Vừa về đến y quan đã nghe tiếng ồn ào từ trong vọng ra, xen kẽ tiếng người la hét là tiếng đổ vỡ. Thấy Tiểu Thất vừa về tới học đồ trong y quán lập tức chạy lại chỗ hắn
“Đại nhân, vị cô nương người nhờ chăm sóc đã phát điên rồi, thuốc không chịu uống, không chịu gặp ai cả, lại còn đạp phá đồ đạc y quán nữa”
“Được rồi, để ta vào xem”
Nghe tin dữ, Tiểu Thất vội vàng đi tới phòng bệnh, Vừa mở cửa ra, đập vào mắt hắn là khung cảnh bàn ghế ngổn ngang, bình hoa, cốc nước bị đập vỡ, Hắn liếc qua giường thì bóng lưng một người đầu tóc rối bời đang cố gắng kéo tấm che lấy khuôn mặt, cứ như bị sợ ánh sang chiếu vào, sợ bị người ngoài nhìn thấy
“Ngươi đi ra đi, ta không muốn gặp ai hết”
Giọng nói có chút khàn khàn, nhưng Tiểu Thất vẫn nghe ra được người đó là ai
“Mộng Lăng! là ta “
“Ta không quen ngươi, ngươi… đi ra đi”
Tiếng nói pha chút ngẹn ngào, Tiểu Thất khép cửa phòng lại, từ từ tiến tới kéo một ghế đã bị đạp đổ, kê sát lại ngồi xuống bên giường
“Không sao đâu, Ta đã về rồi, Ngươi… Sao lại…không chịu chữa thương?”
Nữ nhân lại kéo chặt tấm chăn, như lo sợ sẽ bị cướp đi vậy. Giọng nói có chút oán ận
“ Sao ngày đó ngươi không để ta chết ở trong hang đi cho rồi…Ngươi quay lại đó làm gì…Sao lại cứu ta làm gì…Để bây giờ ta….”
Tiểu Thất thở dài, Những tưởng Lăng gia sẽ cho người tới, vậy mà mấy ngày rồi cũng không có ghé qua, tên Lăng Thiên không tuyệt tình thế chứ. Trông bộ dạng này chắc nàng ta rất khổ tâm a. Đối với nữ nhân xấu bẩm sinh thì không sao? Nhưng đang từ có chút nhan sắc bỗng chốc trở thành mặt quỷ, cứ như bị rơi xuống địa ngục vậy. Sao không hoảng loạn cho được
“Ta cũng không có muốn a, nhưng xem ra là ông trời bảo ta quay lại cứu ngươi, Ngươi không nên làm trái thiên ý, kẻo người lại dẫn lôi đình trừng phạt ta, ngươi không thương bản thân ngươi cũng đừng liên lụy ta chứ?”
Nghe tiểu Thất vẫn tự nhiên trêu đùa, Mộng Lăng đã bớt chút căng thẳng, tâm trạng ổn định hơn một chút
“Nhưng bây giờ… mặt của ta…?”
“Ta mang ngươi đến đây còn không rõ hiện trạng của ngươi, còn phải ngại cái gì chứ”
Thấy đối phương cứ rụt rè, len lén đưa mắt nhìn hắn, Tiểu Thất trong bộ dạng này có chút kỳ lạ, một tiểu thư cao quý của Lăng gia, một võ sư sơ cấp vậy mà cũng có phút giây bẽn lẽn như vậy. Vậy mà ta lại có diễm phúc thấy cảnh này chứ.
“Đừng có sợ… ở đây có mỗi ta thôi… Hồi xưa ta còn xấu hơn, có dám nhìn nữ nhân đâu, Gặp ta cứ như gặp quỷ, toàn cố chạy thật nhanh…Mà ta thấy mình cũng đâu đến nỗi nào…”
Thấy Tiểu Thất có vẻ chân thành như vậy, Mộng Lăng cũng từ từ bỏ tâm chăn ra, nhưng vẫn cúi mặt xuống làn tóc bù xù, che mất khuôn mặt, Tiểu Thất chậm rãi khẽ đưa tay vén tóc mai xem xét. Khuôn mặt có ba phần thì bị tổn thương hai.có một vết bầm lớn ở bên trái,, ba vệt sẹo dài một đốt ngón tay từ khóe mắt kéo xuống, xung quanh cũng có những vết xước nhỏ chưa lành hẳn.
“Có phải ta …rất xấu không”
Đối diện với đôi mắt có phần ướt át, Tiểu Thất trong lòng có chút thương sót, hắn nhăn mặt
“Đúng là xấu hơn cả ta nữa”
Mộng lăng tức giận, tên này nói thật làm nàng không vừa ý, ít ra cũng phải nói tránh đi chứ, chẳng biết lấy lòng chút nào sao?
“Ta không có nói dối làm ngươi vui đâu. Có điều da thịt vẫn đầy đủ, không có bị mất mẳng thịt nào. Nếu chữa khỏi thì sẽ lại đẹp như xưa thôi. Chỉ có điều…”
Ngừng một lúc hắn tiếp
“Ngươi hơi gầy đi rồi, lại còn có mùi nữa chứ… Mấy ngày này không có tắm qua sao“
Hắn giả bộ bịt mũi, Dám chê một nữ nhân có mùi, Xác định đời này đừng mong có vợ đi.
“Ngươi…?”
Tiểu thất chọc nàng giận rồi, vội vã bỏ ra ngoài trước khi bị ném trúng
“Ngươi dám khi dễ ta..”
Bước ra ngoài như chưa có chuyện gì, khẽ đóng của phòng lại,ung dung hắn trở lại quầy thuốc, nhắn học đồ y quán nấu cho hắn chút nước ấm đưa qua phòng Mộng Lăng.
