Thời Khắc Phòng Sói

Chương 17: 17 Phép Thuật Cho Vay

Tới bệnh viện rồi, Bạch Nguyễn chạy trước chạy sau làm thủ tục chữa bệnh cho Trầm Gia Hàm, ứng trước tiền viện phí, bận rộn tới mức chân không chạm đất.

Không qua bao lâu, cha mẹ Trầm Gia Hàm đã tới bệnh viện, hai người nói lời cảm ơn với Bạch Nguyễn, ba Trầm vội vàng chuyển tiền viện phí cho Bạch Nguyễn.

“Đừng sốt ruột, có thể là tuột huyết áp.” Kết quả thử máu còn chưa có, Bạch Nguyễn nhìn thấy dáng vẻ mẹ Trầm như mất đi linh hồn, cảm thấy không đành lòng, nhẹ nhàng an ủi nói: “Tháng trước lớp hai cũng có hai học sinh nữ cũng như vậy, muốn giảm béo mà không chịu ăn cơm đàng hoàng, lúc đang làm nghi thức kéo cờ liền ngất xỉu ở sân thể dục.”

Mẹ Trầm sửng sốt, lập tức nhanh chóng gật đầu, liên tục phụ họa nói: “Đúng đúng, Gia Hàm cũng như vậy, cứ nói mình béo, buổi tối khi ở nhà không thích ăn cơm….”

Tình huống trong nhà Trầm Gia Hàm Bạch Nguyễn hiểu rõ, là một gia đình làm công ăn lương bình thường, chỉ là ấm no không lo mà thôi, nhưng cha mẹ lại tiết kiệm ăn mặc để mua đàn dương cầm cho con gái, mời thầy giáo về dạy, từ nhỏ tới lớn nghỉ đồng và nghỉ hè đều học thêm chưa bao giờ ngừng.

Buổi trưa Trầm Gia Hàm không ăn cơm ở căn tin, mà ăn cơm mẹ cô tự làm, Bạch Nguyễn có hai lần nghỉ trưa vô tình nhìn thấy cô bé ăn cơm—- hộp đựng cơm kia làm khá tỉ mỉ, so với cơm “ tình yêu tiện lợi của mẹ Nhật Bản” quảng cáo trên mạng cũng không thua kém bao nhiêu.

Điều kiện của đôi vợ chồng này thực bình thường, lại đồng ý dốc hết toàn lực biến con gái mình thành công chúa nhỏ.

Sau khi có kết quả xét nghiệm máu, Trầm Gia Hàm bị kêu đi xét nghiệm tủy.

Đây là tín hiệu có chút nguy hiểm, hai vợ chồng hồi hộp bỏ rơi Bạch Nguyễn, bắt gặp bác sĩ trong phòng tư vấn liền hỏi liên tục, mấy người thân thích của Trầm Gia Hàm cũng đã chạy tới.

Bạch Nguyễn không thể giúp được gì, hơn nữa trong trường còn có việc, kết quả kiểm tra tủy còn rất lâu mới có, liền tự mình ngồi xe trở về trường học.

Sau khi quay về trường học, Bạch Nguyễn nói với mấy học sinh Trầm Gia Hàm phải xin nghỉ bệnh vài ngày, cũng dặn dò bạn học ngồi cùng bàn với Trầm Gia Hàm ghi chép lại những bài tập mấy ngày hôm nay, còn tình huống của Trầm Gia Hàm có thể sẽ nghiêm trọng thì không nói một lời, mấy bạn học nữ có quan hệ tốt với cô bé tới hỏi Bạch Nguyễn, Bạch Nguyễn cũng trả lời hời hợt tỏ vẻ hẳn là không có việc gì.

Thời gian vài ngày rất nhanh liền trôi qua, bời vì cuộc thi giữa kì càng ngày càng gần, trong thời gian này, không khí học tập của lớp bốn rất tốt.

Hai tiết cuối cùng buổi chiều thứ bảy là tiết tự học, Bạch Nguyễn ngồi sau bàn giáo viên giám sát.

Tiết tự học trôi qua một nửa, Bạch Nguyễn đi toilet, khi trở về không đi tới lớp, mà là như lệ thường, mai phục tại cửa sau tóm những học sinh muốn chuồn.

Khiến Bạch Nguyễn vui mừng là không có học sinh nào muốn chuồn cả, ngay cả Lang Tĩnh Phong cũng chỉ là không kiên nhẫn cắn cán bút, hung tợn trừng mắt vở bài tập trước mặt.

Y viết vài chữ trên giấy, lại nôn nóng dừng lại, rút sách giáo khoa ra tra công thức, sau khi tra xong, lại nghiêm mặt vùi đầu tính toán theo công thức.

Sau lần đi làm công ích lúc trước, màu sắc công đức của Lang Tĩnh Phong đã nhạt đi một chút.

Bạch Nguyễn dùng ánh mắt bác nông dân vui sướng nhìn hoa màu đang dần dần khỏe mạnh mà nhìn sói con, trong lòng toàn là cảm giác thành tựu, khóe môi không khống chế được mà giơ lên, lộ ra một nụ cười của cha già.

Cho dù Bạch Nguyễn cười hòa ái dễ gần, nhưng nhìn vào cũng không cảm thấy giống nụ cười của một người lớn, với lúm đồng tiền nông trên mặt khiến cậu vừa đáng yêu vừa có chút ngọt ngào.

Lúc này, Lang Tĩnh Phong cảm thấy có người đang nhìn mình, y ngẩng đầu, liền đón lấy tầm mắt của Bạch Nguyễn, Bạch Nguyễn liền cứng lại trong chớp mắt, bị trận công kích thoáng qua này làm cậu sợ tới mức quay đầu bước đi.

Ngọn lửa gian tà của Lang Tĩnh Phong bị cọ một cái liền bùng lớn lên, khiến y hứng phấn không đọc được cái gì.

Vài giây sau, Bạch Nguyễn từ cửa chính đi trở về bục giảng, ngồi sau bàn giáo viên, tiếp tục sửa sang lại giáo án.

Vẻ mặt của cậu nghiêm trang, cũng không hề nhìn Lang Tĩnh Phong một cái, giống như người vừa cười để lại sự ngọt ngào kia không phải là cậu.

….

Còn giả vờ.

Hô hấp của Lang Tĩnh Phong không thoải mái, liền kéo lỏng cà vạt, lại cởi bỏ hai cái cúc áo, hận không thể đem Bạch Nguyễn về ổ sói ngay lập tức, để thô bạo xoa nắn thân thiết một phen.

Đối với động vật mà nói, giao phối là một chuyện vô cùng tự nhiên, không phải chuyện xấu xa hạ lưu, không cần phải che dấu dục vọng, càng không cần thăm dò lẫn nhau.

Nếu động vật cũng giống như con người trước khi giao phối cần phải “tán tỉnh — thông báo—- chính thức làm quen—- tìm hiểu sâu hơn—- xác định tình yêu —– quyết định giao phối”, làm xong hết tất cả các bước này thì tất cả các giống loài trên trái đất đã tuyệt chủng hết rồi, làm sao còn có thể sống lẫn vào trong thế giới con người được nữa.

Ánh mắt Lang Tĩnh Phong cực nóng nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyễn đang ở sau bàn giáo viên, ảo tưởng Bạch Nguyễn không phải con người có nhiều quy củ, mà là yêu quái giống như mình….

Nếu là như vậy, mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

“Phù—-“ Bị ảo tưởng không thực tế tra tấn một hồi lâu, Lang Tĩnh Phong hít vào một hơi rồi từ từ thở ra.

…..

Bạch Nguyễn là người.

Dáng vẻ dã man của thiên nhiên không thích hợp với Bạch Nguyễn.

Lang Tĩnh Phong nhắm chặt mắt, nói với chính mình tất cả phải làm theo quy củ của con người.

