Ngụy Tác lạnh lùng nói: "Kim phủ các ngươi có ngần ấy ân oán, ngươi giết nàng ta thì ta không có gì để nói nhưng dù gì cũng là thư muội, lại tạo cho ta ấn tượng không tệ, ngươi định hủy thi thì ta không đồng ý."

"Ngươi... Nói đi, ngươi bị tiểu tiện nhân mê hoặc đúng không!" Kim Xảo Nhi quay phắt lại, mặt lạnh tanh, nhưng e dè Ngụy Tác nên không dám động đến Kim Hinh Nhi.

Cùng lúc, Ngụy Tác biến sắc kêu lên vì Kim Hinh Nhi vốn đã tắt hơi lại đột nhiên nhãn quang lóe sáng, cười thê thảm phát một đạo ô quang vào Kim Xảo Nhi.

Ô quang tốc độ kinh nhân, Ngụy Tác không kịp xuất thủ ngăn cản, Kim Xảo Nhi chưa kịp ngoái lại thì đã bị xuyên thấu từ lưng ra ngực, máu phun như suối.

"Kim Hinh Nhi, đồ tiện nhân!"

Kim Xảo Nhi kêu lên thê thảm, mắt trợn trừng không tin nổi, ngoái lại nhưng không nói thành lời.

Kim Hinh Nhi cười oán độc, "Kim Xảo Nhi, đồ xấu xí, từ bé đến lớn ra đều nhẫn nhịn ngươi, giờ ngươi không tha cho ta lại còn định làm nhục thi thể thì ta đành liều mạng giết ngươi. Gieo nhân nào gặp quả ấy!"

"Ngươi..." Kim Xảo Nhi đưa tay ra rồi ngã gục, tắt hơi mà mắt còn mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.

Kim Hinh Nhi thấy Kim Xảo Nhi chết trước mình thì mắt ánh lên niềm vui rồi mờ dần, không còn hơi thở.

"Chuyện đó..."

Những biến hóa này khiến Ngụy Tác không ngờ, lướt nhanh đến cạnh Kim Xảo Nhi chạm vào mạch cổ nàng ta thì thấy sinh cơ đã tắt, dù có thiên cấp đơn dược cũng không cứu được.

Lại thận trọng đến gần Kim Hinh Nhi, sắc mặt nữ tử tạo cho gã cảm giác kinh diễm này đã xám xịt, thật sự ngọc nát hương tan.

Nhìn thi thể hai nữ tử, Ngụy Tác nhăn nhó cười khổ.

Nếu Kim Xảo Nhi chịu bỏ qua cho Kim Hinh Nhi thì đã không phải chịu kết quả này, bất quá nàng ta quá độc ác, dù hôm nay không chết thì sau này cũng không tốt đẹp gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

"Kim bà bà, mỗ đã chân tâm thực ý giao yêu đơn Xích dực viêm ma cho tôn nữ của bà, hoàn thành lời hứa, tôn nữ của bà tự nếm ác quả, chắc không quan hệ đến mỗ?"

Nguyên nhân thật sự khiến gã cười khổ vì nhớ đến lời thề độc với Kim bà bà.

Yêu đơn Xích dực viêm ma hiện tại còn trên mình Kim Xảo Nhi, có nên lấy hay không?

Cho rồi lấy lại, liệu có phải không giữ lời?

"Người chết rồi, ta lấy lại chắc không coi là nuốt lời." Bất quá Ngụy Tác cũng không phải hạng cổ hủ, nhăn nhó xong thì lấy sạch mọi thứ của Kim Xảo Nhi.

Nàng ta chỉ có mấy bình thuốc, một viên yêu đơn Xích dực viêm ma, mười mấy lá thổ hoàng sắc trận kỳ, Thực huyết pháp đao và tấm bạch sắc ngọc phù.

Lục lọi xong xuôi, gã lấy món pháp khí đã giết Kim Xảo Nhi, là một mũi thoa nhỏ ô quang trầm trầm. Đoạn gã lại lục lọi Kim Hinh Nhi, lần này nàng ta thật sự không còn pháp khí gì nữa.

"Các ngươi là người một nhà, sống tốt đẹp với nhau, cùng cao cao hứng hứng tu luyện không được sao mà cứ phải giở mưu mô ra với nhau. Kim Hinh Nhi ngươi trông cũng khá, cả ta cũng đôi phần động lòng, nếu tìm ta song tu vài lần, chưa biết chừng ta sẽ không cự tuyệt, cả Kim Xảo Nhi, ngươi có yêu đơn Xích dực viêm ma, có thể trị được tuyệt chứng. Tuy xấu một chút nhưng tu đạo giới không thiếu linh dược có thể cải biến dung mạo, muốn cho mình xinh đẹp lên đâu phải không được."

Lẩm bẩm xong, Ngụy lắc đầu phiền lòng, lướt nhanh xuống dưới.

Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào