Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1041: Hoàn toàn khuất phục

Ngụy Tác thấy Vu thần nữ cầu xin thì biết nữ đế cao ngạo cực độ này đã bị đập tan ngạo khí, tâm cảnh bị phá. "Ngươi xin thì ta không để họ vào." Ngụy Tác gật đầu, nói vọng ra, "Ta đang có việc, các vị cứ xử lý mọi sự đi."

"Ta lại cầu xin y... Ta lại cầu xin y..." Vu thần nữ vừa nói xong thì cũng thấy không dám tin.

"Nguyên âm của ngươi sao lại mạnh như thế, lẽ nào ngươi là Diệu lô đỉnh chi thân đặc biệt?" Ngụy Tác cố ý hỏi, tiếp tục công phá tâm cảnh Vu thần nữ. Gã biết tình hình cũng như nữ tu vì các nguyên nhân bị bức đi làm việc bảy trăm linh thạch một lần, lần đầu bao giờ cũng thà chết phản kháng, nhưng cứ phản kháng cũng vô dụng, ngược lại càng bị làm nhục thì sẽ rũ bỏ tất cả, lại chịu phép, thậm chí chỉ cần trả linh thạch là một lần mấy khách cũng xong. Hiện tại gã liên tục phá tâm cảnh Vu thần nữ để nàng ta không còn cao ngạo và ý phản kháng nữa, hai tay không ngừng trượt trên mình Vu thần nữ, thậm chí dùng các thủ đoạn kích thích tình dục thường cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi sử dụng như "Điện quang độc long", "Du long điểm thủy" khiến người chưa từng biết mùi niềm vui nhục thân như Vu thần nữ cứng người nín thở, muốn kêu lên nhưng lại hổ thẹn cực độ, cứ ô ô mãi.

Ngụy Tác không nói bừa, gã thi triển Huyền Sát đại pháp nên nhận ra dù không có dược lực Xá nữ bồi nguyên đơn thì của nguyên âm Vu thần nữ cũng hơn nữ tu thông thường không biết bao nhiêu lần, ngay cả Hàn Vi Vi bình thường cũng không so được.

"Ta..." Vu thần nữ đinh nói lại thôi, nín thở như nghẹn lại.

"Thế nào, ta hỏi mà ngươi không đáp, có phải muốn họ vào xem ngươi thế nào không?" Ngụy Tác thấy mình đang đóng vai ác bá, nhưng nếu thương hương tiếc ngọc thì e sẽ công cốc ngay, yếu tố quan trọng nhất ngày mai là có triệt để hàng phục Vu thần nữ được không, có khắc nhập thêm thần văn vào không. Với tu vi và tâm cảnh của Vu thần nữ, phải liên tục bị công phá thế này mới bị chinh phục, nếu lâu dài thì nàng ta sẽ nghĩ thông. Nên hiện tại Ngụy Tác đóng vai ác đến cùng, cứ túm, cứ bóp.

"Ta xin ngươi... đừng." Vu thần nữ bị xung kích tâm thần kịch liệt, không còn phán đoạn được nữa, gần như nức nở.

"Nói mau!" Ngụy Tác ấn mạnh khiến nàng ta run lên, há miệng nhưng không nói thành lời.

"Ta tu luyện hơn một trăm hai mươi năm... nguyên âm còn nguyên..." Vu thần nữ lại hơi cứng người rồi khẽ nói, hai hàng lệ lã chã.

"Hóa ra đã một trăm mấy chục tuổi, công pháp quả thật dung nhan bất lão." Ngụy Tác hơi bất ngờ, bất quá tu sĩ không quan tâm đến tuổi tác, hơn một trăm năm mà đạt Thần huyền tứ trọng, lĩnh ngộ ba môn đại đạo pháp vực, tư chất thập phần kinh nhân. Một trăm năm tu luyện, cộng thêm nhục thân Thần huyền tứ trọng thì nguyên âm tự nhiên không phải nữ tu thông thường so được.

"Ngươi nói gì, ta nghe không rõ." Ngụy Tác hiểu nhưng cố ý đả kích tâm cảnh Vu thần nữ nên nói to.

"Ta..."

"Nói mau!" Ngón tay Ngụy Tác lại lướt qua bộ vị mẫn cảm, không cho nàng ta cơ hội.

"Ta... ta chưa từng bị nam tu... nam tu khác là như thế, nguyên âm tích tụ lâu như vậy, tất nhiên phải nhiều." Vu thần nữ cơ hồ trồng trơn đầu óc, hổ thẹn khôn cùng.

"Hóa ra thế!" Ngụy Tác mục quang lóe lên, cố ý nói, Vu thần nữ bị bức nói ra câu đó, chứng tỏ tân thần đã suy sụp.

"Vu thần nữ, chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ tha chết cho ngươi." Nhìn thiên chi kiêu nữ đã suy sụp, Ngụy Tác tiếp lời.

"Ngươi... ngươi như thế mà còn muốn ta hàng phục!" Đột nhiên, mắ Vu thần nữ đang nhắm mắt trào lệ chợt mở ra, như định thần lại quát to.

"Ngươi định lợi dụng ta! Ta không đời nào để ngươi thỏa nguyện, ngày mai, Hỏa Vực thần vương đến, ngươi sẽ tan xác." Nàng ta như tỉnh lại, nhãn thần kiên định hẳn.

"Hỏng rồi! Không ngờ ta coi thường nàng ta." Ngụy Tác giật giật chân mày, tâm cảnh tu vi của Vu thần nữ cao hơn dự tính, không ngờ một câu của gã lại khiến nàng ta thoát được tâm cảnh suy sụp.