Máu khô nóng trong cơ thể dần dần hạ nhiệt, Lang Tĩnh Phong từ từ lấy lại tinh thần, buồn bực vuốt tóc về phía sau, lắc lắc đầu, tiếp tục giải đề toán khó lúc trước viết được một nửa.

Chuông tan học vang lên, giờ tự học kết thúc.

Trầm Gia Hàm đã không đi học một tuần, hai ngày trước Bạch Nguyễn đã biết được tình hình từ cha mẹ Trầm Gia Hàm, biết được kết quả kiểm tra tủy cũng không tốt, đêm nay Bạch Nguyễn chuẩn bị đi bệnh viện thăm bệnh.

Bốn mươi phút sau, Bạch Nguyễn mang theo hai túi nước quả đi vào phòng bệnh của Trầm Gia Hàm, Trầm Gia Hàm nằm trên giường bệnh.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi không gặp, cô bé giống như đã thay đổi thành người khác, làn da trắng như ngọc thạch đã lộ ra màu xanh trắng của bệnh tật, cả người gầy yếu, như thể không cẩn thận sẽ lọt ra khỏi quần áo của bệnh viện.

“Thầy giáo Bạch, thầy đã tới,” Mẹ Trầm vừa nhiệt tình cười, vừa nói lớn, ba Trầm cũng vui vẻ nâng gối đầu phía sau Trầm Gia Hàm lên nói: “Gia Hàm, thầy giáo Bạch tới thăm con, mau ngồi dậy một chút.”

Nếu không phải dưới mí mắt cô còn có bọng mắt đã tố cáo hành động của cô, thì với giọng nói và khuôn mặt vui vẻ hoàn toàn có thể khiến người khác tin rằng sức khỏe con gái của cô không có vấn đề gì lớn.

“Thầy Bạch.” Trầm Gia Hàm cười với Bạch Nguyễn, đáy mắt ướt át, giống như một đầm nước sâu.

Dựa vào cái liếc mắt này, Bạch Nguyễn biết được Trầm Gia Hàm đã hiểu rõ.

Một căn bệnh máu ác tính, rất ít xảy ra ở người trẻ tuổi, nhưng đã xảy ra với cô bé.

Bạch Nguyễn cũng không nói gì, chỉ kêu Trầm Gia Hàm yên tâm dưỡng bệnh, các môn học đã bị bỏ qua sẽ được học lại sau khi cơ thể khỏe lại, cũng an ủi một lúc, giống như chẳng bao lâu nữa là cô có thể khỏe lại rồi trở về trường học học tập bình thường.

Trầm Gia Hàm cũng không chọc thủng, còn yếu ớt trả lời, một nhà ba người đều đang diễn kịch, sợ đối phương khó chịu.

Bạch Nguyễn ngồi tới mười phút, rồi đứng dậy chào tạm biệt, Trầm Gia Hàm nằm nghỉ ngơi, ba mẹ cô cùng nhau đưa Bạch Nguyễn ra ngoài.

Ba người đi một đoạn, mới bắt đầu đứng ở hành lang nhỏ giọng nói chuyện bệnh tình của Trầm Gia Hàm, Bạch Nguyễn nhìn báo cáo kiểm tra và hồ sơ khám bệnh của Trầm Gia Hàm, cô bị một căn bệnh về máu cấp tính, cần nhanh chóng tiến hành trị liệu bằng hóa chất, tương lai có lẽ cần phải nuôi cấy tủy.

Cha mẹ cô bé nói xong liền bắt đầu nghẹn ngào, có vài ngày ngắn ngủi, bọn họ bị tin dữ này thiêu đốt.

Bạch Nguyễn nhìn mà trong lòng chua xót, nhẹ nhàng an ủi bọn họ một lúc lâu, còn tỏ vẻ nếu cần thì trường học có thể tổ chức quyên góp, cuối cùng hai người sợ đi ra lâu sẽ khiến con gái nghi ngờ, lau đi nước mắt cùng nhau đi về phía phòng bệnh.

Ở nơi Trầm Gia Hàm không nhìn thấy, thân hình bọn họ còng xuống giống như hai người già.

Sau khi về đến nhà, Bạch Nguyễn theo lệ thường rửa sạch lồng thỏ, làm cơm chiều cho nhóm thỏ cục cưng.

Sau khi làm xong những hành động này, Bạch Nguyễn ôm lấy một con thỏ con đã có linh thức, ngồi trên ghế sô pha, ôm một quả cầu nhỏ ấm áp mềm mại vào trong lòng, dùng tay từ từ vuốt qua lông tơ trắng như tuyết của thỏ con.

Thỏ con cũng có qua có lại, vươn cái lưỡi hồng mềm liếm đầu ngón tay Bạch Nguyễn.

Bạch Nguyễn ngồi trên ghế sô pha phát ngốc, khi cậu ý thức được, thì thỏ con đã co người lại ngủ trong lòng cậu.

Bạch Nguyễn thật cẩn thận ôm lấy quả bóng lông ngắn, thả nó vào trong lồng sắt, cậu lập tức chui vào trong phòng sách, mở giá sách ra, lấy một cuốn sách từ một dãy sách cũ được buộc bằng sợi chỉ, nhẹ nhàng đặt lên bàn mở ra.

Kỳ thật cậu có cách cứu Trầm Gia Hàm.

Đây là một trong những quyển sách cổ mà Vân Thanh để lại cho cậu, ở giữa có một đoạn ghi chép về cứu sống người chết, là thuật xương thịt, khó chính là người thi triển phép thuật phải tiêu hao một lượng lớn yêu lực hoặc linh lực.

Tiêu hao là nói pháp thuật này cần yêu lực rất lớn, người thi thuật bình thường cho dù có ép cạn mình cũng không thể thực hiện được, cho nên chỉ có thể mượn lực từ tương lai.

Sau khi Bạch Nguyễn dùng pháp thuật này, trong một thời gian dài ở tương lai yêu lực sẽ giảm đi rất nhiều, kỳ thật cũng không khác mấy với nguyên lý cho vay mua nhà, có thể hiểu là pháp thuật cho vay.

Nhu cầu tiêu hao yêu lực của pháp thuật này có liên quan tới trình độ bệnh nghiêm trọng của người được cứu, bệnh của Trầm Gia Hàm vừa mới phát hiện ra, bây giờ cứu, sau này yêu lực của Bạch Nguyễn dùng để trả nợ vẫn còn trong khả năng chịu đựng của cậu, mà nếu như chờ tới lúc sinh mạng của Trầm Gia Hàm bị đe dọa mới cứu, yêu lực tiêu hao có thể tăng lên gấp nhiều lần.

Giống như khi nhà còn rẻ thì không đi mua, kéo dài thêm hai năm mới phát hiện ra ngay cả tiền đặt cọc cũng không thể nộp được.

Bạch Nguyễn bóp ngón tay tính toán một lần, sau khi cứu Trầm Gia Hàm xong yêu lực của cậu sẽ bị tiêu hao rất nhiều, sự tiêu hao này ít nhất phải kéo dài qua một hai năm liên tục, hơn nữa muốn đề phòng sói phải dùng bùa phong khiếu, vậy trong hai năm này yêu lực của Bạch Nguyễn sẽ rất thiếu thốn, khẳng định sẽ không dùng được một ít phép thuật, hơn nữa khi duy trì hình người cũng cần phải tính toán tỉ mỉ yêu lực tiêu hao, khi ở bên ngoài lúc nào cũng cần phải đề phòng bị lộ nguyên hình….

Thế nhưng, chỉ có một ít khó khăn như vậy so với mạng của học sinh thì không đáng là gì.

Là một con thỏ đực uy vũ, ở trong mắt Bạch Nguyễn những học sinh mà cậu dẫn dắt hai năm giống như nhóm thỏ con của cậu, thỏ đực đầu đàn phải bảo vệ tốt những đứa con của mình, nếu không sẽ không có đủ tử cách làm thỏ đực đầu đàn..