Càng về giữa trưa gió càng thổi mạnh, tuyết cũng rơi nhiều hơn chỉ cách vài bước chân đã không nhìn thấy người trước mặt. Nhắm hướng đi từ trước đoàn người buộc sợi dây vào nhau mà tiến lên. Tộc trưởng là nhân vật quan trọng nhưng trong mỗi chuyến đi luôn là người đi đầu, nếu có nguy hiểm thì lại là người đi sau bảo hộ cho mọi người rút lui an toàn
“ Gió mạnh quá, mọi người đi sát vào vách đá, đợi gió lặng rồi đi tiếp”
Dương Hà tộc tưởng hô lớn, báo hiệu mọi người đi nhanh hơn để tránh gió tuyết. Dừng lại tại một góc đá, mọi người ngồi sát gần nhau quây lại thành vòng tròn nhỏ hướng lưng sang bên ngoài. Hai tay khoác lấy vai nhau cúi người xuống hứng chịu từng đợt gió lạnh
Hồi lâu sau, tuyết đã ngừng rơi. Chỉ còn tiếng gió thỉnh thoảng vấn rít lên từng hồi. Từ trong đống tuyết dày, từng người từng người đứng dậy giũ bỏ lớp tuyết trên người. Người tộc trưởng chỉ hướng lên phía trên bảo mọi người tiếp tục đi lên. Ngọn núi này ở phía bắc cao nhất vùng này, càng lên trên tất cả chỉ là tuyết phủ và núi đá, đâu là tuyết đâu là đá thì vẫn chưa rõ, sẩy chân một cái rất có thể ngã xuống vách núi
“ Tộc tưởng trước mặt là vực rồi, Không còn đường lên nữa”
“ Ta… nhìn thấy rồi”
Đường đi lên đỉnh núi chỉ đến đây là dừng. trước mặt chỉ là một vách núi cao sừng sững, muốn lên đó thì đúng với câu khó như lên trời. Nhìn mãi vẫn chưa thấy đỉnh.
“Chúng ta về thôi tộc trưởng,”
“Các ngươi đợi ta một lát… mất bao lâu mới lên được đây. Ta muốn leo lên đó thử xem
“Không được, tộc tưởng…như thế quá nguy hiểm…Vách đá dựng đứng lại không thấy đỉnh”
Dương Hà dơ tay ra hiệu không cần khuyên can nữa, một khi đã quyết thì không thể từ bỏ dễ dàng được. Bỏ lại dây thừng và đống đồ trên lưng, nam tử tiến lại gần vách đã ngước lên trên, Nuốt một ngụm khí ánh mắt kiên định, bắt đầu từng bước leo lên phía trên. Người này cũng không phải phàm nhân mà giống một người tu luyện hơn, Đôi chân khẽ động, thân hình Dương Hà từng bước đi lên. Khí lực ban đầu đã dùng hết, phải dùng tay không để tiếp tục đi leo lên
Gió lạnh làm đôi tay ông tê và buốt, Tuyết lại rơi mà đỉnh núi vẫn còn cách một khoảng nữa. Dương Hà thở dốc, khuôn mặt đã có chút nhăn nhó, Hàm răng nghiến chặt, vận sức đi lên. “ Một chút, một chút nữa thôi..” Không may một miếng đá chợt nứt ra, cả người ông rơi xuống phía dưới
“ Tộc Trưởng!”
Đám người phía dưới hét lên, làm Dương Hà tỉnh ngộ, Xoay người đạp vào Vách đá mượn lực bay ra nhưng đã quá muộn, Tuy phía dưới là tuyết dày nhưng rơi từ độ cao như vậy cũng khiến ông bị thương. Nhất thời không đi lại được
“ Mau đưa tộc tưởng vào góc khuất gió đi”
“Bên kia có hang đá kìa mau qua đó thôi”
Hai người đứng hai bên đỡ Dương Hà đứng dậy. Nhanh chóng dìu vị tộc trưởng đi tới phía cửa hang Trong khi đó hai người khác đã nhanh tay gạt bỏ bớt lớp tuyết bên ngoài. Cửa Hang dần hiện ra rõ ràng, Ở một nơi như vậy lại có một cái hang để trú ẩn, quả là trời không tuyệt đường con người mà. Nhưng vừa đi vào trong thì đã thấy một người đang ngồi bên trong, ăn mặc đơn giản đầu tóc không gọn gàng chút nào
“ Trong này có người”
Một người hét lên làm đoàn người kinh ngạc vội đi vào trong xem xét, một nơi lạnh giá như vậy lại có người sống ở đây sao. Nhưng Tiểu Thất mở mắt làm cho họ nhận ra người này vẫn chưa có chết. Tiếng kêu Thất thanh của người nọ làm quá trình hấp thu linh khí của hắn bị gián đoạn. Cũng may là hấp thụ ba ngày cũng được rất nhiều rồi, nếu không thì hắn đã có chút nổi giận. Ở tận nơi này mà vẫn có người đến làm phiền hắn sao.
“Ngươi là ai…”
Tiểu Thất đảo mắt qua một cái, nhìn qua đám người rồi lại nhắm mắt tiếp tục hấp thu nốt chỗ linh khí còn lại.
“Ngươi …”
Thấy mình hỏi mà không đáp lại, một số người của Phong Tộc cảm thấy không thoải mái, ánh mắt đó là thái độ gì đây. Đang định nói thêm vài câu thì Dương Hà nén đau lắc đầu bảo mọi người không nên làm phiền. Người này đến đây từ trước, bọn họ là người đến sau không hỏi mà đã tự ý xông vào. Người ta không nói gì là đỡ rồi. Nhìn bộ dạng thì chắc hẳn đang tu luyện, mà tu luyện ở nơi khắc nghiệt chắc không hề đơn giản.
