Thời đại đổi thay, biến động trăm năm chỉ như một cái chớp mắt.

Giờ chúng tôi ngồi trong phòng ăn Tây, nói với nhau câu được câu không. Anh không nói nhiều, luôn giữ trạng thái lắng nghe. Mây trắng nơi chân trời cuộn thành một khối, lơ lửng ở đó, trông rất đặc biệt.

Tôi nói: "Có lúc cảm thấy mình trong ký ức kiếp trước thật ngốc nghếch. Thế nhưng lúc nào em cũng nhớ lại. Ấn tượng lúc đầu không sâu, rất mơ hồ, chẳng khác nào xem một bộ phim trắng đen đã quá hạn sử dụng, về sau những chi tiết nhớ lại ngày càng nhiều. Ví dụ như con đường hồi đó, hai bên đường đều trồng cây ngô đồng, cứ mỗi mùa thu lá lại rụng xuống từng mảng từng mảng, vang lên sàn sạt. Còn cả sân vườn nhà em, cảnh tượng lúc em cầm bút lông luyện chữ, cả căn phòng nhỏ in báo nữa, chỉ có mỗi một cái cửa sổ, lại đặt ở góc trên bức tường."

"Em cũng chẳng thay đổi gì," Anh quan sát tôi một lúc: "Anh nhớ em thích mặc đồ trắng, rất thích cười, đánh dương cầm rất hay, cho dù anh có ở đâu em cũng luôn ủng hộ anh."

Ánh mắt tôi chìm xuống, lại ép mình ngẩng đầu lên đùa: "Hả, hóa ra anh nhớ nhiều đến vậy, em có nên cảm thấy vinh hạnh không đây?"

Anh uống một ngụm cà phê, mỉm cười với tôi: "Cảm giác em tạo cho anh vẫn chẳng khác gì trước đây, hôm nay anh chỉ nhìn một cái đã nhận ra em cũng vì cảm giác quen thuộc đó. Chỉ nhìn em một cái nhưng anh lại nhớ lại rất nhiều chuyện, cho dù dáng vẻ em đã thay đổi, nhưng anh lại có cảm giác như thấy được linh hồn em, chắc đây gọi là thể hồ quán đỉnh."

(Thể hồ quán đỉnh(醍醐灌顶): dịch nghĩa tưới sữa tươi lên đầu, trong phật giáo Phật giáo có nghĩa là: truyền thụ trí tuệ; giúp người triệt để giác ngộ hay chợt có giác ngộ)

Tôi lập tức sửng sốt, khổ đau khó tả trào dâng trong lòng, lại không nói nổi một lời. Lúc này bồi bàn đưa lên một vài món tráng miệng, anh đẩy chiếc bánh nhỏ trên bàn tới trước mặt tôi, nói: "Em ăn thử xem. Bánh của quán này cực kỳ nổi tiếng, nghe nói các cô gái rất thích."

Mặc dù không thấy thèm ăn, nhưng anh đã giới thiệu vậy, tôi vẫn cầm miếng bánh lên nếm thử, gật đầu nói: "Cũng không tồi."

Anh lại hỏi tôi: "Giờ em ra sao?"

Tôi xoay xoay cốc cà phê trong lòng bàn tay, nói: "Cũng khá ổn, cuộc sống cũng như những sinh viên bình thường. Đi học, làm bài tập, vẽ sơ đồ, làm thí nghiệm... Bốn điểm trên một đường thẳng. Không khô khan nhưng cũng chẳng thú vị."

Anh tán thành: "Nếu đem hiện tại ra so với năm đó, thật chẳng khác nào thiên đường. Cứ như đổi sang một thế giới hoàn toàn khác vậy."

Tôi cúi đầu nhìn cổ tay anh, không tự chủ được, hỏi: "Anh còn nhớ những đau đớn mình phải chịu sau đó không? Giờ em không dám nhớ lại nữa."

Anh cười, trong chớp mắt đó tôi như nhìn thấy anh hồi trước. Anh duỗi tay ra, vỗ vỗ lên mu bàn tay tôi, trấn an tôi như anh cả: "Thật ra cũng tốt, chỉ có một số ngày u ám hơn so với những ngày khác một chút, nhưng không đến nỗi hoàn toàn tuyệt vọng. Lại nói, chuyện này cũng không liên quan gì đến họ. Em cũng biết đấy, đấu tranh về tu tưởng văn hóa thường không tách rời khỏi những chuyện bí mật của chính trị. Đây là đặc điểm của thời đại mới cũ giao nhau. Còn về phần sau đó, đám sinh viên bọn mình bị bắt vào tù, đấy là chuyện không thể tránh khỏi.

Tôi cắn môi: "Em vẫn thấy có lỗi với anh. Nếu không phải do anh cả và cha..."

"Đừng nghĩ nhiều quá. Chuyện kiếp trước đã xa giờ lắm rồi, tới mức có thể coi như chuyện của người khác được."

"Em biết." Tôi nghiêng đầu, ánh mắt ngừng nơi nắng sớm nơi chân trời. "Em biết."