"Ta cho ngươi cơ hội lựa chọn, nên biết nếu ta muốn, ngươi không đồng ý cũng vô dụng." Ngụy Tác không đổi sắc, âm giai lạ lùng vang lên, đỉnh đầu xuất hiện kim sắc phật tôn, phát ra phật quang trùm lên Vu thần nữ.

Vu thần nữ vừa tỏ vẻ hung hãn thì lại sa vào sợ hãi.

"Ngươi hiểu ý ta! Đây là Phổ độ thần quang của Công Đức tông! Dù ý chí của Đăng Tiên tông tổ sư cũng bị bọn ta thi pháp luyện hóa. Nên ta mới có thể luyện hóa Đăng tiên tiên thai, lấy được đại đạo pháp vực hoàn chỉnh. Với tu vi của ngươi không thể ngăn được Phổ độ thần quang, ta và Nguyên Âm tổ sư liên thủ thi triển thì trước khi Hỏa Vực thần vương tới, ngươi chắc chắn là người của ta, ta bảo ngươi làm gì, ngươi cũng không thể trái lời!" Sự thực thì với tu vi của Vu thần nữ, dù bọn Ngụy Tác toàn lực thi triển thì một ngày cũng không thể xóa được ý thức của nàng ta, vì nàng ta còn nguyên ý thức chứ không phải một phần như Đăng Tiên tông tổ sư. Có điều Ngụy Tác nói rất hùng ồn, cực kỳ bá khí, không thể nghi ngờ gì.

"Ta... ngươi muốn ta làm gì!" Vu thần nữ mấy hết ý chống cự, vừa định cùng Ngụy Tác ngọc thạch câu phần lại tan hết.

"Ngươi lẻn vào thì tất đã cùng Hỏa Vực thần vương thương nghị, trừ Hỏa Vực thần vương và A Tỳ thần quân, Vạn Hoàng công tử cùng Trạm Đài Linh Lan thì còn ai tới nữa?" Ngụy Tác biết Vu thần nữ bị bóp nát ý niệm phản kháng nên hỏi thẳng.

"Trừ ra, Hỏa Vực thần vương còn một bằng hữu, tu vi tương tự với ta, pháp khí ta dùng để thoát thân là của y." Vu thần nữ hoàn toàn như một nữ tử yếu đuối, không dám giấu gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Còn một Thần huyền tứ trọng đại năng?" Ngụy Tác hơi biến sắc, "Ai hả?"

"Ta không biết, người đó thập phần thần bí, Hỏa Vực thần vương hành sự cẩn thận, tựa hồ không muốn để lộ thân phận người đó." Vu thần nữ nhắm mắt, hổn hển nói.

"A!" Vừa nói xong thì nàng ta lại kêu to xầu xin, Ngụy Tác vừa bức hỏi vừa tăng tốc, thi triển Huyền Sát đại pháp, khêu gợi tình dục của nàng ta.

"Những người kia đến rồi?" Ngụy Tác hỏi tiếp.

"Họ đã tụ lại." Vu thần nữ thở cũng khó khăn.

"Thần văn ngươi cho ta là đại đạo pháp vực nào? Lúc đấu với ta, ngươi đã thi triển ba đại đạo pháp vực? Trong ba loại này, thần văn nào đơn giản nhất?" Ngụy Tác hỏi liên hồi. Đối phương còn một Thần huyền tứ trọng thần bí thì tình thế với bọn gã thập phần khẩn trương.

"Là đại đạo pháp vực 'Nhất nguyên càn khôn', ta chỉ lĩnh ngộ được ba đại đạo pháp vực, hai loại còn lại là 'Thiên vẫn phàm tâm' và 'Diệu không sinh hoa'." Giọng Vu thần nữ cả nàng ta nghe cũng thấy cổ quái, nhưng tâm thần đã suy sụp, được hỏi là đáp, sợ bỏ qua câu hỏi nào của Ngụy Tác, "Trong ba loại, 'Nhất nguyên càn khôn' thần văn giản đơn nhất."

"Xem ra ngươi cho ta thần văn của đại đạo pháp vực tệ nhất trong ba môn." Ngụy Tác bảo Vu thần nữ.

"A... Ta..." Vu thần nữ định giải thích thêm nhưng mọi âm nguyên đã bị Ngụy Tác chuyển hóa sạch, bị gã công phạt thì chợt dấy lên khoái cảm kinh nhân, thân thể co lại, "Cầu... cầu… cầu xin ngươi tha cho ta..." Nàng ta không nén được bật khóc, tích tắc này có cảm giác như chết đến nơi, như sắp bị Ngụy Tác khiến cho chết đi sống lại. Vốn Ngụy Tác vừa song tu, đùa giỡn nàng ta, vừa bắt trả lời đã khiến nàng ta hổ thẹn đến đầu óc trống trơn, hiện tại lại thấy thần hồn và nhục thân như tách ra, thân thể và tư tưởng không còn là của mình.

"Nguyên Âm tiền bối, Cơ Nhã... vào đi." Cùng lúc, Ngụy Tác lên tiếng.

"Đừng, ta xin ngươi..." Vu thần nữ kinh hãi khóc nấc, Ngụy Tác tuy đã buông ra nhưng nàng ta mềm nhũn, ngón tay cũng không thể động đậy, mồ hôi đầm đìa, toàn thân phát quang như thủy tinh.

"Mặc pháp y vào." Cùng lúc, Ngụy Tác vung tay, giải khai một đạo cấm chế, khiến một làn chân nguyên của nàng ta có thể lưu chuyển, đồng thời đưa pháp y ra.