Ngồi dựa bên vách đá Dương Hà chậm rãi điều hòa lại hơi thở, lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn nghỉ ngơi một chút sẽ đỡ ngay thôi. Mấy người khác chia nhau ra ngoài tìm kiếm ít củi, tuy là núi phủ đầy tuyết nhưng vẫn có vài cành cây gãy xung quanh nhô lên, dễ dàng tìm thấy. Ngọn lửa le lói kèm theo tiếng người bàn luận, Tiểu Thất buồn rầu miễn cưỡng dừng việc tu luyện. Với tay lấy túi đồ cũng lấy đồ ra ăn
Nhìn đám người đang chằm chằm nhìn mình, cũng lâu rồi chưa nhìn thấy người khác, chẳng nói chuyện với ai. Vừa gặp những người này Tiểu Thất nhất thời không biết mở lời thế nào. Vội lấy mảng thịt đã nướng khô tung cho bọn họ
Nhận lấy tảng thịt, Dương Hà lên tiếng cảm ơn người lạ mặt này
“ Đa tạ hảo ý. Không biết nên xưng hô với cao nhân như thế nào đây”
Nghe thấy người khác gọi mình là cao nhân. Tiểu Thất thấy ngươi này lớn tuổi mà vẫn khiêm nhường như vậy. Vội nhớ lại ngày trước mình cũng sống khiêm nhường, nhưng càng khiêm nhường càng dễ bị người khác làm khó dễ. cuối cùng lại dính vào ân oán của hai phe chính tà, bị người ta truy sát nếu không phải may mắn, gặp hai phe cùng lúc thì khi ấy hắn khó mà thoát thân.
“ Ta là Thố Vương… Các ngươi đến đây làm gì? ”
“Thố Vương… cái tên nghe thật lạ…
Ngừng một lúc Dương Hà chợt có ý nghĩ nhờ vị cao nhân này giúp mình lấy
“Gặp nhau chỗ hẻo lánh này cũng là có duyên… Không biết Thố Vương đại nhân, ngài có thể giúp Dương Hà này một việc không?”
Tiểu Thất nghi ngại, lần trước cũng là người khác nhờ vả mới dính vào ân oán, gặp họa sát thân. Nhưng tưởng xa lánh thế nhân mộ thời gian giờ mới gặp lại, thì người ta lại nhờ vả hắn làm việc. Cũng do hắn lo chuyện bao đồng thích hành hiệp trượng nghĩa.
“Cứ nói đi? Không cần giữ lễ… nếu không có nguy hiểm gì thì ta sẽ suy nghĩ ”
“ Ngài xưng là Thố Vương… là vương thì chắc bản lĩnh không nhỏ… con gái của ta bị bệnh phải có Huyền Sơn Tuyết Liên trên đỉnh núi này mới có cơ may khỏe lại, ngài có thể làm phúc bỏ chút sức lực giúp ta một chút được không?”
Tiểu thất miệng nhai miếng thịt khô ngồm ngoàm nói
“Đỉnh núi rất là cao đấy. Muốn ta tìm giúp ông cũng được, nhưng ta nói trước tiền công ta lấy không ít đâu?”
“Chỉ cần ngài mang về được Tuyết Liên, thì trong tộc ta ngài muốn lấy vật nào cũng được”
Tiểu Thất mỉm cười
“ Hi vọng ông không nuốt lời… Ta cũng muốn các ngươi ngay khi có được Tuyết Liên thì mau chóng rời khỏi đây ngay lập tức, đừng quấy rầy ta tu luyện”
“ Làm phiền đại nhân rồi… nhất định chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay”
Dứt lời Tiểu Thất đi ra ngoài cửa hang Tiến về phía vách núi thăm dò một lúc. Thượng thủy Phiêu Vân Hành dùng để đi lên đó nhất định không có vấn đề. Đám người cũng đi theo xem vị cao nhân có bản lĩnh như thế nào
“Đại nhân cẩn thận, vách đá không có chắc chắn hồi nãy ta bị trượt chân một lần suýt mất mạng”
Tiểu Thất gật đầu, rồi ra hiệu mọi người lui ra. Âm thầm vận linh khí luân chuyển đến đôi chân, Hít một hơi dài Cả người chạy theo vách đá dựng đứng. Linh khí quả nhiên hiệu lực khác xa so với khí thông thường. Rất nhanh Tiểu Thất đã bay đến đỉnh lăng không nhào lộn một vòng.
Đây là đỉnh núi Phong Tuyết Sơn, hắn đến đây tu luyện không nghĩ tới sẽ đi lên nơi này. Đỉnh núi không ngờ lại bằng phẳng như vậy, Lại còn có bậc thang, bên trong còn có một am nhỏ nữa chứ. Một nơi lạnh giá quanh năm như vậy cũng có người sinh sống, có điều không gian tĩnh mịch chủ nhân có lẽ đã rời đi chăng. Không lãng phí thời gian Tiểu thất bước lên vài bước xung quanh nhưng hòn đá cao bằng đầu người quả nhiên có những loại cỏ giống hoa sen màu xanh pha lẫn màu xám mọc bám quanh đó
“ Đây là Hàn Sương Tuyết Liên mà đám người đó muốn tìm? Sao ta không thấy có chút gì đặc biệt”
Đang đưa tay với lấy một cây thì một giọng nói lạnh lẽo từ trong hang đá phía sau am nhỏ vọng đến
“Kẻ nào to gan dám lấy Tuyết Liên của ta?”