Tâm trạng có thể ổn định nhất thời, nhưng về lâu dài vẫn cần tìm người của Lăng gia, chỉ có trở về gia tộc Mộng Lăng mới có điều kiện trị liệu tốt nhất, cơ hội hồi phục sẽ cao hơn. Cái tên Lăng Thiên lại làm ta tốn công đến Đông thành thêm một chuyến.
…
Đang trên đường tới Đông Thành thì Tiểu Thất gặp người quen, Nam tử anh tuấn, phe phẩy chiếc quạt đang đi dạo phố. Nhị Thiếu gia Tiêu Dật Phong, người này quả thật cũng biết hưởng thụ ghê chứ. Gặp ai hắn cũng có thể cười, nói chuyện như đã quen rất lâu.
“Nhị thiếu gia”
Nhìn một kẻ ăn mặc bình dân,lại xưng hô như vậy, Tiêu Dật Phong cố lật lại ký ức
“Ra là ngươi à, Cuộc sống xa bang hội không vất vả chứ?”
“Cũng sống được qua ngày,”
Tiêu Dật Phong phe phẩy cái quạt làm điệu bộ suy tư
“Ngươi đang bận gì sao? Nếu có khó khăn gì ta có thể giúp ngươi”
Thiếu gia trông có vẻ phóng khoáng, lại có thân phận không nhỏ, lời nói của Người chắc Lăng gia sẽ tin
“Quả là có chút việc, vài hôm trước thuộc hạ có ra ngoài thành vô tình gặp Lăng tiểu Thư đang bị thương, Người đang ở y quán Tây thành trị thương có nhờ thuộc hạ đi nhắn tin cho Lăng gia, Nhưng họ không có tin lời của thuộc hạ”
Tiêu Dật Phong nhíu mày
“Hắc Hổ Bang với Lăng gia không có quan hệ tốt đẹp lắm, Vậy mà ngươi lại đi cứu người của Lăng gia,Thật là hết nói nổi
Khẽ đảo mắt một vòng Hắn nói tiếp
“Thôi được, dù quan hệ không tốt đẹp nhưng cũng không phải kẻ thù, lời của hạ nhân khó lòng làm người ta tin tưởng, Sáng mai tiện đi Đông Thành có chút việc để ta báo cho họ một tiếng, chắc không vấn đề gì"
“Cảm ơn thiếu gia”
“Cảm ơn gì chứ, tiện đường, tiện đường mà. Thời gian Võ Hội Sắp diễn ra, Bang hội cần chuẩn bị một chút, Ngươi cũng về giúp ta làm việc. coi như nhiệm vụ cống hiến bang?”
Lời đề nghị này cũng không ảnh hưởng gì, với lại xem qua Võ Hội lần này mình cũng sẽ rời khỏi đây, đi ra ngoài Bạch Thành.
“Thuộc hạ sẽ ghé qua”
Hắn cúi đầu chào Tiêu Dật Phong rồi quay người đi về y quán.
Bóng hắn đi khuất Tiêu Dật Phong khẻ phất tay, bai bóng người lập tức tiến lại gần hắn
“Hai ngươi đi thám thính về vụ Lăng tiểu thư, rồi báo lại cho ta”
“Vâng! thưa chủ nhân”
Hai bóng người lập tức biến mất, Tiêu Dật Phong lại phe phẩy chiếc quạt khẽ mỉm cười, Lại là nụ cười đó sao, nhìn có vẻ âm hiểm vậy…
…
Hắc Hổ Bang, không phải là con “hổ đen” như người ta vẫn nghĩ, Tên của Bang được gộp lại từ Hắc Ưng, Bạch Hổ. người ngoài nhìn vào chỉ thấy Bạch Hổ thôi,Phần này do Bang chủ Tiêu Chấn Hùng(võ quân sơ cấp) ra mặt, bên ngoài là buôn hàng hóa lẻ tẻ, áp tiêu. Còn Hắc Ưng do Liễu Trạch phó bang chủ chỉ đạo, chuyên làm các nhiệm vụ “ ngầm”.Bạch Hổ ngoài sáng ra tay đạo nghĩa, cứ vớt người khác bao nhiêu, thì Thủ đoạn của Hắc Ưng tàn độc bấy nhiêu, nơi đây tập chung các thành phần “cặn bã” nhất của Bạch Thành, và chỉ hoạt động về đêm thôi.
Đừng nhìn vẻ ngoài hào nhoáng của Bạch Thành mà nghĩ nơi đây yên bình. Chỉ là chưa đến lúc thôi. Những tay sát thủ của Hắc ưng đối phó với võ sư không quá khó, họ luôn có những chiêu trò mà người ta gọi là “tà thuật” hay hành động vô sỉ, chỉ cần lấy được đầu người khác là được.
Ngay giữa vết nhơ này của Bạch Thành, có một nhân vật, một đệ tử của Hắc Hổ tu luyện ở đây, Cái mà hắn tu luyện chính là sát đạo. NGười được coi là đối trọng của Liễu Tương Sinh, Tiêu Dật Thiên, Mái tóc đỏ lòm như nhuộm máu che khuất đôi mắt, Dáng người cao lớn, mình đầy những vết sẹo do sinh tử chiến đấu, Đối mặt với cái chết để tìm ra đường sống, mỗi một trận qua đi, ngươi càng mạnh hơn. Giờ đây giới Hắc Ưng đã không ai có thể đánh lại hắn.
Thế giới ngầm đã qua, đã đến lúc lên trên kia, tìm cái tên Liễu Tương Sinh so đấu rồi.